Tuy đây là lần đầu tiên Ứng Yên La tiếp xúc với ngành biên kịch, nhưng cô không hề có sự lóng ngóng của người mới. Nguyên nhân chủ yếu là vì cô đã vào được một đội ngũ tốt. Biên kịch Phùng và những biên kịch giàu kinh nghiệm khác rất quan tâm chăm sóc cô, ở bên cạnh họ, cô đã học được rất nhiều điều mới mẻ.
Sau khi việc quay phim dần đi vào quỹ đạo, khối lượng công việc của cô cũng không còn nặng như trước, nhưng vẫn yêu cầu phải ở lại đoàn phim cả ngày. Lỡ như thật sự có gì cần hoàn thiện thì cũng không đến
mức không tìm thấy người. Nhưng những ngày tháng ở đoàn phim của cô cũng xem như là thoải mái, lúc không cần sửa kịch bản thì cô xem
các diễn viên quay phim. Cô thật ra khá có hứng thú với việc quay phim của họ, xem cả ngày cũng không thấy chán.
Chạng vạng ăn cơm xong, Ứng Yên La theo lệ thường gọi điện thoại cho Tô Vi Sơ. Đang nói chuyện thì cô bỗng thấy bụi cỏ cách đó không xa động đậy một cái, bên trong hình như có thứ gì đó. Phản ứng đầu tiên
của Ứng Yên La là lùi về sau một bước, vì cô sợ những thứ trong bụi cỏ, lỡ như là rắn thì làm sao bây giờ?
“Meo ô~” một tiếng động rất nhỏ truyền ra.
Ứng Yên La không khỏi nhìn lại lần nữa, hình như là tiếng mèo con. “Meo ô~” lại một tiếng nữa truyền ra.
Là tiếng mèo kêu, bên trong là một con mèo con!
Sau khi xác định được, Ứng Yên La không còn sợ hãi như vậy nữa, cô tò mò đi qua. Lòng hiếu kỳ của cô vừa dâng lên, cô đã quên mất cả việc nói
chuyện với Tô Vi Sơ ở đầu dây bên kia. Tô Vi Sơ phải gọi mấy tiếng “Yên Yên” cô mới hoàn hồn.
“Tô Vi Sơ, trong bụi cỏ hình như giấu một con mèo con.” Cô hưng phấn trả lời anh.
Tô Vi Sơ nghi hoặc, “Mèo con?” “Vâng, em đi nhặt nó về đây.”
“Em cẩn thận một chút, đừng để bị cào.” Tô Vi Sơ lo lắng nói. “Không sao đâu, em mới nghe tiếng, rất giống là mèo sữa.”
Ứng Yên La ngồi xổm xuống, vạch bụi cỏ ra. Quả nhiên là mèo sữa không sai, vẫn là một con mèo sữa bẩn thỉu, gầy gò, cả người không có bao nhiêu thịt, nhưng đôi mắt mèo lại đặc biệt sáng. Có lẽ là đã nhận ra điều gì, mèo con bất giác nhe miệng ra một cách cảnh giác. Mèo con cảm thấy mình rất hung dữ, có thể dọa chạy người xấu, nhưng trong mắt Ứng Yên La, nó chỉ mang vẻ đáng thương lại đáng yêu.
“Tô Vi Sơ, thật sự là mèo sữa đó, nhưng hình như bị bỏ rơi rồi.”
“Em không nói chuyện với anh nữa, em xem nhóc con này trước đã.” Nói xong, Ứng Yên La thật sự cúp điện thoại của Tô Vi Sơ.
Một nhân viên đi ngang qua, thấy cô một mình ngồi xổm ở đó, tò mò hỏi một tiếng: “Cô La Yên, cô đang xem gì vậy?”
Ứng Yên La xinh đẹp, tính cách lại tốt. Ở đoàn phim lâu như vậy, bất kể là diễn viên hay nhân viên chung sống rất hòa hợp, mọi người cũng sẵn
lòng chào hỏi nói chuyện với cô.
Ứng Yên La quay đầu lại, nhận ra là nhân viên trong đoàn phim, cô nói: “Ở đây có một con mèo con bị bỏ rơi.”
“Mèo con?” Nhân viên tò mò đi qua, quả nhiên thấy trong bụi cỏ có một chú mèo gầy gò.
“Anh Trương, có hộp giấy không, cho tôi một cái được không ạ?” “Cô định nhặt về à?”
“Không được sao ạ?” Cô hỏi.
Người nhân viên được gọi là anh Trương dừng một chút, nói: “Cũng không phải không được. Nếu cô thật sự muốn mang về, tôi đi tìm cho cô cái thùng giấy khác.” Nói xong, anh Trương tất tả chạy đi. Lúc anh ta quay lại, thật sự mang về một cái thùng giấy cỡ hộp giày, bên trong còn lót một chiếc khăn lông mềm mại.
Anh Trương xách gáy chú mèo nhỏ lên, bỏ nó vào thùng giấy.
Ngày thường, Ứng Yên La ăn tối xong sẽ còn ở lại đoàn phim xem các diễn viên quay phim, nhưng hôm nay cô nhặt được một con mèo con, cô muốn nhanh chóng mang nhóc con này đến bệnh viện thú y, tắm rửa cho nó rồi tiện thể kiểm tra luôn. Thế là sau khi nói với đạo diễn Phùng một tiếng, cô ôm thùng giấy về trước.
Ứng Yên La gọi thẳng taxi đến một cửa hàng thú cưng gần đó.
Chủ cửa hàng vừa thấy, đã nói: “Nhặt được bé Anh lông ngắn ở đâu thế?”
Ứng Yên La không rành về các giống mèo, nên khi anh ta nói “mèo Anh lông ngắn” cô lộ ra vẻ nghi hoặc.
Chủ cửa hàng thấy vậy, anh ta chỉ vào một con mèo màu silver shaded trên kệ mèo nhà mình nói: “Đây, chính là giống này.”
Ứng Yên La nhìn qua, giây tiếp theo mắt trợn tròn lên. Con mèo của chủ quán đầu tròn mặt to, thần thái ngây thơ, mắt sáng ngời có thần, thịt ú na ú nần. Lại nhìn con mèo bẩn thỉu đang được ôm đi tắm, cô không tài nào nhìn ra được chúng nó là cùng một giống.
Chủ cửa hàng từ trong ánh mắt cô đã nhìn ra cô đang nghĩ gì, cười một tiếng nói: “Nhóc con này chẳng qua là hơi bẩn, hơi gầy thôi, tắm rửa sạch sẽ rồi chăm sóc tốt, rất nhanh cũng có thể giống như con nhà tôi
thôi.”
Chủ cửa hàng tắm rửa cho nó xong, kiểm tra một lượt, không phát hiện nhóc con này có bệnh gì. Không hiểu sao lại bị vứt bỏ nhỉ?
“Vẫn rất khỏe mạnh, lát nữa tiêm cho nó một mũi phòng bệnh rồi làm tẩy giun trong ngoài là có thể yên tâm mang về nhà.”
Ứng Yên La chưa từng nuôi thú cưng, tiêm phòng, tẩy giun trong ngoài vừa nghe là biết tốt cho sức khỏe của mèo, thế là cô để chủ quán tiêm và cho mèo uống thuốc. Trước khi đi, cô còn mua cho nó không ít đồ dùng sinh hoạt cho mèo con.
Trở lại khách sạn, việc đầu tiên Ứng Yên La làm là cho mèo con này ăn, cũng không thể nói là ăn, mà là uống sữa bột dê dành cho mèo. Cô lắc đều bình sữa bột dê.
Mèo con thật sự đói lả rồi, ngửi thấy mùi sữa dê, không khỏi bắt đầu meo meo ư ử kêu lên.
Ứng Yên La liếc nhìn nó một cái. Sau khi được tắm rửa sạch sẽ trông vẫn rất xinh đẹp, lông có màu bạc có màu trắng, kiểu một lớp xen kẽ một lớp, thảo nào chủ cửa hàng nói nó còn được gọi là Anh lông ngắn màu
silver shaded. Cô cười nói: “Còn nóng đấy, từ từ nhé.”
Đợi sữa nguội xuống, cô mới cẩn thận đưa núm v* cao su đến bên miệng nó. Mèo con lập tức cắn lấy núm v*, ra sức mú.t, còn cố gắng dùng móng vuốt của mình ôm lấy bình sữa. Lúc uống sữa còn phát ra tiếng “chẹp chẹp chẹp”.
Ứng Yên La lập tức bị nó làm cho tan chảy, người đầu tiên cô nghĩ đến là Tô Vi Sơ, cô muốn chia sẻ cho anh xem.
…
Bên này Tô Vi Sơ vừa về đến nhà, đã nhận được tin nhắn WeChat của Ứng Yên La. Đó là một đoạn video ngắn, nhấn mở ra, anh thấy một bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn đang cầm bình sữa và một chú mèo con đang ôm núm v* ra sức uống sữa. Đây chắc là mèo con cô nhặt về hôm nay?
Lúc Ứng Yên La đang chăm chú cho mèo ăn, cô nhận được cuộc gọi video từ Tô Vi Sơ.
Cô nhấn nghe, quay màn hình về phía mèo con đang uống sữa.
Tô Vi Sơ không thấy vợ đâu, mà thấy một con mèo đang uống sữa.
“Tô Vi Sơ, anh xem này xem này, con mèo em nhặt được, đáng yêu không?”
Giọng cô lộ ra vẻ hưng phấn, như thể nhặt được không phải là mèo, mà là một món hời lớn. Nhưng Ứng Yên La thật sự cảm thấy bản thân cô
nhặt được món hời lớn, vì chủ cửa hàng thú cưng nói, giống mèo con này nếu bỏ tiền ra mua cũng rất đắt.
Tô Vi Sơ liếc nhìn sinh vật nhỏ gầy gò kia một cái, “ừ” một tiếng, “Rất đáng yêu.”
“Nó tự biết uống sữa đấy, giống như trẻ con vậy.”
“Anh xem bụng nó uống tròn vo rồi kìa, còn ôm bình sữa không muốn buông, tham lam quá phải không?”
“Chủ quán nói chỉ cần em chăm sóc tốt, nó sẽ rất nhanh biến thành béo ú như con nhà anh ta.”
Tô Vi Sơ dịu dàng lắng nghe cô nói, đợi cô nghỉ một lát, anh mới nói: “Em rất thích động vật nhỏ sao?”
“Thích chứ ạ, đáng yêu biết bao.” Ứng Yên La nói. “Vậy sao trước đây không thấy em nuôi?” Anh hỏi.
Bàn tay cầm bình sữa của Ứng Yên La khựng lại. Trước đây cô làm gì có tâm tư nuôi động vật nhỏ, cô cảm thấy cô chăm sóc tốt cho bản thân đã là không tệ rồi. Cô cũng lo mình chăm sóc không tốt. Nhưng không biết vì sao, hôm nay khi nhìn thấy chú mèo con này và mang nó về, cô dường như không hề suy nghĩ đến vấn đề cô có thể chăm sóc tốt hay không, bởi vì cô còn có Tô Vi Sơ.
“Anh sẽ nuôi nó cùng em chứ?” Cô bỗng nhiên mở miệng hỏi anh.
Tô Vi Sơ khẽ nhướn mày, “Đương nhiên rồi, bất kể em muốn nuôi cái gì anh cũng đồng ý.”
Nghe thấy câu này, mắt Ứng Yên La càng sáng hơn. Cô quay màn hình lại về phía mình, vui vẻ nói: “Đó là anh nói đấy nhé. Đúng rồi, vậy anh nói xem, chúng ta đặt tên cho nó là gì thì hay nhỉ?”
Tô Vi Sơ thấy rõ niềm vui trên mặt cô, không khỏi cũng bị cô lây nhiễm.
“Anh nói gọi là Cục Bột Sữa được không? Hay là gọi Bánh Sữa nhỉ?” Ứng Yên La hỏi.
Tô Vi Sơ nghĩ một lát, “Cục Bột Sữa đi.”
“Cục Bột Sữa?” Ứng Yên La lặp lại một lần, “Ừm, cứ gọi là Cục Bột Sữa, em cũng thấy Cục Bột Sữa nghe hay hơn!”
…
Cục Bột Sữa cứ như vậy ở lại phòng của Ứng Yên La. Từ cửa hàng thú cưng về, cô còn mua một chiếc giường nhỏ chuyên dụng cho Cục Bột
Sữa ngủ. Cục Bột Sữa còn quá nhỏ, nên buổi sáng lúc đi đến đoàn phim, Ứng Yên La đã bỏ nó vào túi đựng mèo, chuẩn bị sẵn sữa bột dê và cây trêu mèo mà nó yêu thích nhất.
Trong đoàn phim mang theo thú cưng nhỏ cũng không phải chuyện gì lạ, huống hồ Ứng Yên La là biên kịch, không phải diễn viên, đương nhiên không ảnh hưởng đến công việc của cô.
Hôm đó cô mang túi mèo đến đoàn phim, không ít nhân viên đã vây quanh, hưng phấn ríu rít.
“Cô La Yên nuôi mèo con à?”
“Cô La Yên nuôi mèo Anh lông ngắn màu silver shaded đúng không?” “Bé cưng này tên là gì thế? Bao nhiêu tiền vậy?”
Ứng Yên La kiên nhẫn trả lời, “Nó tên là Cục Bột Sữa, không tốn tiền.”
“Không tốn tiền?” Mọi người không tin, đây chính là mèo Anh lông ngắn màu silver shaded, sao có thể không tốn tiền được.
“Đây là tôi nhặt được trong bụi cỏ hôm qua, không phải mua.” Ứng Yên La giải thích.
“A, vận may của cô La Yên cũng tốt quá đi, lại có thể nhặt được mèo Anh lông ngắn màu silver shaded. Tôi cũng muốn nhặt được một con mèo con đáng yêu như vậy.”
Trò chuyện một lúc, nhóm của Lục Nhất Minh cũng đến. Thấy một đám nhân viên vây quanh ở đó còn tưởng xảy ra chuyện gì, kết quả đến gần xem, không biết là mèo con của ai.
“Oa, đáng yêu quá.” Phạm Nhược Đình kêu lên.
Lục Nhất Minh liếc một cái, không thấy đáng yêu lắm. “Cũng tàm tạm, gầy gò.”
Kết quả anh ta vừa mở miệng, lập tức nhận được ánh mắt lườm nguýt của các nữ diễn viên và nữ nhân viên tại hiện trường. Chỗ nào không đáng yêu? Cục Bột Sữa của các cô chỉ là chưa được bồi bổ dinh dưỡng
thôi được không? Hơn nữa, con mèo sữa chưa đến hai tháng tuổi này có thể béo đến mức nào chứ?!!
Lục Nhất Minh bị lườm đến run rẩy, “Ơ, đáng yêu, rất đáng yêu.”
Cao Lâm thấy vậy không nhịn được mà bật cười ha hả, đưa tay chọc chọc Cục Bột Sữa, hỏi: “Cô La Yên, đây là mèo của ai thế ?”
Ứng Yên La cười nói: “Là của tôi.” Lục Nhất Minh: “???”
Giây tiếp theo, bàn tay thon dài kia đã vu.ốt v.e lên đầu Cục Bột Sữa, “Ây, thì ra là mèo con của cô La Yên à, bảo sao lại đáng yêu như vậy. Xem đôi mắt này, vừa sáng vừa tròn, bộ lông này mềm mại làm sao, thật tốt.”
Mọi người: Ha hả!! Vua nịnh nọt!
Cục Bột Sữa tuổi không lớn, nhưng tính tình không nhỏ. Thật giống như có thể hiểu được tiếng người, biết lúc trước anh ta nói mình không đáng yêu, thế là nó rất ghét bỏ mà nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay anh ta, meo meo vài tiếng rồi chủ động bò về phía cánh tay Ứng Yên La. Không sai, chính là lười đi, dang bốn chi ra mà bò qua.
Lục Nhất Minh bị các nhân viên vô tình cười nhạo một phen, nhưng sau đó lại chìm đắm trong sự đáng yêu của Cục Bột Sữa.