Pháo Hoa Nhân Gian - Tống Cửu Cận

Chương 52

Lúc Tiêu Úy tỉnh dậy, anh ta bỗng sờ phải một vật gì đó mềm mềm, lông xù, giật mình tỉnh cả ngủ. Nhìn thấy Cục Bột Sữa đang nằm bên cạnh gối của mình, anh ta thầm thở dài, sao con vật nhỏ này lại leo lên giường anh ta nữa rồi? Bị nó dọa cho mấy ngày liên tiếp mà vẫn chưa quen

được!

 

Cục Bột Sữa đang chổng mông về phía anh ta, vung vẩy móng vuốt không biết đang làm gì.

 

Tiêu Úy đưa tay chọc vào mông nó, “Sao thế?” Cục Bột Sữa không thèm để ý đến anh ta.

Tiêu Úy cũng mặc kệ, con vật nhỏ này kiêu căng lắm. Mấy ngày đón nó về, ngoài lúc ăn cơm và lúc anh ta lấy đồ chơi trêu nó ra, thì những lúc

 

khác nó không cho anh ta chạm vào người. Anh ta liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã hơn 9 giờ, bèn vén chăn vào phòng tắm rửa mặt.

 

Đợi đến khi anh ta rửa mặt xong quay lại, anh ta mới nhìn rõ thứ mà nhóc kia nãy giờ vẫn nghịch trên giường mình là gì.

 

“A!!!”

 

Tiêu Úy nhìn chiếc khuy măng sét trong lòng bàn tay đã bị cắn cho tan nát, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong. Cặp khuy măng sét anh ta mới mua, còn chưa dùng được hai lần đâu…

 

“Meo ô~”

 

Cục Bột Sữa mấy ngày nay luôn tỏ ra lạnh lùng với anh ta, nhưng lúc này dường như biết mình đã gây họa.

 

Tiêu Úy liếc nhìn nó một cái, Cục Bột Sữa lập tức lấy lòng mà “Meo ô~” thêm một tiếng.

 

Thấy vậy, Tiêu Úy đành chịu thua. Mèo con đáng yêu như vậy, có thể có ý đồ xấu xa gì được chứ?

 

Lúc nhận được tin nhắn WeChat của sếp, Tiêu Úy vừa pha xong sữa dê cho Cục Bột Sữa. Anh ta đặt bình sữa lên sofa, Cục Bột Sữa dùng móng vuốt ôm lấy bình, “chụt chụt chụt” mà mú.t lấy mú.t để.

 

Gần như ngay sau khi vợ chồng Tô Vi Sơ vừa bước vào cửa, Tiêu Úy đã mang Cục Bột Sữa đến.

 

Ứng Yên La nhận lấy Cục Bột Sữa từ tay Tiêu Úy, cảm ơn anh ta: “Mấy ngày nay đã phiền anh chăm sóc nó.”

 

Tiêu Úy lắc đầu, “Không phiền, không phiền chút nào, nó ngoan lắm.” “Cậu còn mua đồ cho nó à?” Tô Vi Sơ nói.

Đồ đạc mà Tiêu Úy mang đến nhiều hơn hẳn so với lúc anh đón nó đi.

 

“Tiện đường đi ngang qua cửa hàng thú cưng nên mua một ít, nó cũng khá thích.”

 

Buổi chiều, Ứng Yên La theo Tô Vi Sơ về nhà họ Thẩm ăn cơm tối. Trên đường về, cô tình cờ lướt thấy vòng bạn bè của Cao Lâm, báo rằng họ đã quay xong ở Trùng Khánh và sắp chuyển đến Đại Liên. Lúc này cô mới giật mình nhớ ra, sắp đến ngày 23, tức là ngày kia, cô phải quay lại đoàn phim rồi.

 

Cô nghiêng người, nói với Tô Vi Sơ: “Ngày kia em phải về đoàn phim rồi.”

 

Thực ra nếu Ứng Yên La không nói, Tô Vi Sơ cũng suýt quên mất. “Lần này đoàn phim đến đâu?”

“Đại Liên ạ.” “Quay bao lâu?”

“Em cũng không rõ nữa, chắc khoảng hai ba tuần.” Bộ phim này của họ có rất nhiều bối cảnh, lần trước cô có liếc qua lịch trình, hình như phải đi qua hơn mười thành phố.

 

Đoàn phim quả nhiên ở lại Đại Liên gần ba tuần, sau đó lại chuyển đến Chiết Giang. Một tháng tiếp theo, Ứng Yên La theo đoàn phim di chuyển liên tục, lúc bận rộn nhất, thậm chí buổi sáng còn ở Thượng Hải, tối đã phải đến Hạ Môn.

 

Vào đoàn mấy tháng nay, Ứng Yên La không mang theo Cục Bột Sữa vì giai đoạn sau phải liên tục chuyển thành phố, cô thật sự không muốn để nó phải vận chuyển qua lại, thế nên Cục Bột Sữa được gửi lại cho Tô Vi Sơ tự mình chăm sóc.

 

Ngoại trừ việc phải di chuyển địa điểm thường xuyên, thực ra thời gian ở đoàn phim cũng khá thoải mái. Về cơ bản, ngày nào cô cũng có thể gọi video cho Tô Vi Sơ. Mọi người trong đoàn phim ngay từ đầu đã biết cô có bạn trai. Trước đây khi còn ở Trùng Khánh, cô xin nghỉ về Bắc Kinh, đạo diễn vô tình lỡ lời, mọi người mới biết lúc đó cô về Bắc Kinh để đính hôn.

 

Dường như mọi người còn chưa kịp tiêu hóa chuyện biên kịch La có bạn trai thì người ta đã đính hôn rồi. À, mà còn là đã đăng ký kết hôn nữa chứ, cô La của họ là đăng ký trước rồi mới đính hôn. Còn về hôn lễ, cô không nói, họ đương nhiên cũng không tọc mạch đến mức đi hỏi.

 

Mọi người ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng vẫn gửi lời chúc phúc. Dù sao thì biên kịch La vừa xinh đẹp lại có tài hoa như vậy, đổi lại là ai mà không muốn nhanh chóng rước về nhà?

 

Lúc ở đoàn phim, Ứng Yên La gọi video cho Tô Vi Sơ cũng không cố tình né tránh. Ăn trưa xong, cô đang gọi video WeChat, nhưng đầu dây bên kia không phải là anh, mà là một chú mèo con đang nằm trên sofa nghịch cuộn len.

 

Kể từ khi cô trở lại đoàn phim, để chăm sóc Cục Bột Sữa cho tốt, Tô Vi Sơ ngày nào cũng mang nó đến công ty, tự tay pha sữa bột cho nó, còn dành thời gian chơi đùa với nó bằng cuộn len và cây lông vũ. Ban đầu, chuyện Tô Vi Sơ mang mèo đi làm chỉ có nhân viên ở tầng 21 biết.

Nhưng sau đó, mấy giám đốc dự án lên báo cáo công việc, thấy chú mèo

 

nhảy nhót trên sofa da trong văn phòng của anh, chẳng mấy chốc cả công ty đều biết chuyện sếp Tô mang mèo đi làm.

 

“Mới hơn một tháng không gặp mà sao nó có vẻ lớn hơn nhiều thế nhỉ?” Ứng Yên La cảm thán.

 

Tô Vi Sơ cười một tiếng, “Tốc độ sinh trưởng của động vật nhỏ đương nhiên nhanh hơn con người chúng ta rất nhiều, huống hồ em cũng biết ngày thường nó ăn uống tốt thế nào mà.”

 

Thức ăn chính của Cục Bột Sữa bây giờ không còn phụ thuộc vào sữa dê nữa, nó có thể ăn một ít hạt và các loại thức ăn khác. Tô Vi Sơ cũng hay vào bếp, nên thường xuyên hầm canh cá, làm cá viên cho nó, cộng thêm các loại đồ ăn vặt dinh dưỡng phong phú khác, sao có thể không lớn nhanh, tròn vo mũm mĩm cho được?

 

Nghe vậy, Ứng Yên La cũng không nhịn được cười, “Đúng thế thật, nó ăn còn ngon hơn cả em nữa.”

 

Vừa dứt lời, màn hình từ Cục Bột Sữa chuyển sang gương mặt thanh tú của Tô Vi Sơ, “Cơm của đoàn phim các em không ngon sao?”

 

Ứng Yên La vội vàng lắc đầu, “Không có, không có, có mặn có chay, ngon lắm ạ.” Cô nghĩ một lát rồi nói thêm: “Chỉ là mỗi lần thấy nó ăn đồ anh nấu, em cũng thấy thèm.”

 

Nét mặt Tô Vi Sơ dịu dàng hẳn đi, anh hỏi: “Em muốn ăn gì?”

 

Ứng Yên La nghiêm túc suy nghĩ, “Nhiều lắm ạ, sườn phô mai, bò hầm, gà kho hạt dẻ…”

 

Tô Vi Sơ nhìn cô ở đầu dây bên kia nghiêng đầu kể ra một tràng các món mặn, khóe miệng cong lên nụ cười càng sâu hơn.

 

“A! Đúng rồi!”

 

Tô Vi Sơ: “Còn gì nữa?”

 

Ứng Yên La li.ếm môi, “Em thích nhất là món canh sườn bắp của anh.”

 

Trước đây cô cũng không thấy cô thích món canh này đến thế, nhưng dường như từ khi biết đây là món canh gia truyền nhà anh, cô lại có một nỗi ám ảnh khó hiểu với nó, đặc biệt là khi do chính tay anh hầm.

 

Dù các nhân viên xung quanh đã quen với việc cô La mỗi trưa gọi video cho chồng, nhưng họ vẫn không nhịn được mà liếc nhìn thêm vài lần.

Chủ yếu là vì có lẽ chính cô La cũng không biết, lúc gọi video, vẻ mặt

của cô dịu dàng đến nhường nào, nụ cười ẩn giấu trong ánh mắt và khóe môi không thể che đi được.

 

Hai người vẫn như thường lệ, trò chuyện luyên thuyên qua điện thoại mấy chục phút rồi mới cúp máy để ai làm việc nấy.

 

Chiều tối hôm đó, Ứng Yên La đang cùng Cao Lâm và mọi người đi lấy cơm hộp thì đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat của Tô Vi Sơ, hỏi cô đã tan làm chưa.

 

Đương nhiên là tan làm rồi, nhưng cô định ăn cơm hộp ở đoàn phim xong mới về khách sạn, cơm hộp hôm nay có món sườn xào chua ngọt.

 

Tô Vi Sơ trả lời cô: Đừng ăn sườn xào chua ngọt nữa, anh làm sườn phô mai cho em rồi.

 

Ứng Yên La nhìn tin nhắn này, nhất thời có chút không hiểu. Anh làm sườn phô mai cho cô? Làm thế nào được?

 

Đứng tại chỗ suy nghĩ ba giây, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ không thực tế lắm. Cô lập tức gọi điện thoại qua, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, cô hỏi thẳng: “Anh đang ở đâu?”

 

Cao Lâm và những người khác khó hiểu nhìn về phía cô. “Ở ngay bên ngoài đoàn phim của em, em tin không?”

Bước chân Ứng Yên La khựng lại, một giây sau, cô nói: “Anh không được di chuyển, đứng yên tại chỗ chờ em.”

 

Sau khi cô cúp điện thoại, Lục Nhất Minh mới lên tiếng hỏi: “Cô La, ai vậy ?”

 

Cao Lâm dùng khuỷu tay huých anh ta một cái, “Còn có thể là ai nữa? Nhìn là biết ngay chồng của cô La rồi, phải không ạ?”

 

Ứng Yên La cười với họ, gật đầu, “Chồng tôi đến rồi, tôi không ăn cơm hộp nữa, mọi người đi ăn đi.”

 

Lục Nhất Minh vội hỏi: “Vậy phần sườn xào chua ngọt của cô thì sao?” “Anh muốn ăn thì phần của tôi cho anh đó.”

“Thế thì tốt quá! Vậy tôi không khách sáo nhé!”

 

Lục Nhất Minh trông thì mảnh khảnh, nhưng sức ăn lại không hề tầm thường. Nếu không có trợ lý giám sát, một bữa anh ta có thể ăn hết ba suất cơm hộp!

 

Phạm Nhược Đình nhìn bóng lưng vội vã của cô, không khỏi hâm mộ nói: “Tình cảm của cô La và chồng tốt quá.”

 

Ứng Yên La nhanh chóng vào phòng nghỉ lấy túi xách, chào hỏi tổ đạo diễn bên cạnh rồi mới vội vã bước ra ngoài đoàn phim. Bước chân cô ngày càng nhanh, càng nhanh hơn, và khi lờ mờ nhìn thấy một bóng hình quen thuộc ở phía xa, cô dứt khoát chạy tới.

 

Tô Vi Sơ cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô. Thật sự là anh!

Ứng Yên La không thể kìm nén niềm vui trong lòng, “Tô Vi Sơ!”

 

Khi cô nhảy bổ tới, Tô Vi Sơ đã vững vàng ôm lấy eo cô, thuận thế xoay một vòng.

 

Ứng Yên La ôm chặt cổ anh, hơi thở quen thuộc của anh bao bọc lấy cô. Bất ngờ và vui mừng đến mức cô nói năng có chút lộn xộn: “Anh, anh… sao, sao anh lại đến đây?”

 

Tô Vi Sơ đặt cô xuống đất, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt eo cô, “Đến nấu cơm cho em.”

 

Mũi Ứng Yên La cay xè vì câu nói này của anh, “Chỉ vì một câu nói đó mà anh chạy đến đây, anh có ngốc không?”

 

Xung quanh vẫn còn nhiều đoàn phim khác đang sáng đèn. Dưới ánh đèn, hơi nước trong mắt cô hiện lên đặc biệt rõ ràng. Tô Vi Sơ đưa tay ấn nhẹ lên đuôi mắt cô, từ từ cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Anh nhớ em.”

 

——

 

Trở lại khách sạn, vừa vào phòng, hai người còn chưa kịp thay giày đã vội vàng hôn lấy nhau.

 

Đôi môi của cả hai đã quá quen thuộc sau vô số lần tiếp xúc. Lưỡi mềm mại quấn quýt lấy nhau, nuốt trọn hơi thở và nước bọt của đối phương. Bàn tay cũng bất giác lướt trên những vùng nhạy cảm của nhau, dường như chỉ có như vậy mới có thể giải tỏa được nỗi nhớ nhung đã kìm nén bấy lâu.

 

Chẳng mấy chốc, cơ thể trở nên nóng rực, hơi thở trở nên gấp gáp, không khí như bị đốt cháy trong một khoảnh khắc, trong mắt họ chỉ còn lại đối phương.

 

Tô Vi Sơ một tay bế bổng cô lên, định đi về phía phòng ngủ. Vừa đến cửa, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.

 

Ứng Yên La gục trên vai anh, giọng khàn khàn, đầy nghi hoặc, “Ai vậy ạ?”

 

“Không biết, mặc kệ họ.” Tô Vi Sơ ôm cô định đi vào trong.

 

“Khách phòng 811 có ở đó không ạ? Nguyên liệu nấu ăn đặt đã được giao đến rồi!” Người ngoài cửa dường như chờ hơi lâu, lên tiếng nói.

 

Nghe thấy hai từ “nguyên liệu nấu ăn”, Tô Vi Sơ mới nhớ ra, đúng là nguyên liệu anh đã đặt. Sắc mặt anh thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn phải đặt cô xuống, lưu luyến hôn lên trán cô, “Anh đi lấy nguyên liệu một

lát.”

 

Sau khi Tô Vi Sơ lấy nguyên liệu và đóng cửa lại, Ứng Yên La mới hỏi: “Nguyên liệu gì vậy anh?”

 

Tô Vi Sơ giơ túi nguyên liệu trong tay lên, “Toàn là món em muốn ăn, đã nói là nấu cơm cho em mà.”

 

Trái tim Ứng Yên La thoáng chốc mềm nhũn.

 

“À, sao anh biết phòng em có bếp vậy?” Cô không nhớ cô đã từng nói với anh.

 

Tô Vi Sơ đặt túi nguyên liệu lên mặt bếp sạch sẽ, “Lúc gọi video với em anh đã thấy.”

 

Ứng Yên La “à” một tiếng tỏ vẻ đã hiểu. Đúng là như vậy, lúc cô gọi video với anh trong phòng khách, quả thật có thể nhìn thấy phòng bếp phía sau.

 

Tô Vi Sơ hầm sườn trước rồi mới bắt đầu hấp cơm, xào rau. Bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng được ăn bữa tối.

 

Sườn phô mai, bò hầm, gà kho hạt dẻ, rau ngó xuân xào tỏi, và cuối cùng là món canh sườn bắp mà cô hằng ao ước.

 

Tô Vi Sơ gắp một miếng sườn phô mai đưa đến miệng cô, cô cứ thế theo tay anh mà ăn.

 

Miếng sườn được cắt khá to, phô mai cũng cực kỳ đậm đà, cắn một miếng, sợi phô mai có thể kéo ra rất dài. Mắt cô mở to hơn một chút, miệng vẫn ngậm miếng sườn, nói: “Anh xem này, anh xem này.”

 

Nước sốt sườn cũng rất nhiều, lúc cắn, khóe miệng cô bị dính một ít. Tô Vi Sơ thuận tay lấy giấy ăn bên cạnh lau cho cô, cười nói: “Thấy rồi, mau ăn lúc còn nóng đi.”

 

Ứng Yên La lập tức nuốt vội miếng sườn trong miệng, sau đó đưa tay về phía anh, nói: “Để em tự gắp.”

 

Tô Vi Sơ lại đưa một miếng đến miệng cô, “Anh cầm cho, đừng để bẩn tay em.”

 

Ứng Yên La lại cắn một miếng nữa, “Em có cảm giác anh xem em như con nít vậy.”

 

Tô Vi Sơ cười nói: “Em nhỏ hơn anh tám tuổi, trong mắt anh chẳng phải là một đứa trẻ sao.”

 

Ứng Yên La bĩu môi, “Em là vợ anh, không muốn làm con nít của anh.”

 

Ánh mắt Tô Vi Sơ trầm xuống, yết hầu trượt lên xuống, “Ừ, là vợ. Vậy thì vợ mau ngoan ngoãn ăn cơm đi.”

 

Ứng Yên La: “Anh cũng ăn đi.” “Được.”

Ứng Yên La thề, đây là bữa ăn ngon nhất và thỏa mãn nhất của cô trong hơn một tháng qua.

 

Lúc Tô Vi Sơ rửa bát, anh bảo cô đi tắm trước. Ứng Yên La biết anh sẽ không để mình động vào những thứ này, thế nên cô choàng cổ anh, hôn lên môi anh một cái như để thưởng, “Vậy anh rửa bát ngoan nhé, em đi tắm đây.”

 

Tô Vi Sơ mím môi, gật đầu, “Ừm, đi đi.”

 

Hai người đã quá lâu không gặp, khi nằm trên cùng một chiếc giường, thời gian lại còn không thể tránh khỏi việc lại quấn lấy nhau. Ánh đèn ngủ mờ ảo phác họa nên gương mặt làm anh rung động, ngũ quan tinh xảo nhỏ nhắn, làn da trắng hồng, hàng mi cong vút rậm rạp, đôi môi ẩm ướt căng mọng…

 

Tô Vi Sơ cảm thấy cô như mắc chứng đói khát da thịt, không ngừng hôn lên người trong lòng.

 

Ứng Yên La không hề kháng cự, ngoan ngoãn để mặc anh lưu lại hết dấu vết này đến dấu vết khác trên người mình.

 

Nhiệt độ trong phòng ngủ dần dần tăng cao, tiếng r/ên r/ỉ khẽ khàng khó nhịn truyền ra từ trên giường.

 

Cho đến khi kim đồng hồ trên đầu giường chỉ qua 12 giờ đêm, âm thanh mới từ từ dừng lại. Trong không khí, mùi xạ hương của đàn ông nồng nàn đến lạ thường. Người đàn ông thỏa mãn ôm chặt người con gái mềm mại và đẫm mồ hôi trong lòng, “Mệt không em?”

 

Mí mắt Ứng Yên La sắp không mở nổi nữa rồi. Có thể không mệt sao? Chính anh không biết thể lực của anh tốt đến mức nào à?

 

Cô không trả lời câu hỏi đó, mà nắm lấy ngón tay cái của anh hỏi: “Khi nào anh về vậy?”

 

Tô Vi Sơ hôn lên gò má nóng rực của cô, “Ngày mai phải đi rồi.”

 

Ứng Yên La có chút hụt hẫng nhưng cũng cảm thấy điều đó nằm trong dự đoán, “Mấy giờ ạ?”

 

Tô Vi Sơ: “Mười giờ rưỡi sáng.”

 

Vậy thì chắc cô không thể tiễn anh ra sân bay được rồi.

 

Tô Vi Sơ vu.ốt v.e tấm lưng mịn màng của cô, “Có muốn anh đưa em đi tắm không?”

 

Ứng Yên La đưa tay ôm chặt eo anh, lắc đầu, “Thôi ạ, mệt lắm, cứ thế này ngủ thôi.”

Bình Luận (0)
Comment