Phản Ứng Bản Năng

Chương 58

Bấy giờ hai đứa đã yêu nhau.

Lâm Lạc Dương viết thư tỏ tình, Quý Vãn Kha chấp nhận, cứ thế là chúng yêu nhau.

Dù thế này là mỹ mãn rồi nhưng sao vẫn thấy thiếu thiếu gì đó.

Lâm Lạc Dương nằm giường trên, nhìn xuống cái giường Quý Vãn Kha lúc này chẳng có ai vì nó đang ở ngoài ban công phơi quần áo. Quần áo của nó với của Lâm Lạc Dương.

Lâm Lạc Dương cụng trán vào thành giường, nghe lạnh lạnh là.

Trưởng phòng ký túc đi vào thấy cậu nằm xuôi xị thì hỏi, “Sao thế? Quý Vãn Kha lại bắt nạt mày à?”

Lâm Lạc Dương lắc đầu, “Đâu có…” yêu nhau rồi còn gì nữa.

“Thế làm sao mà xị ra? Ái chà, em giai Vãn Kha đấy à, tưởng chú em chưa về.”

Quý Vãn Kha đang cầm chậu giặt, tay áo xắn lỡ, cái mặt đẹp long lanh vẫn lạnh như tiền, nó nhả ra đúng một chữ, “Biến.”

Trưởng phòng nhận lệnh là ngoan ngoãn vơ phiếu ăn rồi biến thẳng, trước khi đi còn chu đáo khép cửa vào.

Phòng ký túc bốn đứa ở, Quý Vãn Kha ít tuổi nhất và cũng là đứa nên tránh xa nhất. Năm đầu tiên không ai ưng bắt chuyện với nó, khối người ghét nó ra mặt, họ bảo nó vừa vênh vừa chảnh. Chỉ mình Lâm Lạc Dương mắt lác nên bất chấp cái mặt như đâm lê của Quý Vãn Kha cậu vẫn lăn xả vào hỏi han.

Giờ thì đã đến năm thứ ba, ở với nhau riết ai cũng biết tỏng cái nết của Quý Vãn Kha, thỉnh thoảng có người còn ghẹo nó, cứ hễ nó ghét cái gì bọn bạn sẽ cố tình hỏi cái đó.

Đương nhiên “bọn bạn” này không bao gồm Lâm Lạc Dương. Bởi vì Lâm Lạc Dương siêu cấp hèn, cậu bị Quý Vãn Kha dí nhiều quá nên cậu phải sợ thôi.

Lúc này trong phòng ký túc chỉ còn hai đứa, Quý Vãn Kha nhét cái chậu giặt đồ xuống dưới kệ tủ của Lâm Lạc Dương rồi ngẩng lên, thấy thằng này đang nhìn mình chằm chằm.

Quý Vãn Kha rất cao nên chỉ cần giơ tay lên là nó giữ được trán Lâm Lạc Dương để đẩy đầu thằng này ngửa ra, “Nhìn gì?”

“Không được nhìn hay gì?” Lâm Lạc Dương dụi đầu vào lòng bàn tay nó, “Mình đã là gì của nhau rồi…” càng nói càng lí nhí, hóa ra là cũng biết ngượng.

Quý Vãn Kha nặn nặn vành tai cậu, “Có bảo không cho mày nhìn đâu, đang hỏi mày nhìn gì tao?”

“Thì nhìn thôi chứ gì, thấy mày đẹp thì nhìn.” Lâm Lạc Dương hẩy đầu ra, mười chín tuổi chẳng ra hồn người lớn tí nào, cậu lại tì cằm lên khuỷu tay, lúc lắc cái đầu.

Quý Vãn Kha lừ mắt với cậu rồi ngoắc ngón tay, “Xê ra đây tao bảo.”

“Bảo gì?” Lâm Lạc Dương thắc mắc.

Quý Vãn Kha mím môi ra điều khó ở: “Không thì thôi.”

Lâm Lạc Dương liền trườn ra, ngực cậu tì trên thành giường. Quý Vãn Kha nhẹ nhàng ngẩng đầu lên hôn cậu, lần này đầu lưỡi nó chậm rãi luồn vào giữa hai cánh môi, thận trọng như sợ đụng phải thứ gì lại cũng như sợ đụng không tới, cuối cùng nó cũng bắt được cái lưỡi bên trong, mà chỉ đụng khẽ một cái lưỡi nó liền rụt lại.

Mặt hai đứa cùng đỏ gay, hơi thở nặng nề như gắng sức, phòng ký túc lúc này rất tĩnh lặng như để chúng nghe được cả tiếng tim đập của nhau.

Lâm Lạc Dương túm chăn, lăn lăn trên giường rồi ngửa mặt lên: “Nữa!”

Quý Vãn Kha nhìn cậu mấy giây rồi ngoảnh mặt đi, “Nghỉ đi.”

Lâm Lạc Dương bị từ chối mà cũng chẳng giận, cậu cười ngơ ngáo rồi lại chống cằm ngắm Quý Vãn Kha.

“Rồi mày nhìn cái gì mới được?” Quý Vãn Kha phát hiện ra thằng người yêu có tâm sự thì phải.

Lâm Lạc Dương nói luôn: “Tao cứ thấy mình yêu nhau xong cũng chẳng khác gì hồi trước.”

“Chứ mày muốn khác thế nào nữa?” Quý Vãn Kha ngồi xuống giường mình, ngẩng lên nhìn cậu.

Lâm Lạc Dương nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, “Tao chưa nghĩ ra, bao giờ nghĩ ra tao sẽ bảo mày.”

Quý Vãn Kha im lặng một hồi rồi tự dưng hỏi: “Hôn nữa không?”

Lâm Lạc Dương chớp chớp mắt, “Hở… không… ý không phải là thế… nhưng mà nếu được thì… ừ thì cũng được.”

Thế là hai đứa lại hôn nhau, lần này đương nhiên là đắm đuối hơn hẳn lần trước rồi.

##

Ninh Thiến với Lý Giai Giai cãi nhau tung trời, chiều hôm đó cô đang trút bầu tâm sự với Lâm Lạc Dương thì thấy cậu bạn mình nghệt mặt ra, gọi mấy lần đều không ừ hữ gì cả, cô phải cao giọng nạt, “Lâm Lạc Dương, đầu óc để đi đâu thế hả?!”

Lâm Lạc Dương giật mình, vô thức đáp luôn: “Quý Vãn Kha…”

Ninh Thiến bó tay thật, “Sao cậu thích nó quá vậy? Nó thì có gì hay đâu, thứ con trai cục súc, được cái mặt đẹp thôi chứ gì?”

Lâm Lạc Dương lắc đầu, “Mình đang nghĩ từ lúc yêu nhau xong bọn mình cũng chẳng khác gì hồi trước cả, thế này mà gọi là yêu nhau hở? Sao cứ thấy lo lo là.”

Ninh Thiến hứ một cái, “Phải rồi, dùng chung phiếu ăn phiếu nước, ngày ba bữa sáng trưa chiều kè kè cạnh nhau, đeo nhau còn hơn mình với Lý Giai Giai nữa. Hồi trước cậu với nó có khác gì yêu nhau đâu? Quý Vãn Kha lại còn ghen với mình nữa chứ, đã bảo là mình không thích…”

Cô chưa nói xong thì Triệu Thụy Tiêu và Quý Vãn Kha cùng bước vào lớp, Quý Vãn Kha nhìn ngay về phía họ, nó gọi “Lâm Lạc Dương.”

Lâm Lạc Dương nhìn Quý Vãn Kha rồi lại quay sang nhìn Ninh Thiến.

“Đừng có ra.” Ninh Thiến giữ cậu lại, cô rất ngứa mắt với cái kiểu đó của Quý Vãn Kha, “Nó gọi là cậu phải ra thế à? Sao nó không tự vào đây?”

Và chưa đầy nửa phút sau Quý Vãn Kha đã đứng trước mặt hai đứa.

Lâm Lạc Dương vội vàng cười tươi, kết quả là cậu bị Quý Vãn Kha bóp má, “Không nghe thấy tao gọi à?”

“Ó e à…” Lâm Lạc Dương lúng búng đáp.

Quý Vãn Kha quay sang Ninh Thiến, Ninh Thiến cười khiêu khích, “Ngại quá, hôm nay mình có chuyện buồn, mình muốn tâm sự với Lâm Lạc Dương một lát, cậu không để bụng chứ? Ai lại hẹp hòi thế nhỉ?”

Quý Vãn Kha: “Có để bụng.”

Hẹp hòi thì sao? Có bao giờ nó rộng lượng đâu.

“Đi sang kia với tao.” nó bảo Lâm Lạc Dương.

Ninh Thiến cau mày, “Cậu làm bạn trai kiểu đấy à? Chưa yêu nhau thì thôi, coi như Lâm Lạc Dương thích cậu đơn phương thì cậu ấy tự nguyện cho cậu bắt nạt đi, giờ thì sao, cậu cũng thích cậu ấy cơ mà? Sao không nghĩ cho bạn trai mình một chút nhỉ? Sao cậu không hỏi cậu ấy có muốn sang không?”

Quý Vãn Kha sầm mặt, Lâm Lạc Dương bị kẹt ở giữa thì càng khó xử, “Thôi thôi, gây chuyện làm gì, hòa giải nào hòa giải nào… tao… tao không sang vội nhé, tí hết giờ tao ra với mày!” cuối cùng cậu cũng nghĩ ra cách trung hòa, nhưng rõ ràng là Quý Vãn Kha không vừa ý, nó liếc cậu một cái rồi bỏ đi.

Ninh Thiến bấy giờ mới dịu lại, cô quay sang bảo Lâm Lạc Dương: “Xin lỗi nhé, vừa xong mình nóng quá…”

Cô với Lý Giai Giai cãi nhau cũng vì cô ấy quá độc đoán, nhiều chuyện không hỏi ý kiến cô đã tự tiện quyết định, chẳng cần biết cô có đồng ý hay không. Hai đứa đều là kiểu máu nóng, lời qua tiếng lại dăm câu là thành cãi nhau to.

Lâm Lạc Dương cười cười, “Không sao đâu, lát nữa mình giải thích với nó là nó hiểu thôi…” càng nói giọng cậu càng ỉu xìu, trông có khác gì con chó con lông xù tội nghiệp đâu.

Ninh Thiến thở dài, “Thôi đừng, để hết giờ mình ra xin lỗi cậu ấy, hai đứa các cậu đang yên lành mà.” câu sau là cô nói cho hay vậy thôi chứ thật lòng cô rất không ưng Quý Vãn Kha, cô không hiểu sao Lâm Lạc Dương lại đi thích loại người như vậy. Rõ ràng cậu tốt đẹp bao nhiêu, cậu phải tìm một người biết trân trọng mình hơn mới phải.

Kết quả là cuối giờ hôm đó Quý Vãn Kha không thèm đợi Lâm Lạc Dương mà bỏ về luôn.

Triệu Thụy Tiêu đứng lại, chặc lưỡi bảo Lâm Lạc Dương: “Nó bảo nó cần suy nghĩ một tí.”

Lâm Lạc Dương xị mặt, “Nó giận lắm à?”

Triệu Thụy Tiêu cười ra vẻ hiểu biết, “Nó giận thật, nhưng không phải giận mày đâu. Thôi đừng lo, đợi tí nữa mày đi tìm nó là được thôi.”

Ninh Thiến bất mãn bảo: “Cậu ta có cái gì mà giận?”

Lâm Lạc Dương thì khá là lo lắng, dù sao hai đứa mới ở bên nhau chưa lâu, cậu còn chưa có cảm giác yêu đương gì cả. Cậu cứ cảm thấy mối quan hệ này đến quá dễ dàng, chẳng biết lúc nào thì vuột mất…

Bữa trưa hôm đó Lâm Lạc Dương cũng không mong gặp được Quý Vãn Kha, ngờ đâu vừa lấy được khay cơm về bàn thì trước mặt đã có thằng ngồi lù lù đợi sẵn, mặt nó vẫn như đâm lê, miệng câm như hến nhưng nhất định là phải ngồi ăn cùng cậu.

Lâm Lạc Dương định lên tiếng mấy bận lại chẳng biết nói sao, cuối cùng chính Quý Vãn Kha mở lời trước: “Ăn đi.”

“Ừa.” Lâm Lạc Dương ngoan ngoãn đáp.

Hai đứa lại cùng về ký túc xá, thằng đi trước thằng đi sau, Lâm Lạc Dương nhìn theo cái lưng Quý Vãn Kha, chẳng hiểu nó đang nghĩ gì.

Đến phòng ngủ, hai đứa bạn cùng phòng chưa về, Quý Vãn Kha đợi Lâm Lạc Dương vào phòng rồi đưa tay chốt cửa lại.

Lâm Lạc Dương: “???”

Quý Vãn Kha nhìn nhìn cậu, nấn ná hồi lâu rồi tự dưng nó kéo cậu vào lòng, đợi cậu giãy chán nó mới lên tiếng: “Từ giờ có ngồi ăn trưa với tao không?”

Lâm Lạc Dương ngơ mặt, “Ăn chứ, vừa ăn xong đấy thôi?”

“Có ngồi học cạnh tao không?”

“… thì ngồi.”

Quý Vãn Kha không nói nữa, một lúc lâu sau nó mới lại gọi: “Lạc Lạc.”

Tiếng nó nhẹ như gió, Lâm Lạc Dương cứ tưởng mình nghe lộn rồi.

Quý Vãn Kha vẫn ôm cậu, không cho cậu cựa quậy, đến khi nó buông tay ra thì miệng nó lại gắn lên môi cậu.

Lâm Lạc Dương hơi sững sờ, cậu đưa tay lên xoa xoa đầu Quý Vãn Kha.

“Tao hỏi ý kiến mày rồi đấy, từ giờ lúc nào mày cũng phải ở cạnh tao.” Quý Vãn Kha rũ mắt nhìn xoáy vào mắt Lâm Lạc Dương như muốn tìm kiếm hình bóng mình trong mắt cậu.

Lâm Lạc Dương ngơ ngác một giây rồi như sực hiểu ra, cậu bật cười, “Ừ.”

Người bất an chính là Quý Vãn Kha, người không rời ra được cũng là Quý Vãn Kha.

Cả tiết học hồi sáng Triệu Thụy Tiêu chỉ có mỗi việc ngồi nghe những câu hỏi bất thình lình của Quý Vãn Kha.

Kiểu như: “Tao dữ lắm à?”

Triệu Thụy Tiêu hỏi lại: “Chứ mày thấy sao?”

Hay kiểu: “Tao làm nó sợ à?”

Triệu Thụy Tiêu chỉ cười không đáp.

Một lúc sau Quý Vãn Kha lại bảo: “Nó không chịu ngồi với tao.”

Triệu Thụy Tiêu ngán lắm rồi: “Ừ, nó chỉ không ngồi với mày thôi, nó không phạm pháp. Mày bám nó quá, coi chừng Lạc Dương chán mày đấy.”

Quý Vãn Kha bật lại: “Đời nào có chuyện đấy.”

Im lặng.

Im chán nó lại lẩm bầm: “Nó cần có không gian riêng chứ gì, tao có bảo không được đâu.”

Nói ai tin? Chưa yêu đã đeo cứng người ta, yêu rồi bệnh chỉ có nặng thêm.

Triệu Thụy Tiêu coi như vừa nghe nói nhảm.

Y như rằng chỉ được nửa ngày Quý Vãn Kha đã nhịn hết nổi.

Đòi ăn cơm cùng bàn, đòi đi học ngồi cạnh, đòi giặt chung quần áo, đòi từ cái lọ đến cái chai.

“Lạc Lạc.” Quý Vãn Kha lại gọi.

“Ừa?” Lâm Lạc Dương hăm hở hỏi luôn, “Hôn nhau không?”

Quý Vãn Kha không đáp, hôn liền.

Lâm Lạc Dương bị hôn đến mơ màng, trong cơn say sưa cậu còn kịp nghĩ đây nè, đây mới là yêu nè, yêu tuyệt quá, phải yêu Quý Vãn Kha cả đời…

– Hết phiên ngoại 1 –
Bình Luận (0)
Comment