Hai người ở bên ngoài ăn không ít đồ ăn vặt lót dạ, sau đó Ứng Yên La lại kéo anh chui vào một tiệm lẩu. Đợi đến khi họ ăn uống no đủ quay về khách sạn thì cũng đã gần 10 giờ.
Tối hôm đó Tô Vi Sơ không quấy cô, dù sao thì buổi trưa cũng đã quấy không hề nhẹ. Có lẽ là do mấy ngày không gặp, cô thật sự rất nhớ anh nên mới chiều theo ý anh. Nhưng nếu anh được một tấc lại muốn tiến một thước thì không được. Vì thế, anh chỉ ôm người vào lòng, dỗ cô ngủ như dỗ một đứa trẻ.
Tuy hôm nay Ứng Yên La ngủ không ít, nhưng cô thuộc tuýp người điển hình ăn no là buồn ngủ, hôm nay lại còn ăn rất nhiều. Dưới sự dỗ dành từng chút một của anh, cô quả thực lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức vừa vang lên, cô tỉnh dậy đúng giờ. Cô vừa tỉnh, Tô Vi Sơ cũng nhanh chóng tỉnh theo.
Tô Vi Sơ ôm eo cô, “Phải đến đoàn phim sao?”
Ứng Yên La xoa xoa mái tóc đen của anh, “Đúng vậy ạ.” “Mấy giờ về?” Anh lại hỏi.
Ứng Yên La nghĩ một lát, “Cái này thật sự khó nói.” Hôm nay cũng là lần đầu tiên cô theo đoàn, cô cũng không biết khi nào cô có thể về.
Tô Vi Sơ vùi đầu vào hõm vai cô, dùng môi cọ cọ.
Lúc Ứng Yên La rửa mặt, Tô Vi Sơ cũng đi theo vào. “Anh dậy làm gì? Không ngủ nữa à?”
Tô Vi Sơ đi đến bên cạnh cô, “Không ngủ, dậy ăn sáng cùng em.”
Ứng Yên La bật cười, rửa sạch bọt trên mặt, nhón chân hôn lên má anh một cái.
Đợi họ rửa mặt xong đi ra ngoài, bữa sáng đã được giao tới.
Ăn sáng xong, Tô Vi Sơ thu dọn hộp cơm, còn Ứng Yên La qua thay quần áo.
Tô Vi Sơ bỏ hộp cơm vào túi rác buộc lại, rồi nhìn về phía Ứng Yên La. Ngay sau đó, đồng tử anh co lại. Căn phòng cũng chỉ lớn có vậy, lúc cô thay quần áo cũng không hề tránh anh, đang mặc vào chiếc áo lót trong, đoạn eo thon trắng nõn vẫn chưa bị che lại, trên đó còn hằn rõ những dấu vết loang lổ mà anh đã để lại ngày hôm qua.
Sau khi Ứng Yên La kéo áo xuống, cô mới để ý đến ánh mắt của Tô Vi Sơ. Vừa nhìn là biết ngay anh đang nghĩ gì. Cô cong môi, vừa nhìn anh vừa không nhanh không chậm kéo mớ tóc mềm mại ra khỏi áo.
Đôi mắt xinh đẹp đó như có móc câu, Tô Vi Sơ không nhịn được mà nhấc chân đi về phía cô.
Ứng Yên La lập tức nhanh tay nhanh mắt mặc nốt áo ngoài vào, liếc anh một cái, “Làm gì thế?”
Tô Vi Sơ thấy đôi mắt từ có móc câu chuyển sang hờn dỗi phòng bị, anh biết cô cố ý. Anh sờ sờ mũi, vẫn bước tới, bế ngang người cô lên. “Em nói xem? Đừng tưởng anh không biết, lại trêu anh phải không,có tin là anh không cho em đến đoàn phim không?”
Ứng Yên La: “…”
“Em sai rồi.” Co được giãn được là thượng sách. Tô Vi Sơ búng nhẹ lên trán cô.
Lúc sắp ra khỏi cửa, Ứng Yên La liếc nhìn Tô Vi Sơ đang lấy túi cho mình, không biết nghĩ gì, bỗng nhiên mở miệng nói: “Anh Tô ngoan, đợi tối em về dẫn anh đi Hồng Nhai Động chơi.”
Tô Vi Sơ lập tức buồn cười, “Dỗ ai ngoan thế?”
“Anh Tô chứ ai, chẳng lẽ ở đây còn có anh Tô thứ hai sao?”
Tô Vi Sơ nhìn dáng vẻ mày mặt hớn hở của cô, không nhịn được mà đưa tay nắm lấy vai cô, bất ngờ kéo cổ áo trong của cô ra, cúi đầu xuống và
m*t mạnh một cái lên chiếc cổ trắng nõn, thanh tú ấy.
Ứng Yên La không nhịn được mà “hít” một tiếng, rụt vai lại. Tô Vi Sơ nhìn dấu vết mình để lại, hài lòng nhướn mày.
Ứng Yên La: “…”
Sau khi mở cửa, cô to gan duỗi tay vỗ vỗ mặt anh, “Anh ngoan nhé, em đi kiếm tiền đây!”
Nói xong, cô nhanh như chớp đã chạy mất. Tô Vi Sơ quả thực dở khóc dở cười.
…
Lúc Ứng Yên La đến nơi, các diễn viên đang cử hành nghi thức khai máy.
Phùng Xuyên nói lát nữa sẽ đăng Weibo chính thức, hỏi cô có ngại bị tag không.
Tag chính là tài khoản Weibo La Yên của cô. Ứng Yên La đương nhiên là không ngại.
Sau khi Weibo chính thức của đoàn phim “Liệt Hỏa” tag đội ngũ biên kịch, các fan của dàn diễn viên chính và một số cư dân mạng đã ngay lập tức chú ý đến tài khoản La Yên trong số các biên kịch.
La Yên? Cùng tên với đại thần họa sĩ truyện tranh La Yên! Thế là, với lòng hiếu kỳ, họ nhấn vào trang chủ.
Cư dân mạng: ???
Trang chủ này trông có hơi quen quen!!
Tin tức đại thần La Yên đảm nhiệm vai trò biên kịch của “Liệt Hỏa” nhanh chóng lan truyền. Độc giả của La Yên nghe tin cũng nhanh chóng kéo đến, phát hiện quả nhiên là đại thần nhà mình không thể sai được.
Đại thần đổi nghề làm biên kịch? Các độc giả cảm thấy có chút đột ngột nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao bây giờ không ít biên kịch đều xuất thân từ tác giả.
Thực ra họ còn rất vui. Nếu đại thần bắt đầu phát triển sang mảng biên kịch, có phải điều đó có nghĩa là sau này cô có thể tự mình chắp bút cho tác phẩm của chính mình không! Mặc dù các tác phẩm của cô khi được chuyển thể cũng không xảy ra chuyện ma cải gì, nhưng nếu là đại thần tự mình làm biên kịch thì còn gì tốt hơn. Ví dụ như bộ “Bồng Lai” vẫn đang còn tiếp! Họ có thể “gáy” trước một phen được không?!
Độ hot của La Yên không hề thấp, cứ thế đưa đoàn phim của họ lên hot search một lần nữa. Phùng Xuyên rất vui mừng, đây là tuyên truyền miễn phí cả!
Ứng Yên La thật sự không để ý đến chuyện hot search, vì cô đang cùng biên kịch Phùng và mấy người khác họp để tiếp tục thảo luận kịch bản.
Bữa trưa ăn ở đoàn phim, cô gửi cho Tô Vi Sơ một tấm ảnh suất cơm của mình.
Tô Vi Sơ trả lời rất nhanh: Có cả mặn cả chay, trông cũng không tệ.
Ứng Yên La gửi mấy tấm sticker hỏi anh đã ăn cơm chưa. Tô Vi Sơ đã đặt bữa trưa ở khách sạn, đang đợi họ giao đến.
Ứng Yên La nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn qua, là Cao Lâm và Phạm Nhược Đình.
“Cô La Yên, tôi có thể ngồi đây không?” Cao Lâm cười hỏi.
Ấn tượng của Ứng Yên La về cô ấy khá tốt. Trong hơn một tuần đọc kịch bản, cô lại chủ yếu phụ trách tuyến truyện của cô ấy và Lục Nhất Minh, ngày thường giao tiếp cũng không ít. Cô nhận ra, Cao Lâm là người không có tâm cơ gì, tính cách thẳng thắn. Còn về Phạm Nhược Đình, không thuộc phạm vi cô phụ trách nên cũng không tiếp xúc nhiều, nhưng ngày thường thấy cô ấy cùng Cao Lâm ra vào có nhau, chắc cũng không tệ.
Cô cười với họ, nói: “Ngồi đi.”
Cao Lâm và Phạm Nhược Đình lập tức vui vẻ ngồi xuống.
Ngồi xuống chưa được bao lâu, Phạm Nhược Đình đã không nhịn được hỏi: “Cô La Yên, cô có bạn trai rồi à?”
Ứng Yên La ngẩng đầu nhìn cô ấy, không hiểu sao cô ấy lại có vẻ ngạc nhiên như vậy, dù sao trên tay cô vẫn luôn đeo nhẫn đính hôn. Nhưng nghĩ lại, nhớ đến lời của biên kịch Phùng lúc trước, chắc là họ cũng không nhận ra chiếc nhẫn trên tay cô là nhẫn đính hôn. Thế là cô cười hỏi: “Sao cô biết?”
Phạm Nhược Đình lập tức nói: “Bọn tôi thấy cả rồi.”
Mắt Ứng Yên La thoáng tia nghi hoặc, thấy rồi?
Cao Lâm ho nhẹ một tiếng, “Là hôm qua ở sảnh khách sạn.”
Ứng Yên La bừng tỉnh ngộ ra. Vậy là họ đã thấy cô xuống lầu đón Tô Vi Sơ. Thật ra chuyện cô đã kết hôn, cô cũng không định giấu ai, nhưng cũng không muốn chủ động nói cho ai biết. Nếu họ đã thấy và hỏi, cô cũng sẽ không phủ nhận.
“Ừm, nhưng không phải bạn trai.”
Cao Lâm và Phạm Nhược Đình nhìn nhau, không phải bạn trai? “Là chồng tôi.” Ứng Yên La nói.
Đôi đũa trong tay Phạm Nhược Đình rơi xuống, “Cô La Yên… cô, cô, cô kết hôn rồi sao?”
Ứng Yên La gật đầu, “Kết hôn từ năm ngoái rồi.”
…
Ứng Yên La tan làm khá sớm, chưa đến 6 giờ chiều, Phùng Xuyên đã cho cô tan ca. Ứng Yên La ở đoàn phim một ngày, phát hiện ra thật ra chỉ cần không có cảnh quay của Lục Nhất Minh và Cao Lâm, công việc của cô vẫn tương đối nhẹ nhàng.
Sau khi chào đạo diễn và mọi người, cô bắt xe về khách sạn.
Lúc cô quẹt thẻ vào phòng, phát hiện Tô Vi Sơ đang ngồi ở quầy bar nhỏ trong phòng, trước mặt anh là chiếc máy tính chưa thu dọn. Anh đang
nói chuyện, xem ra là đang họp video về công việc. Thấy cô vào, mắt anh sáng lên.
Ứng Yên La cười với anh, nhẹ nhàng thay giày, sau đó ngồi xuống ghế sô pha đối diện, không làm phiền anh.
Tô Vi Sơ quả thực đang có một cuộc họp video về công việc. Anh không ngờ cô có thể về sớm như vậy, cứ nghĩ ít nhất phải đến 9, 10 giờ tối.
Cuộc họp kết thúc sau nửa tiếng. Thấy anh gập laptop lại, Ứng Yên La lập tức xỏ dép chạy lại phía anh, rất tự nhiên ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh. “Anh còn mang cả máy tính theo nữa à? Em cứ tưởng anh xử lý xong hết công việc rồi mới đến gặp em chứ?”
Tô Vi Sơ vòng tay qua vòng eo gầy yếu của cô, cười nói: “Nếu thật sự là vậy, anh sợ là đến lúc em đóng máy cũng chưa đến được.”
Mắt Ứng Yên La mở to hơn một chút, “Anh bận đến vậy sao?” “Cũng chỉ là hơi nhiều việc lặt vặt thôi.”
“Không lẽ lúc em ở đoàn phim, anh luôn ở khách sạn xử lý công việc à?”
Tô Vi Sơ cười cười, không phủ nhận.
Ứng Yên La đổi thành hai tay ôm lấy má anh, hôn lên môi anh một cái, sau đó nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Anh Tô vất vả rồi.”
Tô Vi Sơ mím môi, bỗng nhiên đưa tay ấn gáy cô, kéo cô về phía anh, đầu lưỡi trực tiếp tiến vào khoang miệng cô. Giữa hơi thở của Ứng Yên La toàn là khí tức nóng bỏng của anh. Lưỡi anh vào sâu đến tận yết hầu cô, từ từ li.ếm láp. Cô cảm thấy cổ họng hơi ngứa, bất giác muốn né
tránh, nhưng lại bị anh giữ chặt đầu, không chút kiêng dè mà làm nụ hôn sâu hơn, ra sức mú.t lấy dịch ngọt bên trong.
Ứng Yên La về phương diện này không thể nào thắng nổi Tô Vi Sơ, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng n.gực. Cô vô thức nắm chặt lấy ngón tay anh.
Nụ hôn này quá triền miên, quá dày vò. Cô thậm chí còn cảm thấy tối nay họ có lẽ không ra khỏi cửa được. Cô dùng tay đấm nhẹ vào vai anh vài cái, thở hổn hển nói: “Chúng ta… chúng ta còn phải đi Hồng Nhai, Hồng Nhai Động nữa.”
Tô Vi Sơ từ từ buông cô ra. Ứng Yên La lập tức như một con mèo con không xương mà gục trên vai anh, hé môi th/ở d/ốc. Bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng vu.ốt v.e sau lưng cô, vu.ốt v.e một hồi thì bắt đầu không an phận.
Ứng Yên La vội vàng từ trên đùi anh tuột xuống. Cứ ngồi như vậy nữa, giây tiếp theo chắc chắn là củi khô lửa bốc. Kết quả là cô vừa đứng vững, hai chân đã muộn màng mềm nhũn ra. Ngay lúc sắp ngã xuống, vòng eo đã bị một đôi tay mạnh mẽ vớt lấy.
Giọng người đàn ông khàn khàn: “Chân mềm rồi à? Thế còn đi được không?”