Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 91 - Chương 91. Man Tượng Ma Thân

Chương 91. Man Tượng Ma Thân Chương 91. Man Tượng Ma Thân

Mắt thấy trường kiếm sắp đâm trúng thân thể, Tân Ba Đặc ngã nhào xuống đất, hắn căn bản đến không kịp né tránh, chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng.

Một kình lực to lớn từ trên người hắn tản ra, vốn thân thể đã to hơn người thường một vòng giờ lại càng thêm bành trướng, cơ bắp hiện lên, từng sợi gân xanh thô to hiện lên bên ngoài, da của hắn cũng ngăm đen lên, giống như là một tầng giáp sắt.

- Đinh!

Trường kiếm đâm vào trên thân thể Tân Ba Đặc phát ra tiếng vang giống như kim loại va chạm, chỉ có mũi kiếm của trường kiếm đâm vào thân thể Tân Ba Đặc mang theo một chút tinh hồng.

- Phòng ngự rất mạnh, mạnh hơn những người mà ta gặp phải trước đó không ít.

Nhìn Tân Ba Đặc Sư Vương trên mặt đất đã lớn hơn một vòng, Tu La không mang theo tình cảm nói, nhưng hắn cũng không tiếp tục công kích.

Mà lúc này, người xem trên khán đài mới hồi phục lại tinh thần, vừa rồi bọn họ đều bị sợ đến ngây người.

Theo Sư Vương Tân Ba Đặc xuất thủ, lại đến Tu La phản kích, tất cả đều nhanh như vậy, nhất là tốc độ của Tu La, một số người có thực lực thấp căn bản không kịp có thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, cho dù là mấy người Phương Vô Nhai thì cũng chỉ miễn cưỡng nhìn ra một đạo tàn ảnh.

Mà ngay khi bọn hắn nghĩ là Sư Vương Tân Ba Đặc sẽ thất bại thì không ngờ rằng lực phòng ngự của hắn lại mạnh như vậy, lại có thể lấy nhục thân ngăn trở công kích của Tu La.

- Sư Vương, nhanh lên, đánh ngã Tu La!

- Sư Vương, cố lên!

- Tu La, mau ra tay đánh bại Sư Vương Tân Ba Đặc đi!

Nhất thời, đám khán giả lấy lại tinh thần điên cuồng lên, lớn tiếng hô to, nhất là những người đặt cược Sư Vương Tân Ba Đặc và Tu La.

- Người tên là Tu La kia còn chưa xuất toàn lực.

Phương Húc thì thào nói nhỏ.

- Phòng ngự nhục thân không tệ, chỉ là tốc độ hơi chậm.

Ngô Hoành có chút hưng phấn nói.

- Hai người này. . .

Phương Vô Nhai không biết nói gì nhìn thoáng qua hai sư huynh đệ này.

Lúc trước, ở giải thi đấu tông môn cũng không nhìn ra Ngô Hoành mạnh bao nhiêu.

Vừa rồi hắn nhìn hai người chiến đấu trên lôi đài đến ngây người, thực lực của Sư Vương Tân Ba Đặc và Tu La tuyệt đối mạnh hơn hắn không ít.

Nếu như hắn chiến đấu với bất cứ người nào trong đó thì khẳng định sẽ là hắn thua, vấn đề là hắn sẽ bị giải quyết trong mấy giây.

Lúc này, trong một gian phòng trên Võ Đấu Trường, một vị lão giả tóc bạc mặt hồng hào đang cười nhạt nhìn chiến đấu trên lôi đài phía dưới, ở phía sau hắn có một vị nam tử trung niên cung kính đứng đấy.

Rõ ràng trên người vị lão giả này không có bất kỳ khí thế gì, nhưng nam tử trung niên ở phía sau hắn lại không dám loạn động chút nào.

- Tiểu Dương, tiểu gia hỏa đeo mặt nạ dưới kia có lai lịch gì?

Lão giả nhẹ giọng hỏi.

- Bẩm đại nhân, căn cứ nhân viên tình báo của chúng ta điều tra phát hiện, hắn là người đến từ vương thành, có thể là đệ tử của vị đại nhân Kiếm Tông kia, đoạn thời gian trước đi theo tam hoàng tử Vương Triều Đại Càn đến quận thành Thanh Lâm.

Nam tử trung niên cung kính trả lời.

- Đệ tử của hắn sao?

Lão giả nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa, hắn chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về phương hướng lôi đài.

- Ha ha, thật sao?

Sư Vương Tân Ba Đặc từ dưới đất đứng lên, cười gằn nhìn về phía Tu La cách đó không xa.

Vừa rồi hắn kém chút đã bị một kiếm đả thương nặng, nếu không phải hắn tu luyện Man Tượng ma thân chưa đến hai năm đã đến cảnh giới viên mãn thì vừa rồi có lẽ hắn đã thua.

Nhưng hiện tại, hắn sẽ không sơ suất như vậy nữa, lấy phòng ngự và lực lượng của hắn bây giờ, tiểu tử kia tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.

Đây là tự tin bắt nguồn từ thực lực của hắn.

Đợi chút nữa, hắn muốn một quyền đánh tiểu tử kia nằm xuống.

- Lại đến!

Tân Ba Đặc hét lớn một tiếng, bàn chân giẫm một cái, lôi đài trực tiếp bị nổ tung một cái hố, thân thể khôi ngô xé rách khí lưu, giống một viên đạn pháo lao về hướng Tu La, một bàn tay lớn đen nhánh hung hăng đánh về hướng Tu La.

Tốc độ của hắn bất ngờ nhanh hơn trước đó không ít.

Một điểm hàn quang phát sau mà đến trước, hung hăng chém về phía bàn tay lớn.

- Đinh!

Kiếm và bàn tay va chạm với nhau, phát ra âm thanh như kim loại va chạm.

Ngay sau đó, hai người lấy tốc độ mắt thường khó nhìn kịp chém giết.

- Đinh đinh đinh...

Trong lúc nhất thời, trên lôi đài lạnh lóng lánh, chưởng ảnh bay tán loạn, âm thanh đinh đinh đương đương không dứt bên tai.

Hai người này lại đánh đến lực lượng ngang nhau.

- Tê, hai người kia đều thật đáng sợ. ta đều nhìn không thấy thân ảnh của bọn hắn.

- Lang Vương quả nhiên lợi hại, vậy mà lấy một đôi bàn tay đánh tương xứng với Tu La.

- Lang Vương Tân Ba Đặc là lợi hại nhất, Tu La gì kia há có thể so với hắn.

- Hừ, đánh rắm, Tu La mới là lợi hại nhất, Lang Vương căn bản sẽ không phải là đối thủ của hắn.

- Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu thì biết cái gì, chờ lát nữa Lang Vương sẽ đánh bại Tu La.

- ...

- Sư huynh Vô Nhai, Phương sư đệ, ta nói không sai chứ, Lang Vương Tân Ba Đặc này rất lợi hại, lần này xem ra hắn sẽ thắng rồi.

Trên mặt Phong Vô Cực cũng lộ ra nụ cười, vừa rồi hắn đã đặt không ít linh thạch cược Sư Vương Tân Ba Đặc thắng, nếu như Sư Vương thua, tuy hắn không đến mức táng gia bại sản, nhưng ít nhất cũng phải sống nghèo khó một đoạn thời gian.

Chí ít hai tháng không thể đi Bách Hoa Lâu được rồi!

- Không sai, Sư Vương kia đúng là lợi hại, không ngờ nhục thể của hắn lại mạnh như vậy, nhưng người tên là Tu La kia cũng không thể khinh thường.

Phương Vô Nhai cũng nhìn mà sắc mặt thay đổi liên tục.

Bình Luận (0)
Comment