Một bên khác, mấy người sư huynh đệ của Phương Húc cũng nhanh chóng hành động.
Với lực lượng thần hồn khổng lồ của bọn họ, tìm kiếm cơ duyên trong Thần Cung đương nhiên là một chuyện rất nhẹ nhàng.
Đương nhiên, một số cơ duyên phổ thông thì mấy người Phương Húc cũng không có ý định ra tay, mấy người bọn họ cũng chỉ là ra tay đối với những nơi có đại trận kết giới khủng bố kia.
Tuy mấy người bọn hắn không có bản lĩnh như Hắc Đế, xem kết giới đại trận như không có gì, nhưng dựa vào thực lực cường đại, tạo nghệ trận đạo bất phàm, cùng với ba phương hành động, tốc độ sưu tập bảo vật vẫn nhanh hơn Hắc Đế một chút.
Mà động tác lớn như vậy đương nhiên cũng bị Khí Linh thủ hộ Thần Cung cảm nhận được.
- Chết tiệt! Mấy tên này là có ý gì? Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, bảo vật và truyền thừa trong Thần Cung cũng sẽ bị mấy tên này phá hủy mất.
Lúc này, trong mắt Khí Linh rốt cuộc không thể duy trì được loại thần tình lạnh nhạt kia.
Tuy bảo vật và truyền thừa trong Thần Cung chỉ cần là người có duyên là lấy được, nhưng không phải là mặc cho người khác chọn lựa như vậy.
Trong khoảng thời gian vừa rồi, Thần Cung đã bị mất đi 5 truyền thừa Thần cảnh, mà còn là kiểu hoàn toàn bị quét sạch.
Chuyện này sao có thể làm cho Khí Linh không nóng nảy, tức giận được!
Cho dù truyền thừa Thần cảnh của Thần Cung không ít, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa sẽ bị mấy người kia lấy sạch sẽ, thậm chí nói không chừng, ngay cả truyền thừa của chủ nhân cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Hơn nữa hắn cũng coi như đã nhìn ra, đây rất có thể là một lần hành động nhằm vào truyền thừa Thần Cung.
Còn về mấy người này thì chắc là người của một đại thế lực nào đó ở bên ngoài!
…
- Dừng tay cho ta!
Ngay khi Phương Húc và Ngô Hoành sắp phá vỡ trận pháp kết giới của cung điện trước mắt thì một tiếng hét phẫn nộ từ phía sau hai người truyền đến.
- Thật là không có kiêng nhẫn mà!
Nghe thấy giọng nói này, Phương Húc nhếch miệng lên cười.
Nhưng động tác trên tay hắn vẫn không dừng lại, từng đạo linh ấn xuất hiện, bay về phương hướng cung điện.
- Ầm!
Một tiếng động lanh lảnh vang lên, chỉ thấy trận pháp kết giới bên ngoài cung điện đã tiêu tan không thấy đâu nữa.
- Các ngươi là ai?
Khí Linh nhìn thấy cảnh này thì hai mắt cũng hơi co nhỏ lại.
Phải biết rằng, từ khi từ hắn phát hiện ra và chạy đến đây cũng chỉ tốn thời gian mười mấy hơi thở mà thôi.
Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, một kết giới trận pháp lại bị phá vỡ.
Phải biết rằng, đây chính là một kết giới Thánh giai cực phẩm!
Tuy kết giới trận pháp Thánh giai cực phẩm không khủng bố như kết giới trận pháp Thần giai, nhưng cũng không phải người bình thường có thể phá vỡ, huống chi là trong thời gian ngắn như vậy.
Nhìn thấy Khí Linh xuất hiện, trong mắt Phương Húc và Ngô Hoành lộ ra một tia tò mò, hai người cũng không trả lời vấn đề Khí Linh, mà chỉ hỏi:
- Ngươi chính là Khí Linh thủ hộ trong Thần Cung à?
Tuy là hỏi thăm, nhưng ngữ khí lại rất khẳng định.
- Không sai, lão phu chính là Khí Linh thủ hộ trong Thần Cung, hai người các ngươi là ai?
Trong mắt Khí Linh lóe lên vẻ mặt nghiêm túc.
Mặc dù hắn không nhìn ra tu vi cảnh giới cụ thể của hai người này nhưng có thể khẳng định, thực lực của hai người này tuyệt đối không yếu, tất nhiên là Thần cảnh, nếu không thì nó cũng sẽ không đích thân ra mặt.
- Phong chủ Húc Nhật phong của Thái Sơ Thần Tông, Phương Húc!
Trên mặt Phương Húc mang nụ cười nói.
- Phong chủ Thần Thể phong của Thái Sơ Thần Tông, Ngô Hoành!
Ngô Hoành nói với ngữ khí không có chút dao động nào.
Nghe thấy câu trả lời của hai người, ánh mắt Linh lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hiển nhiên, nó cũng chưa nghe nói qua về Thái Sơ Thần Tông.
Nhưng chuyện này cũng rất bình thường, dù sao thì Thần Cung cũng đã biến mất một thời gian dài như vậy, thế lực cường đại mới xuất hiện ở bên ngoài cũng không phải là chuyện ly kỳ gì.
- Hai vị, nếu như các ngươi đã lấy mấy chỗ truyền thừa trọng yếu của Thần Cung, bây giờ có thể dừng tay lại được rồi chứ?
Ánh mắt Khí Linh chăm chú nhìn chằm chằm vào hai người Phương Húc, trầm giọng nói.
- Không được!
Ngô Hoành lắc đầu.
- Hai vị, quá tham lam cũng không phải là chuyện tốt!
Trong mắt Khí Linh lóe lên một tia lạnh lẽo.
- Chuyện này không cần ngươi quan tâm, nhưng ta cảm thấy rất hứng thú với ngươi.
Phương Húc nhìn thấy Khí Linh, trong mắt lóe lên một tia sáng dị dạng.
Tuy hắn đã là Thần cảnh, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một sinh mệnh giống như linh thể.
Nói nó là nhân loại, điều này hiển nhiên không phải, nói nó là một loại Yêu thú, vậy thì càng không giống.
Còn về thân thể nhìn có chút hư huyễn kia, mặc dù có chút giống hồn thể, nhưng rõ ràng cũng không phải, mà đây cũng là điều khiến Phương Húc cảm thấy hứng thú.
Ngược lại, sau khi nghe thấy lời của Phương Húc, hiển nhiên là nó đã nổi giận.
- Hừ! Nếu các ngươi đã không muốn rời khỏi thì hãy ở lại đây đi!
Linh Khí lạnh hừ một tiếng, một luồng khí tức cường đại từ trên người nó dâng lên, rất nhanh đã đột phá đến Thần cảnh, đồng thời còn đang không ngừng tăng lên, một mực tăng lên tới Thần cảnh hậu kỳ.
- Hai vị, các ngươi thật sự không nguyện ý dừng tay, rời khỏi nơi này à?
Linh lần nữa trầm giọng hỏi.
Tuy nó có chút tức giận, cũng muốn lưu hai người này lại, nhưng nó cũng hiểu rằng Thái Sơ Thần Tông kia khẳng định không dễ chọc.
Nếu chỉ là cường giả Thần cảnh trung kỳ thì cũng thôi đi, nếu như nắm giữ cường giả Thần cảnh hậu kỳ thì sẽ có chút phiền phức.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nó không trực tiếp ra tay với hai người này.
Không phải nó sợ hai người này, mà là nó hơi kiêng kị thế lực phía sau hai người này.
Còn về chuyện trục xuất hai người này ra khỏi không gian này thì bằng vào trận pháp hiển nhiên là không làm được, nhất định phải để nó tự mình ra tay mới được.
- Khí Linh, ta cảm thấy ngươi vẫn là không nên nhúng tay vào, nếu như Thần Cung đã tan biến thì những truyền thừa, bảo vật khác lưu lại ở đây cũng không có bất kỳ tác dụng gì, chẳng bằng giao toàn bộ chúng nó cho Thái Sơ Thần Tông chúng ta, như vậy cũng có thể làm cho truyền thừa của Thần Cung tái hiện thế gian.
Phương Húc không nhanh không chậm nói.