"Ngươi, ngươi......" Dây thần kinh của Thiên Mệnh đế căng cứng, lập tức như bị cắt đứt.
"Phụ hoàng," Mạnh Tắc Tri mặt không biểu cảm: "Ngươi có phải muốn hỏi vì sao ta biết được chuyện này?"
Hắn thở d ốc thô bạo, nước mắt trào ra rơi xuống từng giọt: "Ai mà ngờ được vị Thái tử phi luôn luôn ôn nhu hiền lành, lại lợi dụng cơ hội đến chùa Hộ Quốc lễ Phật ngày mười lăm mỗi tháng để lén lút gặp gỡ Tần Thời trong thiện phòng!"
Quần thần đồng loạt ồ lên, ánh mắt nhìn Mạnh Tắc Tri cũng thay đổi.
Thảm, quá thảm.
Bị người phụ hoàng kính yêu phản bội đã là đủ đau lòng, giờ đến cả người vợ cả luôn được coi trọng cũng lại tư thông với kẻ thù không đội trời chung mà sinh ra đứa con gian dối.
Đáng nói nhất là, nhìn phản ứng của Thiên Mệnh đế, rõ ràng là lão đã biết chuyện này từ lâu.
Khó trách trong các hoàng tử, Thiên Mệnh đế lại sủng ái Tần Thư Chí nhất.
Đặt mình vào địa vị đó mà nghĩ, nếu bị thân nhân đối xử vô tình như vậy, ai mà cam tâm được?
Nghĩ đến đây, mọi người bỗng nhiên cảm thấy có chút đồng tình với Thái tử.
"Ngươi, các ngươi...... Nghiệt chướng......"
Nghe đến đây, trong đám người, lão Viên đại nhân chịu không nổi cú sốc, nghẹn khí công tâm, thở không ra hơi, trực tiếp ngất đi.
"Viên lão đại nhân! Viên lão đại nhân......"
Thiên Mệnh đế lúc này mới hoàn hồn, theo bản năng định phản bác.
Nhưng Mạnh Tắc Tri căn bản không cho ông ta cơ hội, giọng khàn đặc nói tiếp: "Khó trách, khó trách rõ ràng Tần Thời đã là phế nhân, vậy mà người vẫn muốn nâng đỡ hắn."
Cái gì?
Quần thần tinh thần rung động.
Phế nhân?
Chẳng lẽ thật sự như họ nghĩ?
Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng rơi xuống nửa th ân dưới của Tần Thời.
Con ngươi Thiên Mệnh đế co rút lại.
Tay Mạnh Tắc Tri khẽ run, miệng vết thương trên cổ Tần Thời lập tức sâu thêm một phần, máu tươi nhỏ giọt theo lưỡi dao rơi xuống nền đá.
Sắc mặt Tần Thời trắng bệch, đáy mắt đầy kinh hoàng: "Không, Tần Hạo, ngươi không thể giết ta......"
Vừa dứt lời, ngay trước mắt bao người, vạt áo giữa của Tần Thời đã thấm ra một mảng lớn nước ướt.
Một số vương công đại thần không nhịn được nhíu mày - dù Thái tử không được sủng ái, cũng mạnh hơn Tần Thời nhiều.
"Dừng tay --" Thiên Mệnh đế thở hổn hển: "Ngươi muốn thế nào?"
"Ta muốn thế nào?" Sắc mặt Mạnh Tắc Tri lập tức trầm xuống, hắn nhìn chằm chằm Thiên Mệnh đế: "Phụ hoàng, ngài tuổi cũng lớn rồi, khi xử lý việc nước khó tránh khỏi có lúc tinh lực không đủ, chi bằng nhường ngôi cho nhi thần, để nhi thần thay ngài gánh vác lo toan."
"Ngươi......" Nằm mộng à.
Người đầu tiên phản ứng lại là Tần Thời, nhưng chưa kịp nói hết câu, trường đao trong tay Mạnh Tắc Tri khẽ rung, hắn đau đớn, lập tức ngậm miệng, chỉ còn ánh mắt tràn đầy phẫn hận và không cam tâm phơi bày tâm tình.
Quan viên các thế gia đứng đầu là họ Tạ lập tức bước ra quỳ xuống: "Thỉnh bệ hạ thoái vị nhường hiền."
Cùng lúc đó, tiếng chém giết ngoài điện càng lúc càng gần, hiển nhiên là binh mã các thế gia đã đánh đến.
"Sao có thể?" Sắc mặt Thiên Mệnh đế đại biến, rõ ràng ông ta đã bố trí hai mươi vạn cấm quân ở sáu cửa hoàng cung và mười hai cổng lớn Kinh Thành, sao binh mã thế gia có thể đánh vào được?
"Phụ hoàng," Mạnh Tắc Tri không tiếc tiết lộ sự thật: "Ngài đề phòng nhi thần mời gọi các tướng lĩnh cấp cao trong cấm quân, lại quên rằng, người thật sự canh giữ các cửa thành từ trước đến nay đều là một số quan quân cấp thấp."
Nếu không chuẩn bị đầy đủ, sao hắn dám tùy tiện tạo phản?
Huống hồ những chuyện này hắn đều tự mình âm thầm thực hiện lúc đêm khuya, không hề tiết lộ với bất kỳ ai, đề phòng tai mắt mà Thiên Mệnh đế cài bên cạnh hắn.
"Bùm!" Một tiếng trầm đục, Thiên Mệnh đế ngồi phịch trở lại long tọa.
Ông ta đã thua.
Vị hoàng đế luôn tính toán không để lộ sơ hở, cuối cùng lại bại dưới tay một quân cờ trong tay mình.
Ông ta không phải là không có cơ hội lật ngược ván cờ.
Quan Hưng Vu là người của ông ta, chỉ cần hạ lệnh, binh lính trong điện lập tức có thể chém giết đám nghịch thần phản tặc này, mất đi nội ứng, phản quân ngoài điện tự nhiên cũng phải buông vũ khí đầu hàng.
Nhưng sau đó thì sao --
Tần Thời và Tần Thư Chí đều đang trong tay Thái tử, không chắc Thái tử có liều mạng giết hết để cùng chết.
Hiện tại toàn bộ triều đình đều biết ông ta thiên vị Tần Thời, thậm chí không tiếc lấy Thái tử làm lá chắn cho hắn.
Còn về Tần Thời, tội danh thông dâm với chị dâu, thậm chí có con riêng, đã đủ khiến hắn vạn kiếp bất phục.
Huống chi, hiện tại ai cũng biết, Tần Thời đã là một phế nhân.
Dù có lật được thế cờ thì sao? Tần Thời đã không còn khả năng ngồi lên ngai vàng.
Sự do dự của Thiên Mệnh đế, khiến Đại hoàng tử Tần Dục hiểu ra: đại thế của Thái tử đã định.
Nhận ra điều đó, hắn lập tức bình tĩnh lại, gượng cười một cái. Khi hắn còn đắc ý vì mời gọi được vài quan viên, thì Thái tử đã đi trước một bước tới nước cờ này.
Hắn có thể làm gì đây?
Chỉ đành cắn răng quỳ xuống: "Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng thoái vị nhường hiền."
Một khi đã quỳ xuống, thì khó mà đứng dậy nổi nữa.
Hắn chỉ còn biết trông mong Thái tử xem xét tình anh em cùng cảnh ngộ mà tha cho hắn một con đường sống.
Hành động dứt khoát của Tần Dục lập tức chấn động văn võ bá quan trong điện.
Các phe cánh của Đại hoàng tử đưa mắt nhìn nhau, rồi từng người một quỳ xuống.
"Thần đẳng khẩn cầu bệ hạ thoái vị nhường hiền!"
Chỉ trong chốc lát, hơn nửa triều thần đã quỳ xuống.
Không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
Thiên Mệnh đế đưa mắt nhìn từng người trong số họ.
Làm vua 21 năm, giờ đây ông lại một lần nữa nếm trải vị đắng của phản bội, cay đắng đến thấu tâm can.
Nhưng chẳng phải do ông tự chọn sao?
Cuối cùng ông cũng hiểu vì sao Thái tử biết rõ tất cả là bẫy do ông sắp đặt, mà vẫn kiên quyết nhảy vào.
Một phần vì bị ép buộc, một phần là tính toán, quan trọng hơn cả là Thái tử nắm giữ bí mật giữa ông và Tần Thời --
Và không do dự gì công khai thiên hạ.
Đây là scandal hoàng gia, không phải tai tiếng của Thái tử.
Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn luôn đứng ở vị thế kẻ bị hại.
Người cứu phụ thân què chính là hắn, người bị phụ thân lợi dụng làm pháo hôi cũng là hắn, người bị đệ đệ đội mũ xanh cũng vẫn là hắn......
Lịch sử xưa nay luôn do người chiến thắng viết.
Chỉ cần Thái tử không quá ngu ngốc, trăm năm sau, như Đường Thái Tông năm xưa, khi nhắc đến hắn, người ta sẽ nghĩ đến công tích và những bất công hắn từng chịu, chứ không phải là chuyện hắn đại nghịch bất đạo mưu triều soán vị.
Đây có lẽ chính là cảnh giới cao nhất của việc tạo phản.
Ông nên nói Thái tử tâm cơ thâm sâu, hay nên nói hắn trò giỏi hơn thầy đây?
Ông đã thua, thua đến thảm hại.
Gieo gió gặt bão, không sai chút nào.
Dù phải trả giá bằng mạng của Tần Thời và chính mình.
Huống chi, nhiều năm qua, chính ông mới là người có lỗi với Thái tử trước.
Quan trọng là, nhìn thủ đoạn Thái tử thể hiện hôm nay, có lẽ ông có thể trông mong hắn trở thành một hoàng đế đủ tư cách.
"Được rồi." Thiên Mệnh đế mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần: "Trẫm đồng ý với ngươi, nhưng ngươi phải đảm bảo, sau khi xong việc sẽ không truy cứu lỗi lầm của Thời Nhi."
"Được." Mạnh Tắc Tri dứt khoát đáp ứng.
Dù sao Thiên Mệnh đế cũng chẳng sống được bao lâu, hắn nhớ rõ, trong nguyên cốt truyện, cả nhà nguyên chủ đều bị giam chết.
Nếu nói báo thù, thì như vậy cũng đã quá đủ.
"Người đâu."
Tạ gia chủ lập tức trình lên thánh chỉ truyền ngôi đã soạn sẵn cho Thiên Mệnh đế.
Thiên Mệnh đế nhắm mắt lại: "Truyền quốc ngọc tỷ."
Đại thái giám Hà Mộ cung kính lui xuống, lúc trở lại trong tay đã có thêm một hộp gấm.
Khi ngọc tỷ in lên thánh chỉ, "keng" một tiếng vang lên, trường đao trong tay Mạnh Tắc Tri cắm xuống đất.
So với sự hân hoan của phe Thái tử, Tần Thời sắc mặt xám như tro, ngã ngồi bệt xuống.
Thấy vậy, trên mặt Tạ Kiến Trạch không khỏi hiện lên một nụ cười, khóe mắt lại đỏ hoe.
Vì lo sợ có biến cố, ba ngày sau, tức mùng Ba Tết, dưới sự sắp xếp của các thế gia, Thiên Mệnh đế cử hành lễ nhường ngôi tại Thái Hòa Điện.
Ngày hôm sau lễ Nguyên Tiêu, Mạnh Tắc Tri cử hành đại lễ đăng cơ trọng thể tại Phụng Thiên Điện.
Sau khi tế cáo thiên địa trở về, Mạnh Tắc Tri nhận lấy chén trà nội thị dâng lên, uống một hơi cạn sạch.
Đại thái giám mới nhậm chức, Triệu Tuyền, bước vào: "Bệ hạ, Viên lão đại nhân, Tạ đại nhân cùng sáu vị đại nhân cầu kiến."
"Không gặp." Mạnh Tắc Tri đưa tay tháo lưu miện trên đầu xuống: "Nói với bọn họ, có việc để mai hẵng đến."
"Dạ." Triệu Tuyền đáp lời.
"Đúng rồi, ngươi cũng thay xiêm y, theo trẫm ra cung một chuyến."
"Ra cung?" Triệu Tuyền sững sờ.
"Ừm." Mạnh Tắc Tri hừ nhẹ: "Đi bắt cái kẻ không nghe lời kia trở về."
......
"Ngươi thật sự muốn đi?" Cao Chính Phủ khuyên can lần cuối: "Thật sự không định suy nghĩ lại?"
"Ừm." Tạ Kiến Trạch bình tĩnh như thể đang nói việc vặt vãnh.
Sự thật chứng minh, hắn chưa từng bước vào được nội tâm người kia.
Quan Hưng Vu là do hắn mời gọi, nhưng dù đã cùng giường hai tháng, người nọ chưa từng nói với hắn Quan Hưng Vu là mật thám của Thiên Mệnh đế, cũng chưa từng tiết lộ chuyện mời chào các quan quân cấp thấp.
Người nọ giấu hắn mọi thứ có thể giấu.
Có lẽ từ đầu đến cuối, đối phương chỉ xem hắn như công cụ phát ti3t d ục vọng.
Nhưng vốn dĩ điều đó cũng chẳng có gì để oán trách - vì ngay từ đầu là hắn chủ động dâng tới cửa kia mà!
May là cuối cùng kế hoạch thành công, hắn cũng nên rút lui đúng lúc, để khỏi làm khó người nọ.
"Được thôi." Cao Chính Phủ bẻ một cành liễu trụi lá bên người, đưa cho Tạ Kiến Trạch: "Vậy ta không khuyên nữa, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, nhớ viết thư cho ta đấy."
"Được." Tạ Kiến Trạch vừa đưa tay định nhận thì sau lưng vang lên tiếng bước chân, rồi một giọng nói quen thuộc vang lên: "Chẳng phải là Tạ biên tu sao?"
Tạ Kiến Trạch theo bản năng quay đầu lại, đối diện với một gương mặt vô cùng quen thuộc, trong lòng hắn chợt trầm xuống.
Người lên tiếng là đại thái giám Triệu Tuyền.
"Các ngươi đang làm gì đó?" Ánh mắt Mạnh Tắc Tri dừng lại trên cành liễu trong tay Cao Chính Phủ, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Cao Chính Phủ phản ứng kịp, vội vàng vén áo choàng định hành lễ.
Mạnh Tắc Tri lập tức ngăn lại: "Ra ngoài cung rồi, không cần đa lễ."
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Tạ Kiến Trạch.
Không rõ vì sao, đáy lòng Tạ Kiến Trạch dâng lên một cảm giác chột dạ mãnh liệt. Đầu óc hắn nóng lên, giật lấy tay nải từ tay bạn, lắp bắp nói: "Ta, hắn... hắn sắp đi xa, ta đến tiễn hắn một đoạn."
"Ừ." Mạnh Tắc Tri làm bộ tin, quay sang Cao Chính Phủ: "Trời cũng không còn sớm, nếu đã muốn đi xa thì đi sớm một chút."
Có thể nói là đem hai chữ "giận chó đánh mèo" phát huy đến nhuần nhuyễn.
"Ờ... Hả?" Cao Chính Phủ ôm tay nải, ngây ngốc.
Ngẩng đầu nhìn lại, liền đụng phải ánh mắt đầy uy hiếp của Mạnh Tắc Tri, trực giác mách bảo hắn nên ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn gượng cười: "Ngài nói sao thì vậy."
Nói rồi gian nan nhấc chân, hướng về chiếc thuyền nhỏ đang đậu ven bờ.
Khi chiếc thuyền nhỏ khuất bóng khỏi tầm mắt, Mạnh Tắc Tri quay sang nhìn Tạ Kiến Trạch: "Được rồi, tiễn người xong rồi, về thôi."
"Ừ." Đầu óc Tạ Kiến Trạch một mảnh hỗn loạn, bước theo sau Mạnh Tắc Tri.
Cảm nhận rõ sự thấp thỏm và bất an gần như thành thực chất quanh người hắn, trong lòng Mạnh Tắc Tri thở dài một tiếng.
Không biết là chưa giao đủ tiền thuế, hay là lại muốn đánh du kích nữa.
Hắn nghĩ vậy, liền duỗi tay nắm lấy tay Tạ Kiến Trạch, sau đó, đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Tạ Kiến Trạch hít sâu một hơi, ánh mắt dừng lại nơi bàn tay đang đan chặt vào tay Mạnh Tắc Tri, bao uất ức trong lòng lập tức tan biến không còn chút dấu vết.
Hắn không khỏi chậm lại bước chân, muốn lưu giữ khoảnh khắc dịu dàng này thêm chút nữa.
Thấy được động tác của Tạ Kiến Trạch, Mạnh Tắc Tri đương nhiên hiểu lầm - quả nhiên là lại muốn "đánh dã chiến".
Chỉ là tiết trời mùa đông này--
Khóe mắt hắn liếc thấy một ngôi miếu hoang cách đó không xa, lập tức hiểu rõ.
Hắn liền dừng bước.
"Sao vậy?" Tạ Kiến Trạch không hiểu ra sao.
Mạnh Tắc Tri ra hiệu bằng ánh mắt với Triệu Tuyền và những người khác.
Bọn họ lập tức thức thời lui xuống.
Sau đó, hắn bế ngang Tạ Kiến Trạch lên bằng một tay, mặt không đỏ tim không loạn: "Nhớ nhà."