Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 603 - Chương 603. Tạm Thời Rút Lui

Chương 603. Tạm Thời Rút Lui Chương 603. Tạm Thời Rút Lui

Mặc dù hắn là thành chủ của thành Hoàng Sa, nhưng lại không có nghĩa là hắn muốn cùng tồn vong với thành Hoàng Sa, muốn bảo vệ an toàn của cư dân trong thành Hoàng Sa.

Hắn có thể trở thành thành chủ của thành Hoàng Sa, một là bởi vì thực lực của hắn đủ cường đại, ít nhất mạnh hơn hai người khác trong thành một chút.

Một nguyên nhân khác chính là nắm giữ một thành có thể thu hoạch được không ít tài nguyên tu luyện, nhất là loại thành trì gần sơn mạch Yêu Thú này, cho dù là phí dụng để vào thành hay là Yêu thú, Yêu Đan trong thành... đều là một khoản tài nguyên cực kỳ to lớn.

Đương nhiên, hắn chắc chắn không thể ăn hết số tài nguyên khổng lồ này, đa số đều là bị Trân Bảo các, cùng với một số đại thế lực khác ăn sạch.

Nhưng cho dù là như vậy thì phần thừa còn lại cũng đủ để hắn ăn no rồi.

- Có muốn rút lui bây giờ hay không?

Trong mắt Sa Điêu lóe lên một tia ý muốn lùi bước.

Tuy từ bỏ thành Hoàng Sa không khác gì cắt một miếng thịt lớn trên người hắn, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với mất đi tính mạng.

Lấy tu vi Vương cảnh hậu kỳ của hắn, cho dù muốn đi đâu cũng có thể sống rất tốt.

Cuối cùng, bóng dáng của hắn khẽ động, biến mất ở giữa không trung, lại lần nữa về tới phủ Thành Chủ.

Hắn quyết định, vẫn là tạm thời mang theo tộc nhân rút lui một thời gian rồi nói sau.

Còn về những người trong thành, hắn chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi!

Không phải hắn không muốn bảo vệ thành Hoàng Sa, thật ra hắn muốn bảo vệ thành Hoàng Sa hơn ai khác, dù sao đây là một con gà mái biết đẻ trứng vàng, chỉ là thực lực của hắn không cho phép hắn làm như vậy, thật sự là bất lực!

...

Ngay khi người của Thành Chủ phủ thông qua truyền tống trận có thứ tự rút lui, thú triều cũng đi tới bên ngoài thành Hoàng Sa.

- Xong! Xong! Không ngờ rằng đời này của ta sẽ kết thúc như vậy!

- Ta sống hai mươi bảy năm, đến bây giờ còn chưa nắm được tay nữ hài tử, hôm nay lại phải như vậy! Thật sự là...

(Tác giả từng có bạn gái, không cần nói chuyện nhỏ như dắt tay nhau, cho dù là phương diện khác thì tác giả cũng đã trải qua không ít, huống chi, hiện tại mỗi tháng tác giả đều phải nói yêu đương ít nhất một lần, ừm! Ai hiểu được hiểu!)

- Tiểu Hoa, nếu như lần này không chết, ngươi nguyện ý gả cho ta không?

- Được!

- Lão Vương, nếu như lần này ngươi không chết thì ngươi nguyện ý cưới ta không?

- Cút!

- Không phải ngươi luôn miệng nói thích lão nương à, mỗi khi trời tối nhảy cửa sổ...

-...

Nhìn thấy một mảnh Yêu thú đen nghịt bên ngoài thành, không ít người đều đang phát tiết nỗi sợ hãi trong lòng.

Một số lời vốn giấu ở trong lòng cũng nói ra.

Không phải bọn họ không muốn trốn, mà là đã không kịp rồi.

...

Hổ Nữu ngồi trên lưng Tượng Anh, chỉ huy một đám Yêu thú phía sau.

- Chúng tiểu nhân, tiếp tục đi thôi!

Nàng đương nhiên cảm nhận được động tĩnh trong thành Hoàng Sa, chỉ là nàng không có ý định đi đường vòng.

- Ầm ầm...

Một mảnh đen nghịt, giống như mây đen bay qua thành Hoàng Sa, lướt về phương xa.

- Cái này... Có chuyện gì vậy?

- Những Yêu thú kia lại không tấn công chúng ta?

- Quá tốt rồi, ta vẫn còn sống! Không được, ta nhất định phải tìm bạn gái, thoát khỏi thân phận cẩu độc thân này!

- Tiểu Hoa, chúng ta còn sống, ngươi nguyện ý gả cho ta không?

- Tiểu Cường ca, ta nguyện ý!

-...

Từng tiếng nói sống sót sau tai nạn vang lên trong thành.

Tuy bọn họ không biết tại sao những Yêu thú kia lại không ra tay với bọn họ, nhưng tất cả những điều này đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là bọn họ đều còn sống sót.

Phủ Thành Chủ, Sa Điêu vừa bước một chân vào trong trận pháp truyền tống, không khỏi dừng bước lại, hắn tràn đầy kinh ngạc nhìn thú triều đang đi xa, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

- Đang xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao những Yêu thú kia...

Lúc này, trong đầu của hắn hiện lên một mảnh mơ hồ, hoàn toàn không phản ứng kịp.

- Vậy bây giờ ta có nên tạm thời rút lui hay không?

Sa Điêu nhìn con trai trưởng Sa Tất, con trai út Sa Xiên của mình trong trận pháp, lại nhìn bóng dáng thú triều dần dần biến mất, cuối cùng trên mặt khôi phục vẻ bình tĩnh, thu bàn chân đang bước vào trong trận pháp về.

- Được rồi, an toàn rồi!

...

Sau mười mấy ngày, cuối cùng cũng Hổ Nữu cũng mang theo một đám Yêu thú tiến vào cảnh nội của Vương triều Đại Càn.

Nhìn thấy khoảng cách đến Thái Sơ Thần Tông càng ngày càng gần, vẻ hưng phấn trong mắt Hổ Nữu cũng càng ngày càng lớn.

Nàng sẽ nhanh chóng trở về, rất nhanh sẽ có thể gặp lại sư tôn, sư huynh, sư đệ và sư muội, mà quan trọng nhất là nàng mang theo rất nhiều đệ tử Vạn Yêu Phong trở về.

Đến lúc đó, số lượng đệ tử của Vạn Yêu phong nàng nhất định sẽ vượt qua mấy người Đại sư huynh.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng nguyện ý dùng hơn mười ngày để mang theo nhiều đệ tử Vạn Yêu Phong trở về như vậy.

Chủ yếu là muốn đại sư huynh, nhị sư huynh, và mấy vị sư đệ sư muội nhìn xem.

Nếu không thì lấy thực lực của nàng hoàn toàn có thể dùng bảo vật mang theo những đệ tử Vạn Yêu Phong này trở về, tốc độ như vậy sẽ nhanh hơn.

- Đợi chút nữa đều lấy khí thế ra cho ta, không thể làm mất khí thế của Vạn Yêu phong chúng ta, đều nghe rõ chưa?

Hổ Nữu nhìn một đám Yêu thú phía sau, lớn tiếng nói.

- Nghe rõ, phong chủ đại nhân!

Một đám Yêu thú cùng kêu lên trả lời.

- Rất tốt, vậy chúng ta tiếp tục đi thôi!

- Trở về rồi à.

Một ngày này, Vương Đằng đang bế quan tu luyện thì mở hai mắt ra, trên mặt lộ ra mỉm cười.

Đối với việc Hổ Nữu trở về, Vương Đằng cũng cảm nhận được một tia cao hứng.

Mặc dù trước đó hắn cũng đã gặp Hổ Nữu ở sơn mạch Yêu Thú, nhưng Hổ Nữu trở về Thái Sơ Thần Tông giống như trở về nhà.

Vương Đằng đứng lên, lúc xuất hiện lần nữa đã là ở trong đại điện Thái Sơ phong.

Cùng lúc đó, từ mấy ngọn núi còn lại của Thái Sơ Thần Tông, bóng dáng của đám người Phương Húc cũng từ trong Hạo Thiên Tử Tháp đi ra.

Bọn hắn cũng cảm nhận được khí tức của Hổ Nữu.

Phải biết rằng, trong khoảng thời gian này, bọn hắn bế quan tu luyện cũng không phải là uổng phí, giống ba người Phương Húc, Ngô Hoành, Lưu Linh cũng đã thuận lợi đột phá đến Thần cảnh.

Bình Luận (0)
Comment