Pháo Hoa Nhân Gian - Tống Cửu Cận

Chương 88

Tô Vi Sơ từng chút từng chút cắn m.ôi d.ưới cô, rất nhanh đã để lại dấu răng nhàn nhạt trên đôi môi đỏ mọng, căng tràn ấy.

 

Ứng Yên La bị anh cắn vừa ngứa vừa tê, cô hé môi, thở hổn hển, “Đừng cắn…” Cô thực sự sợ anh không cẩn thận, làm rách miệng mình mất.

 

Tô Vi Sơ nghe lời cô nói, cuối cùng cũng buông đôi môi yếu ớt của cô ra, tiện đà đưa đầu l.ưỡi n.óng bỏng chui vào khoang miệng cô, một lần

 

nữa quấn lấy nhau. Bàn tay thon dài của anh luồn xuống sau gáy cô, một tay nắm chặt, nâng lên để cô phối hợp với anh.

 

Nước bọt và oxy trong miệng Ứng Yên La bị anh cướp đi, chóp mũi toàn là mùi sữa tắm nhàn nhạt và mùi hormone quyến rũ, khiến đầu óng cô bắt đầu trở nên mơ hồ. Rất nhanh, gò má trắng nõn liền ửng hồng nhàn nhạt, đôi mắt ướt át trở nên mơ màng.

 

Sự ràng buộc được giải trừ, những âm thanh nhỏ vụn tràn ra.

 

Máu dưới tác dụng của cồn, bắt đầu sôi sục. Sau đó anh cúi đầu bắt đầu hôn tỉ mỉ gáy cô, nơi còn vương chút mồ hôi.

 

Một lúc sau, Ứng Yên La chợt mở to hai mắt, hình như… Họ đã quên mất.

Tô Vi Sơ cũng khựng lại, anh ôm eo cô, giọng nặng nề, “Xin lỗi…” Nói rồi, anh vừa định lùi ra.

 

Động tác trên tay nhanh hơn suy nghĩ nhiều, cô vươn tay ôm lấy vai anh, “Không sao đâu.”

 

Khi cô đưa tay ôm lấy, lưng Tô Vi Sơ đột nhiên cứng đờ vài giây. Sau đó, người không còn sức chống đỡ là cô, người tan rã là cô. Đến đỉnh điểm, cơ thể cô run rẩy vô lực.

Hóa ra bên trong cơ thể thực sự sẽ nóng hơn bên ngoài.

 

Tô Vi Sơ ôm lấy cơ thể cô đang run rẩy, cẩn thận hôn lên trán cô, mắt cô, mũi cô, cuối cùng là miệng cô. Đồng thời anh cũng không ngừng gọi nhũ danh của cô “Yên Yên”. Đôi mắt tan rã mơ màng của Ứng Yên La dần dần một lần nữa tụ lại tiêu cự.

 

Cơn kh.oái c.ảm ngập tràn qua đi là sự thỏa mãn không nói nên lời. “Em đây.” Cô khàn giọng đáp lại anh.

Ứng Yên La bỗng nhiên bật cười, nhỏ giọng hỏi: “Anh nói xem, sẽ có em bé không?”

 

Cô vừa dứt lời, cô cảm giác được hơi thở của người trên người mình nặng hơn vài phần.

 

“Em muốn sao?”

 

Ứng Yên La nhìn vào mắt anh, “Chỉ cần là của anh.”

 

Giây tiếp theo, đôi mắt người đàn ông đột nhiên trở nên sâu thẳm đáng sợ.

 

Nhiệt độ phòng ngủ vừa hạ xuống lại một lần nữa tăng cao, bùng cháy. Toàn thân Ứng Yên La bắt đầu trở nên thần trí không rõ, nước mắt nóng bỏng theo khóe mắt chảy vào thái dương đen nhánh không dấu vết, hai chân mềm nhũn không còn là của mình. Trực giác mách bảo cô, không

thể tiếp tục như vậy được nữa, quá hoang đường, vì thế cô nhắm mắt lại đẩy vai anh, giọng nói như mê sảng, “Đủ rồi… Buông tha…”

 

Bàn tay Tô Vi Sơ to lớn, một tay nhẹ nhàng nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô.

 

Ứng Yên La muốn thoát khỏi sự khống chế của anh, giọng nói mang theo tiếng nức nở.

 

“Tô Vi Sơ.”

 

Trong lúc giãy giụa, Ứng Yên La bỗng cảm thấy cổ tay bị thứ gì đó ràng buộc, xúc cảm lạnh lẽo, mềm mại như lụa. Đến khi khó khăn lắm mới nhìn rõ là thứ gì, đôi mắt cô chợt trừng lớn hết mức. Sao anh lại có thể?!

 

Cuộc giằng co trong nhà kéo dài rất lâu. Cuối cùng mới trở về yên tĩnh.

Tô Vi Sơ hoãn lại một chút, đầu cũng dần dần thanh tỉnh hơn, nhưng ngay sau đó đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.

 

Ứng Yên La hơi nằm nghiêng, trên gò má trắng hồng vẫn còn dính những giọt nước mắt chưa khô, mái tóc đen nhánh rối bù tản ra trên gối, hai cổ tay mảnh khảnh bị buộc bằng một chiếc… cà vạt màu xanh đen. Chiếc cà vạt dường như được thắt nút chết, vải vóc vốn trơn nhẵn giờ bị kéo nhàu nhĩ. Trên cơ thể trắng nõn là những vết đỏ mơ hồ, những dấu tay càng nhiều hơn tập trung ở eo và mông.

 

Tô Vi Sơ ngây người khoảng gần năm giây, sau khi phản ứng lại, anh nhanh chóng đi tháo chiếc cà vạt trên cổ tay cô.

 

Sau khi tháo cà vạt, hai tay cô được thả lỏng, và anh cũng nhìn thấy những vết hằn do bị trói trên cổ tay cô. Da cô mềm mại, lại trắng, dù chỉ chạm nhẹ cũng có thể để lại vệt đỏ, càng đừng nói là bị trói chặt như vậy.

 

Anh khó khăn gọi tên cô một tiếng.

 

“Yên Yên?”

 

Ứng Yên La mơ hồ đáp lại, như đang nói mê. “Buông tha… Buông tha…”

Tô Vi Sơ ghé sát lại, lúc này mới nghe rõ cô nói gì.

 

Anh dùng chăn lông bọc lấy cô, cẩn thận ôm cô vào phòng tắm rửa mặt. Ra ngoài xong, anh lại chạy xuống lầu, lục tung tìm thuốc để bôi cho cô. Ngay cả trong giấc ngủ mơ màng khi bị bôi thuốc, cô dường như cũng cảm thấy đau đớn, lông mày không tự chủ được mà nhíu lại, còn hơi rụt tay về phía sau.

 

Tô Vi Sơ lúc này hối hận vô cùng, anh vừa bôi thuốc vừa nhẹ nhàng thổi cho cô. Anh cũng không biết lúc đó anh sao vậy, cứ như là phát điên vậy. Anh về sau thật sự không dám làm chuyện này khi uống rượu nữa, quá phóng túng. Lần gần nhất làm chuyện như vậy, cũng là hơn một năm

trước rồi.

 

Mãi mới bôi thuốc xong cho cô, chờ thuốc mỡ khô gần hết, anh mới mặc đồ ngủ cho cô. Trước khi tắt đèn, anh nhắn tin cho Tiêu Úy, nói rằng sáng mai anh không đến công ty, ôm cô vào lòng, trong hơi thở đều là mùi thuốc trên người cô. Anh nghĩ, chờ cô dậy nhất định phải xin lỗi thật tốt, cho đến khi cô tha thứ cho anh mới thôi!

 

——-

 

Ứng Yên La bị khát tỉnh vào giữa đêm. Cổ họng đau quá.

Nuốt nước bọt cũng đau.

 

Lưng cô áp vào một khối ngực rắn chắc, nóng bỏng, như một lò sưởi tự nhiên. Tay chân cô được anh kề sát, ấm áp, nhưng cô đau, cả người vừa

tê vừa dại. Cô muốn uống nước, gấp gáp muốn uống, vì thế cô đành chịu đựng cơn đau, dùng khuỷu tay đẩy nhẹ người phía sau.

 

“Tô Vi Sơ, Tô Vi Sơ.”

 

Tô Vi Sơ ngủ không sâu, cô gọi hai tiếng là anh tỉnh.

 

“Yên Yên?” Trong bóng tối, giọng anh nghe cũng khàn khàn. “Em muốn uống nước.” Cô cố gắng mở miệng nói.

“Được, anh đi lấy cho em.” Nói rồi, anh vươn cánh tay dài, bật đèn bàn đầu giường.

 

Phòng ngủ tối tăm được ánh đèn ấm áp chiếu sáng, Ứng Yên La hơi nhắm mắt hoãn lại.

 

Tô Vi Sơ vén chăn, xuống giường đi rót nước cho cô.

 

Trong phòng ngủ có máy lọc nước, anh lấy nước ấm vừa đủ đưa cho cô. “Yên Yên.”

Ứng Yên La muốn ngồi dậy, nhưng vừa động đã đau.

 

Tô Vi Sơ thấy vậy, đặt ly nước lên tủ đầu giường, ngồi ở mép giường, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.

 

Ứng Yên La dựa vào lực của anh đứng dậy, lưng tựa vào ngực anh, vươn tay nhận lấy ly nước anh đưa qua, ừng ực ừng ực uống cạn một chén

nước đầy, cổ họng lúc này mới dễ chịu hơn không ít.

 

Tô Vi Sơ vén mái tóc dài của cô ra sau, hỏi: “Muốn uống nữa không?” Ứng Yên La lắc đầu, “Không uống.”

Cô trả ly nước cho anh, khi đưa ra, bỗng nhiên dừng lại.

 

Trên cổ tay mảnh khảnh của cô có vài vệt đỏ hỗn loạn nhưng rõ ràng, giống như bị thứ gì đó trói buộc vậy. Giây tiếp theo, trong đầu như nhớ ra điều gì, cô theo bản năng đưa bàn tay còn lại ra, cả hai cổ tay đều có…

 

Cà vạt?!

 

Quà tặng?!

 

Bình Luận (0)
Comment