Phản Ứng Bản Năng

Chương 27

Lâm Lạc Dương nhìn trần nhà chằng chịt vết rạn, những kẽ nứt mỏng manh nhất cũng đang cào cho lòng cậu ngứa ran.

Cậu biết đây không phải là sự xúc động của chính cậu, đây là cảm xúc còn sót lại trong cơ thể này.

Nhiều khi cậu cũng thấy hoang mang, mười tám hay hai tám thì vẫn chỉ là cậu, tình cảm của hai bản thể ấy thực sự tách biệt được sao?

Vòng tay Lý Xuyên ấm áp, tình cảm của cậu ấy còn nóng cháy hơn, còn cậu… toàn thân cậu lạnh giá, duy chỉ có nơi tim rát bỏng nhức nhối.

“Anh không thể đáp lại em được.” Lâm Lạc Dương chẳng biết mình bây giờ nên tiếp nhận hay từ chối tấm tình cảm này như thế nào. “Sớm muộn gì anh cũng quay về.”

Về lại năm mười tám tuổi, trở về cái đêm trước ngày khai trường, để mở mắt ra và thấy rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Đó là cách hay nhất.

Từ tận đáy lòng cậu ước sao mọi chuyện sẽ kết thúc như thế.

Lâm Lạc Dương đưa tay vuốt tóc cậu trai, cuối cùng cậu cũng có thể hành động như một thằng anh lớn, “Em cũng thấy rồi đấy, anh hai tám tuổi tệ lắm. Đợi sau này em nghĩ được thấu đáo em sẽ không thích anh như vậy đâu.”

“Từ lần đầu tiên thấy anh, với em anh thế nào em cũng thích.” Lý Xuyên ngẩng lên, điều gì đó trong mắt cậu ấy làm cậu đau lòng, “Anh thế nào em cũng thích, anh có cần em chứng tỏ cho anh thấy không?”

Lâm Lạc Dương muốn cựa mình ngồi dậy nhưng Lý Xuyên siết chặt lấy cậu quyết không thả ra, cậu bị cậu ta ôm ghì như ôm một con búp bê. Chẳng mấy khi Lý Xuyên bộc lộ cảm xúc rõ ràng thế này, cậu ta nhìn Lâm Lạc Dương bằng ánh mắt vừa như tổn thương lại như dằn dỗi, trẻ con đến mức khiến cậu mủi lòng.

Mặt Lâm Lạc Dương đỏ bừng đến tận mang tai, cậu chống trả yếu ớt: “Em đừng động cái lại nói thế được không, nghe chẳng người lớn gì cả…” ý là cậu định lên giọng đàn anh với Lý Xuyên đấy.

Thế nhưng Lý Xuyên lại càng áp mình vào sát hơn, “Em nói cái gì? Em bảo ‘thích anh’ à? Em thích mà còn không được nói hay sao?”

Chỉ cần Lâm Lạc Dương chùn một bước Lý Xuyên sẽ sấn tới một bước, cuối cùng lưng Lâm Lạc Dương đã tì vào bức tường dán đầy báo cũ.

“Em thích anh mà, anh. Em có thể không đòi anh đáp lại, nhưng anh không được cấm em.”

Đến đây thì Lâm Lạc Dương cũng chào thua, cậu đưa tay bưng mắt, che đi phần nào cơn xấu hổ đang sôi lên trong mình.

Lý Xuyên lại bướng bỉnh nắm cổ tay cậu kéo xuống, “Anh tệ bao giờ, anh tốt lắm, mình sẽ gặp nhau, em sẽ thích anh… chuyện đã là thế rồi, anh không thay đổi được đâu.”

“Nếu bắt em làm lại lần nữa em vẫn sẽ để chúng ta gặp nhau.” Lý Xuyên nhìn xoáy vào cậu, cảm xúc bất ổn làm vành mắt cậu ta đỏ hoe, “Anh không muốn gặp em đúng không, anh muốn mình bỏ lỡ nhau, đúng không!”

Đột nhiên Lâm Lạc Dương cũng hoảng loạn, cậu lắp bắp, “Anh không… anh đâu có nói thế…”

“Anh hối hận rồi Lâm Lạc Dương.” đó là lần đầu tiên Lý Xuyên gọi thẳng tên cậu, hai mắt cậu ta đỏ ngầu trợn trừng lên với cậu, “Anh hối hận nên anh mới nói thế, anh muốn vứt bỏ em, anh đừng có hòng!”

Và Lâm Lạc Dương thấy cậu ta khóc, sống lưng cậu tê tái, cậu vội vã đưa tay lên chùi nước mắt cho cậu trai, mu bàn tay cậu sượt qua hàng mi ướt đẫm.

Trong phút chốc Lâm Lạc Dương cảm thấy tội lỗi khủng khiếp, cậu nỡ nào bắt nạt một cậu bé ít tuổi hơn mình nhiều như thế.

Lý Xuyên lại ghìm cổ tay cậu lại không cho cậu cử động nữa, cậu ta nghiến răng bảo: “Rút lại lời anh vừa nói đi.”

“Anh… anh nói gì kia?” đầu Lâm Lạc Dương rối beng, cậu chỉ biết mình làm Lý Xuyên khóc, chính cậu mới nãy cũng vừa khóc nhưng bản chất hai việc khác hẳn nhau.

Bấy giờ Lý Xuyên dường như đã hơi tỉnh trí, cậu ta lặp lại bằng giọng bình tĩnh hơn, “Rút lại hết đi, coi như em chưa nghe thấy gì cả.”

“Nhưng mà…” Lâm Lạc Dương định bảo nhưng anh thật sự không thể đáp lại em được, mà cậu vừa mở miệng Lý Xuyên lại bắt đầu khóc, cậu ta không nói một lời nhưng gương mặt nhăn nhúm dữ tợn, nước mắt thì ầng ậc như mưa tuôn làm Lâm Lạc Dương hoảng sợ muốn rụt lưỡi.

Lý Xuyên lạnh lùng hỏi trong hai hàng nước mắt: “Nhưng sao?”

Giọng còn nghẹt nghẹt nghe thương cảm vô chừng.

“Không, không sao cả. Anh rút lại hết lời anh nói.” Lâm Lạc Dương vội vàng đáp.

Lý Xuyên nhìn cậu chằm chằm, “Anh nói đấy nhé.”

“Ừ, ừ ừ.”

Lý Xuyên gượng dậy, kéo cả Lâm Lạc Dương dậy theo rồi cậu ta ngồi xổm xuống cởi giày cho Lâm Lạc Dương. Lâm Lạc Dương giật mình định rụt chân thì Lý Xuyên vồ lấy cổ chân cậu ngay tức khắc, đôi giày rơi bịch xuống sàn.

Cậu trai ngẩng lên, mắt còn đỏ hoe, cằm còn giọt lệ đọng chưa kịp rớt xuống nhưng biểu cảm của cậu vô cùng điềm tĩnh, như thể ai vừa khóc chứ không phải mình.

Lâm Lạc Dương bị dọa sững cả người, mất một lúc sau cậu mới run run hỏi: “Em…”

“Ừ?” Lý Xuyên nhướng mày có vẻ hơi phật ý nhưng động tác vẫn rất nhẹ nhàng, cậu ta trở dậy đưa tay vuốt lại tóc cho Lâm Lạc Dương, gỡ cái chun vẫn đeo trên cổ tay ra cột tóc cho cậu, cột một vòng, lại xoắn chun cột thêm vòng nữa.

Lâm Lạc Dương ngồi im không dám cục cựa, kệ cho cậu ta vần vò đầu mình đến khi mớ tóc sau gáy gọn gàng thành một cái đuôi gà bé bé.

Lý Xuyên rõ là đang khó ở, cậu ta lạnh lùng chọc chọc cái đuôi gà.

Lâm Lạc Dương cũng để yên cho cậu ta chọc, Lý Xuyên thích làm thế thì phải.

“Em ổn không…” Lâm Lạc Dương chớp mắt nhìn cậu ta.

“Anh định hỏi có phải em khóc giả vờ không chứ gì?” Lý Xuyên đi guốc trong bụng cậu, cậu ta lườm Lâm Lạc Dương bằng cặp mắt với hai con ngươi đen thẳm rồi đưa tay quẹt nước mắt, lại nói tiếp bằng giọng như tố tội, “Em bảo em khóc thật anh có tin không hả?”

Lâm Lạc Dương gật đầu ngay lập tức, cốt để mình trông uy tín hơn một tí.

Nhưng Lý Xuyên đâu có chịu phản ứng theo lẽ thường, cậu ta lại bảo, “Thế nếu đúng vậy thì sao? Em cố tình khóc ăn vạ anh đấy, thì anh tính làm sao?” cậu ta vừa hỏi vừa nhìn thẳng vào mắt Lâm Lạc Dương, “Anh sẽ tức à, sẽ đẩy em ra à? Sẽ bỏ về à?”

Lời hay lời dở đều bị cậu ta nói hộ hết rồi, Lâm Lạc Dương chẳng biết phải đáp kiểu gì nữa.

Không biết từ lúc nào bên ngoài trời lại mưa, nước mưa đập vào cửa sổ nghe đồm độp, bầu trời tối thành một màu tím sậm, trông đã biết là thời tiết sẽ còn tệ hơn nữa. Phòng trọ nhỏ bé ẩm thấp tự dưng trở nên ấm áp lạ thường, à thật ra là có hơi ấm quá, ấm đến phát ngộp.

Cổ Lâm Lạc Dương lại rịn mồ hôi, cậu ngượng nghịu ngồi trên giường, ngón chân cuộn vào duỗi ra trong đôi tất trắng. Cúi xuống thấy ga giường bị mình vò nhàu lại lật đật vuốt cho phẳng lại.

Cuối cùng nhân lúc Lý Xuyên đứng dậy kiểm tra cửa sổ đã chốt chặt chưa cậu vội vàng bò xuống cuối giường, ngờ đâu chưa kịp thò tay nhặt giày cậu ta đã trở lại. Cậu bị bắt tại trận, chỉ còn biết xấu hổ đứng thẳng lên.

“Anh… anh về thôi.”

“Trời đang mưa rồi, anh vẫn về à?” Lý Xuyên trở lại, hơi cúi xuống nhìn cậu, “Em nói trước nhé, nếu anh quyết tâm về thì em sẽ đưa anh về tận nhà, anh ở lại đây thì em sẽ không làm gì cả. Anh muốn chọn sao đây, anh?”

Cậu ta nói nghe hay lắm, cho Lâm Lạc Dương quyết định nhưng các lựa chọn đưa ra thì thiên lệch đến trắng trợn.

Lâm Lạc Dương hơi sợ sợ, không phải cậu sợ Lý Xuyên sẽ làm hại đến mình mà là không hiểu vì sao cậu biết chắc mình không thể chống cự lại được Lý Xuyên.

Lâm Lạc Dương bối rối hỏi: “Thế hay là anh ở lại?”

Nói xong cậu chủ động nhìn thẳng vào Lý Xuyên, tiếp tục: “Nhưng có câu này anh muốn hỏi.”

“Cái gì?”

“Em biết trước sẽ có ngày anh đến đúng không?” Lâm Lạc Dương nói bằng vẻ thản nhiên nhất có thể, như kiểu chỉ thắc mắc vậy thôi chứ anh không định bóc tẩy em đâu, “Lúc nãy em bảo nhà cửa dọn sạch rồi, thế anh đoán chắc đồ đánh răng rửa mặt cũng có rồi đúng không?”

Lý Xuyên: “…”

Lâm Lạc Dương nghiêng đầu để tóc tơ xòa xuống một bên má, muốn nhìn cho rõ biểu cảm của Lý Xuyên nên cậu còn cố tình chồm người lên, không hề nhận ra khoảng cách giữa hai đứa lúc này không được ổn cho lắm.

“Em chỉ nghĩ nhỡ có hôm nào anh đến chơi thấy phòng ốc bừa bộn quá anh lại ghét nên em dọn thôi…” Lý Xuyên để kệ cho Lâm Lạc Dương chúi vào người mình, thằng anh càng gần thì cậu chàng càng thích, cậu ta còn cố tình thở thật khẽ, “Anh, anh nghi ngờ em đấy à?”

“Ừ đấy, anh nghi lắm.” Lâm Lạc Dương vặc lại bằng đúng câu ban nãy của Lý Xuyên, “Em bảo không phải đi thì anh tin.”

Lần này Lý Xuyên không gật đầu ngay, hai thằng gườm nhau một hồi Lâm Lạc Dương mới hỉ hả rụt cổ về, bầu không khí cuối cùng cũng trở lại bình thường một tí, “Anh để ý thấy em nói chuyện cứ nửa đùa nửa thật nhé, chân thành một tí được không?”

Lý Xuyên đáp: “Câu em bảo thích anh là thật đấy.”

Lâm Lạc Dương: “…”

Lý Xuyên hơi nghiêng đầu, ra vẻ hồn nhiên nhất có thể nhưng phần tối tăm trong đáy mắt đã bán đứng cậu, cậu lại đang cố tình.

“Xin lỗi, lại không nói được à? Thế anh rút lại nhé.”

Lâm Lạc Dương lại đổi cách khác để bắt tội thằng em: “Em chuẩn bị hết rồi đúng không?”

“Ừ, vì em thích anh, em muốn anh đến nhà em chơi.” Lý Xuyên đáp thẳng thừng, “Rung động với người mình thích, muốn tiếp xúc, muốn càng thân mật hơn thì khó hiểu lắm ạ?”

Lâm Lạc Dương lẩm bẩm: “Thôi anh về.”

Lý Xuyên vội vàng chữa lại: “Em đùa mà, không nói nữa, không nói nữa vậy.”

Lâm Lạc Dương lắc đầu: “Anh định về thật đấy.”

“Mưa to lắm, anh về mà ốm thì sao?” Lý Xuyên lôi cả Lâm Nhược Liễu ra để dọa, “Chị anh giết sống em mất.”

“Đời nào.”

“Có chứ.” Lý Xuyên nói xong liền lôi cả hai tay cậu lên để nắm trong tay mình, dung dăng dung dẻ như con nít làm Lâm Lạc Dương chẳng thấy phản cảm chút nào.

“Mà mới nãy anh còn bảo hay anh ở lại nhé, hóa ra là nói suông để dỗ em thôi. Làm em mừng hụt nãy giờ. Anh, anh bắt nạt em thế đấy?”
Bình Luận (0)
Comment