Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 624 - Chương 624. Mỹ Thực Làm Cho Người Dư Vị Vô Tận, Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 624. Mỹ Thực Làm Cho Người Dư Vị Vô Tận, Khắc Cốt Ghi Tâm Chương 624. Mỹ Thực Làm Cho Người Dư Vị Vô Tận, Khắc Cốt Ghi Tâm

- Ta...

Trong lúc nhất thời, Triệu Đức Thuỷ sững sờ ngay tại chỗ.

Hắn không ngờ kết quả mà hắn chờ đợi lại là như vậy.

Còn về đuổi theo, nói đùa à, trong nháy mắt vừa rồi, ngay cả cái bóng của con chuột đen đó hắn cũng không thấy được, vậy thì đuổi theo kiểu gì nữa.

Hắn không khỏi quay đầu nhìn cung điện phía sau, trong mắt dần dần lộ ra vẻ mờ mịt, hắn còn cần tiếp tục trông coi cung điện này hay không?

...

Hắc Đế từ trong cung điện đi ra, tâm tình hiển nhiên rất tốt.

Tuy bảo vật tốt nhất trong cung điện cũng chỉ là Thánh giai, nhưng số lương bảo vật nơi này lại đủ nhiều!

Chỉ cần hắn chăm chỉ hơn một chút, khẳng định sẽ có nhiều tài nguyên và bảo vật nhất, cho dù là mấy đồ đệ của chủ nhân thì chỉ sợ cũng không sánh bằng hắn ở phương diện này.

Còn về tiểu tử ngốc vừa rồi canh giữ ở cửa cung điện, hắn đương nhiên cũng nhìn thấy.

Nhưng mà hắn không có thời gian để ý tới tiểu tử kia.

Thực lực không ra sao, thiên phú cũng không được, lớn lên còn không đẹp trai bằng Hắc Đế đại gia hắn, có thể nói là không còn gì ưu tú, nào có sức hấp dẫn đối với bảo vật, tài nguyên như hắn chứ!

- Nên đi vào sâu hơn một chút!

...

Trong một chỗ rừng rậm, ba bóng người ngồi vây quanh nhau, ở giữa còn có một đám lửa trại, trên lửa trại còn đang nướng đồ vật gì đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng “Xùy” "Xùy” "...

- Chu ca, tay nghề của ngươi càng ngày càng tốt, ta chỉ ngửi thôi mà đã có chút không nhịn được rồi.

Một thiếu niên hai mắt sáng lên nhìn đùi heo nướng trên đống lửa trại, nuốt nước miếng một cái nói.

Tuy người tu luyện có thể ăn khí ích cốc, nhưng nếu như có đồ ăn ngon thì ăn nhiều một chút cũng không có gì to tát.

Hơn nữa, cái đùi heo nướng trước mắt này cũng không phải là đồ ăn ngon bình thường, mà còn có những tác dụng khác.

Đương nhiên, cũng phải xem là ai làm.

- Đúng vậy, tương lai Chu ca sẽ trở thành Thực Thần!

Một thiếu nữ khác cũng nói theo, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đùi heo nướng nướng trên lửa trại.

- Ta còn kém xa lắm, chỉ cần có thể đạt tới thành tựu tám chín phần của sư tôn thì ta đã đủ hài lòng rồi.

Một tên mập mạp ở giữa lắc đầu nói, ở trong tay của hắn còn cầm lấy một cái xiên, trên xiên là một cái đùi heo nướng.

- Chu ca, ngươi quá khiêm nhường, ngay cả đại nhân cũng đã nói, thiên phú của ngươi tốt hơn hắn, tương lai vô cùng có thể trở thành Thực Thần.

Thiếu niên nói.

Nghe thấy lời nói của thiếu niên, tiểu mập mạp cũng chỉ cười cười.

Tuy thiên phú của hắn ở Linh Thực nhất đạo quả thật rất tốt, nhưng muốn trở thành Thực Thần lại không phải là một chuyện dễ dàng.

Nghĩ đến sư tôn của hắn kẹt ở một bước này đã hơn hai ngàn năm, cũng chỉ là tìm được một chút manh mối mà thôi.

Hắn vẫn nhớ lúc ấy, sư tôn đã nói với hắn như vậy:

- Chu nhi, muốn trở thành Thực Thần, bước mấu chốt nhất chính là làm ra một mỹ thực làm cho người dư vị vô tận, khắc cốt ghi tâm!

Hắn đương nhiên đồng ý với sư tôn.

Nhưng cũng bởi vì đồng ý nên hắn mới biết đây là một chuyện khó khăn cỡ nào.

Muốn làm ra mỹ thực khiến cho mọi người làm cho người dư vị vô tận, khắc cốt ghi tâm, độ khó kia không thua gì đột phá Thần cảnh.

Dù sao thì khẩu vị của mỗi người đều rất khác nhau, có người thích ngọt, có người thích cay, có người thích mặn, có người thích nhạt, có người thích thơm, có người thích thối...

(Chỉ có thể nghĩ đến phương diện chín chuyển ruột già của Nguyên Trấp Nguyên Vị, tuy nó có thể làm cho người ta dư vị vô tận, khắc cốt ghi tâm, nhưng có 99.999...% khả năng bị người khác trực tiếp khiêng đi!)

- Chu ca, còn bao lâu nữa mới có thể ăn được?

Nhìn đùi heo nướng nướng trên lửa trại, thiếu nữ lặng lẽ nuốt nước miếng một cái.

- Sắp rồi, sắp xong rồi.

...

- Được rồi!

Tiểu mập mạp vung ra một chưởng, lửa trại nhất thời bị dập tắt.

Cùng lúc đó, một mùi thơm mê người theo đó phiêu tán ra.

- Thật là thơm!

Thiếu niên và thiếu nữ nghe thấy mùi thơm mê người trong không khí, không khỏi ngây ngất.

Tuy ngày bình thường bọn họ cũng ăn không ít linh thực, nhưng mỗi lần gặp phải vẫn không ngăn cản được sự hấp dẫn của linh thực.

Mà đây cũng chính là chỗ hấp dẫn của linh thực.

Mặc dù không có dược lực mạnh mẽ như đan dược, cũng không tiện nghi như đan dược, nhưng mà rất ngon

...

- Hả? Đây là mùi gì?

Hắc Đế đang chạy với tốc độ cực nhanh đột nhiên dùng sức khịt khịt mũi, hắn ngửi thấy một mùi rất mê người.

Hắn bước nhanh về phương hướng có mùi thơm, chạy về phía đó.

...

- Nào, đều đến đây thử đi, cái chân trước của con Man Huyết Trư này là đồ tốt, không chỉ chất đầy thịt mà còn...

Tiểu mập mạp vừa nói vừa chia đồ ăn trong tay làm ba phần.

Ánh mắt thiếu niên và thiếu nữ tỏa sáng nhìn ba phần mỹ thực trước mắt, nếu không phải còn có một chút rụt rè thì chỉ sợ hai người bọn họ đã cướp đoạt rồi, thật sự là quá mê người!

- Cảm ơn Chu ca!

Ngay khi hai người chuẩn bị cầm lấy đồ ăn ngon của mình, một bóng đen đột nhiên lóe lên giữa ba người, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Cùng nhau biến mất, còn có cái chân trước của con Man Huyết Trư bị chia làm ba phần.

- Cái này...

Tiểu tử mập mạp không khỏi cúi đầu nhìn hai tay trống rỗng của mình một chút, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng hốt.

- Thứ vừa rồi là gì?

- Cái tên chết bầm nào...

Không lâu sau, trong rừng rậm truyền đến một trận tiếng gào thét thảm thiết.

- A, mùi vị này không tệ!

Ánh sáng đen đột nhiên dừng lại, lộ ra bóng người Hắc Đế.

Cảm nhận được dư vị trong miệng, tròng mắt đen bóng kia đảo lòng vòng, bóng người khẽ động, lại chạy về phương hướng vừa rồi.

Tuy vừa ăn chút đồ ăn kia cũng không có lợi gì với hắn, nhưng mùi vị lại rất ngoài ý muốn.

Ít nhất từ khi hắn sinh ra đến bây giờ còn chưa từng ăn qua đồ ăn có vị đạo như vậy.

Cho nên vào thời khắc này, hắn có chút động tâm.

Nếu như mang theo tiểu mập mạp vừa rồi về để lâu lâu được ăn một bữa ngon cũng không tệ.

...

- Chu ca, vừa rồi ngươi có nhìn thấy đó là thứ gì hay không?

Thiếu nữ lên tiếng hỏi.

Bình Luận (0)
Comment