Điều khiến nó cảm thấy nghi ngờ là lần này có mấy đạo khí tức cường đại, ít nhất đã thu hút sự chú ý của nó.
Trong đó còn bao gồm một nắm than đen sì, ngay cả nó là người có kiến thức rộng rãi cũng không thể lập tức nhận ra đó rốt cuộc là loại gì, lại có thể trực tiếp xem kết giới trận pháp như không, tự do xuyên qua.
Nếu không phải nó vô tình phát hiện ra bảo vật trong một toà cung điện trọng yếu đột nhiên biến mất thì nó thậm chí sẽ không chú ý đến gia hỏa đen sì kia.
- Xem ra lần này trong Thần Cung có không ít hạt giống tốt, cũng không biết lần này có ai có thể kế thừa truyền thừa của chủ nhân hay không?
Trong mắt Khí Linh lóe lên một vệt sáng.
Nó đã tồn tại quá lâu rồi, chức trách của nó cũng là bảo vệ Thần Cung, cũng là giúp chủ nhân tìm kiếm một vị truyền nhân thích hợp để truyền thừa y bát.
Đáng tiếc là nó không thể rời khỏi phạm vi Thần Cung, cũng không thể can thiệp vào chuyện bên ngoài trận pháp cấm chế.
Nhưng lần này Thần Cung mở ra, có thể đi vào nhiều người tu luyện như vậy, không thể nghi ngờ là đã làm cho trong lòng nó vui vẻ.
Nói không chừng lần này, trong những người này sẽ xuất hiện một người có thể kế thừa y bát của chủ nhân, đến lúc đó nói không chừng cũng có cơ hội có thể khôi phục huy hoàng ngày xưa của Thần Cung.
Đương nhiên, nó cũng chuẩn bị một số lễ vật cho tiểu chủ nhân tương lai, trong đó không thiếu một số hộ đạo giả cường đại.
Đây đều là tích luỹ thời gian dài lâu!
- Tiểu gia hỏa này ngược lại là có chút kỳ lạ, vừa vặn Thần Cung còn thiếu một con Thần Thú trấn tông, vậy xem tiểu gia hỏa này có tư cách hay không!
Nhìn cục than đen kia, trong mắt Khí Linh xuất hiện vẻ chờ mong.
...
- Gâu gâu gâu... (Gia hỏa bẩn thỉu nào đang rình coi bổn đại gia!). Đôi mắt nhỏ của Hắc Đế cảnh giác nhìn xung quanh.
Hắn rất chắc chắn, vừa rồi tuyệt đối có một gia hỏa xấu xa đang rình coi hắn, làm người trong nghề nên hắn vẫn rất chắc chắn về điểm này.
Cho tới bây giờ đều chỉ có hắn âm thầm nhìn người khác, khi nào đến lượt hắn bị người khác lén nhìn!
Đáng tiếc là cho dù hắn có tìm kiếm thế nào cũng không phát hiện được tung tích của gia hỏa hèn mọn kia.
- Chẳng lẽ là chủ nhân hay sao?
Hắc Đế nhanh chóng lắc đầu, xua tan suy nghĩ nguy hiểm này ra khỏi đầu.
Chủ nhân cường đại, sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Cho dù thật sự làm thì cũng không thể để hắn phát hiện được!
- Được rồi, trước tiên vẫn là tìm bảo vật đã, chờ sau khi thực lực của ta tăng lên, phải giáo huấn con đại miêu kia thật tốt mới được!
Trong lòng Hắc Đế hung tợn thầm nghĩ.
Vừa nghĩ đến những đau đớn thê thảm trước đó, hắn đã cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực.
Cái mũi đen nhánh dùng sức hít hà trong không khí, ánh mắt Hắc Đế cũng sáng lên:
- Phương hướng này có bảo vật!
- Vù!
Chỉ trong chốc lát, thân thể Hắc Đế đã hóa thành một đạo hắc quang, nhanh chóng đuổi về hướng đó.
Mặc dù chủ nhân cũng cho hắn không ít tài nguyên tu luyện và bảo vật, nhưng tất cả những thứ này làm sao có thể tạo thành cảm giác thành tựu được.
Trong Thái Sơ Thần Tông có không ít bảo vật, nhưng những thứ đó hắn đều không động được.
Mặc dù hắn có bản lĩnh sưu tập bảo vật, nhưng cũng không có chỗ để thi triển.
Bây giờ thì tốt rồi, sau khi đi tới di chỉ Thần Cung này, một thân bản lĩnh của hắn rốt cục cũng có chỗ thi triển.
...
- Không ngờ vận khí của ta lại tốt như vậy, vừa tiến vào đã phát hiện một nơi truyền thừa.
Nhìn cung điện trước mắt hoàn hảo không tổn hao gì, trong mắt Triệu Đức Thuỷ lóe lên sự kích động.
Là con cháu của Triệu gia, hắn đương nhiên biết một số tin tức nội tình trong di chỉ Thần Cung.
Cũng giống như vị trí truyền tống ngẫu nhiên khi tiến vào di chỉ Thần Cung, có người nếu vận khí không tốt thì nói không chừng sẽ trực tiếp tiến vào trong trận pháp cấm chế, bị khốn trụ, có người thậm chí trực tiếp táng thân trong miệng thú...
Đương nhiên, cũng có người may mắn như hắn, vừa đi vào di chỉ Thần Cung đã xuất hiện ở bên cạnh bảo vật, truyền thừa gì đó.
Tuy truyền thừa không dễ gặp, thậm chí ngay cả cửa lớn của cung điện này hắn cũng không thể vào, nhưng so với hãm thân trong kết giới trận pháp, thậm chí là táng thân trong miệng thú thì tốt hơn nhiều.
Ngay khi Triệu Đức Thuỷ chuẩn bị thử tiến vào toà cung điện này thì từ xa lại có hai bóng người bay tới.
- Dư sư huynh, ngươi mau nhìn kìa, nơi đó có một toà cung điện!
- Đứng lại!
Một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên, kéo bước chân của Triệu Đức Thuỷ lại.
- Vù vù!
Hai bóng người gần như không phân biệt lần lượt đi vào trước cung điện, dừng ở cách Triệu Đức Thuỷ không xa.
Dư sư huynh nhìn thoáng qua cung điện trước mắt, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn, hắn không ngờ vận khí của hắn lại tốt như thế, tùy tiện chọn một phương hướng lại gặp phải một tòa cung điện.
- Bảo tiểu tử ở bên cạnh này cút sang một bên đi!
- Tiểu tử, chúng ta coi trọng cung điện này, bây giờ ngươi có thể rời khỏi.
Dư sư huynh lại liếc mắt đánh giá Triệu Đức Thuỷ một chút, nói.
Tuy hắn rất muốn giữ tiểu tử trước mắt này lại, nhưng sau khi cảm nhận được khí tức không thấp hơn mình trên người tiểu tử này, hắn vẫn từ bỏ ý nghĩ này.
Đương nhiên, nếu tiểu tử trước mắt này không biết điều, vậy thì cũng đừng trách hắn và sư đệ hai người không khách khí.
- A! Thật sao?
Nghe nói như vậy, Triệu Đức Thuỷ phát ra một tiếng cười lạnh khinh thường.
Muốn hắn rời khỏi độc chiếm cung điện này, sao có thể như vậy được!
Hắn phát hiện ra cung điện này trước, không nói đến hai người này có thực lực hay không, cho dù có thì cũng phải đánh một trận mới biết được!
- Tiểu tử, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nếu không rời khỏi nơi này thì đừng hòng rời khỏi nữa!
Sư đệ ở bên cạnh nhìn Triệu Đức Thuỷ bằng ánh mắt lạnh lẽo, nói.
- Chỉ bằng hai người các ngươi?
Nói xong, bóng người Triệu Đức Thuỷ cũng khẽ động, một đạo hàn quang đâm về phía hai người.
- Ngươi muốn chết!
Nhìn thấy cảnh này, Dư sư huynh và sư đệ nhất thời phát ra một tiếng gầm thét.