Pháo Hoa Nhân Gian - Tống Cửu Cận

Chương 43

Cuối cùng, Tô Vi Sơ vẫn bị Ứng Yên La kéo đi Hồng Nhai Động.

 

Ban ngày Ứng Yên La đến đoàn phim thì Tô Vi Sơ ở khách sạn xử lý công việc. Đợi cô tan làm trở về, hai người lại cùng nhau ra ngoài ăn tối. Các phố ẩm thực ở thành phố Trùng Khánh gần như đã bị họ đi mòn cả lối.

 

Trùng Khánh có một tiệm lẩu ẩn mình trong khu rừng ở Nam Sơn, giữa rừng cây là một ngôi nhà gỗ nhỏ giống hệt trong bộ phim Spirited Away. Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn thắp lên, những làn sương phun ra từ sơn trang khiến thực khách có cảm giác như đang lạc vào một thế giới truyện tranh. Chỉ vì điều này thôi mà Ứng Yên La đã lôi Tô Vi Sơ đến đây tù tì ba ngày.

 

Buổi tối sau khi trở về, Ứng Yên La tắm rửa xong bước ra thì thấy Tô Vi Sơ đang gọi điện thoại. Nghe anh nói chuyện gì đó với người ở đầu dây bên kia, là về công việc, cô cũng không quá để tâm, ngồi xuống mép giường chuẩn bị thoa kem dưỡng.

 

Bỗng nhiên cô nghe thấy anh nói một câu. “Được, tôi biết rồi, sáng mai tôi bay về.”

Cô bất giác nhìn về phía anh. Tô Vi Sơ nói xong cũng cúp máy.

 

Ứng Yên La đặt chai lọ trong tay xuống, hỏi anh: “Anh sắp về rồi sao?”

 

Tô Vi Sơ đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, “Ừ, cũng ở đây được một thời gian rồi, đến lúc phải về thôi.”

 

Ứng Yên La cụp mắt xuống. Đúng vậy, anh ở Trùng Khánh cũng đã hơn một tuần rồi, nhưng nghĩ đến việc anh sắp đi, lòng cô vẫn cảm thấy trống rỗng. “Vậy ngày mai mấy giờ đi ạ?”

 

Tô Vi Sơ nhìn thấy vẻ mất mát giữa đôi mày của cô, đưa tay xoa đầu cô, “Chưa đặt vé, chắc là sáu bảy giờ sáng sẽ đi.”

 

Ứng Yên La “dạ” một tiếng. Tiếc nuối là điều chắc chắn, nhưng phải về xử lý công việc, đây cũng là chuyện không thể làm khác được. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đưa tay ôm lấy má anh xoa xoa, “Được rồi, vậy anh đi tắm trước đi, em giúp anh thu dọn hành lý, tối nay nghỉ ngơi sớm một chút.”

 

Tô Vi Sơ nghiêng mặt, lần lượt hôn lên lòng bàn tay trái phải của cô, nói một tiếng “được” rồi vào phòng tắm.

 

Ứng Yên La vừa nghe tiếng nước tí tách trong phòng tắm vừa thu dọn hành lý cho anh. Còn chưa dọn xong, cô bỗng nghe Tô Vi Sơ gọi từ bên trong.

 

“Yên Yên.”

 

“Sao thế ạ?” Cô quay đầu trả lời. “Giúp anh lấy bộ đồ ngủ với.”

Ứng Yên La đáp một tiếng, không khỏi lẩm bẩm, tắm nhanh vậy sao?

 

Nhưng cô vẫn đứng dậy, cầm bộ đồ ngủ anh quên mang vào đi về phía phòng tắm. “Tới rồi đây.”

 

Tô Vi Sơ mở cửa, Ứng Yên La đưa đồ ngủ cho anh. Khi cảm nhận được bộ quần áo trên tay đã bị lấy đi, cô định thu tay về. Nào ngờ, cổ tay đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy. Cửa phòng tắm mở ra, cô trực tiếp bị người ta kéo vào trong.

 

Ứng Yên La lao thẳng vào lòng anh, bàn tay bất giác chạm vào ngực anh, da thịt dưới lòng bàn tay có nhiệt độ rất cao, trên người không dính một giọt nước nào. Ngón tay cô đẩy lên vai anh một cái, “Anh lừa em?”

 

Tô Vi Sơ vòng tay ôm eo cô, ánh mắt mang theo ý cười, “T.ắm ch.ung với anh đi.”

 

Ứng Yên La từ chối: “Em tắm rồi.”

 

Tô Vi Sơ lấy lòng mà ghé sát vào hôn lên mũi cô, “Tắm lại lần nữa.”

 

Bị anh ôm chặt, Ứng Yên La căn bản không thể giãy ra được. Hơn nữa lúc vừa bị anh kéo vào, cô đã thấy anh chẳng mặc gì cả. Lúc này mà cô còn không hiểu ý đồ của anh thì thật là lạ. Tai cô cũng vô dụng mà bắt đầu nóng lên. “Hành lý còn chưa dọn xong đâu.”

 

Môi Tô Vi Sơ di chuyển đến chiếc cổ trắng nõn của cô, “Lát nữa dọn cũng được.”

 

Ứng Yên La không nhịn được mà rướn cổ, vẫn cố gắng giãy giụa, “Anh đừng quậy nữa, thả em ra ngoài đi.”

 

Tô Vi Sơ vừa tỉ mẩn mổ nhẹ lên da thịt cô vừa bắt đầu đưa người về phía vòi hoa sen, giọng nói khàn đặc, “Em thật sự nỡ sao?”

 

Ứng Yên La bất giác nuốt nước bọt. Cô làm sao mà nỡ được chứ?

 

Tô Vi Sơ đã thấy được đáp án từ trong mắt cô. Anh cười, đưa tay mở vòi nước. Làn nước ấm xối từ trên đỉnh đầu xuống. Ứng Yên La có chút không mở được mắt, tóc và váy ngủ trên người ướt sũng. Cô không khỏi khẽ thở dài trong lòng. Ngay sau đó, cô nhón chân ôm lấy cổ anh và hôn lên.

 

Tô Vi Sơ một tay ôm lấy eo cô, một tay nâng cằm cô lên, đầu lưỡi thô ráp quen đường cũ mà tiến vào khoang miệng cô cọ xát.

 

Ứng Yên La sao có thể là đối thủ của anh, rất nhanh đã bị anh khuấy đảo đến ý l.oạn tì.nh mê.

 

Họ lộn xộn nuốt vào nhau, ngoài nước bọt của đối phương thì chính là dòng nước ấm chảy dọc theo gò má.

 

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông mang theo d*c vọng nặng trĩu, ngón tay thon dài cực kỳ thành thạo.

 

Chiếc váy ngủ ướt sũng bị ném ra khỏi phòng tắm, giọng nói yếu ớt, mỏng manh của người phụ nữ rất nhanh đã vang lên.

 

 

Tô Vi Sơ bay về Bắc Kinh chuyến 8 giờ sáng. Chưa đến 6 giờ anh đã tỉnh. Thực ra khoảng cách từ lúc anh ngủ cũng không bao lâu. Người trong lòng vẫn ngủ say sưa. Anh nhẹ nhàng hết sức buông cô ra, vào phòng tắm rửa mặt. Lúc anh ra ngoài, vừa nhìn đã thấy người mấy phút trước còn ngủ say không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang cuộn chăn ngồi trên giường, vẻ mặt ngái ngủ, nghe thấy tiếng động liền lập tức nhìn về phía anh.

 

“Em còn tưởng anh đi rồi chứ.” Giọng nói vừa ấm ức vừa khàn đi.

 

Tô Vi Sơ vừa nghe, lòng đã mềm nhũn ra. Anh bước nhanh tới, ôm cả người lẫn chăn vào lòng. “Chưa đi, trước khi đi chắc chắn sẽ nói với em.”

 

Ứng Yên La ngoan ngoãn để anh ôm, toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào anh. “Vậy là sắp phải đi rồi đúng không?”

 

Tô Vi Sơ yêu thương hôn lên đ..ỉnh đầu cô, “Vẫn có thể ở lại một lúc nữa, sáu rưỡi mới đi.”

 

“Vậy bây giờ là mấy giờ rồi?” “Sáu giờ hai mươi.”

Ứng Yên La dụi dụi vào vai anh. Còn mười phút nữa.

 

Mười phút nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đến.

 

Tô Vi Sơ cẩn thận đỡ cô nằm lại giường, giúp cô kéo chăn lên cao hơn, ngón tay thon dài vén những sợi tóc trên mặt cô. “Bảo bối, anh phải đi rồi, thời gian còn sớm, ngủ ngoan nhé.”

 

Ứng Yên La cau mày, bĩu môi gật đầu với anh.

 

Mắt Tô Vi Sơ thoáng vẻ không nỡ, cuối cùng cúi xuống hôn lên môi cô, lúc này mới khoác áo ngoài, cầm vali đã thu dọn xong ra cửa. Cánh cửa lớn được mở ra rồi lại nhẹ nhàng khép lại.

 

Ứng Yên La nắm chặt góc chăn, bắt đầu ý thức được rằng, anh thật sự đã về Bắc Kinh rồi. Lát nữa cô tỉnh dậy sẽ không có anh cùng ăn sáng, đợi tối cô tan làm trở về anh cũng sẽ không ở trong phòng chờ cô. Nghĩ đến đây, nỗi lòng không nỡ vốn đã lắng đọng cả đêm bắt đầu lan ra từng vòng.

 

Ứng Yên La im lặng giơ tay kéo chăn trùm qua đầu.

 

Bên này, lúc Tô Vi Sơ đến Bắc Kinh đã là hơn 11 giờ sáng. Tiêu Úy tự mình ra sân bay đón anh. Thấy người, anh ta lập tức gọi một tiếng “Tô tổng” rồi nhanh chóng đón lấy vali từ tay anh.

 

Không đợi Tô Vi Sơ hỏi, Tiêu Úy đã mở miệng nói: “Mr. Rosen đã trên đường đến công ty. Chúng ta xuất phát bây giờ, chắc cũng đến kịp lúc.”

 

Mr. Rosen là một trong những đối tác hợp tác trọng điểm của công ty Tô Vi Sơ. Vì là hợp tác xuyên quốc gia, phía Tô Vi Sơ rất coi trọng lần hợp tác này, nếu không cũng sẽ không vì ông ấy mà cố tình từ Trùng Khánh vội vã trở về.

 

“Ừ, đi thôi.” Tô Vi Sơ gật đầu.

 

Tô Vi Sơ và đội của Mr. Rosen gần như đến công ty trước sau.

 

Cuộc họp này có cả các lãnh đạo cấp cao khác của công ty tham dự. Lúc Tô Vi Sơ đến, họ đã tới rồi. Rất nhanh, thư ký cũng dẫn đội của Mr.

Rosen lên.

 

Hai người chào hỏi thân thiện xong mới bắt đầu đi vào chủ đề chính.

 

Cuộc họp này của họ kéo dài hơn năm tiếng, lúc kết thúc đã là hơn năm giờ chiều.

 

Tô Vi Sơ làm chủ, đã sớm bảo thư ký đặt trước nhà hàng.

 

Ngày hôm đó Ứng Yên La cũng bận không hề kém. Vì hôm nay có một cảnh quay của Đường Kính, lúc quay mới phát hiện hiệu quả không

được lý tưởng như mong đợi. Đạo diễn Phùng đã lâm thời mở một cuộc họp ngắn với các biên kịch, cuối cùng vẫn quyết định sửa lại kịch bản.

 

Thế là phần diễn này của Đường Kính tạm dừng lại, do Ứng Yên La phụ trách cải biên lại.

 

Ứng Yên La ôm laptop đi đến phòng họp của đoàn phim. Trên đường vừa lúc gặp được cô Trần phụ trách hậu cần của đoàn phim. Nghĩ đến việc cơm hộp của đoàn đặt theo đầu người, ăn hay không ăn phải báo

trước, cô gọi cô ấy lại: “Cô Trần, tối nay em ăn cơm ở đoàn phim nhé.” “Cô La tối nay không đi ăn với bạn trai à?” Cô Trần cười hỏi.

Từ lúc khai máy đến nay, hơn một tuần rồi Ứng Yên La chưa ăn tối ở đoàn phim. Cô lại là biên kịch xinh đẹp của đoàn, mức độ được chú ý không thua kém mấy diễn viên. Hơn nữa trong khoảng thời gian này cô cùng Tô Vi Sơ ra ngoài ăn cơm ở khách sạn có gặp đồng nghiệp trong đoàn, cộng thêm việc cô cũng không cố tình che giấu, nên không ít người trong đoàn phim biết biên kịch xinh đẹp này của họ đã là hoa có chủ.

 

“Anh ấy có việc phải xử lý, sáng nay về Bắc Kinh rồi ạ.” Ứng Yên La nói.

 

“Thảo nào ban nãy tôi còn nghe mấy cô bé nói trông cô La sáng nay tâm trạng có vẻ hơi sa sút. Bây giờ nghĩ lại thì có thể hiểu được.” Cô Trần cười nói với cô: “Công việc không thể trì hoãn, là chuyện bình thường. Nhưng cô La tối nay ăn cơm ở đoàn phim là lời to rồi nhé, cơm tối của chúng ta hôm nay phong phú lắm, đến lúc đó tôi tự mình múc cho cô.”

 

Ứng Yên La nghe vậy, nhìn vẻ mặt hiền hòa của cô Trần, cũng không khỏi bật cười, “Vậy cảm ơn cô Trần trước ạ.”

 

Ứng Yên La ở phòng họp của đoàn phim sửa kịch bản cả buổi chiều, đến chạng vạng mới giao kịch bản đã sửa xong cho đạo diễn Phùng.

 

Lúc phát cơm tối, hộp cơm của Ứng Yên La là do cô Trần tự mình lấy cho cô. Hôm nay ăn cá hun khói và khoai tây hầm gân bò, mở ra quả

thực nhiều hơn của người khác không ít. Ứng Yên La chụp một tấm ảnh gửi cho Tô Vi Sơ, nhưng đầu dây bên kia không trả lời ngay.

 

Ứng Yên La biết hôm nay anh về Bắc Kinh chủ yếu là để xử lý công việc, xem ra chắc là vẫn còn đang bận.

 

Tô Vi Sơ không ở khách sạn, Ứng Yên La cũng không vội về.

 

Lúc Đường Kính quay phim, cô đứng bên cạnh đạo diễn Phùng xem.

 

Đang tập trung tinh thần xem thì bỗng nhiên điện thoại trong túi rung nhẹ lên. Cô lấy ra xem, là Tô Vi Sơ gọi đến. Cô nhìn quanh, cầm điện thoại ra một chỗ xa để nghe.

 

“Anh thấy WeChat rồi, đồ ăn không tệ.”

 

Ứng Yên La cười khẽ, “Vâng ạ, có cá có thịt.”

 

Trả lời xong, cô mơ hồ cảm thấy giọng anh có chút không đúng, hình như quá trầm, còn có chút không rõ lời. Thế là cô thăm dò hỏi: “Anh uống rượu phải không?”

 

Tô Vi Sơ không ngờ như vậy mà cô cũng nghe ra được. Anh quả thực đã uống rượu, vừa mới cùng Mr. Rosen từ nhà hàng tách ra. “Ừ, có uống một chút.”

 

Ứng Yên La bĩu môi, “Không chỉ một chút đâu.” Tô Vi Sơ cười trầm thấp, “Vậy hai chút, ba chút?”

 

Ứng Yên La bất đắc dĩ, bị anh chọc cười. “Trợ lý Tiêu có ở bên cạnh anh không ạ?”

 

Tô Vi Sơ nhướng mắt nhìn Tiêu Úy đang lái xe phía trước, “Ừ, có đây, yên tâm đi, cậu ấy sẽ đưa anh về.”

 

“Vậy thì tốt rồi. Vậy anh về nhớ uống thuốc giải rượu đấy, biết không?” “Biết rồi, yên tâm đi.”

Ứng Yên La bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, “Đúng rồi, trong tủ đồ ăn vặt của em có kẹo, anh tự lấy nhé.”

 

Tô Vi Sơ: “…”

 

Vài giây sau, Ứng Yên La mới nghe thấy anh nói: “Thật ra anh cũng không sợ đắng đến thế đâu.”

 

Lúc Tô Vi Sơ gọi điện, Tiêu Úy đang lái xe phía trước đã biết người ở đầu dây bên kia là ai. Dù sao ngoài bà chủ ở nhà ra, còn ai có thể khiến sếp của anh ta dùng giọng điệu này chứ. Khi nghe đến “sợ đắng”, lòng hiếu kỳ của Tiêu Úy dâng lên tột độ.

 

Giọng điệu của sếp có chút không đúng.

 

Sợ đắng? Sợ đắng cái gì??

Bình Luận (0)
Comment