Ngô Hoành ngẩng đầu nhìn liếc một chút, chỉ thấy ba chữ lớn đỏ như máu khắc sâu vào mí mắt của hắn.
- Võ Đấu Trường.
Một khí thế bức người ép thẳng về phía hắn.
Phong Vô Cực kinh ngạc nhìn liếc Ngô Hoành một chút:
- Sư đệ này có chút không đơn giản.
Lúc trước, lần thứ nhất hắn nhìn thấy ba chữ này đã bị dọa lui mấy bước.
Theo sư phụ hắn suy đoán, chữ trên tấm bảng này hẳn là do cao thủ Võ Đấu Trường viết, tự mang khí thế , có thể chấn nhiếp tâm thần người tu luyện Ngưng Nguyên cảnh trở xuống.
Nếu như có thể quan sát thời gian dài có thể tu luyện tâm thần.
- Sư đệ, chúng ta đi vào thôi?
- Ừm.
Mỗi người giao 50 khối linh thạch hạ phẩm, sau đó đi vào trong Võ Đấu Trường.
- Thật đắc.
Phương Húc nhỏ giọng thầm thì nói.
Chỉ mới tiến vào Võ Đấu Trường đã thu phí 50 linh thạch hạ phẩm, hắn thấy như vậy thật sự là quá mắc.
- Hắc hắc, Phương sư đệ, ngươi không nên cảm thấy phí vào tràng này đắc, chỉ cần ngươi vận khí thật tốt thì lập tức sẽ có thể kiếm về.
Phong Vô Cực tự tin nói.
- Phong sư huynh nói vậy là sao?
- Ở đây, mỗi một tràng giao đấu ngươi đều có thể lựa chọn đặt cược, chỉ cần ngươi thắng thì có thể nhận được rất nhiều linh thạch, đương nhiên cũng có thể lựa chọn ra sân chiến đấu, thắng cũng sẽ có khen thưởng.
Phong Vô Cực giải thích với mọi người.
- Ồ, thì ra là như vậy.
Mọi người đều hiểu rõ nhẹ gật đầu.
Mấy người vừa tiến vào trong kiến trúc đã cảm nhận được sự khác biệt, ở bên ngoài còn không có động tĩnh gì, nhưng vừa tiến vào bên trong thì bên tai bọn hắn đều là tiếng gào điên cuồng.
Gào thét, điên cuồng, nhiệt huyết, kích động, hưng phấn, cuồng loạn, đủ loại âm thanh đánh vào trong tai mấy người.
Trong và ngoài kiến trúc giống như là hai thế giới khác nhau, tường vây thật cao và kiến trúc tạo thành một thế giới điên cuồng nguyên thủy nhất.
Phương Húc phóng tầm mắt nhìn tới, tất cả mọi người xung quanh đều kích động hưng phấn, bọn họ đang điên cuồng gào thét và phát tiết.
Loáng thoáng có thể nhìn thấy ở chính giữa có mấy toà lôi đài, phía trên có người đang chiến đấu.
- Chơi chết hắn, nhanh lên.
- Ngươi là đồ phế vật, chỉ có chút thực lực ấy mà còn đòi lên lôi đài.
- Nhanh lên, Lang Vương!
- . . .
- Thế nào, có phải rất náo nhiệt hay không, đi, chúng ta qua bên kia đi.
Phong Vô Cực lớn tiếng nói.
Bọn người Phương Vô Nhai theo bản năng nhẹ gật đầu, theo Phong Vô Cực bước đi thẳng về phía trước.
- Ngay ở đây đi, chúng ta trước nhìn kỹ hẵng nói.
Phong Vô Cực mang theo mọi người đi tới một loạt chỗ trống, nói với đám người Phương Vô Nhai.
- Ừm.
Sau khi một đoàn người ngồi xuống thì nhìn về hướng lôi đài trung ương ua.
Lúc này, phía trên năm lôi đài ở chính giữa đã có ba lôi đài có người đang chiến đấu.
Trong đó, hai lôi đài là người và người giao đấu, mà một lôi đài khác là người và yêu thú chiến đấu, thực lực của bọn hắn cũng không phải quá mạnh, hai lôi đài trong đó thực lực chỉ có Tụ Khí cảnh, thực lực của người chiến đấu với Yêu thú kia cũng chỉ mới là Ngưng Nguyên cảnh sơ kỳ.
- Thực lực của người kia cũng tạm được, tốc độ của hắn cũng không tệ lắm, nhưng mà lực công kích hơi yếu.
Ngô Hoành nhìn về phía người chiến đấu với Yêu thú bên dưới nói.
Lúc này, người bị Ngô Hoành phê bình kia đang cầm lấy một bộ vũ khí hình trảo trong tay, dựa vào tốc độ nhanh nhẹn của mình tạo thành rất nhiều vết thương trên người Lão Nha Trư.
Nhưng bởi vì Lão Nha Trư da dày thịt béo, phòng ngự rất mạnh trong cùng cảnh giới cho nên người kia vẫn không thể tạo thành trí mạng thương tổn đối với nó.
- Ừm, đúng như sư đệ nói, thân pháp và tốc độ của hắn đều rất không tệ, chỉ có điều công kích không đủ.
Phương Húc nhìn chiến đấu trên lôi đài, rất tán đồng lời nói của sư đệ.
Tuy Lão Nha Trư không mạnh về tốc độ, nhưng bọn chúng thẳng tắp xông vào thì tốc độ vẫn rất nhanh, người bình thường rất khó có thể né tránh.
Mà người trên lôi đài kia lại tránh thoát rất nhẹ nhàng, đồng thời thỉnh thoảng lại vạch ra trên người Lão Nha Trư mấy vết thương.
Bọn người Phương Vô Nhai ngồi ở bên cạnh nghe nói như thế thì đều kinh ngạc quay đầu nhìn hai sư huynh đệ này.
- Mẹ nó, sao mình nhìn người kia chiến đấu cảm thấy hắn rất lợi hại, mà hai sư huynh đệ này lại đánh giá nhẹ nhàng như thế, chẳng lẽ bọn họ nhìn không cùng một tràng hay sao?
Thân pháp phiêu dật, lựa chọn thời cơ xuất thủ, tâm thái ổn trọng, ánh mắt sắc bén. . .
- Sao các ngươi đều nhìn ta vậy?
Phương Húc nghi ngờ hỏi.
- Khụ khụ, không có gì, ta chỉ cảm giác sư đệ nói có lý, không ngờ ánh mắt của sư đệ lại lợi hại như vậy.
Phương Vô Nhai nhẹ ho khan vài tiếng nói.
Ở trước mặt sư đệ, nhất định phải làm ra dáng vẻ của sư huynh.
- Đúng vậy, ánh mắt của Phương sư đệ và Ngô sư đệ rất tốt.
- . . .
Sau khi triền đấu thời gian rất dài, người tên là Lang Vương kia rốt cục bằng vào thân pháp nhanh nhẹn của mình mài chết Lão Nha Trư.
- Lang Vương! Lang Vương!
- A, ta giàu rồi!
- Ha ha ha, ta rốt cục không cần bán nhà nữa.
- Mẹ nó, Lão Nha Trư đáng chết này hại ta tốn nhiều linh thạch như vậy.
- . . .
Theo Lang Vương chiến thắng, rất nhiều người đều điên cuồng hô to lên, cũng có người tức hổn hển mắng lên.
- Trận vừa rồi là tử đấu sao?
Ngô Hoành nghi ngờ hỏi.
- Đúng vậy, Ngô sư đệ, trận vừa rồi chính là tử đấu, phải chiến đấu đến khi một bên triệt để chết đi.
Phong Vô Cực nói.
Ngô Hoành đột nhiên cảm thấy cái gọi là tử đấu này cũng không có gì đặc biệt.
Vậy thì huyết tinh, kịch liệt, điên cuồng, tàn nhẫn đã nói trước đó đâu?
Chỉ có vậy sao?
Hắn cảm thấy với thực lực của Lão Nha Trư, một mình hắn có thể đánh mười con, còn có thể giải quyết nhẹ nhàng.