Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 86 - Chương 86. Để Vi Sư Bảo Quản Một Phần Linh Thạch Giúp Các Ngươi

Chương 86. Để Vi Sư Bảo Quản Một Phần Linh Thạch Giúp Các Ngươi Chương 86. Để Vi Sư Bảo Quản Một Phần Linh Thạch Giúp Các Ngươi

Tông chủ của Thiên Kiếm tông nhẹ nhàng gật đầu, đi tới chỗ cửa sổ của gian phòng, nhìn về phương hướng bình ngọc trên đài cao, ánh mắt lộ ra một tia nóng bỏng.

Hắn đã dừng lại ở Địa Võ cảnh tầng chín nhiều năm, chậm chạp không thể đột phá đến Thiên Võ cảnh, nếu lần này có thể vỗ xuống Phá Cảnh Đan, gia tăng năm thành tỷ lệ đột phá thì hắn nhất định có thể đột phá đến Thiên Võ cảnh.

- 15 triệu linh thạch hạ phẩm lần thứ nhất, còn có ai muốn ra giá hay không?

- 16 triệu linh thạch hạ phẩm.

Tông chủ của Thiên Kiếm tông không thèm suy nghĩ hô.

Hả?

Không phải âm thanh của Trình Chấn Hoa?

Huyết Luyện Lão Ma bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía cửa sổ gian phòng số 3.

- Là hắn? Lão gia hỏa Thiên Kiếm này tự mình chạy đến đây.

Huyết Luyện Lão Ma có chút giật mình, có điều rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại.

Cũng đúng, dù sao thì Phá Cảnh Đan cũng có thể gia tăng năm thành tỷ lệ đột phá Thiên Võ cảnh, dụ hoặc này thực sự quá lớn đối với mấy đại tông chủ của tông môn cảnh nội quận Thanh Lâm, nếu không phải nhận được tin tức quá muộn thì Ma Huyết tông bọn họ khoảng cách quận thành Thanh Lâm quá xa, nói không chừng tông chủ của Ma Huyết tông bọn họ cũng sẽ chạy đến.

Nhưng Huyết Luyện Lão Ma cũng hiểu rõ, viên Phá Cảnh Đan này hẳn là thuộc về Thiên Kiếm tông, nếu Thiên Kiếm đã tự mình chạy đến thì hắn tuyệt đối sẽ không ra về tay không.

Con mắt Hạ Mộng Dao nhìn liếc về gian phòng số 3 một chút, hơi ngây ngốc một chút, sau đó nàng lập tức lấy lại tinh thần.

- Gian phòng khách quý số 3 ra giá 16 triệu linh thạch hạ phẩm, còn có ai muốn ra giá hay không?

. . .

- 16 triệu linh thạch hạ phẩm lần thứ ba, chúc mừng gian phòng khách quý số 3 đã đấu giá thành công Phá Cảnh Đan.

- Buổi đấu giá của Trân Bảo các lần này kết thúc mỹ mãn, cảm ơn mọi người đã đến đây. . .

- Ngụy trưởng lão, Triệu trưởng lão, ta có chút chuyện muốn đi ra ngoài trước.

Vương Đằng vội vàng đi ra khỏi phòng.

Hắn còn muốn đi kết toán linh thạch và linh khí đấu giá được, cùng ra ngoài nấp trong bóng tối xem tình huống của Phương Húc và Ngô Hoành một chút, để phòng hai người bọn họ bị người Trân Bảo các âm thầm theo dõi.

Mọi việc đều lấy cẩn thận làm chủ.

Sau khi cầm tới số linh thạch còn lại từ chỗ của Diêu quản sự, Vương Đằng đi ra khỏi Trân Bảo các, thay đổi dung mạo một chút, ở cách đó không xa bí mật quan sát.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, rất nhiều người đã đi ra khỏi Trân Bảo các, mấy người Phương Húc và Phương Vô Nhai cũng theo dòng người đi ra ngoài.

- Sư đệ Phương Húc, sao lại không thấy sư đệ Ngô Hoành đi ra ngoài với ngươi?

Phương Vô Nhai nhìn Phương Húc hỏi.

- Sư đệ ta nửa đường cảm thấy chán quá nên đã sớm đi ra rồi.

Phương Húc mặt không đỏ, tim không đập mạnh nói.

- Vậy thì thật là quá đáng tiếc.

Phương Húc có chút không hiểu nhìn Phương Vô Nhai một chút, cái này có gì đáng tiếc, các ngươi cũng không mua món đồ nào.

Vương Đằng đứng ở cách đó không xa chú ý đến động tĩnh của mấy người Phương Húc, đi theo đám bọn hắn đến phương hướng trang viên.

Về phần nhị đồ đệ của hắn, Vương Đằng nhất thời thật không phát hiện.

Dù sao thì người ra ngoài thật sự nhiều lắm, Ngô Hoành cũng thay đổi dáng người và dung mạo, lại thêm tu luyện những võ học thu liễm khí tức, muốn tìm được hắn trong khoảng thời gian ngắn quả thật là rất khó.

- Sư huynh Vô Nhai, Phong sư huynh, ta đi về trước.

Phương Húc nói với mấy người.

- Phương sư đệ, hẹn ngày mai gặp lại.

Trở lại sân nhỏ, Phương Húc đi vào gian phòng của sư tôn nhìn một chút, phát hiện sư tôn vẫn chưa về.

Qua đại khái nửa giờ, Ngô Hoành mới hưng phấn đi vào sân nhỏ.

- Sư huynh, ta trở về rồi.

- Ừm, đi vào, chúng ta vào nhà nói.

Phương Húc lôi kéo Ngô Hoành chạy vào trong phòng, đóng kỹ cửa phòng, lại tiện tay bố trí mấy trận pháp nhỏ.

- Hai tiểu tử này. . .

Vương Đằng trong bóng tối hài lòng nhẹ gật đầu.

- Sư đệ, thế nào rồi, lấy được linh thạch chưa?

Phương Húc hơi hưng phấn hỏi.

- Sư huynh, ta đã lấy được.

Ngô Hoành hưng phấn gật đầu.

- Không bị người theo dõi chứ?

- Không có, ta vòng vo dạo qua trong thành một vòng, nửa đường thay đổi dáng người và dung mạo nhiều lần, không phát hiện bị người theo dõi.

- Vậy là tốt rồi.

- . . .

. . .

- Sư tôn, ngài đã trở về.

- Ừm.

Vương Đằng nhẹ gật đầu, lập tức giả bộ như không thèm để ý hỏi:

- Tối hôm qua các ngươi đi đâu, vì sao một đêm không trở về?

- Cái kia. . . Cái kia. . .

Phương Húc ấp úng nói không ra lời.

- Hả?

- Sư tôn, là như vậy, hôm qua ta cùng với sư huynh và mấy người Vô Nhai sư huynh được Phong sư huynh chỉ huy, chúng ta đến trong nhà Phong sư huynh làm khách, ngủ lại ở nhà bọn họ một đêm, buổi sáng hôm nay chúng ta cùng đi Trân Bảo các.

Ngô Hoành nói ra.

- Như vậy phải không.

Vương Đằng điểm một cái, cũng không hoài nghi gì.

Phong Vô Cực vốn là người quận thành Thanh Lâm, mang theo sư huynh đệ trong tông môn trở về làm khách cũng là chuyện rất hợp tình hợp lý.

- Đúng vậy, sư tôn.

Hai sư huynh đệ liên tục gật đầu nói.

Phương Húc có chút ngạc nhiên nhìn thoáng qua sư đệ của mình, bình thường không nhìn ra sư đệ còn là cao thủ.

So hắn vẫn là mạnh hơn một chút, sau này nhất định muốn học tập sư đệ nhiều hơn một chút.

- Lần này các ngươi đi Trân Bảo các là để đấu giá quyển Xích Vũ Hỏa Dực kia sao?

Vương Đằng hỏi.

- Đúng vậy, sư tôn.

Phương Húc và Ngô Hoành thành thật nhẹ gật đầu.

- Đã lấy được linh thạch sao? Lấy được bao nhiêu linh thạch?

- Sư tôn, trừ đi 5% phí thủ tục, ta lấy được 8.55 triệu linh thạch hạ phẩm.

Ngô Hoành hưng phấn nói.

Vương Đằng trầm ngâm một hồi, nói:

- Lấy thực lực của các ngươi bây giờ còn quá yếu, trên người có nhiều linh thạch như vậy có chút không an toàn, không bằng giao cho vi sư bảo quản giúp các ngươi một phần đi?

Bình Luận (0)
Comment