Pháo Hoa Nhân Gian - Tống Cửu Cận

Chương 53

Nửa tháng sau, ngay trước khi mùa hè oi ả ập đến, bộ phim truyền hình mà họ đã quay hơn ba tháng cũng dần đi đến hồi kết. Ứng Yên La là biên kịch, đương nhiên không cần phải đợi đến khi dàn diễn viên chính đóng máy, vì vậy đạo diễn Phùng đã cho tổ biên kịch của họ về trước vài ngày.

 

Ứng Yên La cảm thấy rất vui vẻ khi ở trong đoàn phim này, chung sống với mọi người cũng rất hòa hợp. Trước khi đi, cô nhận được hoa tươi từ mọi người, chụp không ít ảnh kỷ niệm với các diễn viên và đồng nghiệp. Vì dàn diễn viên chính vẫn chưa đóng máy, nên đạo diễn Phùng quyết định đợi tất cả mọi người cùng về Bắc Kinh rồi mới tổ chức tiệc mừng. Tối hôm đó, chỉ có ông và phó đạo diễn mời tổ biên kịch của họ một bữa cơm tối.

 

“Yên La à, sau khi về Bắc Kinh cháu có dự định gì chưa?” Đạo diễn Phùng hỏi cô.

 

Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, đạo diễn Phùng đã sớm xem Ứng Yên La như một người hậu bối để chăm sóc, huống hồ đây còn là một

 

hậu bối vừa có tài hoa vừa có thiên phú. Ông không biết con đường sắp tới của cô thế nào, là tiếp tục sáng tác hay phát triển theo hướng biên

kịch?

 

Ứng Yên La đại khái hiểu được ý của đạo diễn Phùng. Mặc dù đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với ngành biên kịch, nhưng có lẽ chính bầu không khí quá đỗi hòa hợp của đoàn phim đã khiến cô có hứng thú rất lớn với công việc này. Mệt thì đúng là rất mệt, nhưng lúc thảnh thơi cũng thật sự thảnh thơi. Cô nghĩ một lát rồi trả lời đạo diễn Phùng: “Nếu sau này gặp được kịch bản hay, cháu cũng muốn thử sức một lần nữa ạ.”

 

Nghe được câu này của cô, đạo diễn Phùng lập tức đập bàn một cái, “Tốt! chờ câu này của cháu đấy!”

 

Ứng Yên La: “???”

 

Biên kịch Phùng bên cạnh cười giải thích: “Ngoài bộ phim truyền hình này ra,còn có một bộ phim điện ảnh đang trong giai đoạn chuẩn bị, nếu không có gì thay đổi thì khoảng tháng 9, tháng 10 sẽ khởi quay.”

 

Nghe biên kịch Phùng nói vậy, Ứng Yên La còn có thể không hiểu sao?

 

Đạo diễn Phùng nhấp một ngụm rượu nhỏ, nói: “Nhưng cũng không cần vội, đợi chúng ta về Bắc Kinh rồi hẹn gặp xem kịch bản, nếu cháu thấy hứng thú thì chúng ta sẽ bàn tiếp.”

 

Ứng Yên La đương nhiên không hề nghi ngờ chất lượng kịch bản của đạo diễn Phùng. Đồng thời cô cũng có chút kinh ngạc, không ngờ đạo diễn Phùng lại coi trọng cô như vậy. Nếu có thể tiếp tục hợp tác với họ, cô nghĩ cô sẽ đồng ý.

 

Bữa cơm hôm đó mọi người ăn uống vô cùng vui vẻ.

 

Lúc Ứng Yên La về đến khách sạn đã rất muộn, nên cô cũng dẹp luôn ý định gọi điện cho Tô Vi Sơ. Dù sao thì ngày mai về đến Bắc Kinh là có thể gặp anh rồi!

 

——

 

Sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên lúc 6 giờ, Ứng Yên La tỉnh giấc.

 

Cô đã đặt chuyến bay về Bắc Kinh lúc 9 giờ.

 

Hành lý đã được cô thu dọn từ trước. Sau khi thức dậy, rửa mặt và ăn sáng xong, cô mới bắt đầu trang điểm, thay quần áo. Trong lúc trang điểm, cô còn nhận được tin nhắn WeChat của Lục Nhất Minh và mấy người khác, hỏi cô đã ra sân bay chưa, chúc cô thuận buồm xuôi gió và hẹn gặp lại ở Bắc Kinh.

 

Ứng Yên La trả lời từng người một. Cô và mấy diễn viên chính tuổi tác cũng không chênh lệch bao nhiêu, có lẽ cũng một phần vì hào quang “đại thần truyện tranh” của cô, nên họ rất thích ở cùng cô. Hơn ba tháng sớm chiều gặp mặt, cùng ăn cùng chơi, quan hệ cũng bất giác gần gũi hơn không ít.

 

Hơn mười một giờ, cô đã có mặt tại Bắc Kinh.

 

Tháng 7 ở Bắc Kinh khá nóng bức, ánh mặt trời rực rỡ đến chói mắt, không khí oi nồng. Sau khi lấy hành lý xong, Ứng Yên La lập tức ra khỏi sân bay bắt xe. Tài xế taxi hỏi cô đi đâu, cô đọc tên khu nhà của mình.

 

Về đến nhà, Tô Vi Sơ không có ở đó, giờ này anh vẫn còn ở công ty. Chuyện cô trở về, cô vẫn chưa nói cho anh biết.

 

Đặt vali xuống, cô thay một bộ quần áo sạch sẽ, thoải mái, lại soi gương chỉnh lại lớp trang điểm, sau đó mới cầm chìa khóa xe ra ngoài.

 

Đến dưới lầu công ty, cô nghĩ một lát rồi gọi điện cho Tô Vi Sơ.

 

Vì chuyện trước đây, nên sau này Tô Vi Sơ luôn bắt máy ngay lập tức mỗi khi cô gọi. Đây cũng là lý do cô dám đến tận dưới lầu rồi mới gọi cho anh. Quả nhiên, đầu dây bên kia reo được vài giây đã có người bắt máy.

 

“Yên Yên?”

 

“Anh ăn cơm chưa?” Ứng Yên La hỏi anh.

 

Tô Vi Sơ vừa từ phòng họp bước ra, Tiêu Úy vẫn còn đang nhìn điện thoại xem xét lát nữa nên đặt cơm hộp gì.

 

“Vẫn chưa.”

 

Ứng Yên La cười một tiếng, “Vậy em có vinh hạnh được mời anh Tô dùng bữa trưa không ạ?”

 

Tô Vi Sơ sững người một chút, sau đó đứng dậy, giọng nói ánh lên niềm vui: “Em đang ở đâu?”

 

Tiêu Úy bất giác liếc nhìn sếp nhà mình, ánh mắt dừng trên mặt anh, trong lòng đã hiểu ra vài phần.

 

Tô Vi Sơ cúp điện thoại, nói với Tiêu Úy: “Cơm trưa không cần đặt phần của tôi, mọi người cứ ăn đi. À đúng rồi, nhớ cho Cục Bột Sữa ăn đấy.” Nói xong, anh cầm điện thoại và áo khoác rồi đi ra khỏi văn phòng.

 

Tiêu Úy liếc nhìn Cục Bột Sữa đang chơi đùa vui vẻ trên chiếc trụ cào móng sang trọng. Cục Bột Sữa dường như cũng nhận ra ánh mắt của anh, bèn “Meo ô~” một tiếng.

 

Tiêu Úy nhếch môi, “Ba mày đi tìm mẹ mày rồi, không cần mày nữa đâu.”

 

 

Ứng Yên La từ cửa sổ xe nhìn thấy Tô Vi Sơ bước ra từ tòa nhà. Cô hạ kính xe xuống, hơi nhoài người ra, vẫy vẫy tay với anh.

 

Tô Vi Sơ hiển nhiên cũng đã thấy cô, anh cười và bước nhanh về phía cô.

 

Ứng Yên La cũng xuống xe, nụ cười rạng rỡ, “Bất ngờ không? Ngạc nhiên không?” Cô đã thay một chiếc váy liền thân cổ vest màu xanh nhạt, vạt váy dài đến trên đùi, chân đi một đôi giày da nhỏ màu đen, mắt cá chân mảnh khảnh lộ rõ.

 

Ánh mắt Tô Vi Sơ dừng lại trên đôi chân trắng đến mức hơi chói mắt dưới ánh mặt trời của cô, anh bất động thanh sắc nghiến nhẹ răng. Xem ra cô hoàn toàn không để tâm đến lời anh nói lần trước.

 

Ứng Yên La nghiêng đầu, “Sao anh không nói gì hết…” Lời còn chưa nói hết, người trước mặt đã cúi xuống, không hề báo trước mà hôn lên môi cô. Hơi ấm quen thuộc khiến đầu óc cô trống rỗng vài giây. Đến khi phản ứng lại, gò má trắng nõn trong nháy mắt đã nhuộm một ráng mây hồng. Cô bất giác lùi về sau một bước, che miệng lại, cảnh giác nhìn xung quanh. Trên quảng trường, trên đường phố người qua người lại, sao anh lại có thể…

 

Trái ngược với vẻ mặt lén lút như vừa làm chuyện xấu của Ứng Yên La, Tô Vi Sơ lại thản nhiên hơn nhiều.

 

Ứng Yên La phát hiện ra hình như mọi người đang tập trung vào việc

của mình, không ai chú ý đến họ, lúc này mới yên tâm bỏ tay xuống. Cô lẩm bẩm: “Sao anh đột ngột vậy?”

 

Khóe miệng Tô Vi Sơ cong lên nhiều hơn, “Nhớ em.”

 

Ứng Yên La nhìn gương mặt này, đôi mắt này, đôi môi này… Thôi được rồi, tha thứ cho anh.

 

Lúc này, group chat của một bộ phận trong Tô thị đã nổ tung.

 

—— Á á á á á ra đây mau ra đây mau!! Tôi sắp chết rồi!!

 

—— ??????

 

—— Mọi người đoán xem tôi vừa thấy gì?

 

—— Ai biết bà thấy gì, nói nhanh lên!

 

—— Tôi tôi, tôi thấy sếp Tô!!

 

—— Sếp Tô vừa đi ra từ đại sảnh, ai cũng thấy mà?

 

—— Haha, vậy thì cái này mọi người chắc chắn không thấy được.

 

—— [Hình ảnh.jpg]

 

xxx đã thu hồi một tin nhắn.

 

—— Đệt! Đệt!! Mắt tôi mù rồi phải không?

 

—— Vãi chưởng!! Cái này mẹ nó cũng hot quá đi!!

 

—— Cứu mạng cứu mạng, tôi nhớ người phụ nữ trong ảnh, chính là bà chủ của chúng ta đó!!

 

—— Ai nhìn thấy mà không phải thốt lên một câu Sếp Tô đỉnh vãi!

 

—— Sếp Tô yêu bà chủ thật sự!

 

—— Cái này… cái này là thứ chúng ta có thể xem sao!! Trong chốc lát, chỉ vì một tấm ảnh, cả group chat sôi trào.

Hàng loạt bình luận “sốc tận óc”, “vãi chưởng”, “đệt” làm những nhân viên không kịp xem phải vò đầu bứt tai, tò mò đến phát điên! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!! Không lẽ là 18+?? Cái này… hình như không thực tế lắm, đừng nói là không có, cho dù có, ai dám đăng?!

 

Thế là trong group bắt đầu spam tin nhắn khóc lóc van xin “đại thần” gửi lại tấm ảnh một lần nữa.

 

“Đại thần” chỉ mỉm cười.

 

Thời khắc đặc biệt, quá hạn không chờ.

 

——

 

Khi lên xe, cô tự giác ngồi vào ghế phụ, vừa cài dây an toàn vừa hỏi: “Lát nữa ăn gì đây anh?”

 

Tô Vi Sơ khởi động xe, “Em quyết định là được.”

 

Ứng Yên La lập tức lôi điện thoại ra bắt đầu lướt app tìm quán.

 

“Ăn quán này được không, mỳ Ý…” Đang nói, Ứng Yên La cảm thấy có gì đó không đúng, con đường này sao có vẻ lệch khỏi làn xe vậy??

 

Chưa kịp để cô hỏi, Tô Vi Sơ đã dừng xe. Xe của họ vừa hay dừng ở đầu một con hẻm, không có người qua lại.

 

Ứng Yên La khó hiểu nhìn Tô Vi Sơ tháo dây an toàn của mình, vừa hỏi anh: “Dừng ở đây làm gì?” Đồng thời cô cũng định tháo dây an toàn của mình.

 

Lòng bàn tay cô vừa chạm vào khóa an toàn, đã bị một đôi tay ấm áp nắm lấy. Hơi thở bá đạo quen thuộc của người đàn ông lập tức bao trùm lấy cô.

 

Cô bất giác ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú của Tô Vi Sơ đã ở ngay

trước mặt. Khác với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước ban nãy, lần này anh dùng sức ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng căng đầy của cô.

 

Ứng Yên La chỉ cảm thấy miệng cô sắp bị anh ăn mất rồi.

 

Bình Luận (0)
Comment