Tắt điện thoại, Ứng Yên La thậm chí còn chưa kịp thay váy ngủ, đã
khoác thẳng một chiếc áo phao màu đen dài đến bắp chân rồi lao thẳng xuống sảnh khách sạn.
Vừa bước ra khỏi thang máy, Ứng Yên La đã nhìn thấy ngay bóng dáng cao lớn, thẳng tắp ấy.
Anh đang xách một chiếc vali không lớn lắm, tay cầm điện thoại xem gì đó.
Ứng Yên La không kìm được lòng mình, mở miệng gọi một tiếng: “Tô Vi Sơ!”
Tô Vi Sơ nghe thấy tiếng cô, lập tức quay lại nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, nỗi nhớ nhung như những gợn sóng lan tỏa.
Tô Vi Sơ cất điện thoại vào túi, nắm lấy vali, sải bước đi về phía cô. Khi anh đến gần, Ứng Yên La không nhịn được nữa mà lao thẳng vào lòng anh, đôi tay mảnh khảnh ôm chặt lấy eo anh, “Em nhớ anh lắm.”
Trước sự chủ động của cô, Tô Vi Sơ vừa mừng vừa sợ. Ngay khoảnh
khắc ánh mắt chạm nhau, anh đã muốn ôm chầm lấy cô, nhưng lại e ngại những người qua lại trong sảnh nên đã cố nén lại ý định đó. Nhưng anh không ngờ, cô lại chủ động ôm anh ở một nơi như thế này.
Tô Vi Sơ hôn lên đ..ỉnh đầu cô, “Anh cũng nhớ em.”
Những người qua lại trong sảnh quả thực cũng chú ý đến họ, có người tò mò, cũng có người ngưỡng mộ.
“Yên Yên, chúng ta lên phòng thôi”
Lúc này Ứng Yên La mới hoàn hồn, buông anh ra, mặt đỏ bừng nắm lấy tay anh “dạ” một tiếng, sau đó dắt anh đi về phía thang máy.
Khi hai người vừa vào thang máy, mấy nam nữ trẻ tuổi đeo khẩu trang cũng vừa lúc đi vào từ sảnh khách sạn, đúng là nhóm của Lục Nhất Minh.
“Người vừa vào thang máy ban nãy có phải là cô La Yên không?” “Đúng vậy, là cô La Yên.” Cao Lâm nói.
“Vậy mọi người có thấy người đàn ông bên cạnh cô La Yên không? Họ vào thang máy cùng nhau đúng không?”
“Là vào cùng nhau, hai người còn nắm tay nữa mà?” Phạm Nhược Đình kích động nói.
“Ồ hô! Cô La Yên có biến rồi nha! Không lẽ là bạn trai à?”
“Cô La Yên xinh đẹp như vậy, có bạn trai cũng là chuyện bình thường thôi.”
Bên này, Ứng Yên La hoàn toàn không biết mình và Tô Vi Sơ đã bị các diễn viên trong đoàn phim nhìn thấy. Cô vừa quẹt thẻ phòng vừa nói với Tô Vi Sơ: “Chắc là anh đến từ sáng rồi đúng không? Đến đột ngột quá, cũng không báo trước với em một tiếng.”
Cửa vừa mở, cô mở tủ giày ở huyền quan, lấy dép lê cho anh, “Cho anh…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy cánh tay dài của Tô Vi Sơ vươn ra, đóng sập cánh cửa vừa mở lại. Ánh mắt anh nhìn cô nóng rực và sâu thẳm. Ứng Yên La bất giác nuốt nước bọt, ánh mắt tr/ần tr/ụi thế này cô quá quen
thuộc và cũng quá khó chống đỡ. Ngón tay cô mềm nhũn, đôi dép lê đang cầm trên tay “bộp” một tiếng rơi xuống đất.
Tiếng động đó như một tín hiệu, trong chốc lát, người đàn ông đã lao về phía cô. Hormone nam tính mạnh mẽ của anh che trời lấp đất chôn vùi cô. Hai đôi môi xinh đẹp như nhau vội vàng dán vào nhau, tham lam mú.t lấy, day cắn, đầu lưỡi quyện vào nhau, khuấy đảo ra thứ nước bọt ái muội.
Bàn tay đặc biệt thon dài của Tô Vi Sơ nắm lấy khóa kéo lạnh băng của chiếc áo phao, vài ba lượt đã lột người bên trong ra. Trong phòng vẫn đang bật máy sưởi, Ứng Yên La không hề thấy lạnh. Bàn tay nóng rực của anh nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng nhấc lên, cô thuận thế vòng hai chân lên eo anh, hai tay chủ động ôm lấy cổ anh, ra sức hôn anh.
Và khi cô áp sát vào người anh như vậy, Tô Vi Sơ mới nhận ra, cô lại không mặc nội y. Cô chỉ mặc mỗi váy ngủ, khoác áo phao rồi chạy xuống tìm anh? Nghĩ đến đây, ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm, không nhịn được mà cắn một cái lên môi dưới của cô.
Ứng Yên La đau đến “ư” một tiếng, mở to mắt, một tầng hơi nước mỏng manh cùng vẻ mờ mịt hiện rõ.
Lúc hôn nhau, họ cũng không ít lần cắn đối phương, nhưng đó là những cái cắn nhẹ như tán tỉnh, không phải như thế này. Cô mơ hồ nhận ra anh có chút không vui, nhưng không biết tại sao.
Trong lúc cô còn đang khó hiểu, một bàn tay vốn đang đỡ ở mông cô bỗng nhiên thay đổi vị trí, một chưởng bao trùm lấy, căng đầy, giây tiếp theo, cô đau điếng, “Ưm… đau…” Lời lên án còn chưa xong, đầu lưỡi của người đàn ông lại thay thế.
Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Mấy ngày không gặp, gan lớn hơn rồi, dám mặc như vậy mà đi xuống lầu?”
Ứng Yên La chỉ mất một giây để hiểu ý anh. Cô không nhịn được mà cúi đầu, áp trán vào trán anh, “Em đâu có cố ý, với lại, em vừa nghe anh nói
bảo em xuống đón, lúc đó em chẳng kịp nghĩ gì cả.” Cô còn nhớ khoác thêm cái áo phao đã là giỏi lắm rồi, đương nhiên không khoác thì cô cũng không dám ra khỏi phòng.
Tô Vi Sơ nghe cô nũng nịu oán giận, còn có thể nói gì được nữa? Ứng Yên La lại ghé sát vào, tiếp tục hôn lên môi anh.
Tô Vi Sơ nhấc bổng người cô lên, bước về phía giường ngủ.
Mép giường chao đảo, trong phòng vang lên những âm thanh tựa tiếng mèo con triền miên không dứt. Hai người lăn thành một khối trên chiếc nệm hãy còn hơi ấm. Trong lúc đó, bắp chân trắng nõn, mịn màng của người phụ nữ vô tình rũ xuống khỏi mép giường, nhưng rất nhanh đã bị bàn tay với những đường gân rõ rệt của người đàn ông vớt trở lại.
…
Sau khi Ứng Yên La bị bắt ngồi dậy, cô càng không thể thẳng nổi lưng, thật sự không chịu nổi nữa nên dứt khoát nằm sấp xuống, gục đầu lên vai anh. Cô thật sự mệt lả rồi, tại sao năng lượng của anh vẫn có thể tốt như vậy?
Một giây trước khi ý thức chìm vào bóng tối, suy nghĩ trong đầu cô là: Tô Vi Sơ lại phát điên rồi.
Một lúc lâu sau, Tô Vi Sơ mới nhận ra có gì đó không đúng. Anh dừng động tác lại, bàn tay nóng rực vỗ nhẹ lên tấm lưng thanh tú của cô, khẽ gọi tên cô nhưng không nhận được hồi âm. Hơi thở bên gáy đều đặn và yếu ớt. Tô Vi Sơ quả thực dở khóc dở cười, cô lại có thể ngủ quên trong tình huống này ư?
Người đàn ông bất đắc dĩ thở hắt ra một hơi, chỉ có thể nhanh chóng giải quyết.
Lúc Tô Vi Sơ từ phòng tắm bước ra, anh cầm theo một chiếc khăn mặt đã nhúng nước ấm, tỉ mỉ lau người cho cô gái đang say ngủ, sau đó mặc
cho cô một bộ váy ngủ sạch sẽ. Cô ngủ ngoan vô cùng, vệt hồng trên má vẫn chưa tan, hàng mi rậm rạp đổ bóng xinh đẹp trên mí mắt, đôi môi đỏ mọng ướt át.
Tô Vi Sơ thỏa mãn kéo người vào lòng một cách trọn vẹn. Đến tuổi này của anh rồi mới lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác gọi là “gối chiếc khó ngủ”. Chỉ có da thịt kề nhau như thế này mới khiến anh có được cảm
giác chân thật. Nghĩ vậy, anh bất giác siết chặt vòng tay hơn một chút. Nhưng cái siết tay này của anh dường như hơi quá lực, khiến Ứng Yên La trong giấc ngủ cau mày, phát ra tiếng nói mớ không thoải mái.
Nghe tiếng, anh mới phản ứng lại, vội vàng nới lỏng vòng tay, sau đó vỗ về mái tóc cô một cách trấn an, nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao, ngủ đi, ngủ đi.”
Người trong lòng vừa thơm vừa mềm mại ấm áp, giữa hơi thở toàn là mùi hương dễ chịu của cô, rất nhanh cũng khiến thần kinh của Tô Vi Sơ thả lỏng. Sau khi nhắm mắt lại, anh cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Ứng Yên La tỉnh dậy trước Tô Vi Sơ, cô bị cơn đói đánh thức. Lúc này bên ngoài trời đã tối mịt.
Ứng Yên La giơ tay bật chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, nhìn rõ người đàn ông đang ôm mình. Anh vẫn còn ngủ, khuôn mặt tuấn tú, cương nghị. Ứng Yên La không nhịn được mà đưa tay sờ mặt anh, quả nhiên là do gen di truyền của gia đình tốt, đúng là đẹp trai thật.
Trong lúc Ứng Yên La đang thưởng thức, lông mày của người đàn ông bỗng khẽ động, sau đó từ từ mở mắt.
Ứng Yên La: “Anh tỉnh rồi à?”
Tô Vi Sơ “ừ” một tiếng, giọng có chút khàn khàn: “Tỉnh khi nào thế?” “Mới tỉnh được một lúc thôi ạ.” Ứng Yên La nói.
Tô Vi Sơ cười khẽ, đưa tay nắm lấy mu bàn tay cô còn chưa kịp thu về, “Sờ mặt anh làm gì thế?”
Ứng Yên La cũng cười, nhướn mày, “Sao nào? Không được sờ à?”
“Được, đương nhiên là được sờ.” Ánh mắt Tô Vi Sơ mang theo ý cười, “Chỉ cần em muốn, cả người anh từ trên xuống dưới đều cho em sờ.”
Đôi mắt Ứng Yên La chớp vài cái, lập tức rụt tay về, “Không biết xấu hổ, đồ lưu manh.”
Tô Vi Sơ bật cười, ôm lấy eo cô, “Chỉ lưu manh với một mình em thôi.”
Tai Ứng Yên La nóng bừng lên, đang định mở miệng thì bụng bỗng kêu lên “ùng ục”. Hai người nhìn nhau, cô có chút xấu hổ, nhưng lại cậy sủng mà kiêu mà chọc vào vai anh, “Em đói rồi.”
Tô Vi Sơ nắm lấy tay cô đưa lên môi hôn một cái, “Vậy chúng ta đi ăn chút gì nhé?”
Ứng Yên La “dạ” một tiếng.
Chợ đêm ẩm thực ở Trùng Khánh rất nổi tiếng, nên cả hai không nghĩ đến việc gọi đồ ăn về. Huống hồ, cô đến Trùng Khánh hơn một tuần nay, ngày nào cũng bận đến rạng sáng, thật sự chưa có thời gian đi dạo lần nào. Vì vậy, nghĩ đến việc có thể đi cùng anh, cô lại càng thêm mong đợi.
Khi hai người rời giường, Tô Vi Sơ đột nhiên hỏi cô: “Đúng rồi, nhẫn của em để đâu rồi?”
Ứng Yên La xòe bàn tay ra, trên ngón tay trống không. Cô nói: “Ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, tối qua lúc tắm em đã tháo ra.”
Lúc cô ngủ, anh để ý thấy chiếc nhẫn không có trên tay cô. Anh hiển nhiên cũng biết thói quen tháo nhẫn khi tắm và ngủ của cô, nên bây giờ mới mở miệng hỏi.
Ứng Yên La lấy chiếc nhẫn từ trong ngăn kéo ra, thành thục đưa cho anh, “Anh đeo giúp em.”
Tô Vi Sơ mím môi cười, nhận lấy chiếc nhẫn, nắm lấy tay cô, cẩn thận đeo lên cho cô.
Ứng Yên La nghiêng đầu nhìn anh, lòng mềm nhũn. Trước đây khi ở nhà, mỗi sáng anh không quản phiền phức mà giúp cô đeo nhẫn, và vẻ mặt luôn dịu dàng, thành kính như một.
Ứng Yên La để ý đến chiếc vali của anh, vui mừng nói: “Lần này anh ở lại được lâu hơn đúng không?”
Tô Vi Sơ “ừ” một tiếng, hỏi cô: “Vậy em có vui không?”
“Đương nhiên là vui rồi!” Niềm vui của cô không hề che giấu, sau đó lại nghĩ đến điều gì đó, “Nhưng mà ngày mai đoàn phim bọn em chính thức
khai máy rồi, em sợ không có thời gian ở bên anh.”
Tô Vi Sơ đưa tay nhéo má cô, nói: “Có thể sáng tối nhìn thấy em, đối với anh đã là đủ rồi.”
Ứng Yên La lập tức đưa tay ôm lấy eo anh, dụi dụi vào ngực anh qua lớp áo khoác.
Tô Vi Sơ buồn cười, “Mèo con dụi ngứa à?” Ứng Yên La ngẩng đầu, ánh mắt long lanh.
Tô Vi Sơ lập tức cúi đầu hôn mạnh lên môi cô một cái, “Đừng quyến rũ anh, nếu không chúng ta sẽ không ra khỏi cửa được đâu.”
Ứng Yên La: “…”
Giây tiếp theo, cô buông anh ra, thuận tiện lùi về sau nửa bước.
Hai người mặc áo khoác, thu dọn ổn thỏa xong xuôi mới gọi taxi đến phố ăn vặt đường Tám Mốt ở khu Giải Phóng Bia, Trùng Khánh.
Phố ăn vặt Tám Mốt ở khu Giải Phóng Bia là lựa chọn hàng đầu của du khách ngoại tỉnh, vì nó thật sự nổi tiếng, vừa ngon vừa vui. Vừa xuống xe, hương thơm quyến rũ đã theo gió đêm thổi tới, khiến bụng Ứng Yên La lại réo lên ùng ục.
Cô nắm tay Tô Vi Sơ, kéo anh đi nhanh hơn. Trên đường lúc này có rất nhiều cặp đôi cầm đồ ăn vặt, trước các hàng quán xếp hàng dài.
Ứng Yên La nói với anh: “Em thích ăn nhất món tôm viên chiên ở đây, em dẫn anh đi thử trước nhé?”
Tô Vi Sơ gật đầu, lại nói: “Em có vẻ rất rành ở đây nhỉ?”
Ứng Yên La vừa kéo anh đi về phía Nam Đại Nhân vừa trả lời: “Diệp Sơ Đồng đến đây quay phim không ít lần, cứ xong việc là lại lôi em chạy đến đây. Cứ đi đi lại lại như vậy, sao mà không rành được chứ?” Lời này của cô tuyệt đối là sự thật. Mỗi lần cô đến thành phố nào đó thăm đoàn phim của Diệp Sơ Đồng, cô ấy có thể dẫn cô đi khắp các phố ẩm thực
của thành phố đó. Chỉ vì đam mê ăn uống mà họ đã không ít lần “đánh du kích” với chị Triệu Phỉ.
Tô Vi Sơ nghe vậy, bất giác nghĩ đến hình ảnh cô len lỏi giữa phố ẩm thực, lòng bất giác mềm đi.
Khi họ đến nơi, quán Nam Đại Nhân đã có không ít người xếp hàng.
“Thấy chưa, tôm viên nhà ấy ngon lắm, người xếp hàng cũng đông nữa.” Ứng Yên La kéo anh vào xếp hàng.
Trong lúc chờ đợi, Tô Vi Sơ đứng sau lưng Ứng Yên La, hai người vừa chờ vừa thủ thỉ nói chuyện.
Có lẽ vì gương mặt và vóc dáng của cả hai quá xuất sắc nên họ cũng nhận được không ít ánh mắt đánh giá từ những du khách xa lạ.
Tô Vi Sơ có khuôn mặt đoan chính tuấn tú, vai rộng chân dài, khác hẳn cảm giác của những chàng trai trẻ xung quanh, toàn thân toát ra khí chất của một người đàn ông trưởng thành. Lại nhìn người phụ nữ được anh ôm trong lòng, một mái tóc đen dài mềm mượt, vóc dáng chuẩn, khuôn mặt xinh đẹp không chê vào đâu được. Cũng không biết anh đã nói gì với cô mà trong đôi mắt xinh đẹp của người ta ánh lên tia sáng… khiến người khác chỉ còn lại ngưỡng mộ, ghen tị và căm hận.
Con gái nhìn thì thôi đi, nhưng mấy chàng trai trẻ cũng đang nhìn về phía này. Nhìn cái gì, Tô Vi Sơ là người rõ nhất. Anh lặng lẽ nghiêng
người che khuất tầm mắt của họ, sau đó lạnh nhạt liếc mắt nhìn họ một cái.
Chẳng qua chỉ là mấy thanh niên hai mươi tuổi đầu còn chưa ra đời, bị Tô Vi Sơ liếc mắt một cái như vậy, rõ ràng người ta chẳng nói gì, chẳng làm gì, mà mấy cậu trai kia lại toát cả mồ hôi lưng trong tiết trời này, cứng đờ quay mặt đi, không dám liếc nhìn về phía này thêm một tấc nào nữa.
“Anh nhìn gì vậy?” Ứng Yên La tò mò hỏi anh.
Tô Vi Sơ thu lại ánh mắt, cười với cô, “Không có gì, chỉ nhìn bừa thôi. Quán kia người ta xếp hàng cũng đông, chắc là vị cũng không tệ đâu.”
Ứng Yên La mân mê ngón tay thon dài của anh, nghịch nghịch chiếc nhẫn trên đó, “Vậy đợi chúng ta mua xong tôm viên, cũng qua đó mua một phần.”
Tô Vi Sơ bao bọc lấy bàn tay nhỏ hơn mình rất nhiều của cô, “Được.”
Hai người lấy được tôm viên, Ứng Yên La xiên một miếng, đặt lên miệng thổi đi thổi lại, sau đó đưa đến bên miệng Tô Vi Sơ, “Anh thử xem, siêu ngon.”
Tô Vi Sơ thấy cô nhường miếng đầu tiên cho anh, đương nhiên sẽ không từ chối.
Đôi mắt Ứng Yên La sáng lấp lánh, “Thế nào? Ngon không?” Tô Vi Sơ gật đầu, nói: “Ngon.”
Ứng Yên La lập tức cũng thổi một miếng cho mình.
Vừa vào miệng đã cảm nhận được độ dai giòn sần sật, quả nhiên vẫn là hương vị quen thuộc!
Tô Vi Sơ thấy cô bất giác nheo mắt, nhếch khóe miệng, anh biết tâm trạng cô lúc này tốt đến mức nào, đang rất hưởng thụ. Lòng anh mềm nhũn, thấy cô chỉ mải ăn mà không nhìn đường, anh nắm lấy vai cô kéo về phía mình.