- Hắc gia, chờ lát nữa chúng ta phải đi đâu?
Chu Tòng Dung vừa không ngừng lật nướng nguyên liệu nấu ăn trong tay, vừa có chút không yên lòng hỏi.
Không phải hắn không muốn chạy trốn, nhưng kết quả căn bản không vừa ý người khác, ý nghĩ còn chưa kịp thi triển ra đã bị con chó yêu tên Hắc Đế trước mắt này phát hiện.
Hắn đã nhận mệnh với tình cảnh hiện tại.
Còn về lai lịch của con Cẩu Yêu này, hắn cũng xác định một chút, đó chính là từ bên ngoài trà trộn vào, không phải là Yêu thú bản thổ trong di chỉ Thần Cung.
Còn về chuyện Cẩu Yêu này trà trộn vào như thế nào thì hắn không đoán ra được.
Nhưng chỉ cần an ổn vượt qua ba tháng này, chờ bọn hắn bị bài xích ra khỏi di chỉ Thần Cung thì hắn sẽ có cơ hội đào thoát khỏi móng vuốt của con chó yêu này.
Dù sao thì sư tôn của hắn chính là lâu chủ của Trân Vị lâu!
Tuy trước đó con cẩu yêu này nói chuyện rất phách lối, nhưng chờ sau khi rời khỏi đây, hừ hừ...
Đương nhiên, những lời này hắn cũng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, tuyệt đối không dám nói ra.
Nhưng mà sau khi rời khỏi đây, hắn nhất định phải để cho chó yêu này biết sự lợi hại của Chu đại gia hắn, cũng dám bảo hắn gọi là Hắc gia, còn muốn hắn làm đầu bếp ngự dụng của hắn...
Tuy nghĩ là như vậy, nhưng quan trọng nhất bây giờ vẫn là làm tốt công việc của đầu bếp này, đây không chỉ là một sự tôn trọng đối với Linh Trù, mà còn là vì mạng nhỏ của hắn hiện tại.
Nếu như hắn không chế biến nguyên liệu trong tay thành đồ ăn mĩ vị thì ai biết con chó yêu này có thể ăn hơn hai trăm cân thịt của hắn hay không?
Hắc Đế lại không biết suy nghĩ trong lòng của tiểu mập mạp này, nghe Chu Tòng Dung hỏi, ánh mắt cũng không nhấc lên một chút nói:
- Chờ Hắc gia ta ăn no, sau đó chúng ta sẽ đi tầm bảo.
Nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa quên chính sự của mình, tuy tiểu tử trước mắt này làm đồ ăn rất ngon, nhưng so với hùng tâm tráng chí của hắn thì vẫn kém hơn một chút.
Hắn lập chí muốn trong thời gian ngắn nhất đánh bại con đại miêu kia, trả thù tất cả những con đại miêu trước đó bị khi dễ...
- Nhưng khoan hãy nói, tiểu tử này nấu ăn thật ngon!
Hắc Đế lại say mê hít mũi một cái.
- Nếu để cho tiểu tử này làm đồ ăn trước mặt con đại miêu kia, vậy chẳng phải là có thể làm nàng thèm chết à...
Không được, nếu để cho con đại miêu kia biết thì ta sợ rằng đầu bếp này sẽ không gánh nổi!
Vừa nghĩ tới sau lưng con đại miêu kia còn có một con đại miêu khác, Hắc Đế đã tranh thủ thời gian dừng lại ý nghĩ nguy hiểm này.
Hắn cũng không muốn đầu bếp mình vất vả tìm được bị hai con đại miêu kia cướp đi.
Theo thời gian trôi qua, một mùi thơm nồng nàng mê người tràn ngập ở xung quanh.
- Hắc gia, đã làm tốt.
Nghe thấy giọng nói tự nhiên này, Hắc Đế nhất thời hóa thành một đạo hắc quang, trong giây lát, hai cái chân sau của con man huyết trư vừa mới nướng chín biến mất không thấy gì nữa.
- Không tệ, không tệ, so với trước còn ngon hơn một chút, Chu tiểu tử, chờ lát nữa Hắc gia ta tìm được bảo vật nhất định sẽ chia cho ngươi một chút, sau này ngươi chỉ cần nấu cơm thật tốt cho ta là được rồi.
Hắc Đế một mặt thoả mãn nói.
- Cảm ơn Hắc gia!
Tuy Chu Tòng Dung nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại không hề có chút phật lòng.
Thân phận của hắn là gì, đây chính là thiếu lâu chủ của Trân Vị lâu, xưa nay không thiếu bảo vật gì.
Mục đích chủ yếu hắn tiến vào di chỉ Thần Cung lần này cũng không phải là vì tiến vào tìm kiếm cơ duyên gì, mà là vì tìm kiếm một số nguyên liệu nấu ăn mà ngoại giới không có.
Đương nhiên, nếu thật sự gặp phải cơ hội lớn gì thì hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Trước mắt Cẩu Yêu này nói, muốn cho hắn một chút bảo vật, không phải hắn thanh cao, mà là hắn thật chướng mắt.
Mặc dù tu vi của hắn chỉ là Địa Võ cảnh hậu kỳ, nhưng trên người hắn lại có không ít bảo vật Thiên giai, ngay cả Bán Thánh Khí hắn cũng có một món.
Trừ phi con chó yêu này cho hắn bảo vật Thánh giai, nhưng mà có thể như vậy sao?
Phải biết rằng, bảo vật Thánh giai chính là thứ ngay cả cường giả Thánh cảnh cũng động tâm!
- Thời gian cũng không còn nhiều lắm, vậy chúng ta tiếp tục đi tìm bảo vật thôi!
Hắc Đế vươn cái lưng mỏi lên, một đạo hắc quang cuốn lấy Chu Tòng Dung, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
...
- Vẫn không có tin tức gì, chẳng lẽ Chu ca đã... Đã vẫn lạc rồi?
Trong tay thiếu nữ nắm một ngọc phù truyền tin, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
- Hẳn là sẽ không đâu?
Nghe thấy lời này của thiếu nữ, trong lòng thiếu niên cũng kinh hãi hoảng hốt.
Hai người bọn họ đều là đệ tử của Trân Vị lâu, lần này tiến vào di chỉ Thần Cung cũng là vì đi theo Chu Tòng Dung.
Đương nhiên, người cùng tiến vào không chỉ ba người bọn hắn, còn có đệ tử khác của Trân Vị lâu.
Chỉ là sau khi hai người bọn hắn tiến vào di chỉ Thần Cung, khoảng cách đến Chu Tòng Dung gần nhất cũng là nhanh nhất đã tập hợp lại với nhau.
Nhưng hắn nào ngờ vừa tiến vào đã gặp phải chuyện như vậy.
Nếu Chu Tòng Dung thật sự vẫn lạc thì sau khi hai người bọn họ trở về chắc chắn cũng sẽ không tốt hơn.
- Thời gian dài như vậy, Chu ca cũng không có tin tức gì, chắc là thật sự vẫn lạc.
Thiếu nữ chật vật nói.
- Không, cũng có thể là Không Gian Giới Chỉ trên người Chu ca bị lấy đi, cho nên mới không thể hồi âm tin tức của chúng ta.
Thiếu niên tự an ủi mình.
- Chuyện này cũng có thể xảy ra.
Nghe thấy lời của thiếu niên, thiếu nữ cũng mím môi.
Chỉ là tình huống bây giờ, bọn hắn cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
- Truyền tin tức này cho những người khác đi.
Thiếu niên nói.
- Ừm...
Thiếu nữ nhẹ gật đầu.
Rất nhanh, tất cả đệ tử của Trân Vị lâu đều nhận được một tin tức, thiếu lâu chủ Chu thiếu gia đã bị một con yêu thú chuột khổng lồ bắt đi.
- Thiếu lâu chủ bị một con chuột đen lớn bắt đi à?
- Sao có thể như vậy được?
- Làm sao mà con chuột đen trâu bò như vậy?
-...
...