Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 87 - Chương 87. Võ Đấu Trường

Chương 87. Võ Đấu Trường Chương 87. Võ Đấu Trường

Hả?

Phương Húc và Ngô Hoành liếc nhìn nhau một cái, trao đổi một ánh mắt.

- Vâng, sư tôn.

Hai người bọn hắn ngược lại không có ý nghĩ gì khác, tuy cả hai cảm thấy trong lời nói của sư tôn có chút gì đó là lạ, những người khác cũng không biết trên người bọn họ có bao nhiêu linh thạch, nhưng sư tôn nói cũng không sai, thực lực của bọn họ bây giờ đúng là quá yếu.

Trên người cầm nhiều linh thạch như vậy, nếu như bị những người khác cướp đoạt thì phải làm sao.

Ví dụ như thương thế trên người nghiêm trọng, hôn mê ven đường, được người cứu lên, lấy đi túi trữ vật, vậy linh thạch trên người bọn họ sẽ tiện nghi những người khác à.

Bọn họ cũng không phải khí vận chi tử, cũng không có vận khí tốt được người cứu lên sau đó không lấy đi túi trữ vật trên người hắn, làm không tốt còn sẽ bị người thấy hơi tiền nổi máu tham, hủy thi diệt tích.

Cho nên giao linh thạch cho sư tôn bảo quản là chuyện rất cần thiết.

Còn về sư tôn có thể tham ô linh thạch của bọn họ hay không, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào.

Thực lựcsSư tôn của của bọn họ thâm bất khả trắc như vậy, mỗi lần đều cho bọn họ hàng trăm hàng ngàn viên đan dược, truyền thụ cho bọn họ công pháp võ kỹ càng tốt hơn Xích Vũ Hỏa Dực không biết bao nhiêu lần, chỉ là mấy trăm vạn linh thạch hạ phẩm, sư tôn của bọn họ làm sao lại để ở trong mắt.

Huống chi bọn họ cũng không thiếu tài nguyên tu luyện, linh khí cũng không thiếu, giữ lấy nhiều linh thạch như vậy cũng không có tác dụng gì.

- Sư tôn, ta giao toàn bộ linh thạch cho ngươi.

- Không cần, mỗi người các ngươi lưu cái 100 ngàn. . . Không, 1 triệu linh thạch hạ phẩm đi, còn lại giao cho ta bảo quản.

Vương Đằng nói ra.

Hắn là một người thương yêu đồ đệ, trên người đồ đệ vẫn là phải lưu chút tiền riêng, giả dụ sau này coi trọng thứ gì, hoặc là sau này tìm được bạn gái. . . Không, cái này tạm thời không thể có, bọn họ còn quá nhỏ, không hiểu thế đạo hiểm ác. . .

- Được rồi, sư tôn.

Theo Ngô Hoành thu hồi 6,55 triệu linh thạch hạ phẩm còn lại, Vương Đằng đã chuẩn bị về phòng của mình.

- Đúng rồi, sau này mọi chuyện vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn, không thể đại ý, dù sao thực lực của các ngươi vẫn còn quá yếu.

Vương Đằng dừng chân lại, quay đầu về phía hai sư huynh đệ nói ra.

- Vâng, sư tôn, chúng ta nhất định ghi nhớ.

Phương Húc, Ngô Hoành cung kính trả lời.

- Ừm.

Nhìn bóng lưng sư tôn, trong lòng Phương Húc và Ngô Hoành cảm động một hồi, sư tôn của bọn hắn thật sự là đối xử với bọn hắn quá tốt, không chỉ truyền thụ cho bọn hắn tuyệt học vô thượng, còn mỗi thời mỗi khắc đều quan tâm bọn họ.

Không được, sau này nhất định phải càng nỗ lực tu luyện hơn nữa, không thể cô phụ nỗi khổ tâm của sư tôn.

Bắt đầu từ đêm nay, nỗ lực tu luyện!

Vương Đằng về đến phòng, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

- Nhiều linh thạch như vậy, thật sự là phát tài rồi.

Tuy trên người hắn có rất nhiều tư nguyên, nếu như đổi thành linh thạch thì càng là không biết có bao nhiêu, nhưng đều không làm hắn rung động bằng việc có nhiều linh thạch như vậy, đây là lần thứ nhất trên người hắn có nhiều linh thạch như vậy.

Cái này giống với bất động sản và vốn lưu động, tuy cái trước có thể giá trị cao hơn, nhưng cái sau càng có thể cho người ta một loại đánh vào thị giác.

Bình tĩnh tâm tình của mình một chút, Vương Đằng từ trong không gian hệ thống lấy ra một hạt châu màu đen, chính là Trấn Tà Châu hắn đấu giá được.

【 Tên 】: Trấn Tà Châu

【 Phẩm giai 】: Thánh giai (mảnh vỡ)

【 Tác dụng 】: Tụ lại chút ít linh khí xung quanh, Trấn Tà (mảnh vỡ)

Vương Đằng nghiên cứu cẩn thận một chút, ngoại trừ cảm giác linh khí xung quanh đúng là nồng hậu dày đặc hơn một chút ra thì không có biến hóa gì nữa, còn về tác dụng Trấn Tà, hắn càng không cảm nhận được chút gì.

- Xem ra, Trấn Tà Châu này tạm thời không có tác dụng gì.

Tu vi ba đồ đệ của hắn đều đã là Ngưng Nguyên cảnh trở lên, chút linh khí ấy hoàn toàn không có chút tác dụng, còn không hữu dụng bằng hắn bố trí một trận pháp, hoặc cho các đồ đệ một ít đan dược.

Cất hạt châu vào không gian, Vương Đằng phục dụng một viên đan dược, sau đó bắt đầu tu luyện.

Tu luyện, nhất định phải kiên trì bền bỉ, không thể ba ngày đánh cá hai ngày phơ lưới.

Nhất là sau khi hắn cảm nhận được mấy đạo khí tức cường đại trong Trân Bảo các thì càng nhắc nhở bản thân cần phải phải cố gắng tu luyện.

Tu vi của Vương Đằng hắn còn chưa đủ mạnh!

Vương Đằng hắn nhất định phải là người có tu vi mạnh nhất ở quận Thanh Lâm!

Vương Đằng hắn là một người thích khổ tu!

Tuyệt đối không phải bởi vì không có cảm giác an toàn, dù sao thực lực của hắn có các loại võ học, công pháp, bí pháp, trận pháp, thánh khí, linh khí. . . gia trì chính là rất mạnh.

Hoàn toàn không coi những tông chủ tông phái kia ra gì, cho dù thật đánh không lại thì hắn cũng có tự tin chạy trốn dễ dàng.

Chuyện này bắt nguồn từ việc hắn tự tin đối với thực lực của mình bây giờ.

Ngày thứ hai.

Hai người Phong Vô Cực và Phương Vô Nhai thật sớm đã đi tới chỗ sân nhỏ của Vương Đằng.

- Phương sư đệ, Ngô sư đệ, các ngươi có ở đây không?

- Vô Nhai sư huynh, Phong sư huynh, các ngươi đã tới.

Phương Húc và Ngô Hoành đẩy cửa phòng đi ra.

- Phương sư đệ, Ngô sư đệ, hôm nay sư huynh mang các ngươi đi những chỗ khác trong thành Thanh Lâm chơi.

Phong Vô Cực nói.

- Phong sư huynh, hôm nay ta và sư huynh không định ra ngoài, chuẩn bị tu luyện một chút.

Ngô Hoành nói ra.

- Ngô sư đệ, các ngươi thật vất vả mới tới quận thành Thanh Lâm một lần, cũng không ở được mấy ngày, sao không thừa cơ hội này dạo chơi trong quận thành Thanh Lâm thật tốt, huống chi, lần này, nơi ta mang các ngươi đi còn chơi hay hơn, kích thích hơn chỗ hôm trước nữa.

Phong Vô Cực nói xong lời cuối cùng, âm thanh nhỏ đi rất nhiều.

Phương Húc và Ngô Hoành liếc nhau một cái, nhẹ gật đầu.

- Vậy được rồi, chúng ta đi nói một tiếng với sư tôn.

Bình Luận (0)
Comment