Pháo Hoa Nhân Gian - Tống Cửu Cận

Chương 47

Tô Vi Sơ động t.ình mà giữ lấy gáy cô, ra sức mú.t lấy đầu lưỡi cô. Hai người nuốt lấy của nhau, hơi thở nóng rực ái muội giao thoa.

 

Ứng Yên La cau mày. Hương vị không ngon lắm.

Cô cũng không biết sao anh lại có thể…

 

Đường chân trời bên ngoài dần dần sáng lên, cơn xuân triều trong nhà lúc này mới dần dần ngừng lại.

 

Ứng Yên La áp má vào lồng n.gực tr/ần tr/ụi nóng bỏng của anh, đôi mắt một mảnh mờ mịt, đuôi mắt bị k.ích th.ích mà phiếm hồng. Làn da trắng nõn, thanh tú cũng phủ một lớp mồ hôi mỏng, ngón tay mảnh khảnh bám lấy cánh tay rắn chắc của Tô Vi Sơ.

 

Cô thật không ngờ người đàn ông này lại có thể như vậy. Rõ ràng đã nói là đi ngủ, vậy mà rạng sáng lại có thể đánh thức cô dậy như thế này.

 

Giọng Ứng Yên La mềm mại khàn khàn hỏi anh: “Anh còn đi làm nữa không?”

 

Tô Vi Sơ vu.ốt v.e mái tóc dài hơi ẩm ướt của cô, “ừm” một tiếng, “Đi chứ, buổi sáng có một cuộc họp quan trọng phải tham gia.”

 

Ứng Yên La khẽ cào nhẹ lên cánh tay anh. Có họp quan trọng mà còn hồ đồ như vậy?

 

Khóe miệng Tô Vi Sơ mang theo nụ cười, hôn lên đ..ỉnh đầu cô. “Nghỉ ngơi cho khỏe nhé, tối về anh dẫn em đi ăn ngon.”

 

Ứng Yên La ngáp một cái, mắt muốn nhắm lại, “dạ” một tiếng.

 

Sau khi cảm nhận được người trong lòng đã dần ngủ say, Tô Vi Sơ mới nhẹ nhàng xuống giường đi rửa mặt. Rửa mặt xong ra ngoài, vừa nhìn đã thấy Cục Bột Sữa vốn nên ngoan ngoãn ngủ trong ổ không biết đã bò ra từ lúc nào, đang “meo ô meo ô” mà nhỏ giọng kêu.

 

Tô Vi Sơ liếc nhìn người đang say ngủ trên giường, sau đó nhanh chóng đi qua, bế Cục Bột Sữa lên, bàn tay thon dài vu.ốt v.e lưng nó, rồi mang nó xuống lầu.

 

Khi Tô Vi Sơ bưng bữa sáng ra, anh không có ý định gọi người trong phòng ngủ dậy ăn. Dù sao cô cũng mới ngủ được một lát, có đánh thức dậy cũng sẽ không ăn, hơn nữa anh cũng không nỡ. Ánh mắt anh lướt qua cục bông trắng muốt nhỏ xíu trên sô pha, móng vuốt mềm mềm hồng hồng đang ôm bình sữa của mình, mú.t một cách ngon lành. Anh không khỏi bật cười, nhóc con này uống từ nãy đến giờ vẫn chưa xong, còn tỉnh táo ghê.

 

Cục Bột Sữa dường như cảm nhận được, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía anh, “meo ô” một tiếng.

 

Tô Vi Sơ bị tiếng “meo ô” của nó làm cho tan chảy cả trái tim, dường như còn đáng yêu hơn trong video.

 

Ứng Yên La ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, bên ngoài nắng đã chan hòa, gần 11 giờ. Giờ này Tô Vi Sơ đã sớm đi làm rồi. Cô lăn lộn trong chăn ấm, thích ứng một lúc mới chuẩn bị đi rửa mặt. Lúc xỏ dép lê vào, cô lập tức nhận ra có gì đó không đúng. Cô kinh hô một tiếng, đồng thời nhanh chóng rụt chân lại, không thể tin được mà nhìn qua.

 

Sao Cục Bột Sữa lại chui vào dép lê của cô??

 

Cô bất đắc dĩ cười một cái, nhấc Cục Bột Sữa ra khỏi dép, “Nhóc sữa, em có ổ mèo không ngủ, chui vào dép của chị làm gì?”

 

Cục Bột Sữa đang ngủ say sưa trong đôi dép lê lông xù, bị đánh thức cũng rất ngoan ngoãn, móng vuốt mềm mềm cọ cọ vào cánh tay Ứng Yên La.

 

“Có đói không?” Ứng Yên La đặt nó vào ổ mèo, “Xin lỗi nhé, hôm nay tỉnh muộn quá, buổi sáng chưa pha sữa bột dê cho em được.”

 

Ứng Yên La tắm rửa xong, sấy khô tóc rồi ôm Cục Bột Sữa đi xuống lầu. Đang chuẩn bị cho nó uống sữa bột dê thì bỗng nhiên thấy bình sữa đặt ở bên ngoài. Cô nhớ tối qua cô đã đặt nó trong tủ. Cô nghĩ nghĩ, không lẽ là lúc ăn sáng, Tô Vi Sơ đã cho nó uống rồi?

 

Nghĩ kỹ lại cũng không phải không có khả năng này. Nếu nhóc con đói đến bây giờ chắc cũng không ngoan như vậy. Chắc lúc anh là đi lúc tám giờ sáng, nó có lẽ cũng đã ăn sáng vào lúc đó. Thế là cô cũng không vội cho nó ăn bữa thứ hai.

 

Hôm nay nắng rất đẹp, Ứng Yên La ăn cơm xong lên lầu. Nhìn chiếc giường còn chưa dọn dẹp của mình, không biết nghĩ đến điều gì, khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng ửng hồng. Cô cắn môi, bước nhanh qua, tháo toàn bộ ga trải giường và vỏ chăn cho vào máy giặt, đổ nước giặt vào.

 

Làm xong xuôi, cô mới xuống lầu cho Cục Bột Sữa trên sô pha ăn bữa trưa.

 

Lúc pha sữa bột dê, cô nhận được tin nhắn WeChat của Cao Lâm. Đó là một đoạn video ngắn họ đang quay phim, còn kèm theo một sticker “người làm công”.

 

Ứng Yên La bật cười, trả lời cô ấy một sticker “vươn vai”.

 

Cao Lâm ngưỡng mộ muốn chết, hai ngày nay đất diễn của cô ấy nhiều, cô ấy cũng muốn về Bắc Kinh!

 

Buổi chiều, cô dọn dẹp nhà cửa từ trên xuống dưới một lượt. Thật ra nhà cũng không bẩn, nhưng cô thích cảm giác dọn dẹp này. Bận rộn xong xuôi cũng đã hơn bốn giờ chiều. Ban công trên lầu dưới lầu đều phơi đầy chăn nệm, vỏ sô pha, thảm lông mà cô đã giặt sạch. Gió nhẹ lướt qua, cả căn nhà đều thoang thoảng hương thơm thanh mát của nước giặt.

 

Cục Bột Sữa cũng đã tỉnh ngủ, Ứng Yên La cầm cây trêu mèo chơi với nó một lúc.

 

Điện thoại đặt trên bàn trà vang lên, là Mẹ Tô gọi đến.

 

Ứng Yên La lập tức buông cây trêu mèo trong tay, đưa tay lấy điện thoại. Cục Bột Sữa vồ lấy cây trêu mèo, có chút tủi thân.

Ứng Yên La mở miệng nói: “Alo? Mẹ ạ?”

 

Giọng Mẹ Tô rất dịu dàng, “Yên Yên, mẹ nghe Tô Vi Sơ nói con về Bắc Kinh rồi à? Tối nay cả nhà mình cùng ăn một bữa cơm nhé?”

 

Ứng Yên La đương nhiên sẽ không từ chối, lập tức đồng ý.

 

Ấn tượng của Ứng Yên La về mẹ ruột thật ra đã dần mơ hồ. Năm Tần Mẫn qua đời, cô còn chưa đến 4 tuổi. Nhưng trong ấn tượng của cô, mẹ cô là một người rất dịu dàng. Đây cũng là nguyên nhân sau này tại sao cô có thể nhanh chóng chấp nhận Đào Lan Chi như vậy, bởi vì người phụ nữ đó cũng có một gương mặt cực kỳ dịu dàng.

 

Thật ra lúc ban đầu, quan hệ giữa Ứng Yên La và Đào Lan Chi không căng thẳng như vậy, thậm chí có thể nói là hòa hợp. Cô mất mẹ ở độ tuổi

 

đúng lúc cần sự yêu thương nhất, và Đào Lan Chi lại xuất hiện vào lúc đó. Sự dịu dàng quan tâm của bà đã chữa lành tâm hồn của một đứa trẻ chưa đầy 4 tuổi.

 

Nếu… không nghe thấy những điều không nên nghe, có lẽ cô thật sự sẽ luôn ỷ lại và yêu mến bà.

 

Ứng Yên La cúp điện thoại xong mới lên lầu chuẩn bị thay quần áo trang điểm.

 

Cô vừa thu dọn xong ra khỏi phòng ngủ, đã nghe thấy tiếng “tít tít tít” bấm mật mã ở huyền quan. Nhìn người đàn ông từ bên ngoài bước vào, cô có chút kinh ngạc, “Sao anh về sớm thế? Vẫn chưa đến giờ tan làm mà?”

 

Tô Vi Sơ đặt chìa khóa xe lên tủ giày bên cạnh, “Tan làm trước, về đón em.”

 

Ứng Yên La cười, chạy xuống lầu, đến trước mặt anh, “Vậy vừa hay, em cũng chuẩn bị xong rồi.”

 

Hôm nay cô trang điểm một lớp rất tinh xảo mà thanh đạm. Bên trong mặc một chiếc áo lót cao cổ màu nâu xám, áo khoác ngoài là áo len dệt kim màu kem sữa. Mái tóc đen mềm mại xõa sau vai, da thịt trắng nõn, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, đôi môi đầy đặn hồng nhuận.

 

“Anh có muốn chuẩn bị một chút không?” Ứng Yên La hỏi anh. Tô Vi Sơ cười cười, “Ừm, anh đi rửa mặt.”

“Được ạ.”

 

Lúc Tô Vi Sơ đi về phía phòng tắm, Ứng Yên La cũng như một cái đuôi nhỏ đi theo sau anh. Đồng thời, anh cũng chú ý đến ngôi nhà trông sáng sủa hẳn lên và những bộ vỏ gối, vỏ sô pha đang phơi trên ban công. Anh cười nói: “Hôm nay ở nhà dọn dẹp vệ sinh à?”

 

Ứng Yên La hất cằm, “Ừ hử, sạch sẽ không?”

 

Tô Vi Sơ gật đầu, “Sạch sẽ, nhưng mà làm lâu lắm đúng không?” “Lâu lắm ạ.”

“Lần sau đợi anh, chúng ta cùng làm việc nhà.” Ứng Yên La mím môi, gật đầu, “Vâng ạ.”

Lúc Tô Vi Sơ mở vòi nước ấm, Ứng Yên La hỏi anh: “Anh nói với mẹ là em về Bắc Kinh từ khi nào thế?”

 

“Sáng nay.” “Hả?”

“Sáng nay mẹ có gọi điện cho anh.”

 

Sáng nay Mẹ Tô đã biết cô về Bắc Kinh, nhưng chiều mới gọi điện cho cô…

 

Tô Vi Sơ lau mặt xong thấy cô có chút thất thần, đưa tay điểm nhẹ lên chóp mũi cô, “Nghĩ gì thế? Tập trung vậy?”

 

Ứng Yên La hoàn hồn, làm sao dám mở miệng nói với anh cô đang nghĩ gì. Thế là cô vội vàng lắc đầu, “Không có gì, không nghĩ gì cả, chúng ta ra ngoài…” Đang định xoay người ra ngoài, lại bị người ta nắm lấy cổ tay.

 

Cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

 

Ngón tay cái ấm áp của Tô Vi Sơ phủ lên môi cô, nhẹ nhàng x.oa n.ắn vài cái trên đó.

 

Chỉ như vậy thôi, Ứng Yên La đã cảm thấy môi cô có chút nóng ran lên.

 

Bàn tay đang nắm cổ tay cô hơi dùng sức một chút, cô thuận thế nhào vào lòng anh.

 

“Hôn một cái rồi đi.” Tô Vi Sơ nói. Ứng Yên La: “…”

Anh nâng cằm cô lên, hôn xuống.

 

Hai đôi môi mềm mại ép vào nhau, đầu lưỡi quấn quýt khó rời, binh hoang mã loạn mà nuốt nước bọt. Lúc tách ra, son môi của cô đã bị hôn cho nhòe đi, mà môi anh cũng chẳng khá hơn là bao, dính không ít.

 

Ứng Yên La nhìn có chút ngây ngẩn, vì cô bỗng nhiên phát hiện, môi anh sau khi dính son của cô lại có thể đẹp đến vậy.

 

Thật ra màu môi gốc của Tô Vi Sơ là màu sắc khỏe mạnh tự nhiên. Huống hồ, ngoài một số nghệ sĩ diễn viên làm công việc nghệ thuật cần trang điểm theo yêu cầu công việc, phần lớn đàn ông trong đời thực đều để mặt mộc, Tô Vi Sơ cũng không ngoại lệ.

 

Làn da của anh là do di truyền từ gia đình, vừa trắng vừa mịn. Vì gương mặt tuấn tú, ôn hòa này luôn sạch sẽ, mang theo vẻ đoan chính, không

thể vấy bẩn. Mà lúc này lại dính son của cô, tất cả bị phá vỡ.

 

Ứng Yên La nhìn anh như vậy, lòng thích không chịu nổi, thậm chí còn đang nghĩ, nếu có một ngày anh có thể để mình trang điểm cho thì tốt rồi…

 

Tô Vi Sơ vừa nhìn ánh mắt cô đã biết cô không nghĩ gì tốt đẹp, véo nhẹ bên hông cô một cái, lập tức khiến cô nhạy cảm mà rên lên một tiếng.

 

“Thu lại mấy cái suy nghĩ bậy bạ của em đi.”

 

Ứng Yên La bĩu môi, phủ nhận, “Em có nghĩ gì đâu.”

 

Tô Vi Sơ rút một tờ khăn giấy ướt bên cạnh, cẩn thận lau đi vệt son bị

nhòe trên môi cô. Lau xong lại vỗ nhẹ lên eo cô một cái, “Đi dặm lại son đi.”

 

Ứng Yên La “dạ” một tiếng.

 

Lúc đi ra ngoài, cô quay đầu lại liếc nhìn một cái, thấy Tô Vi Sơ đang đối diện với gương. Chắc là anh cũng muốn lau đi vết son trên miệng. Cô nghĩ vậy, nhưng giây tiếp theo lại thấy người đó li.ếm nhẹ môi, nuốt nước bọt.

 

Mắt Ứng Yên La trợn lớn, tai nhanh chóng bỏng rát. Phạm quy, phạm quy!! Quá gợi cảm!!

 

Tô Vi Sơ đã nhận ra ánh mắt của cô, nhìn về phía cô, trên mặt không có nửa điểm không tự nhiên khi bị nhìn trộm, mà còn hỏi lại: “Nhìn gì thế?”

 

Lần này đến lượt Ứng Yên La liều mạng nuốt nước bọt, đầu lắc như trống bỏi, “Không thấy gì, không thấy gì.” Nói xong, cô không dám quay đầu lại mà chạy đi. Về phương diện này, cô vĩnh viễn không theo kịp Tô Vi Sơ, bởi vì chỉ cần anh không xấu hổ, người xấu hổ chỉ có thể là cô!

 

Ứng Yên La dặm lại son xong, Tô Vi Sơ cũng từ phòng tắm ra. “Cục Bột Sữa làm sao bây giờ?” Ứng Yên La hỏi anh.

Cục Bột Sữa còn quá nhỏ, cũng chưa kịp mua cho nó biệt thự cho mèo. Muốn để nó một mình ở nhà, cô vẫn có chút lo lắng. Hay là trước tiên đưa nó đến cửa hàng thú cưng bên ngoài tiểu khu, đợi họ về rồi lại đi đón nó?

 

Tô Vi Sơ nói: “Vậy mang về cùng đi.”

 

“Mang về? Mang về nhà ba mẹ sao? Được không ạ?” “Được chứ, sao lại không được?”

Ứng Yên La không biết ba mẹ anh có thích động vật nhỏ không, nên cũng không có ý định mang qua. Nhưng nghe anh nói vậy, chắc là ba mẹ không ghét động vật nhỏ, thế là cô cũng yên tâm rồi. So với việc gửi ở

cửa hàng thú cưng, cô vẫn cảm thấy mang theo bên cạnh thì yên tâm hơn.

Bình Luận (0)
Comment