Pháo Hoa Nhân Gian - Tống Cửu Cận

Chương 87

Khi Ứng Yên La về đến nhà, Tô Vi Sơ vẫn chưa về. Cô đang định nhắn tin WeChat cho anh, thì điện thoại của Diệp Sơ Đồng gọi đến. Vừa bắt máy, giọng cô ấy đã truyền tới, “Chị lên hot search rồi!!”

 

“Chị lại làm gì thế?”

 

“Chúng ta đi dạo cửa hàng đồ nam, bị paparazzi chụp được.”

 

Ứng Yên La bật loa ngoài, sau đó đăng nhập Weibo, quả nhiên nhìn thấy hot search về Diệp Sơ Đồng.

 

Diệp Sơ Đồng đi dạo cửa hàng đồ nam Đó là tiêu đề hot search.

Ứng Yên La không nhịn được bật cười.

 

“Em còn cười sao?” Diệp Sơ Đồng không thể tin được. “Paparazzi là chọn lọc bỏ qua sao?”

“Không phải chọn lọc bỏ qua, mà là chọn lọc mù mắt ấy.” Diệp Sơ Đồng lầm bầm, rõ ràng là chuyện của hai người, sao lại thành một mình cô ấy độc diễn chứ?

 

Ứng Yên La nhìn những bình luận dưới hot search này, trọng điểm nằm ở việc Diệp Sơ Đồng có phải đã có bạn trai hay không. Cô nghĩ nghĩ, nói: “Có muốn em đăng một bài Weibo, giúp chị làm rõ một chút

không?”

 

Diệp Sơ Đồng cúi đầu nhìn người đàn ông đang gối đầu lên bụng cô ấy. Ánh mắt mang theo vẻ mệt mỏi quá độ. Cô ấy vu.ốt v.e mái tóc ngắn mềm mại của Tạ Chuẩn, nói: “Không cần, cứ để vậy đi, không muốn làm rõ, cũng chẳng có gì đáng để làm rõ.”

 

Ứng Yên La vừa nghe đã hiểu ý cô ấy, “Nghĩ thông suốt rồi à?”

 

Diệp Sơ Đồng trầm mặc vài giây, lúc này mới mở miệng: “Xem như là tiêm một mũi vắc-xin trước vậy.”

 

Ứng Yên La nghe xong, thực lòng mừng cho Tạ Chuẩn. “Thôi, không nói chuyện với em nữa, cúp máy nhé.”

 

“Được, tạm biệt.”

 

Sau khi cúp điện thoại, Ứng Yên La nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ. Cô vừa định gọi điện cho Tô Vi Sơ, thì dưới nhà bỗng truyền đến tiếng bấm nút tích tích tích tích ở chỗ huyền quan. Cô cố ý không đóng cửa phòng ngủ, mục đích là để tiện nghe động tĩnh dưới nhà.

 

Cô vén chăn xuống giường, đi dép lê ra ngoài, “Anh về rồi à?”

 

Tô Vi Sơ mở cửa bước vào, bước chân hơi loạng choạng, theo bản năng vịn vào tủ giày ở huyền quan.

 

“Vi Sơ?” Cô vội vàng chạy chậm xuống dưới.

 

Tô Vi Sơ ngẩng đầu nhìn người đang chạy chậm về phía mình. Cô mặc một chiếc váy ngủ màu be lam, tôn lên làn da trắng nõn, đặc biệt là dấu vết ở xương quai xanh vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Anh bước về phía trước vài bước, nói: “Em chạy chậm thôi, đừng vấp ngã. Anh không sao đâu.”

 

Trong khoảnh khắc, Ứng Yên La đã chạy đến bên cạnh anh. Cô đỡ lấy cánh tay anh, cũng ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh, “Anh uống bao nhiêu thế này”

 

Tô Vi Sơ cười kéo cô từ bên cạnh ra trước mặt mình, đưa tay đặt lên bờ vai mảnh mai của cô, đôi mắt sâu thẳm lại ướt át nhìn chằm chằm cô.

Cồn làm cho môi anh đỏ hồng hơn bình thường. Anh đột nhiên cười một cái, nghiêm túc nói: “Không uống nhiều đâu, anh không say.”

 

Ứng Yên La thấy vậy, gật đầu, “Được rồi, không say không say.”

 

Tô Vi Sơ kéo cô vào lòng, đôi cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy vòng eo thon mảnh của cô, đầu anh tựa vào gáy thơm tho của cô, “Yên Yên, anh thật sự không say đâu, vừa rồi chỉ là đứng không vững thôi, hơn nữa anh cũng không lái xe khi say, Tiêu Úy đã lái xe đưa anh về.”

 

Trong lúc nói chuyện, hơi thở hơi nóng bỏng của anh phả vào gáy cô. Ứng Yên La không nhịn được rụt lại một chút, giơ tay sờ gáy anh, “Em biết rồi, vậy chúng ta lên tắm rửa sạch sẽ nhé?”

 

Vào phòng ngủ, Ứng Yên La đưa tay cởi áo khoác và áo vest của anh ra, ngay sau đó đi cởi cúc áo sơ mi của anh.

 

Bàn tay nóng bỏng của Tô Vi Sơ nắm lấy tay cô, giọng khàn khàn, “Yên Yên, làm gì đấy?”

 

Ứng Yên La ngẩng đầu nhìn anh một cái, “Làm gì đâu, c** q**n áo cho anh, đi tắm.”

 

Tô Vi Sơ hơi cong môi, “Ồ” một tiếng, sau đó như nghĩ ra điều gì, lại hỏi: “Em nói quà của anh đâu?”

 

“Chờ anh tắm xong, tắm xong rồi sẽ đưa cho anh.” “Anh muốn xem ngay bây giờ.”

Ứng Yên La không nỡ từ chối anh, cuối cùng đành phải đi lấy quà cho anh.

 

“Đây.” Ứng Yên La đưa cho anh.

 

Tô Vi Sơ dùng ngón tay thon dài nhanh chóng cởi bỏ lớp gói. Bên trong là một chiếc cà vạt lụa màu xanh đen. Trong mắt anh hiện lên vẻ kinh

 

ngạc vui mừng, “Đẹp quá, anh thử xem sao.” Nói rồi, anh cầm lấy định quấn lên cổ.

 

Ứng Yên La không kịp ngăn cản, chính anh đã dừng lại, cúi đầu ngửi mùi rượu trên người mình, “Không được, anh vẫn nên đi tắm trước, tắm xong rồi thử lại.”

 

Tắm xong thì cũng thay đồ ngủ rồi, cũng đâu thử được, Ứng Yên La thầm nghĩ trong lòng.

 

Tô Vi Sơ đưa cà vạt cho cô, “Em giữ giúp anh trước nhé.” Nói xong, anh đứng dậy đi về phía phòng tắm.

 

Ứng Yên La theo hai bước, thấy bước chân anh vững vàng, cũng không quá lo lắng.

 

Trong lúc anh tắm, cô xuống lầu lấy thuốc giải rượu.

 

——

 

Chưa đầy hai mươi phút, anh đã ra khỏi phòng tắm.

 

Tóc cũng chưa lau khô, những giọt nước nhỏ li ti theo ngọn tóc chảy xuống, vai áo ngủ đều ướt một mảng. Cô đưa tay vỗ vỗ mép giường, nói với anh: “Lại đây.”

 

Tô Vi Sơ lập tức đi về phía cô.

 

“Em giúp anh lau tóc, anh uống thuốc giải rượu đi.”

 

Tô Vi Sơ “Ừ” một tiếng, anh uống thuốc giải rượu với nước ấm.

 

Ứng Yên La đặt khăn bông lên đ..ỉnh đầu anh, nhẹ nhàng xoa.

 

Tô Vi Sơ uống thuốc giải rượu xong vẫn không quên hỏi: “À đúng rồi, cà vạt của anh đâu?”

 

Ứng Yên La mím môi, xem ra anh thật sự rất tâm niệm chiếc cà vạt này, nhớ mãi đến tận bây giờ. Cô đưa tay từ trên giường lấy chiếc cà vạt đưa cho anh, “Đây này.”

 

Tô Vi Sơ nhận lấy cà vạt, giơ tay lên, rồi lại nhận ra lúc này anh đang mặc đồ ngủ không tiện phối hợp.

 

Ứng Yên La thực sự không nhịn được bật cười, sao mà anh đáng yêu thế? Y hệt như Nhu Nhu mỗi dịp Tết đến mong chờ quần áo mới vậy!

 

Tô Vi Sơ cũng nhận ra mình có chút nóng vội, và tiếng cười của người

phía sau từng chút từng chút lọt vào màng nhĩ, xuyên thẳng vào tim anh.

Anh không hề báo trước mà quay người lại, trước khi cô kịp phản ứng đã nhẹ nhàng đẩy vào vai cô, sau đó cả người đè ép xuống.

 

Ứng Yên La bị đè lên chiếc đệm chăn mềm mại, nhưng ý cười trong mắt cô không hề giảm đi chút nào. Cô vươn tay véo nhẹ vào má anh, “Làm gì vậy? Còn giận dỗi nữa à?”

 

Mái tóc dài đen nhánh của cô trải dài trên vỏ chăn màu trắng ngà, chiếc cổ thon dài trắng nõn, cổ áo ngủ mở rộng hơn nửa, trên xương quai xanh tinh xảo là những vết răng và vết mú.t màu hồng nhạt. Tuy cô gầy, nhưng những chỗ cần có thì lại không hề thiếu, phần dưới áo ngủ đầy đặn, bụng phẳng lì, giống như những dãy núi nhỏ nhấp nhô…

 

Đôi mắt Tô Vi Sơ bỗng trở nên sâu thẳm đáng sợ, giống như mực đậm đổ ra, từng lớp từng lớp lan tỏa.

 

Ứng Yên La rất nhanh không cười nổi nữa.

 

Cô “ô ô” vài tiếng, lại khiến đầu l.ưỡi n.óng bỏng của người đàn ông thăm dò sâu hơn.

 

Chiếc áo ngủ ở vai bị anh kéo ra ngoài, Ứng Yên La xoay đầu một chút, nắm lấy cổ tay anh, nhanh chóng nói:

 

“Đừng, kéo hỏng đó.”

 

Ngón tay thon dài đỡ lấy mặt cô, mạnh mẽ giữ chặt, một lần nữa cắn xuống.

 

Anh ngậm lấy môi dưới của cô, dùng răng cắn nhẹ.

Bình Luận (0)
Comment