Phản Ứng Bản Năng

Chương 26

Nói xong câu đó Lý Xuyên quay phứt đi, đương nhiên là vẫn lôi xềnh xệch Lâm Lạc Dương đi cùng.

Lâm Lạc Dương thì ngáo hẳn, dù trước đó cậu đã đoán mò đủ kiểu nhưng sự thật thình lình bày ra trước mắt làm cậu vẫn bị đả kích ghê gớm.

Ánh trăng ghim bóng ô cửa thông gió trên cao xuống dưới chân họ, hai đứa lôi nhau đạp qua trăng, gần lên đến tầng năm Lâm Lạc Dương mới buột miệng hỏi: “Em có biết mình vừa nói gì không?”

Lý Xuyên chỉ dùng một tay để lục tìm chìa khóa rồi cúi xuống mở khóa cửa, “Biết.”

Lâm Lạc Dương rầm rì nói, “Hôm nay không tiện đâu, anh về thôi…”

Cửa đã mở ra, từ chỗ cậu nhìn vào trong nhà tối như hũ nút, cậu hơi sợ sợ.

Lý Xuyên giơ chùm chìa khóa lên, lắc lắc để tiếng lanh canh vang dọc hành lang.

“Giờ anh mới nhận ra à? Em tưởng em thể hiện rõ lắm rồi chứ.” cậu ta thản nhiên nhìn Lâm Lạc Dương, hơi nóng từ lòng bàn tay Lý Xuyên thành thật như chủ nhân của nó.

Lâm Lạc Dương lắc đầu, mặt đầy hoang mang, “Mình mới biết nhau một tháng…”

“Một tháng không đủ ạ, thế phải biết nhau bao lâu mới được?” Lý Xuyên nhìn cậu chòng chọc, giọng cậu ta không hề gay gắt nhưng Lâm Lạc Dương lại cảm thấy bức bối đến khó thở, “Phải hai năm nữa ư? Lâu quá em đợi không nổi.”

Cậu ta bảo “đợi không nổi” một cách giản dị đến mức Lâm Lạc Dương suýt nữa đã buột miệng xin lỗi.

Cuối cùng Lâm Lạc Dương lắc đầu, chỉ biết nói rằng: “Em còn nhỏ quá…”

Lý Xuyên trừng mắt một cái, cậu nín ngay tắp lự.

Tự dưng Lâm Lạc Dương thấy ấm ức, cậu nói thật cơ mà, sao cứ hễ Lý Xuyên làm dữ cậu lại cảm thấy mình đuối lý, như mình đang lừa trẻ con vậy.

“Vào nhà đi đã.” mãi sau Lý Xuyên mới lên tiếng, “Đến đây rồi còn không chịu vào hay sao? Em dọn nhà sạch sẽ rồi, không bẩn đâu.” nói rồi cậu ta lại nhìn nhìn Lâm Lạc Dương, công pháp mè nheo thi triển đến mức thượng thừa.

Nhưng lúc này Lâm Lạc Dương còn bụng dạ đâu mà ngắm thằng em nữa, cậu luống cuống đòi rút lui, “Thôi, thôi để lần khác…”

Lý Xuyên dấn đến một bước theo bước lùi của Lâm Lạc Dương, tay cậu ta vẫn nắm hờ cổ tay cậu, “Anh Lạc Dương.”

“Ừ, ừ…” Lâm Lạc Dương cúi xuống nhìn nơi tay hai người đang tiếp xúc, tim chỉ đập hối hả hơn.

Có lẽ nào cậu cũng nảy sinh thứ tình cảm khác thường ấy với Lý Xuyên rồi? Nhưng sao mà thế được.

Cậu mười tám tuổi khác hẳn cậu hai tám tuổi, cậu biết được điều ấy qua phản ứng của những người quanh mình. Nếu mười tám tuổi cậu thích Lý Xuyên thì hai mươi tám tuổi cậu phải làm thế nào? Tình cảm của tuổi hai tám cậu dành cho người khác mất rồi.

Ừ thì người đó không cần cậu nữa, nhưng Lâm Lạc Dương không nghĩ là mình được quyền chiếm đoạt cái tình cảm ấy.

“Anh, anh định từ chối em hay sao?” thấy cậu định trốn tránh, Lý Xuyên nói thật nhanh, “Anh từ chối em thì em đau lòng lắm.”

Những âm thanh hỗn loạn trong đầu Lâm Lạc Dương đột nhiên ngưng bặt, mùi ẩm thấp sau cơn mưa nồng lên trong hành lang u ám, cậu kinh ngạc nhìn người đứng đối diện mình. Cảnh tượng giống như từ một thước phim cũ tự dưng phát lại trước mắt cậu, trùng lặp vào hiện tại.

“Quý Vãn Kha, mày định từ chối tao à?” cậu trai có cặp mắt long lanh đứng dưới nắng, vừa vẫy tay vừa ngửa đầu gào với lên khán đài, “Mày mà từ chối tao thì tao đau lòng lắm í!”

Nắng to làm cậu chói cả mắt, cậu không nhìn rõ cả vóc dáng người trên đó, chỉ nghe được tiếng nói.

“Mày mà biết đau lòng á? Mày khóc thử tao xem nào.” cậu nghe thấy câu đáp, rồi sau đó là tiếng đám đông rú lên nhốn nháo, có người nhảy xuống từ khán đài rất cao, hai cánh tay từ đâu dằn lên hai vai cậu làm cậu lảo đảo suýt ngã.

Lâm Lạc Dương lại thấy giọng mình vang lên giòn giã: “Quào! Mày điên ư, cao thế mà mày dám nhảy xuống à?”

“Hót ít thôi, đứa nào bảo tao đừng từ chối hả? Đi, lần sau thì chớ tham gia ba cái trò này nữa, chúng nó bảo mày chạy vặt mà mày cũng nghe à, thằng đần này.”

“Ây da tao cũng có muốn thế đâu, tại trót hứa rồi…”

Thằng kia giễu cậu: “Mày bị đụt đúng không? Hả Lâm bé đụt?”

Cậu phản đối liền: “Đừng có đặt cho tao cái tên chối vậy được không!”

Những hình ảnh chớp tắt ấy loang loáng hiện ra trước mắt Lâm Lạc Dương rồi dội vào trong não cậu, Lâm Lạc Dương thở gấp, cổ tay cậu vẫn bị nắm gọn trong tay cậu trai kia, vùng da nơi đó ngứa ran lên như đang kêu gọi cậu bóc trần nó, để lộ ra máu thịt tươi sống bên trong.

Lý Xuyên nhận ra ngay cậu không ổn, cậu ta dùng cả hai tay xốc mình Lâm Lạc Dương.

Lâm Lạc Dương muốn kìm lại nhịp thở của mình, móng tay cậu bấu chặt lấy cánh tay Lý Xuyên, Lý Xuyên vừa ân cần vỗ lưng cậu vừa dịu giọng trấn an: “Mình vào nhà đã nhé? Đi, vào ngồi nghỉ một lát.”

Trán Lâm Lạc Dương rịn mồ hôi lấm tấm, mấy giây sau cậu mới gật đầu.

Hai người dìu nhau vào phòng, Lý Xuyên bật đèn lên, ánh sáng màu cam tỏa ra trên đỉnh đầu, soi rõ gian phòng chật hẹp.

Lâm Lạc Dương ngồi xuống giường, tay cầm cái cốc Lý Xuyên vừa đưa, trong cốc lưng lưng nước ấm. Cậu uống một hớp rồi đưa trả Lý Xuyên, Lý Xuyên cầm lại cốc, đặt lên kệ tủ sau lưng.

Ánh mắt Lâm Lạc Dương chậm rãi quét khắp phòng, dù Lý Xuyên đã dọn dẹp rất sạch sẽ nhưng những mảng tường mốc bong tróc vẫn nằm nguyên đó.

“Vừa xong làm sao vậy, anh khó chịu ở đâu à?” Lý Xuyên cau mày hỏi, cậu bước lại gần muốn xem kĩ tình trạng Lâm Lạc Dương.

“Không sao, tự dưng trong đầu anh hiện ra cảnh…” Lâm Lạc Dương ngẩng lên, lúc này cậu chỉ còn biết dựa vào Lý Xuyên, “không phải ký ức của anh.”

Lý Xuyên khựng lại, “Cảnh gì?”

“Hồi trước anh có thích một người.” Lâm Lạc Dương nói khi mắt vẫn nhìn Lý Xuyên, một nơi nào đó trong lòng cậu đã đầu hàng rồi nhưng cậu vẫn cố lấy hết dũng khí nói, “Em biết rồi mà, như hồi ở viện em nghe thấy ấy, anh thích người ta, anh tự sát cũng vì người ta.”

Ánh mắt Lý Xuyên không mảy may rung động, hoặc giả là có nhưng cậu ta đã giấu rất tài tình, “Nhưng đó không phải là anh mười tám tuổi.”

Lâm Lạc Dương mím môi, gồng mình nói cứng, “Thế cả thôi, mười tám hay hai tám vẫn chỉ là anh, anh đã thích người đó, thích đến mức sẵn sàng chết…”

Lý Xuyên vội bịt miệng cậu nhưng vẫn không kịp níu lại chữ cuối cùng.

Lần đầu tiên Lâm Lạc Dương nhận ra mình thật quá tàn nhẫn, trước một cậu trai nhỏ hơn cậu tới chín tuổi, trước một tình cảm sôi nổi như thế… thay vì suy xét bằng tấm lòng cậu lại đang tâm chặt đứt hy vọng của người ta.

Vậy mà Lý Xuyên lại bảo: “Nhưng anh quên rồi, anh quên nó rồi. Thế thì không tính nữa đâu, anh à.”

“Anh có một biệt danh, Ngô Húc nó gọi anh thế, hình như Triệu Thụy Tiêu cũng biết nữa… giờ anh nhớ ra rồi, đó là người ấy đặt cho anh.” Lâm Lạc Dương nói tới đó thì nước mắt tự dưng trào ra không kìm được, “Anh không nhớ thật, anh cũng không yêu nó đâu, anh mười tám tuổi không yêu nó… nhưng mà về sau, về sau…”

Lý Xuyên chùi nước mắt cho cậu, kiên nhẫn nghe cậu nức nở những điều chẳng chút can hệ đến mình. Từ đầu đến cuối cậu ta không hề tỏ ra phật ý, cậu ta quá điềm tĩnh, cái sự điềm tĩnh làm Lâm Lạc Dương cảm thấy tội lỗi hơn.

“Anh như thế này em cũng không ngại ư, anh đã thích người ấy đến thế…” Lâm Lạc Dương có phần hốt hoảng, mười năm trống rỗng ấy cũng là trách nhiệm của cậu ư, rõ ràng cậu chưa từng trải qua cơ mà. “Nói cho cùng tại sao em lại thích anh cơ chứ?”

Thế là cậu cũng hỏi được ra lời, đó mới chính là ngọn nguồn nỗi bất an của cậu. Tình cảm Lý Xuyên dành cho cậu sao mà vô lý, rốt cuộc một đứa ẩm ương suốt ngày lảm nhảm chuyện “mất trí nhớ” như cậu có cái gì để Lý Xuyên thích được?

Lâm Lạc Dương không hiểu nổi, dù sao bản thân cậu không hề thích mình như bây giờ. Cảm xúc cậu bất ổn, quá nhiều điều cậu chỉ có thể lấp liếm bằng cái cớ mới mười tám tuổi, hàng đêm mất ngủ cậu suy nghĩ muốn điên đầu nhưng không bao giờ cậu dám nói ra.

Thậm chí cậu còn không dám nhận rằng mình mất ngủ.

Cậu giấu Lâm Nhược Liễu, giấu Ngô Húc, nhưng trước Lý Xuyên cậu không giấu được.

Lý Xuyên nghiêm túc nhìn cậu, cậu ta có vẻ trịnh trọng đến mức Lâm Lạc Dương phải vô thức nín thở.

“Em không ngại, chắc chắn em sẽ thích anh hơn nó.” Lý Xuyên nói, “Em thích anh từ cái nhìn đầu tiên kia mà.”

Lâm Lạc Dương sững sờ trong phút chốc, cậu quên cả tránh khi Lý Xuyên cúi xuống sát mặt cậu.

Hôm nay cậu quên đeo băng tay, cổ tay vẫn luôn bị Lý Xuyên nắm lại trở về nằm gọn trong lòng bàn tay cậu trai.

“Vừa gặp anh em đã yêu rồi, từ lần đầu tiên thấy anh em đã không thể giữ được mình khỏi thích anh.”

Lý Xuyên hôn lên động mạch nơi cổ tay cậu, lên vết sẹo xấu xí ấy, mắt cậu trai ngước lên nhìn cậu chất chứa bao rung động đè nén.

Lý Xuyên luôn giấu cảm xúc của mình rất khéo, chẳng bao giờ Lâm Lạc Dương nhìn thấu được cậu ta đang nghĩ gì. Nhưng riêng lúc này cậu thấy rất rõ, cậu thấy tình cảm nồng nàn trong đôi mắt cậu thiếu niên ấy, đó là nụ hôn gấp gáp còn phải kìm lại chưa dám trao đi.

Lâm Lạc Dương vô thức muốn tránh né, cậu định bảo làm gì có chuyện ấy, lần đầu tiên họ gặp nhau là ở sau hòn giả sơn trong bệnh viện, lúc đó hai đứa đều tàn tạ cỡ nào, cậu suýt ngã dập mặt may được Lý Xuyên đỡ lại, thậm chí cậu còn thấy sợ Lý Xuyên.

Hoàn cảnh như thế mà bảo tiếng sét ái tình ai mà tin được?

“Em chỉ ngại làm anh sợ rồi anh lại tránh em nên mới không dám nói thích anh ngay.” cậu trai giữ hai vai cậu, ánh mắt thả xuống cậu tưởng chừng nhẹ bẫng nhưng lại nặng tựa ngàn cân, “Giờ em thú nhận rồi, anh mà không tin thì em đau lòng lắm, anh à.”

Nói thế thì Lâm Lạc Dương biết cất lời làm sao, hai chữ “đau lòng” kia lại một lần nữa làm tim cậu đập dồn.

“Nhưng mà anh… anh nghĩ chắc anh vẫn thích con gái hơn.”

Đây đương nhiên là nói láo, đến nước này rồi cậu còn thích con gái sao được nữa.

Nhưng đã quyết trốn tránh, cậu sẽ phải trốn đến cùng.

Lý Xuyên nhẹ nhàng ôm cậu ngả xuống giường, suýt nữa thì Lâm Lạc Dương quên mất đây là nhà Lý Xuyên, cậu đang ở trong không gian của Lý Xuyên, trên cái giường thơm mùi bạc hà, toàn thân cậu bị bao vây bởi hơi thở của cậu trai.

Lý Xuyên chống tay ngồi dậy, Lâm Lạc Dương trợn mắt nhìn theo, nước mắt đã khô làm khóe mắt cậu ran rát.

“Suỵt, em không làm gì đâu.”

Nói rồi Lý Xuyên lại cúi xuống, hơi thở hai người quện vào nhau, có vẻ không giống không làm gì cho lắm. Lưng Lâm Lạc Dương được hai bàn tay ve vuốt, rồi hai cánh tay ấy đan chéo vào nhau qua lớp ga trải giường, siết lại thành một cái ôm. Cậu chìm vào lồng ngực Lý Xuyên.

“Em không làm gì cả, chỉ muốn ôm anh một chút thôi.”
Bình Luận (0)
Comment