Sư huynh Phong Vô Cực nói rất đúng, bọn họ thật vất vả mới tới quận thành Thanh Lâm một lần, cần phải ra ngoài đi dạo một vòng thật tốt.
Huống chi bọn họ cũng không được ở đây mấy ngày, lúc này không đi, vậy sau này không biết đến bao giờ mới có cơ hội này.
Còn về một hai ngày không tu luyện, sau này bọn họ nhất định sẽ nỗ lực bổ sung.
- Sư tôn, sư huynh Vô Nhai và sư huynh Phong Vô Cực mới tới, chuẩn bị mang ta và sư đệ đi trong thành dạo chơi.
Phương Húc gõ cửa phòng sư tôn.
- Ta đã biết, các ngươi đi đi, đi dạo một vòng thật tốt, nhưng phải nhớ lấy, đừng gây chuyện thị phi, không được xen vào việc của người khác.
Vương Đằng không quên dặn dò.
Dù sao hai tên đồ đệ của hắn mới mười mấy tuổi, tuổi còn nhỏ, tương đối dễ xúc động.
Phản phái cũng không phải là không có thiện tâm, huống chi phản phái cũng không phải vừa ra đời đã là phản phái, có khi là bị buộc mới phải đi lên con đường đó, giống như hai tên đồ đệ của hắn, bởi vì các loại trùng hợp nên mới trêu chọc phải khí vận chi tử.
Nếu như không gặp được hắn, sau cùng có thể sẽ hắc hóa, vì báo thù mà không tiếc làm ra các loại chuyện giết người, sau cùng biến thành bảo bảo tặng kinh nghiệm.
- Vâng, sư tôn, ta đã biết.
Phương Húc chăm chú trả lời.
. . .
- Phong sư huynh, lần này ngươi muốn mang bọn ta đi nơi nào vậy.
Ngô Hoành mở miệng hỏi.
- Hắc hắc, lần này ta mang các ngươi đi mới nơi chơi rất vui, chỗ đó chính là võ đấu trường đặc sắc nhất của quận thành Thanh Lâm, đảm bảo cho các ngươi mở rộng tầm mắt.
- Là nơi để cho mọi người giao đấu sao?
- Không sai, võ đấu trường không chỉ có thể giao đấu giữa người và người, còn có người chiến đấu với Yêu thú, hoặc là tử đấu.
- Nghe nói thế lực sau lưng Võ Đấu Trường thâm bất khả trắc, không chỉ xây Võ Đấu Trường ở mỗi một quận thuộc thành Vương Triều Đại Càn chúng ta, mà ngay cả mỗi một quận thành thuộc đế quốc Đại Tần và đế quốc Đại Chu đều có Võ Đấu Trường.
- Ta còn nghe kể, một ít nhân vật thiên tài biểu hiện xuất sắc ở Võ Đấu Trường còn được cao tầng Võ Đấu Trường nhìn trúng, sẽ có khả năng gia nhập thế lực sau lưng bọn họ, được bọn họ bồi dưỡng.
- Đã bái nhập những tông môn khác cũng có thể gia nhập sao?
Phương Vô Nhai hỏi.
Mấy người Ngô Hoành và Phương Húc cũng đều hiếu kỳ nhìn về phía Phong Vô Cực.
- Hẳn là có thể, ta nghe sư phụ ta nói, vài chục năm trước, trong vương thành xuất hiện một thiên tài gia nhập Võ Đấu Trường, đạt được thế lực sau lưng bọn họ bồi dưỡng, mà hắn cũng không rời khỏi tông môn lúc đầu, hiện tại còn là Thái Thượng trưởng lão của thế lực nào đó.
Phong Vô Cực nói.
- Vài chục năm trước?
- Đúng vây, chính là vài chục năm trước, ta cũng chỉ nghe sư tôn ta nhắn đến, hắn là một nhân vật thiên kiêu ở vương thành.
Phong Vô Cực nói.
- Chẳng lẽ quận thành Thanh Lâm chúng ta không có ai gia nhập sao?
Phương Húc hỏi.
- Chuyện này giống như không có, dù sao thì ta cũng chưa nghe nói qua.
Phong Vô Cực có chút không xác định nói.
- Vậy bây giờ thiên tài lúc đó ở vương thành có thực lực gì?
Phương Vô Nhai hỏi.
- Không biết, nhưng thực lực chắc chắn rất mạnh, ta nghe sư tôn nói, tông môn lúc trước của vị thiên tài chính là tông môn đỉnh cấp, hiện tại hắn đều đã là Thái Thượng trưởng lão của môn phái đó, chắc hẳn tu vi thực lực rất cao.
Phong Vô Cực khẳng định nói.
- Nhưng muốn được cao tầng Võ Đấu Trường nhìn trúng cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, ta nghe sư tôn ta nói, lúc trước vị thiên tài đến từ vương thành kia đã lấy tu vi Ngưng Nguyên cảnh chiến đấu với cường giả Long Nguyên cảnh mà không rơi vào thế hạ phong.
Phong Vô Cực sợ hãi cảm thán.
Bọn người Phương Vô Nhai nghe thấy vậy cũng lấy làm kinh hãi, đây chính là chiến đấu vượt hai đại cảnh giới, vị thiên tài lúc trước đến cùng lợi hại cỡ nào.
Ngay cả Phương Húc và Ngô Hoành cũng lấy làm kinh hãi, xem như bọn họ lúc còn là Ngưng Nguyên cảnh thì cũng chỉ dám chiến đấu với Huyền Nguyên cảnh, nếu như thật sự gặp phải cường giả Long Nguyên cảnh thì thật khó mà nói trước được.
Phải biết bọn họ tu luyện chính là công pháp võ học Thiên giai và Thánh giai,xem như tu luyện thời gian ngắn, không trải qua nhiều chiến đấu nhưng cũng không phải người bình thường có thể so sánh được.
Chẳng lẽ người kia là khí vận chi tử hay sao?
- Nghe nói lúc trước người kia đã liên thắng 100 tràng ở Tử Đấu Trường.
Phong Vô Cực lại nói tiếp.
- Tử Đấu Trường lại là cái gì?
Phương Vô Nhai hỏi.
- Tử Đấu Trường rất hung hiểm, người bình thường đều không dám đi, bình thường đều là hai đối thủ sinh tử, không tốt xuất thủ trong thành đều sẽ đi Tử Đấu Trường tiến hành chiến đấu, cho đến khi một bên tử vong, cũng có một số tên điên muốn tìm kiếm thời cơ đột phá cũng sẽ đi Tử Đấu Trường tiến hành chiến đấu.
Phong Vô Cực nói ra.
- Nhưng chiến đấu như vậy không nhiều, có khả năng mấy ngày cũng không gặp được một trận.
- Thật đúng là điên cuồng.
Phương Húc và Ngô Hoành nghe vậy thì lắc đầu.
Qua sư tôn của bọn họ tỉ mỉ chỉ đạo dạy bảo, bọn họ khẳng định sẽ không làm chuyện như vậy, bọn họ còn có thanh xuân rất tốt đây.
- Hôm nay ta mang các ngươi đi xem một chút. . .
Mấy người vừa nói vừa được Phong Vô Cực chỉ huy đi đến phương hướng Võ Đấu Trường.
Đây là một kiến trúc chiếm diện tích cực lớn, so với Trân Bảo các thì còn rộng rãi hùng vĩ hơn, xung quanh kiến trúc còn có bờ tường thật cao vây quanh.
Ở chỗ cửa chính có hai tượng đá Yêu thú bộ dáng hung ác đứng thẳng, hai bên cửa đều có hai tráng hán cao to lực lưỡng đang phụ trách thu phí vào tràng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy rất nhiều người ra vào.
Có người hưng phấn, có người hùng hổ, cũng có người trên mặt không biểu lộ gì. . .