Phản Ứng Bản Năng

Chương 25

Lý Xuyên không nói rõ ai lôi cậu ta đi.

Lâm Lạc Dương hơi thắc mắc nhưng không nỡ mở miệng hỏi, tự dưng hỏi cứ như là biết được rồi mình cũng muốn làm quen ấy.

Tình bạn của cậu và Lý Xuyên vốn là một sự trùng hợp, hai người tuổi cách xa nhau, tính tình khác nhau, gia cảnh càng không có gì tương đồng, nếu không tình cờ nằm cùng một bệnh viện có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ gặp nhau trên đường đời.

Tự dưng cậu cảm thấy hụt hẫng, khoảng cách tuổi tác giữa họ sẽ không bao giờ san bằng được, dù linh hồn của cậu chỉ mười tám tuổi nhưng luôn có những lúc cậu vô thức chấp nhận đây là thế giới của mười năm sau. Kể từ khi cậu mở mắt ra hôm ấy rất nhiều thứ đã không còn như trước.

May sao nỗi phiền muộn của Lâm Lạc Dương trôi đi cũng mau, trời càng lúc càng tối, đèn trên phố cũng càng sáng rỡ lên. Họ ra khỏi khu phố thương mại, bên tay phải có một con ngõ khá dài, dọc đường treo đầy đèn lồng đỏ, ánh sáng ấm áp rọi qua lớp giấy bồi tỏa xuống mặt đường. Lâm Lạc Dương tò mò ngó vào, Lý Xuyên đứng sau lưng cậu, hỏi: “Muốn vào xem không?”

Lâm Lạc Dương dợm bước lùi lại, trong ngõ đông người thật, hàng quán cứ sát rạt, bên này đường mở quán, bên kia đường thì khách ngồi chật cứng.

“Hồi trước khu này có đông vậy đâu…”

Lâm Lạc Dương nhớ mang máng con ngõ này trước kia về đêm cũng khá sôi động nhưng không đông đến mức này. Trong đó thì gì cũng bán, giá rẻ hơn chỗ khác nên người già trẻ em rất thích lui tới. Hồi bé cậu nghịch ngợm, hễ được ba mẹ cho tiền là hay rủ Ngô Húc đến đây lượn lờ, Ngô Húc đi là để lén gặp nhỏ này nhỏ kia mới làm quen được còn Lâm Lạc Dương đi đúng là chỉ để kiếm đồ ăn vặt.

Quãng thời gian ấy tự dưng nhòa đi trong trí nhớ cậu rồi từ từ hai con đường của ký ức và hiện tại hòa vào nhau. Cậu nhớ ra tòa nhà mà cậu và Lý Xuyên vừa ăn hàng cũng là mới xây, Lý Xuyên bảo đâu như xây sáu năm trước.

“Thế trước kia bên đó là cái gì?” Lâm Lạc Dương tiện miệng hỏi.

Lý Xuyên nghĩ nghĩ một lúc rồi lắc đầu đáp: “Không nhớ.”

Lâm Lạc Dương cẩn thận nhẩm lại ký ức của mình rồi cũng bảo: “Anh cũng chẳng nhớ.”

Cả con ngõ cậu đi suốt thời thiếu niên giờ cũng trở nên lạ lẫm như vậy, chỉ còn một chút… một chút ít thân quen.

Cuối cùng họ vẫn đi vào ngõ, ăn tối xong cũng nên dạo bộ một tí, huống hồ Lâm Lạc Dương còn chưa muốn về.

Đầu ngõ có một xe bán kẹo bông với mấy đứa trẻ con lố nhố vây quanh, những cây kẹo xanh đỏ đủ màu cắm trên máy, có cả kẹo hình con giống nữa.

Lâm Lạc Dương tò mò chỉ mấy cái kẹo, “Làm kiểu gì hay vậy?”

Lý Xuyên nhìn theo rồi đáp, “Chắc có khuôn đấy.” nói rồi cậu ta lại đó mua luôn một cái.

Lý Xuyên rất cao, đám trẻ đều ngửa mặt lên nhìn cậu ta. Lý Xuyên thì cứ tỉnh như không, cậu ta điềm nhiên rút điện thoại ra quét mã trả tiền.

Lâm Lạc Dương bụm miệng cười, đến khi Lý Xuyên quay lại chìa cây kẹo cho cậu cậu còn chưa hiểu đâu vào đâu, cậu giơ tay nhận mà đầu chẳng kịp nghĩ gì hết.

Lý Xuyên cho thì cậu cầm vậy thôi.

“Ơ, em muốn ăn mà?” mãi sau Lâm Lạc Dương mới nghĩ ra để hỏi.

“Em không ăn, mua cho anh mà.” Lý Xuyên nắm hai vai cậu như là “bảo kê” cho cậu đi vào ngõ.

“Anh cũng không ăn.” Lâm Lạc Dương quay sang bảo, “Anh xem thôi mà, sao cái gì em cũng mua cho anh vậy.”

Bấy giờ Lâm Lạc Dương mới nhận ra hai người đang ở rất sát nhau, cậu trai lại cúi xuống như là đang hít hít cậu, ánh mắt cậu ta cũng quét một đường trên má cậu, hình như cậu ta còn cười rất khẽ. Nhìn sao cũng giống như cậu vừa bị chòng ghẹo.

Lý Xuyên bảo: “Không sao, em thích thế mà.”

Thích cái gì? Thích mua đồ cho cậu hay thích cái gì nữa?

Lâm Lạc Dương cắn môi, cụp mắt nhìn đàn kiến đang cần mẫn hành quân ở góc vỉa hè. Phía sau lại có người chen lên đẩy hai người họ tiến lên một đoạn, câu chuyện cứ thế bị cho qua.

Đi sâu vào càng thấy trong ngõ đã thay đổi hẳn, trước kia ở đây chủ yếu là quầy bán đồ nướng với tạp hóa, trên vỉa hè sẽ có bốn năm cái bàn cho khách ngồi uống rượu, chuyện trò. Giờ thì hầu hết là hàng vòng vèo mỹ ký với đồ chơi, quán ăn vặt thì có nhưng món nào cũng được đóng gói trong những cái túi nhỏ xinh có vẻ đắt tiền.

Đi một lúc Lâm Lạc Dương nhận ra xung quanh mình chủ yếu là thanh niên, mà hình như toàn cặp đôi yêu nhau, thỉnh thoảng mới thấy một nhóm nữ sinh ríu rít lượn qua. Thế là cậu và Lý Xuyên cứ nổi bật lên giữa đường.

Cầm cây kẹo bông mãi Lâm Lạc Dương cũng tự nhiên đưa lên miệng cắn thử, miếng bông đường tan ngay trên đầu lưỡi, trời ơi là ngọt. Giờ cậu ăn ngọt rất kém, mà cái thứ này nó ngọt đến đắng luôn rồi.

Thấy Lâm Lạc Dương nhăn nhó, Lý Xuyên hỏi ngay: “Không thích à?”

Lâm Lạc Dương không nỡ làm Lý Xuyên cụt hứng, cậu lắc đầu rồi há miệng cắn miếng nữa, kẹo lại tan trong chớp mắt, vẫn là vị đường phèn ngọt rụng lưỡi.

Lý Xuyên bất chợt cầm tay cậu, lần này không phải để nắm với bóp gì mà chỉ là đoạt lấy cây kẹo rồi cúi xuống cắn một miếng, ngay đúng chỗ Lâm Lạc Dương vừa cắn.

Hành động rõ là rất bình thường… à, vâng, không bình thường lắm, nhưng cậu cũng không nên nghĩ rằng… rằng Lý Xuyên ăn kẹo sao trông gợi cảm quá.

Thôi cậu cong đứt đuôi đi rồi.

Lâm Lạc Dương tự dưng thấy hơi bị tuyệt vọng.

Bận lo cái sự tuyệt vọng nên cậu không để ý đến ánh mắt Lý Xuyên, miệng thì ăn kẹo, mắt thì nuốt Lâm Lạc Dương.

Đến khi Lâm Lạc Dương hoàn hồn Lý Xuyên đã ăn gần hết, chỉ còn một dúm bông đường trên tay, cậu ta nhíu mày lẩm bẩm: “Ngọt quá.”

Tự dưng cứ như con nít.

Lâm Lạc Dương cũng không hiểu mình nghĩ gì mà lại cười bảo: “Thế để anh ăn cho.”

Lý Xuyên liền dứ ngay dúm kẹo cho cậu, tí bông đường hình như chưa kịp sượt qua môi Lâm Lạc Dương đã lại trở về chui tọt vào miệng Lý Xuyên.

“Anh có thích ăn đâu mà.” Lý Xuyên liếm sạch đường dính trên ngón tay rồi làm bộ nghiêm giọng, “Lần này tạm thế đã.”

Tạm tha cho anh.

Đương nhiên là Lâm Lạc Dương không hiểu hàm ý của cậu ta, cậu tròn mắt nhìn Lý Xuyên.

Nhiều lúc tự dưng cậu thấy Lý Xuyên đẹp trai kinh khủng, cậu tự biết nghĩ vậy là kỳ lắm nên cậu giấu kĩ trong lòng đâu dám nói ra, lại càng không dám truy đến kỳ cùng tại sao mình lại như thế.

… Quý Vãn Kha.

Cậu lại nhớ đến cái tên này.

Những đoạn thiếu lỗ chỗ trong giấc mơ của cậu phải chăng đều là về người đó…

Nhưng cậu mười tám tuổi đâu có yêu anh ta, đó hẳn là chuyện bao nhiêu năm sau nữa.

Cậu chưa yêu người đó, nên nhắc cái tên đó cậu chẳng thấy đau lòng.

Cậu thật sự đã tự sát vì anh ta ư, vì anh ta bỏ rơi cậu ư… Lâm Lạc Dương nhớ đến những dòng tin đáp lại không sót một bài đăng nào của cậu, mà lúc nào giọng điệu cũng rõ là cục súc. Sao cậu lại thích được anh ta nhỉ? Không lẽ vì cái mặt thật?

Ui là thiển cận!

Cậu chợt nghĩ hay là bọn Ngô Húc nói dối cậu, có khi nào cậu tự sát vì lý do gì khác… thế thì lý do đó là gì, tự dưng cậu thấy nghi ngờ quá.

Tối lắm rồi, tối như là khuya lắm chứ không phải mới tám giờ, rồi thình lình trời đổ mưa. Mưa vừa mau vừa nặng hạt, mọi người hùa nhau chạy ra đứng dưới những mái hiên, giữa người với người không còn một kẽ hở, chỉ có chen vai thích cánh.

Lý Xuyên siết chặt lấy Lâm Lạc Dương rồi lách mình lên đứng chắn phía trước cậu, Lâm Lạc Dương nhận ra cậu trai thật là cao và đã rắn rỏi lên bao nhiêu, trong khi ấy chính cậu thì vẫn thế, chỉ được cái mặt tươi tỉnh hơn hồi ở viện một tí. À không, được thêm cái tóc dài hơn nữa.

Lý Xuyên khum hai tay lên che đầu cho Lâm Lạc Dương, chẳng ăn thua gì nhưng cậu ta cứ thích làm thế.

Lâm Lạc Dương rất muốn cười, nghĩ cũng lạ, có gì đâu mà cười, ấy thế nhưng hai mắt cậu đã tít lại, cậu ngửa mặt lên đối diện với Lý Xuyên.

Lý Xuyên hơi cúi đầu, tay cũng hạ xuống một tí tì cả vào trán Lâm Lạc Dương, “Mưa mà anh vui thế?”

“Ừa ha, chẳng đứa nào mang ô.” Lâm Lạc Dương vẫn cười, cậu giật giật ống tay áo Lý Xuyên rồi cũng bắt chước cậu ta, kiễng chân khum tay che đầu cho Lý Xuyên.

Lý Xuyên nhìn cậu, bảo, “Em không cần đâu.”

“Em cần chứ.” Lâm Lạc Dương bướng bỉnh nói.

Cậu không thích chỉ làm người được chăm sóc như thế, phải thế này cậu mới yên tâm nhận sự chu đáo của cậu trai.

Hoặc là cả hai cùng ướt, hoặc là anh cũng che mưa cho em.

Lúc sau hai đứa bắt được taxi, lái xe hỏi muốn đi đâu, Lâm Lạc Dương và Lý Xuyên đưa mắt nhìn nhau.

“Anh chưa muốn về…”

“Hay đến chỗ em nhé?”

Hai người lên tiếng gần như cùng lúc.

Lâm Lạc Dương chắc chắn là mình đã nghe thấy Lý Xuyên nói, Lý Xuyên nhắc lại: “Đến chỗ em đi, nhà hơi nhỏ một tí, được không anh?”

“Được chứ.” Lâm Lạc Dương đáp ngay.

Lý Xuyên tại đưa tay lên vén lại mớ tóc hơi ướt nước mưa của cậu, “Ừ, ừ.”

Cậu ta làm tự nhiên quá nhưng Lâm Lạc Dương không cách nào giơ tay lên vén lại tóc cho cậu ta giống vậy được, trong suy nghĩ của cậu Lý Xuyên vẫn là một cậu trai nhỏ hơn cậu bao nhiêu tuổi, ấy là sự thật không thể thay đổi.

Cơn mưa vội vã thoáng cái đã tạnh, nước mưa lăn xuống cửa kính xe, để lại một vệt nước lắt léo rồi tan biến vào đêm tối cùng tiếng bánh xe cán lên mặt đường bê tông.

Lâm Lạc Dương tựa đầu nhìn qua cửa kính hồi lâu, mưa làm bên ngoài lạnh hơn, trong xe lại thành ấm áp. Cậu thấy mơ màng buồn ngủ, cậu nhắm mắt lại một lúc rồi lại mở mắt ra, hỏi Lý Xuyên: “Sao em cứ nhìn anh thế?”

Lý Xuyên chớp mắt rồi thản nhiên đáp: “Anh đẹp lắm.”

Lâm Lạc Dương: “…”

Đương nhiên là cậu không tin lời nhả nhớt của Lý Xuyên, cậu ngoảnh mặt đi, lại nhắm mắt và lần này thì cậu thiếp đi thật. Đâu chừng mười mấy phút sau cậu bị Lý Xuyên lay tỉnh.

Mở cửa xe bước xuống Lâm Lạc Dương rùng mình vì rét, Lý Xuyên đặt cả hai tay lên vai cậu, vóc dáng to cao như bao bọc lấy cậu, chắn đỡ phần nào gió lạnh. Một tay cậu ta trượt xuống nắm cổ tay Lâm Lạc Dương, cổ tay bên trái, rồi cứ thế nắm tay kéo cậu lên căn phòng thuê của mình.

Đường tối om, Lâm Lạc Dương bật đèn pin rọi phía trước Lý Xuyên, tòa nhà cũ kĩ như tàn tích từ hàng thế kỷ. Giờ phút họ cùng bước vào con hẻm này thời gian đã lặng yên lùi về vô tận.

Trong tòa nhà cũng không có đèn, họ lại dò dẫm lên cầu thang. Lâm Lạc Dương chăm chú soi đường cho Lý Xuyên, lúc ngẩng lên cậu mới thấy ánh trăng sau mưa ảm đạm bám trên tóc cậu trai, giữa lập lờ sáng tối gương mặt lạnh lùng của cậu ta có chút gì khác lạ.

Bước chân Lâm Lạc Dương thoáng chậm lại, Lý Xuyên nhận ra ngay lập tức, cậu quay sang hơi nghiêng đầu về phía Lâm Lạc Dương, vẻ lạnh lùng tan biến.

Lâm Lạc Dương chợt nghĩ đến cây kẹo bông họ mới cùng ăn, cũng đụng đến là tan trên đầu lưỡi, bao lâu rồi mới ăn ngọt như thế.

Tim cậu đột nhiên đập dồn dập, mắt cậu chỉ biết dán vào người trước mặt.

Trên hành lang tối tăm, ẩm thấp của tòa nhà cổ lỗ sĩ, bầu không khí không có một tí gì lãng mạn mà dường như tiếng trống ngực nện hối hả càng vang rõ hơn, giống như ánh trăng rót vào phòng tối còn xán lạn hơn vầng trăng treo giữa bầu trời trong.

Những ngón tay Lý Xuyên lần tìm vết sẹo nơi đường động mạch cậu, sự đụng chạm khẽ khàng hơn, mà càng khơi gợi hơn.

Lâm Lạc Dương nín thở… cho đến khi Lý Xuyên lên tiếng: “Anh, lần này em tha, lần sau là em hôn anh đấy.”
Bình Luận (0)
Comment