Trước đó, ba huynh đệ bọn hắn đã phát hiện ra năm món Thánh khí, nhưng lại không có ý nghĩ chiếm thành của mình.
Cũng không phải là bọn hắn không cần Thánh khí, cho dù bọn hắn là Yêu thú, thì Thánh khí của nhân loại cũng là một món vũ khí rất tốt đối với bọn hắn, chỉ là bí cảnh này là do phong chủ đại nhân phát hiện, bảo vật bên trong đương nhiên cũng thuộc về phong chủ đại nhân.
Bây giờ nghe phong chủ đại nhân nói như vậy, trong lòng ba huynh đệ Hổ Đại đương nhiên rất là kinh hỉ.
Chờ ba huynh đệ Hổ Đại chọn xong ba món Thánh khí, Hổ Nữu mới thu tất cả bảo vật còn lại vào.
- Chúng ta tiếp tục đi thôi, trở về Thái Sơ Thần Tông!
Hổ Nữu vẫy tay một cái, nhất thời cảnh vạn thú lao nhanh lại hiện ra.
...
- Đinh! Dung hợp thành công! Chúc mừng kí chủ dung hợp ra... Thể chất!
Một thông tin từ trong đầu Vương Đằng truyền đến.
- Để ta xem thử thể chất mới dung hợp ra này đến cùng có chỗ đặc biệt gì.
Trong mắt Vương Đằng lóe lên vẻ chờ mong.
- Ầm!
Một luồng khí tức cuồng bạo từ trên người Vương Đằng bộc phát ra, chỉ thấy không gian xung quanh lập tức bị vặn vẹo, từng vết nứt màu đen xuất hiện.
Thân thể của hắn cũng cao đến hơn hai mét, cơ bắp giống như Cầu Long đúc bằng sắt thép mà thành, trên dưới toàn thân tràn ngập một loại lực lượng kinh khủng.
Một ấn ký hỏa diễm đang thiêu đốt ở chính giữa mi tâm, làm cho hư không xung quanh đều xuất hiện dấu hiệu tan chảy.
Trong mắt của hắn tràn ngập vẻ lạnh lùng, mái tóc dài màu đỏ rối tung sau lưng, một đôi mắt đen kịt, giống như một vực sâu không thấy đáy, giống như có thể kéo linh hồn người khác vào trong đó bất cứ lúc nào.
Sau lưng hắn, một đôi cánh màu đen to lớn chậm rãi vỗ, mang theo một cơn gió lớn, giống như một thanh thần binh sắc bén.
Mà ở dưới lòng bàn chân của hắn, từng cái Ma Văn đen nhánh không ngừng lấp lóe, giống như từng đám mây đen bao phủ thân thể của hắn.
Vương Đằng nắm chặt nắm đấm lại, cảm nhận được lực lượng dồi dào trong cơ thể, trên mặt hắn nở một nụ cười.
- Không tệ, mạnh hơn trước đó rất nhiều.
Vương Đằng cũng không có ý định ra tay, bởi vì hắn sợ mình vừa ra tay sẽ đánh nát Hạo Thiên Tháp.
Mặc dù không ra tay, nhưng Vương Đằng cũng có thể cảm nhận được, thực lực chỉnh thể của mình đã mạnh hơn không ít.
Ít nhất thì treo mình trước đó lên đánh mình hẳn không phải là chuyện khó gì, hoặc hiện tại hắn có thể một quyền đánh nát Thiên Đạo cũng không chừng.
- Vù!
Đúng lúc này, một luồng sáng trắng xuất hiện cách Vương Đằng không xa.
- Chủ nhân... Sao ngài lại biến thành như vậy, uy áp thật là khủng khiếp!
Giọng nói của Bạch Tuyết có chút run rẩy vang lên.
Trước đó nó cảm nhận được một luồng uy áp kinh khủng, cho nên mới chạy về phương hướng này.
Đương nhiên, đây cũng là do nó cảm nhận được khí tức này rất quen thuộc, đồng thời biết ở đây sẽ không gặp phải nguy hiểm, nếu không thì nó còn chưa chắc dám chạy tới.
Dù sao thì uy áp này thực sự quá kinh khủng, giống như một vị Ma Thần chân chính xuất thế.
Nhìn thấy Bạch Tuyết xuất hiện, Vương Đằng cũng thu hồi khí tức của mình.
- Mới ngộ ra được một chút thủ đoạn nhỏ, cho nên mới thử một phen.
Vương Đằng tùy ý nói.
- Chủ nhân thật sự là lợi hại!
Nhìn bộ dáng kinh khủng của chủ nhân, ánh mắt Bạch Tuyết sùng bái nói.
Đối với những lời nói của chủ nhân, Bạch Tuyết đương nhiên là rất tin phục, dù sao đây chính là chủ nhân của nó, chủ nhân không gì không làm được, có thực lực này cũng là chuyện rất bình thường.
Rất nhanh, bộ dáng của Vương Đằng đã khôi phục lại như trước.
Bạch Tuyết cũng thừa cơ hội này, lẻn vào trong ngực Vương Đằng.
- Chủ nhân, thủ đoạn vừa rồi của ngài là gì?
Bạch Tuyết tò mò hỏi.
- Cái đó... Gọi là Hỗn Độn Thần Thể!
Vương Đằng nghĩ nghĩ nói.
Đây cũng là tên mà Vương Đằng mới nghĩ ra được.
Vương Đằng cảm thấy cái tên này vẫn rất chuẩn xác, dù sao đây là nơi nhiều loại thể chất dung hợp với nhau, tụ tập nhiều thể chất đặc biệt, gọi là Hỗn Độn Thần Thể vẫn rất thích hợp.
Tất cả đều bắt nguồn từ Hỗn Độn, tất cả lại quy về Hỗn Độn!
Mặc dù bây giờ thể chất dung hợp cũng không nhiều, nhưng cuối cùng cũng có một ngày, khẳng định sẽ trở thành Thần Thể Hỗn Độn chân chính!
...
- Nơi này chính là địa bàn của nhân loại sao? Vì sao ta cảm thấy những nhân loại này không mạnh chút nào vậy?
- Đúng vậy, tuyệt đối không mạnh mẽ như lời nói của các tộc lão nói!
- Được rồi, đều đừng quên lời dặn của phong chủ đại nhân, chúng ta phải đi Thái Sơ Thần Tông.
- Biết rồi, cũng không biết Thái Sơ Thần Tông này có cường đại hay không?
-...
- Đều đuổi theo, khoảng cách của chúng ta với Thái Sơ Thần Tông đã không còn xa nữa!
- Trên bầu trời là cái gì vậy?
- Là... là... Yêu thú!
- Mẹ nó, Yêu thú đến công thành! Mau thông báo cho thành chủ đại nhân!
- Mau trốn đi!
-...
Trong thành Hoàng Sa, vô số người ngẩng đầu nhìn cảnh tượng khủng bố phía chân trời xa xa, trên mặt không ít người đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Phủ Thành Chủ, một bóng người nam tử trung niên xuất hiện giữa không trung, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng nhìn bầu trời bên ngoài thành, thú triều càng ngày càng gần.
Hắn tên là Sa Điêu, là thành chủ của thành Hoàng Sa, đồng thời cũng là một trong số ít người tu luyện Vương cảnh ở thành Hoàng Sa.
(Thành Hoàng Sa cũng không phải là thành trì của Đại Càn, cũng không phải là thành trì thuộc về các vương triều, hoàng triều còn lại, mà chính là một tòa thành trì do các gia tộc, tán tu, cùng hậu bối con cháu đến Yêu thú sơn mạch mạo hiểm chậm rãi hình thành, tương đối gần Yêu thú sơn mạch. )
Là thành chủ của thành Hoàng Sa, hắn đương nhiên là đã trải qua thú triều ở sơn mạch Yêu Thú.
Trên thực tế, cứ cách mười năm, thành Hoàng Sa bọn họ lại trải qua một lần thú triều.
Chỉ là loại thú triều kia quy mô tuy rằng thanh thế to lớn, nhưng trong đó cũng không có nhiều yêu thú cường đại.
Nhưng lần này, hắn lại cảm nhận được không ít khí tức cường đại trong thú triều, thậm chí trong đó có mấy đạo khí tức cũng không kém gì hắn.
Tuy quy mô của thú triều lần này không lớn, thậm chí có thể nói là rất nhỏ, nhưng lại làm cho Sa Điêu sinh ra ý nghĩ muốn chạy trốn.