Đó không phải là lần đầu tiên Bành Tư Viễn gặp Lâm Lạc Dương.
Lúc này họ đang học năm thứ ba, không phải học trên lớp nhiều lắm nên nhiều người đã bắt đầu nghĩ đến chuyện tương lai sau khi ra trường.
Lý Xuyên thì cậu ta biết là sẽ học lên nữa nên càng hiếm thấy nó ở trường. Hồi năm hai cậu ta có thấy Lâm Lạc Dương hai lần nhưng toàn là gặp thoáng qua, cứ hễ anh ta đến là Lý Xuyên sẽ đứng dậy ra về, cậu ta chẳng có cơ hội nào để cho trí tưởng tượng bay xa.
Nhưng lần này thì khác.
Lý Xuyên đưa anh ta vào hẳn trong lớp, hai đứa chui xuống tít dưới cùng, nhìn qua cũng biết người đó không phải sinh viên.
Lâm Lạc Dương ngồi xuống mới thấy ngại ngại, cậu ghé tai thì thầm với Quý Vãn Kha: “Hay thôi tao ra ngoài nhé?”
Quý Vãn Kha có vẻ khó xử, “Tự mày đòi vào xem lớp tao mà?”
Lâm Lạc Dương cũng biết mình đuối lý, “Thì chỉ định xem một tí thôi, ai lại vào phá giờ học của mày.”
Cảm thấy càng lúc càng nhiều ánh mắt đổ về phía mình, thấy giáo viên chưa vào Lâm Lạc Dương lom khom định chuồn ra nhưng Quý Vãn Kha lại lôi cậu lại.
“Mày ngồi đây, không ai nói gì mày hết, lớp tao không quản chặt đâu.”
“Nhưng mà ngại lắm.”
Quý Vãn Kha dứt khoát đứng dậy, chừa chỗ phía trong cho cậu, “Mày ngồi vào đây.”
“Khác gì nhau đâu?”
Quý Vãn Kha chỉ cửa sổ, “Có rèm che cho mày kìa.”
Lâm Lạc Dương thở dài, “Rồi rồi, đợi bên ngoài cũng vậy mà, mày chắc chắn hôm nay chỉ có một tiết chứ?”
Quý Vãn Kha gật đầu, hai đứa đổi chỗ cho nhau, lúc ngồi yên vị nó lại tì chân vào chân Lâm Lạc Dương rồi bảo, “Anh, ngồi với em một lúc thôi.”
Lâm Lạc Dương hoàn toàn không đỡ được chiêu này, cậu thỏa hiệp ngay lập tức: “Ừ ừ, ngồi đây ngồi đây.”
Bành Tư Viễn vào ngồi cạnh họ nhưng cũng chẳng nghĩ gì, chỉ cho là người anh em nhà mình dẫn bạn vào ngồi chơi, dù người bạn này coi bộ lớn hơn mình hơi bị nhiều.
“Dạo này sao rồi mậy?” cậu ta thảy sách vở lên bàn rồi hỏi.
Lâm Lạc Dương ngước lên nhìn, bấy giờ Bành Tư Viễn mới được thấy rõ gương mặt người này, đáng chú ý nhất là chùm tóc đuôi gà sau gáy, màu tóc mai mái rất đặc biệt.
Cậu ta vừa định chào hỏi thì thằng bạn quý đã nghiêng người sang chắn hết cả người kia, “Vẫn thế thôi.”
Ủa trả lời kiểu gì vậy? Nhưng Bành Tư Viễn cũng quen rồi, “Điêu, hôm trước tao thấy mày lên chơi
game nhé.”
Vừa nói xong thì cậu ta thấy người ngồi trong góc giơ tay lên.
“Đó là tôi chơi bằng điện thoại của em ấy.” người con trai đó nói bằng giọng rất nhỏ nhẹ.
“À… à, ra thế.” Bành Tư Viễn đưa mắt sang Quý Vãn Kha, “Mày không giới thiệu à?”
Vậy là Quý Vãn Kha nói chỏn lỏn, “Anh tao.”
Bành Tư Viễn: “…”
Cậu ta đành phải nói: “À hóa ra anh là anh Lý Xuyên ạ, nó hay nhắc đến anh lắm ha ha ha…”
Thật ra chỉ nhắc đến có hai lần, mà cậu ta thấy Lý Xuyên cũng quái lắm, nó chỉ có mỗi hai việc, một là đi gặp bạn gái, hai là đi gặp anh.
Bị Quý Vãn Kha chắn hết tầm nhìn, Lâm Lạc Dương đành nghiêng người sang để phân bua: “Đâu có, tôi là Lâm Lạc Dương, bọn tôi không phải họ hàng đâu, nó gọi vậy thôi, cậu đừng hiểu lầm…”
Cậu chưa nói hết câu đã bị Quý Vãn Kha quay lại lừ mắt, “Thế à? Thế sao anh bảo ông hàng xóm tầng dưới em là em trai anh?”
Lâm Lạc Dương nín liền, biết ngay nó sẽ lôi chuyện này ra mà.
Người yêu thù dai quá biết làm sao giờ?
Lâm Lạc Dương đặt một tay lên eo nó, thế là Quý Vãn Kha tạm bỏ qua cho cậu.
Giáo viên vào lớp, đặt cốc nước xuống bàn rồi bật máy chiếu và bắt đầu giảng bài, chẳng thèm quan tâm lớp đông hay vắng nói gì để ý đến Lâm Lạc Dương.
Bành Tư Viễn ngồi ngay cạnh nên hai người kia nhỏ to cái gì cậu ta đều nghe được cả.
Cậu ta thấy Lâm Lạc Dương thì thầm hỏi: “Lớp em không điểm danh à?”
Bên kia đáp: “Có, cuối giờ mới điểm danh, lớp này có tính điểm chuyên cần đấy.”
Một lúc sau, Lâm Lạc Dương nói: “Em trả nhà chưa?”
“Không phải trả, cuối tháng này hết hạn thuê rồi, cuối tháng em cũng không phải đến trường nữa.” nói đến đó Quý Vãn Kha ngừng lại một chút, “Thích thì tối nay về đấy nhé?”
Lâm Lạc Dương ngại có người ngồi gần nên không đáp mà chỉ hơi gật gật đầu.
Căn nhà thuê vừa chật vừa tồi tàn nhưng một năm nay được hai đứa cải tạo thêm đã trở nên rất ấm áp. Nhất là chỗ đó ở gần trường Quý Vãn Kha, Lâm Lạc Dương không muốn lúc nào cũng bắt người yêu chiều theo mình nên thỉnh thoảng cậu cũng sang bên đó.
Nửa cuối năm Quý Vãn Kha sẽ bước vào kỳ thực tập nên không cần thuê nhà nữa, tự dưng cậu lại thấy tiếc nuối.
Bành Tư Viễn cũng biết nghe lén chuyện người khác là không hay nhưng khổ quá nín không được, mà sao càng nghe càng thấy kỳ kỳ.
Hai người này là quan hệ gì vậy? Sao lại đi bàn nhau cả chuyện ở đâu?!
Cuối giờ hôm đó Bành Tư Viễn hỏi Quý Vãn Kha: “Không ra sân bóng một tí à?”
Quý Vãn Kha: “Không được, vội về rồi.”
Bành Tư Viễn gật gật rồi vô thức nghiêng đầu nhìn ra sau, “Rảnh hôm nào thì làm một trận?”
“Thứ sáu đi, hôm đó tao có tiết.”
Bành Tư Viễn giơ tay ra hiệu OK, “Được đấy, chốt thế nhé, thế còn anh Lạc Dương? Anh Lạc Dương phải không nhỉ, bai bai anh, bữa nào rảnh cùng chơi bóng nhé!”
Lâm Lạc Dương mỉm cười với Bành Tư Viễn, “Được thôi, hôm nào rảnh sẽ chơi nhé.”
Đấy mới là sinh viên này, rất phấn chấn, đầy sức sống. Chứ ai giả trân như Quý Vãn Kha, tâm hồn già chát, chỉ giỏi mè nheo, vòi vĩnh.
Nghĩ cũng lạ, Lâm Lạc Dương nhớ rất rõ thời đại học của họ dù đã bao nhiêu năm rồi, với cậu những tháng ngày đó cứ như mới vừa hôm qua. Phải chăng tuổi mười tám đã ở lại trong thân thể cậu mang theo cả ký ức? Tất thảy những gì trải qua cùng Quý Vãn Kha đều còn hiển hiện trước mắt cậu.
Trên hành lang Lâm Lạc Dương đang lơ mơ hồi tưởng thì Quý Vãn Kha đột nhiên gọi: “Anh Lạc Dương.”
“Ừ?” Lâm Lạc Dương ngẩng lên.
“Được gọi anh có vẻ vui quá nhỉ?”
Lâm Lạc Dương: “…”
Cậu đành phân bua: “Đâu có, tao có cười vì thế đâu, nó là bạn mày còn gì? Lịch sự một tí là đúng mà.”
“Biết rồi.” Quý Vãn Kha đáp, “Nhưng tao biết rồi tao vẫn để bụng đấy, thì làm sao?”
Lâm Lạc Dương gật đầu ừ ừ, cậu cãi không lại nó, nhất là từ hồi sống lại cái gì Quý Vãn Kha cũng dám nói.
“Thế sao mày lại cười?”
Lâm Lạc Dương đáp: “Vì tao nhớ lại chuyện hồi đại học.”
Quý Vãn Kha mím môi.
Lâm Lạc Dương chọc chọc nó, “Mày ghen với chính mày hồi xưa đấy à?”
Quý Vãn Kha ngang ngược đáp: “Thì làm sao?”
Lâm Lạc Dương bật cười, “Ừ thì được, chỉ là…”
Cậu nói càng lúc càng nhỏ giọng, Quý Vãn Kha muốn nghe liền phải cúi cúi xuống.
Lâm Lạc Dương ghé vào tai nó, thì thầm: “Lúc nào tao cũng chỉ có mày thôi.”
##
Đi qua con ngõ nhỏ chật chội, ngửi mùi ẩm mốc trên hành lang quen thuộc, nghe tiếng cửa sắt két kẹt muôn thuở.
Lâm Lạc Dương theo Quý Vãn Kha vào nhà rồi khẽ thở phào.
Quý Vãn Kha đứng bên giường, bảo: “Uống nước không, anh Lạc Dương?”
Lâm Lạc Dương biết nó cố tình gọi thế nên đành chịu, “À nói đến mới nhớ, tao thấy rồi đó.”
“Thấy gì?”
“Trên lớp, mấy đứa con gái nhìn mày suốt.”
Quý Vãn Kha đáp không chớp mắt, “Có không? Chứ không phải nhìn mày à?”
Lâm Lạc Dương mỉm cười, nghiêng đầu, “Lại thế nữa? Như nào tự mày biết mà.”
Quý Vãn Kha đưa cốc nước cho cậu, cái cốc bằng giấy hơi bị móp một góc làm nước sóng sánh ra tay.
“Tao không thích ít tuổi hơn tao.”
Lâm Lạc Dương cầm cốc nước, Quý Vãn Kha liền quay cả người lại tì hai tay lên vai cậu, môi nó áp sát trên cổ cậu, giọng nó thì thầm lướt trên vùng da nhạy cảm, “Chỉ thích hơn tuổi em thôi, thích anh.”
Lâm Lạc Dương uống hết nửa cốc nước, làn da cổ cậu đã đỏ ửng nhưng môi cậu khẽ mỉm cười, ngón tay cậu mân mê thành cốc, “Trùng hợp nhỉ? Anh cũng thích em trai nhỏ hơn anh.”
Quý Vãn Kha gục đầu, vùi mặt vào vai cậu, hai tay ôm eo cậu.
Lâm Lạc Dương bị nhột khẽ so vai lại nhưng không tránh, để chiều ý cậu trai.
“Lại còn ngượng, đứa nào đầu têu?” Lâm Lạc Dương bật cười, hạnh phúc tràn qua khóe mắt.
Ghẹo Quý Vãn Kha vui miễn bàn.
Cậu em coi vậy mà ưa mắc cỡ, bị nói mấy câu là mặt đỏ đến mang tai.
“Thời gian trôi nhanh thật đấy, mới đó mà mày sắp tốt nghiệp rồi.”
Lâm Lạc Dương vừa cầm điện thoại của Quý Vãn Kha chơi
game vừa nói, mới đầu tỷ lệ thắng đang cao chót vót vào tay cậu một cái là thành báo động đỏ luôn.
Dạo này thấy Ngô Húc hay chơi cậu mới mày mò chơi lại, tài khoản của cậu bị
report nên cậu xài của Quý Vãn Kha.
Cái này theo Ngô Húc nhận xét là: “Thằng nhỏ đúng là yêu mày thật, coi mày chơi thế kia ai mà không phát khùng.”
Lâm Lạc Dương thầm bật lại rằng tao chơi cùi thì làm sao, hồi đại học Quý Vãn Kha cũng kèm tao chơi đấy thôi, có bao giờ thấy nó ghét tao đâu!
Quý Vãn Kha thản nhiên nhìn cậu đánh lộn lung tung hết cả, “Có gì đâu mà nhanh, chương trình ba năm chứ mấy, nói cứ như mày là phụ huynh tao ấy.”
“Thì thế chứ gì nữa!” Lâm Lạc Dương lại mất mạng, cậu dí điện thoại trả Quý Vãn Kha, Quý Vãn Kha cầm lại máy, đợi hồi mạng.
“Bao giờ tốt nghiệp đích thân anh yêu tặng hoa cho nhé.”
Quý Vãn Kha liếc cậu, “Tặng hoa làm gì?”
Lâm Lạc Dương nghĩ nghĩ một tí, “Thì tặng hoa thôi, chúc mừng mày tốt nghiệp đó. Tao lên kế hoạch rồi đấy, mày không muốn tao đến à?”
“Muốn chứ.” Quý Vãn Kha cúi xuống hôn hôn má cậu, “Anh yêu đến tặng hoa cho em thì muốn em đáp lễ gì nào?”
“Khỏi cần đáp lễ.”
“Cần.” Quý Vãn Kha kéo Lâm Lạc Dương vào lòng, cụng trán với cậu, “Em sẽ hôn anh.”
Lâm Lạc Dương cứ nghĩ ý nó nói ngay lúc này, thế là cậu mỉm cười ngẩng lên, “Đương nhiên là được rồi.”
– Hết phiên ngoại 2 –