Đạo diễn Thương và những người khác thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau đến nhà hàng đã đặt trước. Tổng cộng có ba người, họ đặt một phòng riêng. Sau khi các món ăn được dọn lên đầy đủ, họ mới bắt đầu thảo luận về mấy ứng viên cho vai nữ phụ số hai và nam phụ số ba đã được họ để mắt tới trong buổi thử vai hôm nay.
Triệu Nghi Tuyên và Hà Tuệ Tuệ là hai ứng viên mà họ ưng ý nhất cho vai nữ phụ số hai. Cả hai lại tình cờ chọn cùng một đoạn kịch bản để thử vai. Họ đã xem cả hai phần diễn, nhất thời có chút khó lựa chọn, vì vậy họ đã hỏi ý kiến của Ứng Yên La, với tư cách là tác giả nguyên tác.
“Yên La, em thấy hai người này thế nào?”
Ứng Yên La suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: “Em nghĩ là Hà Tuệ Tuệ ạ.”
Phó đạo diễn Lưu cười: “Tôi còn tưởng cô sẽ thiên vị Triệu Nghi Tuyên một chút chứ.”
Họ biết cô vừa hoàn thành một bộ phim là 《Gió Xuân Ấm Áp》, và Triệu Nghi Tuyên là nữ chính của phim đó.
Ứng Yên La nói: “Vẻ ngoài của Triệu Nghi Tuyên trong sáng ngọt ngào, còn Hà Tuệ Tuệ thì có phần quyến rũ hơn. Cô ấy hợp với nhân vật Toàn Ngọc hơn.”
Trên mặt đạo diễn Thương cũng lộ ra ý cười, rõ ràng ông cũng khá ưng Hà Tuệ Tuệ hơn. Vì vậy, trong bữa cơm này, ngoại trừ nữ chính, các
nhân sự chủ chốt khác của 《Bồng Lai》 đã được quyết định.
Bên này, Triệu Nghi Tuyên không được chọn, Trịnh Mỹ còn tiếc nuối hơn cả cô ta.
“Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm.” Triệu Nghi Tuyên khuyên chị ta.
“Tình cảm?” Trịnh Mỹ lườm cô ta một cái. “Nếu bình thường em chịu thu liễm cái tính tiểu thư của mình lại một chút, có khi còn có cơ hội. Cứ như em bây giờ, không biết đã đắc tội bao nhiêu người rồi.” Nói đến đây, Trịnh Mỹ lại đau đầu không thôi.
Triệu Nghi Tuyên tự biết mình đuối lý, cũng không muốn chọc giận quản lý, nên dứt khoát không nói gì.
Bên Vinh Quang, sau một thời gian giằng co, cuối cùng cũng đã chốt được nữ chính. Đó là đại hoa đán đang nổi của công ty họ, Ngụy Sơ.
Thực ra Ứng Yên La cũng biết Ngụy Sơ, vì Diệp Sơ Đồng đã nhắc đến cô ta không ít lần. Trước đây, họ là những nữ diễn viên cùng loại hình, có vẻ đẹp quyến rũ và trực diện. Hai đội ngũ đã cạnh tranh tài nguyên không ít lần, mãi cho đến khi Diệp Sơ Đồng giành được vòng nguyệt quế ảnh hậu mới bỏ xa cô ta một khoảng lớn.
Sau khi bên Vinh Quang chốt nữ chính, đạo diễn Thương đã mở một cuộc họp ngắn với họ. Rõ ràng, cuộc họp này là nhắm vào Ngụy Sơ.
Đạo diễn Thương có chút rầu rĩ. Mặc dù đây là lần đầu tiên ông hợp tác với Ngụy Sơ, nhưng những người bạn cũ của ông đã hợp tác với cô ta không ít. Về diễn xuất, Ngụy Sơ không có gì để chê, nếu không cũng không thể trở thành hoa đán phái thực lực nổi tiếng. Nhưng thái độ làm việc của cô ta lại không được tốt lắm, thường xuyên tỏ thái độ ngôi sao, và điều khiến cô ta nổi danh hơn cả chính là việc sửa kịch bản. Bộ phim
khoa trương nhất là khi cô ta mang theo sáu biên kịch vào đoàn phim để sửa kịch bản đủ kiểu.
Đạo diễn đó cũng không có uy quyền gì, căn bản không quản được cô ta, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ. Không ngờ bộ phim mà sáu biên kịch của cô ta sửa lại lại trở thành phim hot của mùa hè năm đó, giúp cô ta một
bước lên hàng tiểu hoa phái thực lực. Bộ phim đó cũng thu về không ít lợi nhuận, chính điều đó đã cổ vũ cho thói quen sửa kịch bản của cô ta.
Mặc dù họ một người là đạo diễn, một người là tác giả nguyên tác của
《Bồng Lai》, nhưng nói cho cùng, bản quyền phim vẫn nằm trong tay Ngu Nghệ.
Cuộc họp cuối cùng cũng không đi đến kết luận nào. Họ chỉ có thể chờ đến khi vào đoàn phim xem thái độ làm việc của Ngụy Sơ ra sao. Dù sao thì tư bản đứng sau lưng cô ta cũng đã rất vất vả mới giành được vai diễn này, chắc cô ta sẽ không dám làm bừa.
Ứng Yên La cũng đã nói chuyện này với Diệp Sơ Đồng.
Diệp Sơ Đồng lại không hề ngạc nhiên. Dù sao thì cô ấy bây giờ gần như có thể nói là dùng chung đội ngũ với Tạ Chuẩn, tài nguyên của hai nhà họ rõ ràng. Hai ngày trước đã nghe nói bên Vinh Quang, cả Ngụy Sơ và Khương Uyển đang tranh giành, nhưng rõ ràng khả năng của Ngụy Sơ lớn hơn một chút. Bây giờ quả nhiên là vậy.
Diệp Sơ Đồng đã sớm qua cái tuổi không phân biệt được phim trường và hiện thực. Bây giờ họ không chỉ đại diện cho chính mình, mà còn là những mối quan hệ tư bản và lợi ích phức tạp phía sau. Vì vậy, đối với
việc bạn trai và đối thủ của mình sẽ cùng đóng trong phim của chị em mình, nếu họ có thể hợp tác cùng mang lại thắng lợi lớn, cô ấy vẫn sẽ cảm ơn đối thủ này của mình.
Tô Vi Sơ rửa bát xong từ phòng bếp đi ra, thấy cô vẫn ngồi trên sofa gọi điện cho Diệp Sơ Đồng. Anh đi tới, từ phía sau nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu
cô.
Ứng Yên La theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, một bên nghe Diệp Sơ Đồng nói chuyện, một bên không tiếng động hỏi anh: “Xong rồi à?”
Tô Vi Sơ gật đầu, vòng ra trước mặt cô, giang hai tay ra.
Ứng Yên La lập tức cười đứng dậy, rồi dựa vào người anh. Cô một tay ôm cổ anh, một tay cầm điện thoại nói chuyện với Diệp Sơ Đồng.
Tô Vi Sơ vỗ nhẹ vào mông cô, ý bảo cô kẹp chặt hơn một chút.
Ứng Yên La đột nhiên bị vỗ như vậy, suýt nữa thì không kẹp vững, đồng thời cũng thở hắt ra một tiếng “a”.
Ngay lập tức, cả hai đầu dây im lặng.
Qua hai giây, giọng của Diệp Sơ Đồng truyền đến: “Vãi! Ứng Yên La, em bây giờ lợi hại thật!!”
Ứng Yên La vội vàng giải thích: “Không phải, không phải như chị nghĩ đâu…”
“Chị không nghe, chị không nghe, không nghe! Chúc hai người vui vẻ! Cúp máy đây!” Nói xong, Diệp Sơ Đồng không cho cô một cơ hội phản ứng nào, dứt khoát cúp máy.
Ứng Yên La bèn đưa tay ra vò mặt kẻ đầu sỏ: “Đều tại anh, bây giờ làm Diệp Sơ Đồng hiểu lầm rồi.”
Tô Vi Sơ mặc cho cô vò mặt mình, chỉ nhanh hơn bước chân về phòng.
Ứng Yên La bị anh đ.è x.uống tấm nệm mềm mại, hơi thở hai người quấn quýt vào nhau.
Đôi mắt Tô Vi Sơ trĩu nặng nhìn người dưới thân: “Yên Yên, chúng ta đã mấy ngày rồi…”
Ứng Yên La biết anh muốn nói gì. 《Bồng Lai》 sắp khởi quay, mấy ngày nay cô và đạo diễn Thương họp lớn họp nhỏ không ngừng, mỗi tối
về nhà cơ bản mệt đến mơ màng. Anh thương cô, nên cũng đã kìm nén. Hôm nay khó khăn lắm mới về sớm. Nghĩ đến đây, cô đưa tay lên sau gáy anh ấn nhẹ một cái, chủ động dâng môi lên.
Tô Vi Sơ lập tức thuần thục cạy mở môi cô, tìm đến đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt, quấn quýt lấy nhau. Tiếng mú.t nuốt trong căn phòng yên tĩnh trở nên đặc biệt rõ ràng. Anh nhìn cô chăm chú, như thể muốn nhìn thấu, nhìn hết con người cô.
Ứng Yên La bị anh hôn đến hơi thở hỗn loạn, mặt đỏ tai hồng, thậm chí xương cốt cũng tê dại.
“Meo~” Bỗng nhiên một tiếng mèo kêu quen thuộc từ cuối giường truyền đến.
Ứng Yên La đưa tay đẩy vai người đàn ông trên người, thở hổn hển: “Cục Bột Sữa… nó vào rồi.”
Tô Vi Sơ giả điếc làm ngơ, tiếp tục hôn cô.
Cục Bột Sữa trên giường lại “meo” một tiếng rồi nhảy một cái lên chiếc giường mềm mại. Nó mở to đôi mắt xinh đẹp, nghiêng đầu, nhìn họ.
Ánh mắt này thật sự khiến người ta khó mà bỏ qua.
Ứng Yên La véo anh một cái, nghiêng đầu tránh khỏi môi anh: “Đừng, có Cục Bột Sữa ở đây…” Tuy chỉ là một con mèo, nhưng cô vẫn không thể làm như không thấy, chủ yếu là con mèo béo này còn thành tinh nữa chứ!!
Tô Vi Sơ rên một tiếng, giữ chặt đầu cô, cắn một cái lên môi dưới của cô, lúc này mới xoay người dậy, xách con Cục Bột Sữa đang ngồi trên giường xem đủ trò vui của họ lên. Cục Bột Sữa dường như ý thức được điều gì, bất mãn vặn vẹo thân hình béo ú của nó, kêu “meo meo”.
Tô Vi Sơ không hề lay chuyển mà ném Cục Bột Sữa ra ngoài phòng ngủ. Cục Bột Sữa lập tức quay người lại định chui vào.
Ai ngờ Tô Vi Sơ đã sớm phòng bị, trước khi ném nó ra đã mở một khe cửa nhỏ, không chút do dự mà “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Cục Bột Sữa suýt nữa thì đâm đầu vào cửa, tức giận cào cửa kêu “meo meo”.
Tô Vi Sơ vừa đi vào vừa nói: “Còn cào nữa ngày mai cắt hết móng vuốt của mày!”
Ứng Yên La nằm sấp trên giường nghe anh nói, không nhịn được cười thành tiếng. Người đàn ông này thật ấu trĩ, còn đi cãi nhau với một con mèo.
Tô Vi Sơ bò lên giường theo tư thế của cô, hôn lên mặt cô: “Cười cái gì mà cười?”
Ứng Yên La giãy giụa một chút: “Anh dùng ít sức thôi, nặng quá.”
Tô Vi Sơ nghe lời mà thu lại sức, bắt đầu hôn lên cổ và bờ vai nửa hở của cô.
“Em sắp vào đoàn phim rồi, đừng để lại dấu ở chỗ rõ ràng.” Cô nhắc nhở anh.
“Vậy em để lại dấu ở chỗ rõ ràng trên người anh đi, anh không sao cả.” Ứng Yên La bật cười, nửa người nhổm dậy, cắn lên yết hầu của anh.
…
Hai ngày sau, Ứng Yên La đưa Triệu Nhiễm Nhiễm vào đoàn phim. Dàn diễn viên chính của 《Bồng Lai》 có tổng cộng sáu người.
Tạ Chuẩn, Chu Tuy An của Ngu Nghệ; Ngụy Sơ, Thẩm Phù của Vinh Quang; Hà Tuệ Tuệ của Thiên Nhạc và Thành Kha Nguyên của Tân Trừng.
Sau khi vào đoàn, họ có một tuần để đọc kịch bản, học lễ nghi, võ thuật…
Đến Hoành đ**m, Ứng Yên La trước tiên gọi điện thoại cho Tô Vi Sơ báo bình an, sau đó cùng đạo diễn Thương và những người khác đi ăn trưa. Lúc ăn cơm, đạo diễn Thương hỏi phó đạo diễn Lưu xem các diễn viên chính đã đến được mấy người rồi.
Phó đạo diễn Lưu nhìn WeChat: “Chu Tuy An và Thẩm Phù đã đến rồi. Hà Tuệ Tuệ và Thành Kha Nguyên vừa xuống máy bay. Bên Tạ Chuẩn nói đã lên máy bay rồi. Còn Ngụy Sơ…” Phó đạo diễn Lưu do dự một chút, rồi nói tiếp: “Không liên lạc được.”
Đạo diễn Thương thở dài một hơi, dường như cũng không quá bất ngờ. Ứng Yên La cũng bất giác nhíu mày.
Ba giờ chiều, 《Bồng Lai》 họp tại phòng họp của khách sạn.
Lúc Ứng Yên La và những người khác ra ngoài, vừa hay gặp Tạ Chuẩn cũng mới ra khỏi phòng. Tổ đạo diễn và nam nữ chính ở cùng một tầng này.
Tạ Chuẩn ăn mặc tùy ý, áo thun đen, quần thể thao, giày sneaker, mặt mộc đội mũ lưỡi trai. Vì quen biết Ứng Yên La nên trên mặt anh bớt đi rất nhiều vẻ lạnh lùng xa cách, riêng tư sẽ gọi cô là “chị Ứng”.
Nói ra thì Tạ Chuẩn cũng chỉ nhỏ hơn Ứng Yên La một tuổi, thực ra gọi bằng vai phải lứa là được, không cần phải gọi chị. Sở dĩ gọi chị là do Diệp Sơ Đồng yêu cầu. Bạn của chị gái thì cũng là chị gái, không gọi cũng phải gọi. Cứ thế gọi nhiều năm, dần dần cũng thành thói quen.
Triệu Nhiễm Nhiễm vốn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ tại sao mặt mộc của Tạ Chuẩn lại đẹp trai đến thế, giây tiếp theo đã bị tiếng “chị Ứng” của anh làm cho kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Chị… Ứng? Mà không phải là cô Ứng? Hay là cô La Yên??
Nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không ngốc đến mức đi hỏi lúc này. Dù sao lúc đi theo sau họ, cả người cô ấy vẫn còn ngơ ngác. Cô ấy chậm rãi liếc nhìn trợ lý của Tạ Chuẩn cũng đang đi theo sau. Trợ lý của Tạ Chuẩn, A Tu, thấy cô ấy nhìn mình, liền lịch sự gật đầu cười với cô ấy.
Triệu Nhiễm Nhiễm theo thói quen cũng gật đầu cười lại.
Họ cùng nhau đi về phía thang máy. Thang máy đến, để tránh gây hiểu lầm, Tạ Chuẩn định để Ứng Yên La vào trước, anh sẽ đi chuyến sau. Kết quả cửa thang máy vừa mở, Chu Tuy An và Thành Kha Nguyên cùng hai trợ lý của họ cũng đang ở trong đó. Họ không thể không quen biết Ứng Yên La và Tạ Chuẩn.
Hai chàng trai lớn đang nói cười, giây tiếp theo liền đứng thẳng người, lễ phép chào hỏi: “Chào cô Ứng, chào thầy Tạ.” Nói xong còn lùi về phía sau thang máy, hai trợ lý cũng theo đó lùi lại.
Ứng Yên La và những người khác thấy vậy, đành phải đi vào. Dù sao mọi người cũng đi cùng nhau, không có gì phải tránh né cả.