Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 99 - Chương 99. Hắc Bạch Vô Thường

Chương 99. Hắc Bạch Vô Thường Chương 99. Hắc Bạch Vô Thường

Trong lúc nhất thời, từ trên linh thuyền thoát ra lần lượt từng bóng người, chạy về hướng mười cánh cổng kia.

- Khặc khặc, Lâm Bất Quy, hi vọng lần này Đao Tông của các ngươi có thể xuất hiện một vài đệ tử lợi hại, nếu không thì sẽ không đủ đệ tử tông ta giết đâu.

Huyết Luyện lão ma cười khằng khặc, quái dị nói.

- Thật sao? Hi vọng đệ tử của Ma Huyết tông các ngươi có thể tiếp được một đao của đệ tử Đao Tông ta, không giống như ngươi như năm.

Lâm Bất Quy lạnh lùng nói.

Vài chục năm trước, Lâm Bất Quy và Huyết Luyện lão ma từng cùng đi vào một bí cảnh, cũng chém giết ở bên trong, cuối cùng lấy Huyết Luyện lão ma tiếc bại một chiêu, chạy trối chết mà kết thúc.

- Lâm Bất Quy, có phải ngươi muốn đánh một trận với ta hay không, ngươi thật sự tưởng là ta sợ ngươi sao.

Sát khí trên người Huyết Luyện lão ma cuồn cuộn, tư thế nếu một lời không hợp thì đánh.

- Đùng!

Khí thế trên người Lâm Bất Quy bắn ra, hướng về phương hướng Huyết Luyện lão.

- Được rồi, đã nhiều năm như vậy rồi mà các ngươi còn như vậy, có mệt hay không hả, vẫn là yên tĩnh quan sát các đệ tử tỷ thí đi.

Liên Hà tiên tử ở bên cạnh khuyên nhủ.

Đã nhiều năm như vậy, vì một chút việc nhỏ như vậy có đáng không?

Mà mỗi lần đều là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, đánh cũng không đánh được, sau cùng đều không giải quyết được gì.

- Hừ!

- Hừ!

Hai người quay đầu ra chỗ khác, không thèm nhìn đối phương.

Lúc này, tất cả đệ tử tông phái, con cháu gia tộc đều đã tiến vào bí cảnh thiên nhiên, xuất hiện trên một mảnh bình nguyên.

- Chúng ta đi.

Một nhóm đệ tử đến trước tiến đã chạy về nơi xa, mà nhóm đệ tử tiến tới sau đó cũng chỉ liếc nhìn nhau một cái, đã lập tức chọn một phương hướng chạy đi.

Chí ít tạm thời đệ tử của các tông môn thế lực vẫn chưa đánh nhau, vừa tiến vào đã khai chiến thì ngoại trừ đầu sắt chính là đầu sắt.

Dù sao cũng còn chưa nhìn thấy tư nguyên gì mà đã đòi đánh đòi giết, ngoại trừ bại lộ thực lực và tiêu hao linh lực trong cơ thể ra thì không chiếm được chút chỗ tốt nào, nói không chừng còn sẽ bị người khác bỏ đá xuống giếng.

- Từ sư muội, Ngô sư đệ, Phương sư đệ, Tô sư đệ. . . Hay là chúng ta cùng nhau hành động đi?

Phương Vô Nhai nhìn mấy đồng môn hỏi.

- Cám ơn ý tốt của sư huynh Vô Nhai, ta và sư đệ chuẩn bị hành động với nhau, cũng không đi cùng chư vị sư huynh sư tỷ.

Phương Húc vội vàng từ chối nói.

Cùng nhau hành động thì ngay cả chén canh cũng chưa chắc có thể uống được.

Lại nói hành động cùng với mấy người khác sẽ cực kì hạn chế thực lực của bọn hắn, nào thuận tiện hắn và sư đệ cùng nhau hành động.

- Vậy được rồi, Phương sư đệ, Ngô sư đệ, các ngươi cẩn thận một chút.

Phương Vô Nhai nói.

- Hừ, không biết lòng người tốt, tưởng là có chút thực lực thì muốn làm gì làm à.

Tô Liệt nhỏ giọng thầm thì.

Phương Húc nhìn lướt qua Tô Liệt:

- Tiểu tử này chính là thích ăn đòn, chờ ngày nào đó lặng lẽ chụp bao tải hắn lại, đánh một trận.

Tô Liệt rùng mình một cái, đáy lòng luôn có một loại cảm giác sợ hãi.

- Sư huynh Vô Nhai, ta và sư đệ đi trước.

Phương Húc nói.

Không đợi Vô Nhai trả lời thì hắn đã mang theo sư đệ mau chóng lướt về một phương hướng.

Nhìn thấy bóng lưng hai người đi xa, Phương Vô Nhai thu hồi ánh mắt, nói với hơn mười đệ tử còn dừng lại ở bên cạnh hắn:

- Chúng ta cũng đi thôi.

- Sư đệ, ngươi cảm thấy hiện tại chúng ta phải làm gì?

Phương Húc nhìn Ngô Hoành hỏi.

Tuy hắn là đại sư huynh, nhưng số lần hắn đi ra ngoài lịch luyện vẫn quá ít, còn không bằng sư đệ của hắn, chí ít sư đệ của hắn đã từng là một đệ tử thiên tài của một môn phái, ở phương diện này khẳng định còn mạnh hơn hắn nhiều.

- Sư huynh, trước tiên chúng ta tìm một nơi thay đổi dáng người dung mạo một chút đã, đến lúc đó xem tình huống lại nói.

Ngô Hoành đề nghị.

- Cũng tốt.

Cũng không lâu lắm đã nhìn thấy hai thiếu niên bộ dạng bảy tám phần tương tự đi ra, một người mặc áo trắng, một người mặc áo đen.

- Ừm, sư tôn từng nói, đi ra bên ngoài nhất định phải có một danh hiệu, sư đệ, ngươi cảm thấy chúng ta nên lấy danh hào gì?

Ngô Hoành nhìn quần áo màu đen trên người mình một chút, lại liếc mắt nhìn bạch bào trên người sư huynh, nghĩ nghĩ nói:

- Sư huynh, ngươi cảm thấy danh hiệu Hắc Bạch Vô Thường thế nào?

Lệ quỷ câu hồn, vô thường lấy mạng!

- Không được.

Phương Húc nghe thấy vậy thì vội vàng lắc đầu từ chối nói.

Nếu hắn nhớ không lầm, trước kia sư tôn đã từng nói, ở một nơi rất xa, đã từng một cặp hung nhân xông ra uy danh hiển hách, bọn họ được xưng là Hắc Bạch Vô Thường, trong đó mặc quần áo đen chính là nam, mặc quần áo trắng chính là nữ.

Nếu như bọn họ dùng danh hiệu này, nếu như sau này bị khác người biết thì hắn còn cần mặt mũi hay không.

Bình Luận (0)
Comment