Pháo Hoa Nhân Gian - Tống Cửu Cận

Chương 46

“Lạch cạch”, đôi đũa trong tay Ứng Yên La rơi xuống đất.

 

Ánh mắt Tô Vi Sơ sâu thẳm mà chuyên chú, Ứng Yên La cảm thấy như cô đã bị anh hút mất hồn ngay tại giây phút này.

 

“Anh…” Giọng cô khàn đi, muốn nói điều gì đó.

 

Tô Vi Sơ đưa tay kéo cô vào lòng, một tay siết lấy vòng eo cô, một tay giữ lấy gáy cô, không chút do dự mà ấn người về phía anh. Cô cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng rực của anh phả trên mặt mình, bất giác hơi hé môi, đồng thời cũng tạo điều kiện cho hành động của anh.

 

Đầu lưỡi trơn trượt, thô ráp hung hăng xông vào khoang miệng cô, ra

sức khuấy đảo, quấn quýt, li.ếm láp vòm miệng trên dưới nhạy cảm của cô. Ứng Yên La bị nụ hôn đầy d*c vọng của anh làm cho hai chân có chút mềm nhũn, may mà cánh tay rắn chắc của anh vẫn đang siết chặt sau eo cô.

 

Bàn tay Tô Vi Sơ đang giữ ở gáy cô dần dần chuyển xuống chiếc cổ trắng nõn yếu ớt, nhẹ nhàng x.oa n.ắn ở đó. Tiếng r/ên r/ỉ không kìm được mà tràn ra từ kẽ môi hai người. Người đàn ông không nhịn được mà khẽ cắn lên môi cô một cái, sau đó ngậm vào trong miệng, qua lại m.ú.t lấy.

 

Một lúc lâu sau, Tô Vi Sơ mới buông môi cô ra, nhưng trán vẫn tựa vào trán cô. Hai người cứ như vậy th/ở d/ốc để bình ổn lại, hơi thở ái muội quấn quýt.

 

Ứng Yên La cảm thấy môi cô đến bây giờ vẫn còn tê tê dại dại, trong cổ họng cũng khô khốc lợi hại. Cô cảm giác nụ hôn vừa rồi, anh đã hút cạn dưỡng khí của cô. Tầm mắt cô rũ xuống, bất giác dừng lại trên đôi môi quá mức hồng nhuận của anh, theo phản xạ mà nuốt nước bọt.

 

“Không phải nói ngày 20 mới về sao? Sao lại về rồi?” Anh hỏi bằng giọng khàn đặc.

 

Hơi thở Ứng Yên La không ổn định lắm mà trả lời: “Đoàn phim không có việc gì, đạo diễn cho em về trước.” Dừng lại hai giây, cô hỏi ngược lại: “Em về trước anh không vui sao?”

 

Tô Vi Sơ cười một tiếng, bàn tay nóng rực véo nhẹ lên eo cô một cái, “Em nhìn xem anh có giống không vui không?”

 

Ứng Yên La bị anh véo một cái, còn chưa nghe rõ anh nói gì phía sau, đã không kìm được mà “A” lên một tiếng. Và tiếng kêu này đã thành công làm ánh mắt người đàn ông tối sầm lại trong nháy mắt. Anh đưa tay nâng cằm cô lên, môi ghé sát tới định tiếp tục chuyện vừa rồi.

 

Ứng Yên La bị khí thế mạnh mẽ, bá đạo của anh bao trùm, làm cho tay chân cô mềm nhũn, căn bản không sinh ra nổi một tia sức lực phản kháng. Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Ngay khi môi hai người chỉ còn cách nhau vài centimet, trong bếp bỗng truyền đến một tràng tiếng “ùng ục ùng ục”.

 

Tô Vi Sơ bất giác nhìn qua, Ứng Yên La cũng ý thức được điều gì, ảo não mà kinh hô một tiếng, đẩy anh ra, sau đó bước nhanh vào bếp.

 

Sủi cảo đã nát bét hết rồi.

 

Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, sau đó không khỏi cùng bật cười. “Để anh.” Tô Vi Sơ nói với cô.

Ứng Yên La đứng sang một bên, để anh dọn dẹp nhà bếp. “Meo ô~ meo ô~” tiếng mèo kêu yếu ớt truyền tới.

Ứng Yên La bất giác nhìn qua, lúc này mới phát hiện Cục Bột Sữa được cô đặt trên tấm thảm phòng khách không biết đã cọ tới từ lúc nào, lại còn cọ đến tận cửa bếp.

 

Tô Vi Sơ cũng nhìn theo, thấy cục bông lông xù, thịt mềm núc ních kia. Đây là nhóc con mà anh đã “nuôi online” bấy lâu nay sao?

 

“Cục Bột Sữa, sao em lại tự chạy tới đây?” Ứng Yên La đi về phía nó, ngồi xổm xuống, bế nó lên khỏi mặt đất.

 

Cục Bột Sữa lập tức thành thục dùng móng vuốt mềm mềm bám lấy cánh tay cô, dùng mặt cọ cọ lên đó lấy lòng.

 

Tô Vi Sơ nhìn, không khỏi bật cười, nhóc con này cũng biết điều ra phết.

 

Ứng Yên La liếc nhìn anh một cái, ôm Cục Bột Sữa đi về phía anh, nói: “Anh xem có đáng yêu không?”

 

“Ừm, rất đáng yêu, cảm giác còn béo hơn trong video nhiều.”

 

“Thế à?” Ứng Yên La nghiêng đầu cân nhắc, cô thấy cũng xêm xêm mà. “Chắc là do ngày nào cũng nhìn nên quen rồi.”

“Cũng có khả năng này.” Ứng Yên La cười một cái.

 

Lúc hai người ăn sủi cảo, Cục Bột Sữa ngồi trên bàn nhìn họ, đáng thương mà meo meo kêu.

 

“Nó chưa ăn tối à?” Tô Vi Sơ hỏi.

 

Ứng Yên La nói: “Ăn rồi, về là em cho ăn ngay. Chắc là thèm thôi.” Nói xong, cô dùng ngón tay điểm nhẹ lên chóp mũi ươn ướt, đen nhánh của nó, “Đừng giả bộ đáng thương, em còn nhỏ quá, không ăn được đâu.”

 

Cục Bột Sữa lại meo meo vài tiếng. Ứng Yên La không hề dao động.

Cục Bột Sữa lại chuyển tầm mắt sang Tô Vi Sơ. Lần này Tô Vi Sơ thật sự kinh ngạc, “Nó nhìn anh?”

“Đúng vậy, chắc là cảm thấy chỗ em không được nên muốn thử vận may ở chỗ anh xem sao.”

 

Đôi mắt sâu thẳm của Tô Vi Sơ mang theo ý cười, “Nhóc con này lanh lợi thế sao?”

 

Ứng Yên La cảm thán: “Không phải lanh lợi bình thường đâu.”

 

Ở đoàn phim, nó đã quen làm nũng bán manh, chọc cho các cô gái trong đoàn ai nấy tim hoa đua nở, không có việc gì cũng chủ động dùng cây trêu mèo chơi với nó. Nếu không phải nó còn nhỏ, chắc còn có thể ké

được một mớ đồ ăn ngon.

 

Tô Vi Sơ đưa tay sờ đầu nó, nhóc con meo ô một tiếng, thoải mái mà nhắm mắt lại.

 

“Anh xem, còn hưởng thụ nữa kìa.” Tô Vi Sơ nhìn nó, “Đáng yêu thật.”

Hai người ăn xong sủi cảo, dọn dẹp xong xuôi, Ứng Yên La ôm Cục Bột Sữa, Tô Vi Sơ cầm ổ mèo của Cục Bột Sữa cùng nhau lên lầu.

 

“Cái này đặt ở đâu đây?” Tô Vi Sơ giơ ổ mèo trong tay lên hỏi. “Cứ đặt dưới bàn trang điểm của em đi.”

Tô Vi Sơ đặt ổ mèo qua bên đó.

 

Sắp xếp xong xuôi, Ứng Yên La nói với Tô Vi Sơ: “Anh đi tắm trước đi.”

 

Tô Vi Sơ hỏi cô: “Em thì sao?”

 

Ứng Yên La ngồi xổm trên đất vu.ốt v.e mèo, chiếc đuôi nhỏ mềm mại của nó lướt qua tay cô từng chút một. “Anh tắm trước đi, đợi anh tắm xong em lại tắm.”

 

Cục Bột Sữa bị cô vu.ốt v.e vô cùng thoải mái, gục đầu nhỏ vào mép ổ mèo.

 

Tầm mắt Tô Vi Sơ dừng lại trên bàn tay nhỏ đang vuốt đuôi mèo của cô. Bàn tay trắng nõn, nhỏ nhắn, ngón tay thanh tú. Không biết đã nghĩ đến điều gì, anh nhướn mày, “Hay là t.ắm ch.ung?”

 

Ứng Yên La chớp chớp mắt vài cái, “Không được không được, anh tắm trước đi.”

 

Cô thật ra không phải sợ tắm cùng anh, cô chỉ là không thích ở trong phòng tắm… Thật sự quá mệt mỏi…

 

Tô Vi Sơ kéo người từ dưới đất lên, ôm lấy eo cô, môi hôn lên cổ cô một cái, “Không làm gì khác, chỉ tắm thôi. Em xem bây giờ mấy giờ rồi, t.ắm ch.ung xong có thể nghỉ ngơi sớm hơn.”

 

Ứng Yên La cảm thấy anh rất biết nắm bắt trọng điểm, “Nghỉ ngơi sớm hơn?”

 

Tô Vi Sơ nói: “Ừm, nghỉ ngơi sớm hơn, nếu em không muốn…” “Không có! Em muốn! Em muốn nghỉ ngơi sớm hơn!”

Tô Vi Sơ bị cô ngắt lời, khóe miệng hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ mà cưng chiều.

 

Hai người từ phòng tắm bước ra, Ứng Yên La để mặc anh sấy khô tóc cho mình, còn giúp mình dưỡng da mặt, sau đó tắt đèn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ cô ngủ. Cô cảm thấy như cô đang mơ vậy, lại thật sự… thật sự được nghỉ ngơi?

 

Cô nắm lấy vạt áo ngủ của anh, nhỏ giọng gọi anh: “Tô Vi Sơ?” Tô Vi Sơ dùng cằm tựa lên đ..ỉnh đầu cô, “ừm” một tiếng.

“Ngủ thật sao?” Cô không thể tin được.

 

Động tác vỗ về của Tô Vi Sơ khựng lại nửa nhịp, giọng nói khàn đi, “Sao thế? Không muốn ngủ à?”

 

Ứng Yên La lập tức nghe ra giọng anh có gì đó không ổn, sợ đến mức lập tức nhắm mắt lại, “Ngủ, ngủ, em buồn ngủ quá.”

 

Động tác của Tô Vi Sơ lại tiếp tục, giọng nói khàn khàn mang theo sự dịu dàng, “Buồn ngủ thì ngủ đi.”

 

Ứng Yên La rúc người vào lòng anh, “Vậy ngủ ngon.” “Ngủ ngon.”

Ngủ đến nửa đêm, Ứng Yên La bị ngạt thở mà tỉnh giấc. Còn chưa mở mắt, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng, trong miệng như bị nhét thứ gì đó, ẩm ướt, trơn trượt, có cảm giác hơi quen thuộc. Rất nhanh, cô đã ý

thức được điều gì, bất giác rên lên.

 

Ứng Yên La dùng bàn tay đẩy vai người trên người mình, rất vất vả mới có được một chút cơ hội để thở, lập tức mở miệng hỏi: “Anh, anh làm gì thế, không ngủ được… ưm…” Lời còn chưa nói xong, lại bị anh chặn lại.

 

“Bây giờ, mấy giờ rồi?” Cô hỏi anh.

 

Tô Vi Sơ tranh thủ trả lời cô, “Gần 6 giờ.”

 

Ứng Yên La bất lực dựa lại vào gối, dùng cánh tay che đi đôi mắt mê mang mà tan rã. Thái dương đã ươn ướt mồ hôi, cho dù cắn chặt môi, hơi thở cũng hổn hển lợi hại. Đôi mu bàn chân trắng nõn, mảnh khảnh duỗi thẳng căng, như đang cố gắng kìm nén điều gì đó, trong miệng hừ hừ lẩm bẩm, “Anh, anh thật là…”

 

Một lúc lâu sau, Tô Vi Sơ mới trườn người đi lên. “Bảo bối, thích không?”

Bàn tay Ứng Yên La nắm chặt thành nắm đấm, không muốn mở miệng.

 

Tô Vi Sơ ôm chặt người ướt đẫm mồ hôi vào lòng, vừa định ghé sát vào hôn cô, bỗng nhiên dừng lại. Anh duỗi dài cánh tay, từ tủ đầu giường rút ra một tờ khăn giấy. Ngay lúc anh chuẩn bị lau miệng, bỗng nhiên tờ khăn giấy trong tay bị giật mất.

 

Anh khó hiểu nhìn qua.

 

Ứng Yên La vo tròn tờ khăn giấy ném xuống thảm, một tay vu.ốt v.e lên gương mặt người đàn ông, trực tiếp ghé sát vào, hôn lấy môi anh.

Bình Luận (0)
Comment