Pháo Hoa Nhân Gian - Tống Cửu Cận

Chương 59

Khoảng 3 giờ chiều, Ứng Yên La đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Tinh Yểu.

 

Cô có chút bất ngờ, vuốt màn hình nghe máy.

 

“Yên Yên, chị đang ở đâu thế?” Thẩm Tinh Yểu hỏi cô.

 

Ứng Yên La không rõ vì sao cô ấy lại gọi cho mình, nhưng vẫn trả lời thật. Nói xong, cô lại nghe Thẩm Tinh Yểu nói: “Em cũng đang ở đây.”

 

Ứng Yên La: “???”

 

“Chị đến để tham gia hội nghị giao lưu điện ảnh đúng không, em cũng vậy.”

 

Ứng Yên La đứng bật dậy khỏi sofa, “Em cũng ở Hạ Môn à?”

 

“Đúng rồi, chắc chị vẫn chưa làm tóc đúng không, chúng ta đi làm cùng nhau đi.”

 

“Thế này phiền phức quá, bên bọn chị đã hẹn chỗ làm rồi.”

 

“Có sao đâu. Với lại, lễ phục của chị là do chính anh trai em chọn đấy, chị thật sự không mặc à?”

 

Lần này Ứng Yên La thật sự có hơi ngơ ngác. Tô Vi Sơ chọn lễ phục cho cô? “Anh ấy biết em cũng tham gia hội nghị à?”

 

“Đương nhiên, không phải anh ấy cũng sẽ đến sao.” Ứng Yên La: “???”

“Em nói là, hội nghị tối nay, anh ấy cũng đến?” “Đúng vậy…”

Thẩm Tinh Yểu bất giác liếc sang Ngụy Kính Nhất bên cạnh. Ngụy Kính Nhất bất đắc dĩ nhún vai với cô ấy.

“Anh trai em không nói với chị dâu à?” Cô không tiếng động hỏi Ngụy Kính Nhất bằng khẩu hình.

 

Ngụy Kính Nhất đương nhiên có thể hiểu được khẩu hình của vợ mình, anh ta gật đầu.

 

Mặt Thẩm Tinh Yểu lập tức xịu xuống. Hình như cô đã phá hỏng màn Surprise mà anh trai chuẩn bị cho chị dâu rồi.

 

“À thì, Yên Yên, chuyện này chị có thể giả vờ như không biết được không?”

 

Ứng Yên La không nhịn được cười, “Được.”

 

“Tốt tốt, vậy số phòng của chị là bao nhiêu, em cho trợ lý qua đón chị.”

 

Nếu đã là do Tô Vi Sơ sắp xếp, cô đương nhiên cũng sẽ không từ chối. Thế là sau khi nói cho Thẩm Tinh Yểu số phòng, cô lại gửi một tin nhắn

 

WeChat cho biên kịch Phùng.

 

Biên kịch Phùng trả lời cô bằng một sticker OK, cũng không hỏi nhiều. Một lúc sau, cửa phòng bị gõ vang.

Ứng Yên La ra mở cửa, bên ngoài là một cô gái trẻ có khuôn mặt thanh tú. “Chào cô Ứng, tôi tên là Đường Hân, là trợ lý của chị Yểu Yểu, đến đây để đón cô ạ.”

 

“Không cần dùng kính ngữ đâu, cứ bình thường là được rồi.” Ứng Yên La cười với cô gái.

 

Đường Hân “dạ” một tiếng, gật đầu. Dù không cần dùng kính ngữ, nhưng đối với người này vẫn phải cung cung kính kính. Người khác không biết thân phận của cô Ứng đây, chứ cô ấy sao có thể không biết? Người trước mặt chính là phu nhân của đại thiếu gia nhà họ Tô! Thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của tập đoàn Tô thị!

 

Ứng Yên La lấy điện thoại và thẻ phòng, khóa cửa rồi cùng cô ấy rời đi.

 

Đường Hân trực tiếp dẫn Ứng Yên La xuống gara ngầm, xe bảo mẫu của Thẩm Tinh Yểu đang đỗ ở đó.

 

Lên xe, Thẩm Tinh Yểu đã ở đó, chồng cô ấy là Ngụy Kính Nhất cũng ở đó.

 

Lần gần nhất họ gặp nhau là vào tháng 5, trong tiệc đính hôn của cô và Tô Vi Sơ.

 

Cô gật đầu với Ngụy Kính Nhất xem như chào hỏi, còn với Thẩm Tinh Yểu thì thân thiết hơn một chút. Lúc rảnh rỗi họ cũng hay trò chuyện vài

 

câu trên WeChat, lại thêm mối quan hệ chị dâu em chồng này, tình cảm được vun đắp rất nhanh.

 

Trên đường đi là cô và Thẩm Tinh Yểu nói chuyện. Ngụy Kính Nhất đặt laptop trước mặt, chắc là đang xử lý công việc, cũng không mấy để ý đến cuộc trò chuyện của họ.

 

Người phụ trách của studio làm đẹp ở Hạ Môn rất thân với Thẩm Tinh Yểu, nhiệt tình chào đón họ vào cửa.

 

“Lễ phục bên tôi đã nhận được rồi, chỉ chờ hai người thôi.”

 

Mái tóc đen nhánh, mềm mượt của Ứng Yên La được chuyên gia tạo hình uốn thành những lọn sóng lớn. Cô đeo một đôi bông tai ngọc trai, lớp trang điểm trong veo tự nhiên, mắt trang điểm nhẹ nhàng sạch sẽ, son môi màu caramel hạt dẻ, rồi thay bộ váy dạ hội nhung đen cổ chữ V mà Tô Vi Sơ đã chuẩn bị cho cô, để lộ ra đường cổ thon dài trắng nõn và xương quai xanh được cố tình phủ một lớp phấn nhũ.

 

Tạo hình này khiến cả chuyên gia làm cho cô cũng phải sững người vài giây. Gương mặt hoàn hảo, vóc dáng hoàn hảo thế này, thật sự không làm diễn viên để ban phát phúc lợi cho cộng đồng mạng sao?!

 

Thẩm Tinh Yểu cũng đã làm xong tạo hình và bước ra. Không phải cô ấy nói quá, nhưng Ứng Yên La thật sự là người có nhan sắc và vóc dáng đỉnh nhất trong số tất cả những người bạn không làm trong ngành giải trí mà cô ấy quen. Dù đặt vào giới giải trí, cô cũng là một sự tồn tại có thể

đè bẹp vô số tiểu hoa đán. Thật lòng mà nói, cô ấy cũng muốn lôi kéo cô vào giới giải trí.

 

Nhận thức này vừa lóe lên, cô ấy nhớ đến chính mình năm đó cũng bị Đoạn Thính Nhạc lôi kéo vào ngành như vậy.

 

“Đẹp quá đi, em chụp cho chị một tấm ảnh được không?” Thẩm Tinh Yểu trưng cầu ý kiến của cô.

 

Ứng Yên La có chút ngại ngùng gật đầu, “Được.”

 

Người học nghệ thuật có gu thẩm mỹ và khả năng nắm bắt rất cao, chỉ cần chụp bừa một tấm cũng đã đẹp không chịu nổi. Cô ấy chia sẻ tấm ảnh với Ứng Yên La, “Chụp thế nào?”

 

Ứng Yên La giơ ngón tay cái lên, “Đẹp.” Thẩm Tinh Yểu kiêu ngạo hất cằm.

Ứng Yên La đưa tay sờ sờ vạt váy, hỏi: “Bộ này có hơi lố quá không?”

 

Thẩm Tinh Yểu vừa gửi tấm ảnh vừa chụp cho anh trai, vừa trả lời: “Không lố đâu, có gì mà lố. Đến hội nghị chị sẽ thấy, mấy biên kịch, nhà sản xuất kia còn ăn mặc lộng lẫy, khoa trương hơn nhiều. Chị thế này chỉ là tạo hình bình thường thôi, chủ yếu vẫn là do nhan sắc và vóc dáng của chị gánh hết.”

 

Đường Hân tỏ vẻ tán đồng, gật đầu.

 

Điều kiện trời sinh, người khác có hâm mộ cũng không được, có ghen tị cũng không nổi.

 

 

Ứng Yên La không ngồi xe bảo mẫu của Thẩm Tinh Yểu đến hội nghị, nhưng lại được cô ấy để lại trợ lý Đường Hân, nhờ Đường Hân đưa cô đi gặp biên kịch Phùng và mọi người.

 

Lúc biên kịch Phùng và mọi người nhìn thấy tạo hình của Ứng Yên La, ai nấy đều kinh ngạc.

 

Họ đã làm việc cùng nhau mấy tháng, Ứng Yên La ở đoàn phim luôn ăn mặc sao cho thoải mái nhất, thậm chí còn ỷ vào làn da đẹp mà để mặt mộc. Nhưng dù vậy, cô vẫn là biên kịch mỹ nhân được công nhận của đoàn phim. Bây giờ chỉ cần trang điểm sơ qua, đã xinh đẹp hơn cả những nữ minh tinh họ từng hợp tác!!

 

Không nói nhiều, ít nhất ở hội nghị hôm nay, việc cô “chặt chém” các nữ biên kịch khác về nhan sắc là điều chắc chắn. Đừng nói là các biên kịch tuổi tác đa phần cũng ba bốn mươi, không thể so sánh được. Điều đó

chưa chắc đúng, mấy năm gần đây, trong ngành của họ đã xuất hiện không ít những gương mặt trẻ trung, tươi mới.

 

Ứng Yên La cũng để ý thấy biên kịch Phùng và mọi người không mặc trang phục công sở, trong lòng mới thả lỏng một chút.

 

Biên kịch Phùng đã ở cùng cô mấy tháng, con gái bà cũng chỉ hơn cô vài tháng, nên nhìn một cái là biết ngay tâm sự của cô. Bà an ủi: “Trang

phục của cháu không có vấn đề gì đâu. Hội nghị yêu cầu tất cả khách quý mặc trang phục trang trọng, đơn giản là váy dạ hội và vest thôi.”

 

Ứng Yên La cảm kích cười với biên kịch Phùng.

 

Hội nghị giao lưu điện ảnh thực ra cũng không khác mấy so với các buổi tiệc từ thiện, thời trang của giới giải trí, nói cho cùng vẫn là xoay quanh tài nguyên. Dù sao thì tài nguyên mà họ tìm kiếm đều là chung. Vào đến sảnh tiệc, Ứng Yên La mới thật sự cảm thấy, bộ trang phục này của mình thực sự không có vấn đề gì.

 

Đạo diễn Phùng ngày thường ở đoàn phim lôi thôi lếch thếch, hôm nay cũng mặc một bộ vest chỉn chu, còn xịt cả keo vuốt tóc, trông tinh thần vô cùng. Ông đang trò chuyện với mấy người cũng mặc vest đi giày da bên cạnh, khi nhìn thấy Ứng Yên La, ông lập tức vẫy tay với cô.

 

“Yên La, bên này.”

 

Ứng Yên La khẽ xách vạt váy đi về phía đạo diễn Phùng.

 

Một người bên cạnh ông mở miệng nói: “Lão Phùng, người này không phải là diễn viên mà ông định đề cử cho chúng tôi đấy chứ?”

 

“Xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng hình như không có ấn tượng gì nhỉ?” “Là diễn viên mới à?”

Đạo diễn Phùng liếc nhìn mấy người bạn cũ, nói: “Diễn viên gì chứ, người này không phải là diễn viên.” Đợi Ứng Yên La đến gần, ông mới tiếp tục giới thiệu: “Cô ấy là họa sĩ truyện tranh La Yên, đồng thời cũng

là một trong những biên kịch của《Lửa Cháy》, năng lực chuyên môn

tôi xin đảm bảo. Biết đâu sau này còn là đồng nghiệp nữa đấy.”

 

“Thì ra là cô La Yên à.”

 

Họa sĩ truyện tranh La Yên nổi tiếng hơn biên kịch La Yên rất nhiều!

 

La Yên hiện giờ trong giới của họ cũng có chút danh tiếng, nổi tiếng vì tài năng, và đương nhiên là cả nhan sắc của cô nữa. Dù sao thì danh xưng “biên kịch mỹ nữ” của cô trước đây cũng từng lên hot search.

 

Ứng Yên La cảm ơn đạo diễn Phùng đã giới thiệu, lịch sự chào hỏi mấy vị nhà sản xuất và đạo diễn này, trò chuyện vài câu rồi thêm WeChat.

 

Giới sáng tác và giới biên kịch vẫn không giống nhau. Giới trước bạn có thể đóng cửa tự làm, còn giới sau muốn phát triển thì phải mở rộng quan hệ, kết giao với thầy tốt bạn hiền. Ứng Yên La tin tưởng đạo diễn Phùng,

 

đương nhiên cũng tin tưởng bạn bè của ông. Sau này có hợp tác hay không là một chuyện, nhưng kết giao thêm một người bạn, có thêm một mối quan hệ cũng là một chuyện khác.

 

Hội nghị lần này có gần 400 khách quý, chủ đề thảo luận là con đường phát triển điện ảnh của Hạ Môn, thúc đẩy hợp tác trong các lĩnh vực kỹ thuật, tài chính, đào tạo nhân tài… của ngành điện ảnh Hạ Môn.

 

Chỗ ngồi của Ứng Yên La là do đạo diễn Phùng sắp xếp, ngồi cùng bàn với biên kịch Phùng và mọi người. Đạo diễn Phùng có địa vị không tồi trong giới, nên vị trí của họ cũng tương đối ở phía trước. Cô thậm chí còn thấy bóng dáng của Thẩm Tinh Yểu ở mấy bàn đầu.

 

Thẩm Tinh Yểu cũng nhìn thấy cô qua đám đông, cười nhướng mày với cô.

 

Biên kịch Phùng vô tình nhìn thấy sự tương tác của hai người, nhỏ giọng hỏi cô: “Cháu quen Thẩm Tinh Yểu à?”

 

Làm biên kịch như họ, ai mà không biết Thẩm Tinh Yểu. Hai đỉnh lưu lớn nhất của giới giải trí hiện nay bị hai chị em nhà họ Thẩm thầu hết, nữ nghệ sĩ có Thẩm Tinh Yểu, nam nghệ sĩ có Thẩm Vi Thanh. Có điều đầu năm nay Thẩm Vi Thanh đã tuyên bố ra nước ngoài tu nghiệp, nên hiện tại trong số các nam minh tinh có sức ảnh hưởng nhất phải kể đến Lục Ngăn và Tạ Chuẩn.

 

Ứng Yên La nghĩ một lát, nói: “Vâng, cũng xem như là bạn bè ạ.”

 

Chào hỏi một cách công khai như vậy mà còn xem như là bạn bè sao, rõ ràng là rất thân rồi. Nhưng biên kịch Phùng cũng không vạch trần, trong lòng liệt kê lại các mối quan hệ của Ứng Yên La, cảm thấy khả năng cao nhất vẫn là nhờ vào quan hệ của ảnh hậu Diệp Sơ Đồng.

 

Tại buổi tiệc của một nhãn hàng tháng trước, video Thẩm Tinh Yểu và Diệp Sơ Đồng trò chuyện vui vẻ đã vô tình lên hot search, nghĩ là họ có quan hệ riêng. Mà Ứng Yên La và Diệp Sơ Đồng có quan hệ tốt cũng không phải là bí mật gì, bạn bè chơi chung với nhau cũng là bình thường.

 

“Mà nói đến Thẩm Tinh Yểu, không thể không nhắc đến Ngụy tổng, cháu xem, hội nghị thế này mà cũng dắt vợ theo.”

 

Ứng Yên La thấy Ngụy Kính Nhất đang rót nước trái cây cho Thẩm Tinh Yểu bên cạnh, cười gật đầu, “Vâng, tình cảm của họ rất tốt.”

 

“Đúng là thật sự tốt. Nói đến thì họ kết hôn cũng đã bốn năm rồi nhỉ, tình cảm có thể nói là như hình với bóng. Bạn của tôi đang làm biên kịch trong đoàn phim của Thẩm Tinh Yểu, nói là tổng giám đốc Ngụy sắp dọn cả nhà đến Hoành đ**m luôn rồi. Thẩm Tinh Yểu thật sự quá hạnh phúc, chồng con sẵn lòng phối hợp với công việc của cô ấy.”

 

“Ngụy tổng thích cô ấy từ khi còn trẻ, khó khăn lắm mới cưới được về nhà, đương nhiên là phải nâng niu trong lòng bàn tay rồi.”

 

Biên kịch Phùng gật đầu, “Nói cũng phải, thanh mai trúc mã là ngọt ngào nhất.”

 

Ứng Yên La cúi đầu liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã hơn 8 giờ rồi. Cô mở WeChat, quay một đoạn video ngắn gửi cho Tô Vi Sơ.

 

Vợ Yêu Yên Yên: [Video]

 

Vợ Yêu Yên Yên: Hội nghị đông người thật, náo nhiệt quá. Lúc Tô Vi Sơ thấy video, anh đang trên đường đến hội nghị.

 

Tô Vi Sơ: Nhìn có vẻ náo nhiệt thật.

 

Ứng Yên La cong khóe môi, trả lời cũng nhanh thật.

 

Vợ Yêu Yên Yên: Anh về nhà chưa? Đã cho Cục Bột Sữa ăn chưa ạ? Gửi cho em một đoạn video của nó đi, em nhớ nó quá.

 

Bàn tay cầm điện thoại của Tô Vi Sơ khựng lại, anh nhìn quanh chiếc xe này…

 

Tô Vi Sơ: Chẳng lẽ em chỉ nhớ Cục Bột Sữa mà không nhớ anh sao? Tô Vi Sơ: [Khoanh tay.jpg]

Ứng Yên La thấy tin nhắn của anh suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Cô đương nhiên biết anh chơi xấu như vậy là vì anh căn bản không thể quay được video. Thế là cô lập tức dỗ dành anh: Em đương nhiên là nhớ anh

rồi! Nhớ anh nhất! Nhớ anh đến mức hận không thể thấy anh xuất hiện ngay trước mặt em bây giờ!!

 

Tô Vi Sơ thấy tin nhắn này xong, tâm trạng lập tức vui vẻ hẳn lên. Tô Vi Sơ: Thật hay giả? Không phải dỗ anh đấy chứ?

Vợ Yêu Yên Yên: Đương nhiên là thật rồi!

 

“Yên La, cháu xem.” Lời nói của biên kịch Phùng làm Ứng Yên La cất điện thoại đi, nhìn theo hướng bà chỉ.

 

“Người đang phát biểu trên sân khấu là Trịnh Thôi, người đó là nhân tài kiệt xuất trong giới biên kịch chúng ta. Nếu may mắn được hợp tác, cùng làm chung một đoàn phim, thì đúng là được lợi không ít.”

 

Ứng Yên La nhìn người đàn ông trung niên đang phát biểu trên sân khấu, dáng người hơi mập, nhưng khuôn mặt hiền hậu, khí chất trông cũng rất ôn hòa. Cô đang nhìn thì một giọng nam quen thuộc, dịu dàng bỗng vang lên bên cạnh.

 

“Xin hỏi, chỗ trống này có ai ngồi chưa?”

Bình Luận (0)
Comment