Thân hình của hai người khẽ động, giáp công về phía Triệu Đức Thuỷ.
- Đang đang đang...
Ba bóng người nhanh như chớp, dùng tốc độ mắt thường không nhìn thấy va vào nhau, mỗi một lần va chạm đều có âm thanh kim loại va vào nhau.
Tuy rằng Triệu Đức Thuỷ lấy một địch hai, nhưng lại không hề rơi xuống hạ phong chút nào.
- Tiêu tan một đòn!
Bóng người Dư sư huynh khẽ run lên, nhất thời mười mấy đạo tàn ảnh xuất hiện, bao vây Triệu Đức Thuỷ vào giữa, mười mấy đạo hàn quang xuất hiện, đâm thẳng về phía Triệu Đức Thuỷ ở giữa.
- Xoạt, xoạt, xoạt...
- Hừ! Thập Phương Lôi Động!
Nhìn thấy hơn mười đạo hàn quang công kích đến, trong mắt Triệu Đức Thuỷ không có chút bối rối nào, chỉ thấy hắn đưa tay trái ra điểm về phía trước một chút, chỉ một thoáng, linh khí xung quanh điên cuồng phun trào, hóa thành từng đạo từng đạo lôi đình bao phủ phạm vi 10m, lộ ra uy lực hủy diệt.
- Ầm ầm...
- Ầm ầm ầm...
Trong một cái chớp mắt, mười mấy đạo hàn quang lập tức biến mất không thấy gì nữa, tính cả những tàn ảnh kia cũng là ào ào tiêu tán, hiển lộ ra gương mặt có chút kinh ngạc của Dư sư huynh.
Nhưng không đợi Dư sư huynh lấy lại tinh thần khỏi sự kinh ngạc, lực lượng lôi đình cuồng bạo đã trải rộng toàn thân, làm cho hắn cảm giác được toàn thân đau nhói, toàn bộ thân thể giống như muốn xé rách.
- A!
Tiếng kêu thống khổ thảm thiết vang vọng trên không trung.
- Sư huynh!
Nhìn thấy thảm trạng của sư huynh, sư đệ ở bên cạnh nhất thời phát ra một tiếng kinh hô.
Vốn sau khi nhìn thấy sư huynh thi triển tuyệt chiêu, hẳn là có thể giải quyết triệt để tiểu tử kia, hắn cũng chỉ đứng ở một bên không tiếp tục động thủ.
Nhưng hắn nào ngờ kết quả lại biến thành như vậy.
- Chết đi cho ta!
Ánh mắt Triệu Đức Thuỷ lóe lên một tia lạnh lẽo, trường kiếm trong tay đâm thẳng về phía đầu của Dư sư huynh.
Mà đúng lúc này, sư đệ ở bên cạnh cũng rốt cục bắt đâu chuyên động, một ánh đao chém thẳng về phía Triệu Đức Thuỷ.
Nhìn thấy ánh đao đánh tới, ánh mắt Triệu Đức Thuỷ hơi lóe lên, cuối cùng từ bỏ động tác tiếp tục chém giết Dư sư huynh.
Tuy hắn có nắm chắc có thể chống lại đạo đao quang này, nhưng khó tránh khỏi sẽ bị thương.
Chỉ thấy cổ tay của hắn khẽ đảo, trường kiếm trong tay chém về phía ánh đao đang bổ tới.
- Ầm!
Một tiếng nổ lớn truyền ra, năng lượng dao động kịch liệt bao phủ xung quanh.
Nhân cơ hội này, sư đệ đi đến bên cạnh Dư sư huynh, thi triển thân pháp, mang theo Dư sư huynh nhanh chóng lui về phía sau.
- Đạo hữu, nơi này thuộc về ngươi, bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi!
Nhìn hai bóng người đang chạy trốn, ánh mắt Triệu Đức Thuỷ hơi lóe lên, cuối cùng vẫn không đuổi theo.
Tuy hắn có nắm chắc giải quyết hết hai người kia, nhưng chắc chắn sẽ lãng phí không ít thời gian.
Lúc này, quan trọng nhất vẫn là nắm giữ truyền thừa và bảo vật trong cung điện này tới tay rồi nói sau.
Nghĩ đến đây, Triệu Đức Thuỷ quay người đi về phía cửa cung điện.
Ngay khi Triệu Đức Thuỷ tới gần cửa cung điện thì chỉ nghe thấy vèo một tiếng, khóe mắt liếc qua nhìn thấy một đạo hắc quang xuyên qua thân thể của hắn phóng về phía cửa cung điện, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
- Vừa rồi là vật gì? Chẳng lẽ là một con chuột đen lớn? Mẹ kiếp! Truyền thừa của ta, bảo vật của ta!
Triệu Đức Thuỷ phản ứng lại, trong nháy mắt hét thảm một tiếng.
Hắn vội vàng điên cuồng phóng về phía cửa cung điện.
- Phịch một tiếng, một màn sáng trong suốt xuất hiện, trực tiếp bắn hắn ra ngoài.
- Mẹ nó! Đây là ta phát hiện trước mà...
...
Sau khi tiến vào cung điện, Hắc Đế lập tức phóng thẳng đến đại điện tận cùng bên trong.
Trước đó ở bên ngoài, hắn đương nhiên nhìn thấy mấy tiểu tử kia, nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến hắn chứ! Bảo vật, từ trước đến nay đều là người tài mới có!
Tiểu tử kia lâu như vậy cũng không vào, hiển nhiên là tiểu tử kia không vào được.
Cho dù tiểu tử kia tiến vào thì bảo vật cũng là của Hắc Đế đại gia hắn!
Rất nhanh, Hắc Đế đã trực tiếp một đường vọt vào trong đại điện.
Còn về một số trận pháp cấm chế trong cung điện thì hoàn toàn không có chút tác dụng nào đối với hắn.
- Không tệ! Không tệ!
Nhìn ba chùm sáng lơ lửng trong đại điện, trong mắt Hắc Đế lóe lên một tia hưng phấn.
Chỉ thấy sau khi hắn há cái miệng nhỏ ra thì phía sau hắn xuất hiện một hư ảnh miệng lớn lơ lững.
Một luồng hấp lực kinh khủng đột nhiên truyền ra, chỉ thấy ba đạo chùm sáng lơ lửng trong chính điện hóa thành ba đạo quang mang, bay về phía Hắc Đế, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
- Nấc! Vị đạo cũng không tệ lắm, lại đến nơi khác xem một chút!
Rất nhanh, bóng người Hắc Đế rời khỏi đại điện, đi về phía những căn phòng khác trong cung điện, những nơi nó đi qua, chỉ cần là vật hữu dụng đều bị hắn hút vào trong bụng.
…
Bên ngoài cung điện, Triệu Đức Thuỷ khóc không ra nước mắt đứng ở đó, gương mặt sinh không thể yêu.
- Rõ ràng nơi này là ta phát hiện trước, vì sao lại biến thành như vậy... Cơ duyên của ta.
Ngay trong khoảng thời gian vừa rồi, hắn đã thử không dưới trăm phương pháp, nhưng đều không thể tiến vào cung điện, điều này làm cho hắn rất không phục.
Rõ ràng một con chuột đen lớn cũng có thể tiến vào cung điện không có trở ngại gì, sao hắn lại không được?
Chẳng lẽ là bởi vì hắn là người, mà không phải chỉ là một con chuột à?
Tuy không vào được cung điện, nhưng Triệu Đức Thuỷ cũng không có ý định rời khỏi nơi này.
Hắn cũng muốn nhìn xem, cái tên to đầu vừa rồi kia đến tột cùng là cái gì mà cũng dám cướp cơ duyên của hắn.
Hắn vẫn có chút tự tin đối với thực lực của mình, mà quan trọng hơn là trước đó hắn cũng không cảm nhận được khí tức mạnh mẽ nào.
Cái con chuột đen kia cũng chỉ được tốc độ hơi nhanh mà thôi.
Cứ như vậy, thời gian từng giờ từng phút trôi qua, Triệu Đức Thuỷ gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa cung điện.
Mãi cho đến mười mấy phút sau, một bóng đen từ cửa cung điện vọt ra, trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng đen, mau chóng bay về phía xa.
- Được rồi, chính là ngươi...
Khóe mắt liếc về phía bóng đen xuất hiện, Triệu Đức Thuỷ lập tức trở nên kích động, nhưng không đợi hắn làm ra bất kỳ động tác nào thì bóng đen kia đã hóa thành một đạo hắc quang, biến mất ở trước mắt của hắn.