Ứng Yên La biết Tô Vi Sơ sẽ đến, nhưng cô không ngờ anh lại ngang nhiên ngồi vào chính bàn của cô như vậy.
Còn chưa đợi Ứng Yên La trả lời, mấy biên kịch ngồi cùng bàn đã nhận ra Tô Vi Sơ, không nhịn được mà kinh ngạc thốt lên.
“Tô Vi Sơ? Không phải chứ?”
“Anh ấy cũng tham gia hội nghị năm nay à?” “Đúng thế, chưa nghe nói gì cả.”
“Anh ấy thật sự muốn ngồi bàn chúng ta sao? Đây thật sự không phải là mơ chứ?”
“…”
Biên kịch La ngồi cạnh Ứng Yên La là người phản ứng lại đầu tiên, lại ngồi gần nhất, liền mở miệng nói: “Không có ai, cậu cứ ngồi.”
Tô Vi Sơ mỉm cười gật đầu với bà, sau đó thản nhiên ngồi xuống.
Ứng Yên La có hơi không tự nhiên mà ngồi thẳng người lại, thậm chí còn không dám nhìn Tô Vi Sơ. Chủ yếu là vì anh vừa ngồi xuống, ánh mắt của tất cả mọi người trong bàn đổ dồn về phía anh. Cô đâu dám nhìn anh nữa, sợ bị người ta nhìn ra manh mối gì đó.
Ánh mắt Tô Vi Sơ lướt qua mặt cô, dừng lại vài giây, sau đó như không có chuyện gì mà nhìn về phía người phát biểu trên sân khấu.
Bàn của họ đang trò chuyện rất rôm rả, không khí rất vui vẻ, nhưng vì sự xuất hiện của Tô Vi Sơ, bầu không khí cũng trở nên im lặng hơn nhiều, không hiểu sao lại có thêm vài phần gò bó. Dù có vắt óc suy nghĩ họ cũng không thể hiểu nổi, những nhà đầu tư, đạo diễn và nhà sản xuất nổi tiếng ngồi ở ba bàn đầu, tại sao Tô Vi Sơ lại đến bàn của họ.
Trong chốc lát, lòng người trong bàn đều xao động, ai cũng muốn nhân
cơ hội này để làm quen với Tô Vi Sơ. Nhưng ánh mắt của anh từ đầu đến cuối hướng về sân khấu, hơn nữa ai cũng có vẻ rục rịch nhưng không ai dám là người mở lời đầu tiên. Thế là cả bàn cứ im lặng như vậy mà nghe các vị lãnh đạo trên kia phát biểu.
Hai tay Ứng Yên La đặt trên đầu gối, cũng nhìn về phía bục phát biểu, nhưng khóe mắt lại dừng trên đường nét sườn mặt rõ ràng của Tô Vi Sơ. Còn về việc người trên sân khấu nói gì, cô một câu cũng không nghe lọt. Bỗng nhiên, cô khẽ cong khóe môi, đưa tay xuống dưới gầm bàn tối tăm, từ từ mà kiên định chạm vào đôi chân dài rắn chắc của người đàn ông.
Đạo diễn Tần Nghiêm vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Hy vọng trong tương lai chúng ta đều có thể đưa ngành công nghiệp điện ảnh Hạ Môn ngày càng lớn mạnh…”
Bàn tay mềm mại, ấm áp kia không thỏa mãn với việc chỉ chạm vào, mà còn thử thăm dò vẽ thành vòng rồi cọ xát.
Ngón tay Tô Vi Sơ đang cầm ly rượu khẽ siết chặt lại, giây tiếp theo anh nâng ly lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Khóe miệng Ứng Yên La vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Sau đó, cô thấy Tô Vi Sơ đặt ly rượu xuống,rất tự nhiên đưa tay xuống dưới. Cô bất động thanh sắc nhướng mày, chuẩn bị thu tay lại.
Nhưng nào ngờ động tác của Tô Vi Sơ lại nhanh đến vậy. Bàn tay anh đưa xuống đã nắm lấy tay cô, còn dùng ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay nhạy cảm của cô vài cái, cào đến mức cô tê rần từ chân đến tận sau lưng.
Cào cho đã ghiền xong, anh cũng không có ý định buông tha cho cô, mà nắm trọn lấy bàn tay cô, rồi kéo về một hướng nào đó.
Ứng Yên La tức thì bị dọa cho trợn tròn mắt, hàng mi hoảng loạn run rẩy, cô cũng bất giác rụt người lại. Ngay khi chỉ còn cách vài tấc, Tô Vi Sơ mới dừng tay cô lại. Anh như vô tình liếc nhìn xung quanh hội trường, đồng thời cũng có một khoảnh khắc chạm phải ánh mắt cô.
Trên mặt anh vẫn giữ vẻ điềm đạm, cấm dục, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên một nụ cười mà chỉ cô mới có thể nhận ra.
——-
Tô Vi Sơ rất nhanh đã bị các tai to mặt lớn khác trong hội trường chú ý tới.
Ở phía xa, Tô Vi Sơ nâng ly rượu, nói chuyện với mọi người một cách đĩnh đạc.
Biên kịch Phùng cảm khái: “Khí chất của sếp Tô đúng là đỉnh thật, phải không?”
Ứng Yên La “ừm” một tiếng tỏ vẻ tán đồng.
Tô Vi Sơ trò chuyện với mọi người một lúc rồi bỗng nhiên đi ra ngoài. Biên kịch Phùng: “Sếp Tô đi đâu vậy nhỉ?”
Ứng Yên La lắc đầu.
Một lúc sau, điện thoại trong lòng bàn tay Ứng Yên La sáng lên. Cô cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó khẽ đứng dậy.
Biên kịch Phùng đang nói chuyện với người khác để ý thấy, liền hỏi: “Sao vậy?”
“Cháu thấy hơi ngột ngạt, muốn ra ngoài hít thở không khí một chút ạ.” Nói xong, cô lại hỏi một câu: “Cô Phùng, cô có đi không ạ?”
Biên kịch Phùng cũng như cô dự đoán mà xua tay, “Tôi không đi đâu, cháu cũng về sớm một chút, đừng ở ngoài lâu quá, một lát nữa hội nghị cũng sắp kết thúc rồi.”
Ứng Yên La đáp một tiếng vâng rồi mới đứng dậy rời đi.
Ra khỏi hội trường, cô đi theo chỉ dẫn trên WeChat, rất nhanh đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia.
Tô Vi Sơ cũng thấy cô, sau đó dang rộng vòng tay về phía cô.
Ứng Yên La lập tức xách vạt váy đi về phía anh. Còn chưa đến gần, cô đã cảm thấy ánh mắt của người nào đó nhìn chằm chằm có phần quá nóng bỏng, làm cô hơi tê dại. Ngay khi bước chân cô khựng lại, người đàn ông đã bước hai bước về phía cô, giơ tay ôm cô vào lồng n.gực nóng bỏng.
Ban tổ chức hội nghị lần này vô cùng hào phóng, bao trọn cả một tầng lầu. Ngoài sảnh chính dành cho khách mời, còn có không ít phòng trống.
Trong bóng tối, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.
Bàn tay Tô Vi Sơ gần như có thể bao trọn lấy vòng eo của Ứng Yên La. Anh ghì chặt cô vào lòng anh, cảm nhận sự ấm áp và mềm mại của cô, giọng nói có phần khàn đi: “Lúc nãy sờ có vui không?”
Ứng Yên La hít hà mùi hương quen thuộc làm cô an lòng trên người anh, đôi mắt long lanh ánh sáng yếu ớt, “Sờ đâu cơ?”
Tô Vi Sơ véo nhẹ vào vòng eo thon của cô. Không đau.
Nhưng Ứng Yên La vẫn kêu lên một tiếng. Như tiếng mèo con yếu ớt.
Thật khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Tô Vi Sơ bật ra một tiếng cười ngắn, sau đó một tay nắm lấy chiếc cằm thanh tú của cô, hôn lên.
Ứng Yên La khẽ nhắm mắt, hé môi, phối hợp với anh.
Tô Vi Sơ ngậm lấy môi châu căng mọng của cô, vừa mú.t vừa li.ếm. Toàn thân Ứng Yên La tê dại, mềm nhũn như sợi mì. Cô nâng tay lên, định ôm lấy vai anh, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, nụ hôn càng sâu hơn.
Tiếng th/ở d/ốc, tiếng nuốt nước bọt, trong căn phòng tối tăm yên tĩnh này vang lên rõ mồn một.
Lúc tách ra, Ứng Yên La đã hoàn toàn dựa vào người anh.
Tô Vi Sơ ôm cô, vu.ốt v.e lưng cô, giúp cô điều hòa lại hơi thở.
“Lẽ ra không nên chọn cho em bộ lễ phục này.” Giọng anh khàn đặc. Ứng Yên La sau khi hoàn hồn vẫn còn sức hỏi lại: “Vậy là trách em à?”
Tô Vi Sơ cười, “Trách anh.” Vài giây sau, anh lại có chút muộn màng nhận ra một vấn đề, “Yên Yên, sao em có vẻ không hề bất ngờ khi anh xuất hiện ở đây vậy?”
Ứng Yên La li.ếm li.ếm đôi môi vẫn còn tê dại, “Có sao? Đâu có đâu?” Tô Vi Sơ ghé sát lại, dùng chóp mũi mình cọ cọ vào mũi cô, “Có.”
Ứng Yên La không thừa nhận, “Không có. Mà nói đi, anh đến đây, vậy Cục Bột Sữa đâu?”
“Cục Bột Sữa thì có người mang về nhà chăm sóc rồi.”
Ứng Yên La cười khẽ, “Xem ra anh đã có dự mưu từ trước rồi nhỉ.”
———-
Trận giao lưu hội này đến gần 11 giờ đêm mới kết thúc.
Ứng Yên La chào hỏi đạo diễn Phùng và mọi người rồi rời đi trước.
Cho đến trước khi vào phòng khách sạn, Tô Vi Sơ vẫn rất quy củ. Nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại, anh không thể kìm nén được nữa.
Bộ lễ phục dạ hội tinh xảo, đắt tiền bị nam chủ nhân tùy ý ném xuống thảm.
Khi nhiệt độ tăng cao, làn da trắng nõn của người phụ nữ cũng nhuốm một màu hồng xinh đẹp, làm đỏ rực đôi mắt của người đàn ông.
Cô, mỗi một tấc, mỗi một phân, mỗi một hào, đều là của anh.
Tiếng r/ên r/ỉ, tiếng th/ở d/ốc, sự mềm mại, ánh mắt, tất cả vô hình mà tỏa ra sự mê hoặc.
Ứng Yên La ngẩng cao cổ, để lộ chiếc cổ thon dài, trắng nõn yếu ớt dưới mắt người đàn ông mà không hề che giấu.
Tô Vi Sơ nhìn, không nhịn được mà cắn lên, rồi từ từ m.ơn tr.ớn. Mỗi một lần cô nuốt nước bọt, anh cảm nhận được rõ ràng.
Vì đêm nay phóng túng, nên ngày hôm sau Ứng Yên La quả quyết bỏ lỡ cuộc gọi của biên kịch Phùng. Tô Vi Sơ không bắt máy, nhưng đã dùng WeChat nhắn tin lại, nói rằng cô muốn dạo chơi ở Hạ Môn, sẽ về muộn
một chút. Sau khi nhận được tin nhắn biên kịch Phùng đã trả lời cô một câu “chơi vui vẻ”.
Tô Vi Sơ đặt điện thoại lại tủ đầu giường, một lần nữa kéo cô vào lòng, nhắm mắt ngủ tiếp.
Đến khi Ứng Yên La tỉnh lại, đã là giữa trưa.
Sau lưng cô áp sát một cơ thể rắn chắc, nóng bỏng. Ứng Yên La khẽ động đậy, người phía sau đã tỉnh giấc.
Tô Vi Sơ duỗi dài cánh tay, ôm cô chặt hơn, “Tỉnh rồi à?”
Ứng Yên La “ừm” một tiếng. Vì rèm cửa che sáng trong phòng đã được kéo lại nên phòng ngủ lúc này khá tối, cô cũng không biết bây giờ là mấy giờ. “Để em xem mấy giờ rồi.” Nói rồi, cô đưa tay ra khỏi chăn mỏng để lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Vừa thấy thời gian là 11 giờ 50, chút buồn ngủ còn sót lại của cô tức thì biến mất sạch sẽ.
Giây tiếp theo, cô lật người ngồi dậy, “11 giờ 50?!” Tô Vi Sơ vòng tay qua eo cô, kéo cô nằm xuống lại. Ứng Yên La véo cánh tay anh, “11 giờ 50 rồi…”
Tô Vi Sơ vùi mặt vào hõm cổ trắng nõn của cô, giọng khàn khàn “ừm” một tiếng, rồi nói tiếp: “Không sao, anh đã trả lời tin nhắn thay em rồi, nói với họ là sẽ về muộn một chút.”
Nghe vậy, Ứng Yên La thở phào nhẹ nhõm, “Khi nào anh về?” “Chắc khoảng bảy tám giờ tối.” Tô Vi Sơ nói.
Anh tiếp tục hỏi cô: “Em có muốn dạo chơi ở Hạ Môn không?” Mắt Ứng Yên La sáng rực lên: “Anh đi cùng em sao?”
Tô Vi Sơ nói: “Đương nhiên.” “Vậy công việc của anh?”
“Không sao, dù sao cũng đến đây rồi.”
Hai người ở lại Hạ Môn ba ngày hai đêm, đặt vé máy bay về Bắc Kinh vào lúc chạng vạng.
…
Tại hội nghị giao lưu ở Hạ Môn, nhờ sự giới thiệu của đạo diễn Phùng, Ứng Yên La đã thêm WeChat của không ít đạo diễn và nhà sản xuất nổi tiếng. Cho nên vừa về không được mấy ngày, cô đã bất ngờ nhận được lời mời kịch bản từ một vài người.
Trong số đó có cả kịch bản gốc và kịch bản chuyển thể, nhưng thời gian khởi quay của chúng rất gần nhau, không phải trong kỳ nghỉ hè này thì cũng là vào kỳ nghỉ đông năm sau. Mà lúc đó, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là cô vẫn còn đang ở trong đoàn phim dự án mới của đạo diễn Phùng.
Sau khi đạo diễn Phùng biết những người bạn cũ mà ông giới thiệu đã bắt đầu chìa cành ô liu về phía Ứng Yên La, ông lập tức đăng một dòng
trạng thái lên vòng bạn bè, tuyên bố rằng người đã ở trong dự án mới của ông, cảm ơn lời mời.
Việc này làm mấy người bạn cũ đã gửi kịch bản cho Ứng Yên La tức đến trắng cả mắt. Rõ ràng là ông giới thiệu người cho họ, kết quả vừa quay đi đã chiếm mất mấy tháng lịch trình của người ta, còn đăng lên vòng bạn bè một cách khoe khoang, đáng ghét như vậy.
Đạo diễn Phùng một bên cười hì hì đấu võ mồm với các bạn cũ, một bên dẫn theo đội ngũ nhỏ của mình bắt đầu công tác chuẩn bị giai đoạn đầu.
Giữa tháng 8, Thẩm Tinh Yểu đóng máy ở Hoành đ**m.
Tô Vi Sơ không quên lời hứa với Đô Đô lần trước, đợi cậu bé về Bắc Kinh sẽ đón Nhu Nhu qua chơi cùng.
Chuyện muốn đón Nhu Nhu đến Bắc Kinh cũng không gặp bất kỳ trở ngại nào từ phía vợ chồng Tống Thư. Chủ yếu là vì cậu bé Nhu Nhu vừa nghe tin Đô Đô về Bắc Kinh đã nằng nặc đòi qua.
Tô Vi Sơ ban đầu định tự mình qua đón người, nhưng vừa hay Đình Cẩn có một hội nghị giao lưu thương mại ở Bắc Kinh, nên không phiền đến họ nữa, thu dọn hành lý của con trai rồi “đóng gói” mang qua.
Mặc dù đã đón bọn trẻ về, nhưng hai vợ chồng họ ngày thường thật sự không có thời gian rảnh để chơi cùng chúng. Tô Vi Sơ đang có một dự án lớn cần anh tự mình giám sát, còn Ứng Yên La thì bận rộn với công tác chuẩn bị kịch bản và giai đoạn đầu của việc chuyển thể.
Thẩm Tinh Yểu nghe nói chuyện này, dứt khoát bảo họ đưa bọn trẻ đến chỗ cô ấy. Dù sao cô ấy cũng vừa đóng máy trở về, có một khoảng thời gian nghỉ ngơi.
Vợ chồng Ứng Yên La suy nghĩ, vẫn quyết định hỏi ý kiến của Nhu Nhu trước. Nhu Nhu không thân với vợ chồng Thẩm Tinh Yểu, nhưng lại thân với Đô Đô. Hơn nữa cũng đã nói rõ, chỉ ban ngày ở nhà họ Ngụy chơi với Đô Đô, buổi tối họ sẽ qua đón cậu về. Vì vậy, cậu bé cũng không hề kháng cự với môi trường mới này, vui vẻ đồng ý.
Hôm nay, Thẩm Tinh Yểu dẫn hai đứa trẻ đi ăn KFC, còn bị paparazzi chụp lén được.
Paparazzi bây giờ vì một chút KPI mà tiêu đề gì cũng dám viết. Thấy Thẩm Tinh Yểu dẫn theo hai đứa trẻ, họ thế mà lại bịa ra tin tức vợ chồng cô nghi ngờ sinh con thứ hai.
Lúc Thẩm Tinh Yểu thấy tin này, cô ấy tức đến bật cười. Trên đời này có cặp vợ chồng nào mà con thứ hai lại lớn tuổi hơn con đầu không? Trong video, Nhu Nhu nhìn một cái là biết lớn hơn Đô Đô rồi!
Thế nhưng họ đã làm mờ mặt hai đứa trẻ, lại còn giật tít định hướng, nên cộng đồng mạng bất giác nhận nhầm Nhu Nhu thành Đô Đô, Đô Đô thành Nhu Nhu, lúc này mới có cái gọi là tin đồn con thứ hai.
Bọn trẻ bị làm mờ mặt, cộng đồng mạng không phân biệt được Đô Đô và Nhu Nhu cũng không có gì lạ, nhưng fan của Thẩm Tinh Yểu thì lại phân biệt rất rõ. Vì vậy, còn chưa đợi vợ chồng cô ấy lên tiếng đính chính, fan đã ra mặt thay họ, giải thích rằng đứa trẻ thấp hơn trong ảnh
mới là Đô Đô, còn cậu bé cao hơn chắc là họ hàng trong nhà. Đồng thời, họ lại kêu gọi mọi người hãy chú ý đến tác phẩm, ít quan tâm đến đời tư, thuận tiện làm một đợt quảng bá để thanh lọc quảng trường.
Dự án lần này của đạo diễn Phùng khác với bộ《Lửa Cháy》trước đây. Đây là một bộ phim ngọt ngào, thanh xuân vườn trường có tên《Xuân Phong Ấm Áp》, chu kỳ quay không dài, dự kiến sẽ không quá bốn
tháng, cộng thêm hậu kỳ dựng phim, kỹ xảo các thứ, hẳn là có thể hoàn thành trước tháng tư.
Nghe ý của đạo diễn Phùng, là muốn nhắm đến suất chiếu hè năm sau. Phim thanh xuân vườn trường trong giới điện ảnh không phải đều thích chiếu vào dịp hè sao? Dù sao thì nghỉ hè học sinh được nghỉ, đối tượng khán giả chính rất phù hợp!
Dự án này cũng được chuyển thể từ tiểu thuyết, và tác giả nguyên tác có danh tiếng rất cao, trên mạng có đến mấy chục vạn lượt lưu trữ, fan nguyên tác cũng cực kỳ hùng hậu. Weibo chính thức của họ mới vừa lập, đã có mấy chục vạn fan, trong đó fan nguyên tác chiếm đến 95%.
Bất kỳ một bộ IP nào muốn chuyển thể thành công, điều không thể xem nhẹ nhất chính là sức mạnh của fan nguyên tác. So với fan phim được thu hút sau này, sự quan tâm và đầu tư của fan nguyên tác hiển nhiên sẽ nhiều hơn một chút, dù sao thì họ là từ hâm mộ nhân vật trong sách mà kéo đến hiện thực.
Đạo diễn Phùng cũng vô cùng coi trọng dự án này, nên việc lựa chọn diễn viên rất nghiêm ngặt. Hiện tại, diễn viên chính thức được chọn mới chỉ có nam chính và nữ phụ số 2. Nói đến gần đây ông cũng bận như con quay, một bên thử vai diễn viên, một bên còn phải kéo vốn đầu tư chưa về đủ.