Trên đường trở về, ông cụ Ứng trầm mặc không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bà cụ Ứng vỗ nhẹ lên mu bàn tay ông, khẽ giọng hỏi: “Vẫn còn nghĩ chuyện hôm nay sao?”
Ông cụ Ứng thở dài một hơi. Trong nghi thức dâng trà hôm nay, ông không bỏ sót sắc mặt của bất kỳ vị khách nào, có người kinh ngạc, có người lại tỏ ra thấu hiểu. Dù trên mặt họ vẫn giữ lễ phép cần có, nhưng không thể nào lờ đi những ánh mắt châm chọc nhàn nhạt kia.
Câu “dì Đào” của Tô Vi Sơ không chỉ là một cái tát công khai vào mặt Đào Lan Chi, mà đồng thời cũng là một cái tát vào mặt nhà họ Ứng.
Nhưng cục diện này, cũng là do chính họ tạo ra. Họ biết rõ thái độ của Yên La đối với Đào Lan Chi, nhưng vẫn mặc cho bà ta ngồi vào vị trí đó.
“Ông có để ý chiếc vòng trên tay Yên La không?” Bà cụ Ứng hỏi.
Ông cụ Ứng nghĩ lại, lờ mờ nhớ ra trên cổ tay cháu gái mình đúng là có một chiếc vòng, bèn gật đầu: “Ừm, hình như là vòng ngọc phỉ thúy. Có vấn đề gì sao?”
“Chiếc vòng thì không có vấn đề gì,” Bà cụ Ứng nói tiếp, “Chỉ là không biết ông còn nhớ không, chiếc vòng con bé đeo hôm nay chính là chiếc mà mẹ con bé để lại cho nó.”
Ông cụ Ứng sững người vài giây mới phản ứng lại, ông nhìn sang vợ mình.
“Chuyện này chúng ta đã làm sai,” bà Ứng nói.
Ông Ứng không phản bác, bởi vì chính ông cũng biết rõ điều đó.
…
Tối nay, Tô Vi Sơ và Ứng Yên La không trở về nhà mà nghỉ lại ở khách sạn.
Khách sạn này thuộc tập đoàn Tô thị, có một phòng suite VIP chuyên dụng cho Tô Vi Sơ, bên trong còn có cả một bể bơi nước ấm hằng nhiệt.
Ứng Yên La bị anh ép sát vào vách bể bơi, bộ lễ phục trên người còn
chưa kịp thay. Chiếc váy lụa màu đỏ rượu sau khi thấm nước ôm trọn lấy thân hình quyến rũ của cô, một nửa mái tóc đen cũng ngấm nước, gương mặt tinh xảo lấm tấm vài giọt nước.
Môi lưỡi nóng bỏng của người đàn ông mê đắm lưu luyến trên chiếc cổ trắng ngần của cô.
Tiếng r/ên r/ỉ khó kiềm nén thoát ra từ đôi môi Ứng Yên La, “Đừng… đừng ở đây, được không anh…”
“Ở đây không tốt sao?” Người đàn ông hỏi lại bằng giọng khàn đặc.
Ứng Yên La bất giác ngẩng cao chiếc cổ thon thả. Dù bể bơi được đặt trong nhà, nhưng không gian này đối với cô vẫn quá rộng lớn, không hề có chút cảm giác an toàn nào.
“Ưm…”
Anh cắn nhẹ lên vai cô một cái.
Lưng Ứng Yên La ép chặt vào thành bể phía sau, eo cô bị cánh tay rắn chắc của anh siết chặt lấy, nhờ vậy cô mới không vì chân mềm nhũn mà
ngã vào trong bể.
“Tô… Tô Vi Sơ…” Tên anh bật ra từ đôi môi cô.
Tô Vi Sơ rời khỏi vai cô, một lần nữa chiếm lấy môi cô.
Trên đầu lưỡi anh vương vấn mùi rượu nhàn nhạt, bị anh hôn sâu và triền miên như vậy, cô cảm thấy đầu óc vốn đang tỉnh táo của mình cũng trở nên mơ màng. Không hiểu vì sao, rõ ràng là nước ấm, nhưng lúc này lại nóng bỏng đến lạ thường. Khó khăn lắm mới có được một khoảng nghỉ để thở, cô hổn hển hỏi: “Nhiệt độ nước… có phải tăng lên rồi
không?”
Tô Vi Sơ bật cười, nhìn đuôi mắt cô đã ửng lên một lớp màu hồng mỏng, “Thật sự là do nhiệt độ nước tăng sao?” Dứt lời, bàn tay đặt trên eo cô
khẽ dùng sức nhấc bổng cô lên. Đôi chân thon dài thẳng tắp của Ứng Yên La cũng vô thức quấn lấy vòng eo săn chắc của anh.
Ứng Yên La bị một cảm giác nóng rực truyền tới, kinh ngạc thở hắt ra một tiếng.
Ngón tay Tô Vi Sơ kéo khóa váy xuống, âm thanh vang lên đặc biệt rõ ràng.
Ứng Yên La vẫn đang giãy giụa trong vô vọng: “Thật sự không thể lên trên được sao?”
Tô Vi Sơ lại áp sát vào đôi môi đỏ mọng của cô, giọng anh mềm đi: “Vợ ơi, thử một lần ở đây được không?”
Người đàn ông này ở bên ngoài luôn gọi cô là “Cô Tô” một cách trịnh trọng, nhưng cô dường như lại thích cách xưng hô lúc này hơn. Tiếng “Vợ ơi” của anh khiến tim cô tê dại. Ánh mắt cô dừng trên gò má anh,
trong lúc giãy giụa ban nãy, bọt nước văng tung tóe làm ướt cả tóc và má anh. Giờ phút này, gương mặt ấy mang một vẻ quyến rũ khó nói cùng
d*c vọng khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Ứng Yên La hé môi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Cô vươn tay, choàng lên cổ anh.
Những ngón tay trắng nõn xinh đẹp của người phụ nữ bấu vào tấm lưng rắn chắc của người đàn ông.
Mặt nước trong bể bơi bắn tung tóe, dường như có thứ gì đó đang quẫy đạp, giãy giụa.
Rất lâu sau, những gợn nước mới dần dần bình ổn trở lại.
Giọng Tô Vi Sơ khàn đặc nói lời xin lỗi: “Xin lỗi em, anh không nhịn được.”
Đôi mắt Ứng Yên La có chút mông lung, dường như vẫn chưa hoàn hồn sau những cú va chạm mạnh mẽ vừa rồi. Vài giây sau, cô mới tỉnh táo lại, gò má đỏ bừng như sắp rỉ máu, giọng nói dần tìm lại được: “Không… không sao, là ngày an toàn.”
Nghe vậy, Tô Vi Sơ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ứng Yên La nhìn thấy phản ứng của anh, trong lòng dâng lên một sự hụt hẫng không rõ ràng. Nhưng ngay lúc đó, cô lại nghe Tô Vi Sơ nói: “May quá, vậy thì không cần phải uống thuốc tránh thai, thuốc đó không tốt cho sức khỏe.”
Ứng Yên La sững sờ, “Anh thở phào là vì chuyện này sao?”
Tô Vi Sơ gật đầu, “Chứ còn gì nữa…” Lời còn chưa dứt, anh đột nhiên im bặt, ánh mắt lướt qua gò má cô, giọng trầm xuống hỏi: “Vừa rồi em nghĩ linh tinh cái gì vậy?”
Ứng Yên La xấu hổ không dám nói, bèn từ từ ôm chặt cổ anh hơn, vùi đầu vào vai anh, lí nhí trả lời: “Không có gì.”
Tô Vi Sơ khẽ cười, “Vợ ơi, em muốn có con rồi sao?”
Nghe vậy, Ứng Yên La bất giác cuộn tròn ngón tay, khẽ hỏi lại: “Anh không muốn à?”
Tô Vi Sơ cười một tiếng, “Em còn nhỏ, không cần vội.”
Ứng Yên La buột miệng nói: “Nhưng anh đã hơn ba mươi rồi…” Lời còn chưa nói hết, cô muộn màng nhận ra điều gì đó, giọng cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt.
Tô Vi Sơ ôm chặt vòng eo mảnh khảnh, lòng bàn tay nóng rực, giọng nói mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi: “Hơn ba mươi thì sao? Sao không nói nữa đi?”
Ứng Yên La bây giờ nào còn dám nói, lập tức nịnh nọt: “Không có không có, anh không có… Ưm…”
Người đàn ông bá đạo chặn môi cô lại, cắn nhẹ. “Anh chậm một chút!”
…
Hôm sau, lúc Ứng Yên La tỉnh dậy, cả người cô như bị xe lu cán qua. Cô thật sự hối hận vì sao lúc đó miệng cô lại nhanh như vậy. Đúng lúc cô đang x.oa n.ắn cái eo đau mỏi của mình thì cửa phòng mở ra, cô liếc nhìn, là Tô Vi Sơ bước vào.
“Tỉnh rồi à?” Tô Vi Sơ ôn tồn nói.
Ứng Yên La nghĩ đến chuyện tối qua mà vẫn còn run rẩy, cô kéo chăn lên che kín mặt, không muốn nói chuyện.
Tô Vi Sơ ngồi xuống mép giường, nghĩ một lát rồi từ từ luồn tay vào trong chăn.
Ứng Yên La cảm nhận được bàn tay anh đang chạm vào eo mình, “Anh làm gì đó?”
Tô Vi Sơ nhẹ nhàng xoa bóp bên hông cô, “Còn đau không?”
Anh vừa hỏi như vậy, Ứng Yên La lại càng thêm tủi thân, “Anh nói xem?”
Tô Vi Sơ kéo chăn của cô ra, “Vậy anh xoa bóp cho em nhé?” Ứng Yên La hừ một tiếng, sau đó lật người, úp mặt vào gối.
Tô Vi Sơ không nhịn được cười, hai tay bắt đầu mát xa giúp cô.
Mát xa một lúc, anh mới lên tiếng: “Anh đặt bữa sáng rồi, dậy ăn một chút được không?”
Được anh xoa bóp một hồi, Ứng Yên La đã đỡ hơn nhiều, hơn nữa bụng cũng thật sự hơi đói, thế là cô lí nhí “ừ” một tiếng, xoay người định ngồi
dậy. Cô vừa mới cử động, đã bị Tô Vi Sơ bế bổng lên. “Anh bế em đi.”
Ứng Yên La cũng không từ chối, ngoan ngoãn tựa vào vai anh.
Vào đến phòng tắm, cô mặc cho anh giúp mình rửa mặt, đánh răng, buộc tóc.