"Ngươi cứ tiếp tục bao che cho hắn đi, sớm muộn gì cũng có ngày hắn gây ra đại họa, lúc đó ngươi muốn trốn cũng trốn không nổi." - Giang Hồng Tiên vẫn không chịu buông tha.
"Được rồi," - Sở Huệ Hoa dịu giọng dỗ dành - "Chẳng qua cũng chỉ là bị lừa mất mấy tờ tiền giả, có phải trời sập đâu, rồi cũng kiếm lại được thôi."
"...Cái đó sao mà giống được, nếu để ta biết là đứa khốn nào dùng tiền giả, ta nhất định phải lột da nó cho bằng được..."
"Phịch!" - Mạnh Tắc Tri mạnh tay đóng sầm cửa phòng lại, ngăn cách tiếng ồn ào bên ngoài.
Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoay người, đập vào mắt là một căn phòng nhỏ chưa đến tám mét vuông, tường xi măng, sàn nhà cũng xi măng, cửa sổ kiểu cũ ô vuông, sơn xanh trên khung gần như đã bong tróc hết, thoạt nhìn tuy đơn sơ, nhưng được cái là rất sạch sẽ.
Nơi này là Đông huyện, thành phố Đinh, tỉnh Canh của Hoa quốc vào năm 2013.
Nguyên chủ Giang Kỳ Sâm, cái tên được lấy từ sách "Lỗ Tụng · Phán Thủy": "Cảnh bỉ hoài di, tới hiến kỳ sâm". Chữ "Sâm" có ý nghĩa là báu vật, là do Giang Hồng Tiên dùng hai con cá trắm cỏ lớn để mời một ông mù trong thôn từng học qua vài năm sách thánh hiền đặt tên giúp.
Giang Hồng Tiên là cha ruột của nguyên chủ, là anh cả trong nhà, cha mẹ mất sớm, một mình ông gồng gánh nuôi ba người em trai em gái lớn khôn. Người trong làng trên xóm dưới đều biết hoàn cảnh nhà ông, tự nhiên không ai muốn gả con gái mình vào đó để cùng ông chịu khổ.
Mãi đến năm 33 tuổi, ông mới cưới được mẹ của nguyên chủ là Sở Huệ Hoa, một năm sau sinh ra nguyên chủ.
Hiện tại công việc của ông là bán cá trong chợ thực phẩm, ngày nào cũng phải dậy sớm thức khuya, đến mùa đông thì tay nứt nẻ, cực nhọc vô cùng.
Nhưng cũng may nỗi vất vả của ông không phải vô ích.
Số phận của nguyên chủ được chia thành hai phần: Mười tám năm đầu ngang ngược khó thuần, sống như lấy trứng chọi đá; bảy mươi năm sau giàu sang vô ưu, hưởng hết vinh hoa.
Đây là lựa chọn của nguyên chủ. Anh ta là một người có công đức lớn, thuộc tầng lớp có đặc quyền.
Dùng ngôn ngữ hệ thống mà nói thì, nguyên chủ ở mấy đời trước là con ngoan trò giỏi, kiếp này muốn nổi loạn một lần cho đã.
Gia đình của nguyên chủ giống như hàng trăm ngàn hộ dân tầng đáy ở Hoa quốc: cha không có học thức, chỉ biết dốc sức nuôi cả nhà, tính tình nóng nảy, không vừa ý là trút giận lên con cái, tức giận quá còn động tay động chân. Mẹ thì vì nhiều lý do mà hết mực cưng chiều con.
Trong hoàn cảnh gia đình như vậy, nguyên chủ đã trở thành một kẻ nổi loạn đúng nghĩa.
Anh ta là một tên lưu manh, chính là kiểu lưu manh nổi trội nhất - gọi nôm na là "giáo bá".
Trường Nhất Cao là trường cấp ba tốt nhất ở Đông huyện, thành tích của nguyên chủ thì chẳng ra sao, nhưng trường nào cũng có những học sinh "được chọn đặc biệt", nguyên chủ chính là được cha mình chi bốn vạn tệ tiền đóng góp để được nhét vào lớp bình thường.
Anh ta cao to vạm vỡ, chẳng bao lâu đã "làm mưa làm gió" ở Nhất Cao.
Hút thuốc, uống rượu, yêu sớm, thu phí bảo kê... trừ nghiện m a túy ra thì chuyện gì anh ta cũng từng trải qua.
Mùa đông năm 2013, vào một ngày Chủ nhật, như thường lệ Nhất Cao cho học sinh nghỉ nửa ngày. Nguyên chủ cùng một đám bạn đang bàn xem đi tiệm net hay khu trò chơi. Kết quả khi đi ngang một con hẻm nhỏ, phát hiện có người đang bắt nạt học sinh Nhất Cao, hơn nữa còn rút dao nhỏ ra.
Nguyên chủ là người có nguyên tắc, đã thu phí bảo kê của học sinh thì phải bảo vệ sự an toàn cho họ, nên lập tức dẫn người xông tới. Kết quả trong lúc đánh nhau, anh ta sơ suất, đâm chết một người.
Có người chết, chuyện lập tức trở nên nghiêm trọng.
Liên quan đến danh tiếng của trường, dưới sự vận động tích cực của lãnh đạo nhà trường, chuyện cuối cùng được kết luận là "phòng vệ chính đáng", nguyên chủ không phải chịu trách nhiệm hình sự.
Nhưng gia đình nạn nhân không chịu buông tha, đòi bồi thường lên đến cả trăm vạn.
Nghe tới đây, trường bắt đầu giả điếc, người nhà được nguyên chủ cứu cũng biến mất không dấu vết.
Nhà họ Giang làm gì có từng ấy tiền, rất nhanh, sạp cá của Giang Hồng Tiên bị người nhà nạn nhân đập phá, họ còn kéo đến siêu thị nơi Sở Huệ Hoa làm việc, kết quả là bà cũng mất việc.
Chuyện này đã giáng một đòn rất lớn với nguyên chủ. Cầu cứu không được, còn bị cha mẹ đánh chửi, nguyên chủ cảm thấy vô cùng áp lực, không có chút khí phách nào, định trốn khỏi thành phố này. Nhưng đang trên đường chạy thì lại đổi ý, cảm thấy mình đã trưởng thành, nên gánh vác trách nhiệm.
Sau đó trên đường về nhà, anh ta cứu được hai học sinh tiểu học bị rơi xuống sông, suýt nữa mất cả mạng.
Đây chính là bước ngoặt trong số phận của nguyên chủ.
Hai đứa nhỏ kia có thân phận rất đặc biệt, là con cháu chính tông của một thế gia hiển hách ở Kinh thành, vì một vài nguyên nhân tình cờ xuất hiện ở Đông huyện.
Đối phương rất biết ơn, chẳng bao lâu đã giúp nguyên chủ giải quyết ổn thỏa chuyện với gia đình nạn nhân, sau đó coi anh ta như linh vật mà nuôi dưỡng.
Dưới sự sắp xếp của họ, nguyên chủ tỉnh lại và thuận lợi vào học tại một trường trung học chính quy trong khu đô thị, sau khi tốt nghiệp đại học liền được "tuyển chọn điều động", không quá mấy năm đã trở thành lãnh đạo trực tiếp của người từng phá dỡ nhà mình - chính là cái mà Giang Hồng Tiên gọi là "văn điền người lãnh đạo". Ngay cả việc cưới vợ cũng là lấy con gái nhà họ, mà nhà gái còn mang theo cả xe, nhà và mấy trăm vạn tiền mặt làm của hồi môn.
Có thể nói là rất chu đáo.
Nguyên chủ nghỉ hưu ở vị trí phó thị trưởng, lúc qua đời đã là "bốn đời vinh quang".
Tất nhiên thực tế không đơn giản như vậy.
Nữ chính của thế giới này là Triệu Vạn Tuyết, sinh ra trong một thôn nghèo lạc hậu. Khi cô năm tuổi, cha cô - Triệu Sơn - bị mất một chân trong một tai nạn mỏ. Mẹ cô không chần chừ dọn đồ ly hôn.
Rất nhanh sau đó, mẹ cô tái giá, cha cô thì cưới một người què còn lớn tuổi hơn cả mình.
Không quá hai năm sau, mẹ kế sinh cho cha cô một đứa con trai.
Có mẹ kế là có cha dượng, cộng thêm ông bà nội trọng nam khinh nữ, Triệu Vạn Tuyết sống không bằng chết. Từ nhỏ đã phải học nấu cơm giặt giũ, thường xuyên bị đánh chửi.
Nhưng chuyện đó vẫn chưa là gì --
Rất khó khăn cô mới thi đậu đại học, tưởng như sắp thoát khỏi khổ nạn. Ai ngờ bà bác nổi lòng tham, đưa cho mẹ kế cô ba vạn đồng.
Sau đó mẹ kế xúi cha cô bán cô cho một gia đình ở vùng hẻo lánh nghèo nàn, đổi lại một bé gái để làm vợ cho em trai cô.
Sau đó, con gái bà bác - tức chị họ cô - dùng tên cô để vào đại học.
Cuối cùng, cô chết vì khó sinh.
Sau khi chết, linh hồn cô thành quỷ, bám theo chị họ.
Cô tận mắt thấy chị họ sau khi tốt nghiệp liền gả vào hào môn.
Cô thấy mẹ kế rút từng đồng tiền từ chị họ, khiến cả nhà ăn sung mặc sướng.
Cô thấy con trai cha mẹ mình từng người một thành danh lập nghiệp.
-- Rồi cô trọng sinh.
Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên cô làm là đào được hơn hai mươi vạn từ quê nhà quan tham, sau đó thiết kế khiến cha mình cắt đứt quan hệ cha con. Rồi mang theo tiền và giấy báo trúng tuyển cao chạy xa bay. Vào đại học, dựa vào ký ức kiếp trước, cô vừa khởi nghiệp, vừa lần lượt vạch trần từng kẻ cặn bã, đập tan gia đình tra mẹ và cha kế, đá luôn gã tra nam từng đùa giỡn với tình cảm của mình, cuối cùng công thành danh toại và có được một mối tình đẹp.
Tóm lại, đây là một câu chuyện rất dốc lòng.
Nhưng tiền đề là: mẹ kế của Triệu Vạn Tuyết không phải là Sở Huệ Hoa.
Sở Huệ Hoa là mẹ ruột của nguyên chủ.
Nhà họ Triệu rất nghèo, nhưng lại khao khát có người nối dõi.
Cha của Triệu Vạn Tuyết - Triệu Sơn - khi làm công ở công trường, đã để ý tới cô giáo thay lớp bên tiểu học đối diện - chính là Sở Huệ Hoa.
Triệu Sơn bề ngoài trông cũng được, lại biết nói lời đường mật. Dưới một đợt công kích liên tục, Sở Huệ Hoa rất nhanh đã xiêu lòng.
Cô không quan tâm đúng sai, nhất quyết phải lấy Triệu Sơn. Ban đầu cha mẹ cô không đồng ý, họ chê nhà Triệu quá nghèo.
Không ngờ Triệu Sơn dụ dỗ Sở Huệ Hoa thành chuyện trước, gạo đã nấu thành cơm.
Cha mẹ Sở Huệ Hoa không còn cách nào, đành phải chấp nhận hôn sự của hai người.
Nhìn thấy Sở Huệ Hoa từng bước sa chân vào cái bẫy của nhà họ Triệu, cha mẹ Triệu lập tức trở mặt, buông lời thẳng thừng rằng: nếu Sở Huệ Hoa muốn gả vào nhà họ Triệu thì cũng được, nhưng vì trước đó họ đã vét sạch của cải để cưới vợ cho con trai cả, nên giờ thật sự không còn lấy ra nổi một xu tiền sính lễ. Sở Huệ Hoa nếu thấy chấp nhận được thì cứ gả, còn nếu không muốn thì cứ việc phá thai rồi đi tìm người khác mà lấy.
Nhân tiện, họ còn cố ý truyền chuyện này ra cho ai ai cũng biết.
Sở Huệ Hoa còn có thể làm gì được nữa, chỉ đành nuốt nước mắt mà gả cho Triệu Sơn.
Trong lòng cô vẫn còn mang chút hy vọng, luôn nghĩ rằng ít nhất thì Triệu Sơn yêu mình.
Trong mắt cô, tình yêu là vạn năng.
Giống như câu nói từng thịnh hành thời kỳ hôn nhân tự do: "Anh không xe, không tiền, không nhà, nhưng anh có một trái tim nguyện cùng em đến đầu bạc răng long."
Những lời ấy từng được mọi người tung hô, ca ngợi.
Nhưng thực tế, mức độ hoang đường của nó chẳng khác gì câu: "Tôi không học hành, không làm bài tập, không ôn thi, nhưng tôi có một trái tim không muốn trượt môn."
Sở Huệ Hoa chẳng bao lâu sau đã phải nếm trái đắng.
Cuộc sống hôn nhân vụn vặt, kể ra chỉ thấy nực cười và ghê tởm.
Triệu Sơn mỗi ngày trời vừa sáng đã ra ngoài làm thuê, tối về là lăn ra ngủ như chết, căn bản không có thời gian quan tâm đ ến Sở Huệ Hoa.
Mỗi khi Sở Huệ Hoa không nhịn được mà than phiền, thứ đón chờ cô luôn là những tiếng quát tháo của Triệu Sơn.
Những dịu dàng ân cần, săn sóc chu đáo thuở trước, tất cả đều là giả.
Nhà họ Triệu quá nghèo, mỗi ngày không ăn bánh ngô thì cũng là cháo khoai loãng. Sở Huệ Hoa nghén nặng, căn bản không thể nuốt trôi những thứ đó, người nhà họ Triệu lại chẳng thèm để tâm, ngược lại còn móc mỉa cô là tiểu thư nhà giàu, chịu khổ một chút cũng không nổi.
Lúc mang thai đến tháng thứ tám, Sở Huệ Hoa vẫn phải xuống đồng làm việc. Đến khi sinh ra là một bé gái, sắc mặt mẹ Triệu lập tức sầm xuống, đem trứng gà đường đỏ đi bồi bổ cho đứa cháu đích tôn.
Sở Huệ Hoa mới ở cữ được chưa đến nửa tháng đã bị mẹ chồng giục xuống ruộng, còn Triệu Sơn thì từ đầu đến cuối chưa từng cho cô sắc mặt dễ chịu, cũng chưa một lần ôm lấy đứa con.
Sở Huệ Hoa khóc sưng cả mắt, trái tim cũng dần nguội lạnh.
Cuối cùng, cú sốc đến từ vụ sập mỏ đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè gãy cô.
- Triệu Sơn bị cắt mất chân, tức là trụ cột trong nhà mất rồi, ngày tháng của nhà họ Triệu chỉ càng thêm khốn khó.
Sau một hồi hoang mang, cuối cùng cô cũng cứng rắn đưa ra quyết định: ly hôn với Triệu Sơn.
Nhà họ Triệu cho rằng vì đứa con mà Sở Huệ Hoa chắc chắn sẽ không thoát được khỏi lòng bàn tay họ. Nhưng họ không ngờ, sau khi nhà họ Sở biết được những gì Sở Huệ Hoa đã trải qua suốt những năm qua, liền kéo cả một đoàn người đến trước cửa nhà họ Triệu, ép Triệu Sơn phải ly hôn.
Đứa con gái đương nhiên bị để lại nhà họ Triệu, vì theo suy nghĩ của người nhà họ Sở, nếu Sở Huệ Hoa mang con theo thì sau này muốn tái giá giữ gìn thanh danh cũng rất khó, vì chẳng ai muốn nuôi con người khác cả.
Sau đó, dưới sự sắp xếp của nhà họ Sở, Sở Huệ Hoa kết hôn với Giang Hồng Tiên.
Thời gian đầu, cuộc sống của cô cũng chẳng dễ dàng gì.
Vì Sở Huệ Hoa có "tiền án bỏ chồng bỏ con", Giang Hồng Tiên lo sợ cô ôm tiền trốn đi, lại càng đề phòng cô lấy tiền chu cấp cho đứa con gái lớn, cho nên mọi chi tiêu trong nhà đều nằm chặt trong tay anh ta. Mỗi ngày chỉ cho cô vài đồng mua thức ăn, cần tiêu gì cũng phải xin anh ta trước.
Mãi đến khi nguyên chủ dần lớn lên, cả nhà chuyển vào huyện sinh sống, tình hình mới bắt đầu thay đổi.
Cuộc sống mới quấn lấy Sở Huệ Hoa, cô ép bản thân quên đi quá khứ đầy tủi nhục, toàn tâm toàn ý vun vén cho gia đình mới.
Bề ngoài, cô đã thành công.
Cô dồn hết tình yêu của người mẹ lên người nguyên chủ.
Cho đến 18 năm sau, con trai cô giết người.
Dưới sự nhắc nhở của người nhà họ Sở, Sở Huệ Hoa mới nhớ ra cô còn có một đứa con gái ruột đang ở tận kinh thành - Triệu Vạn Tuyết, người đã sớm nổi danh trong giới kinh thương.
Đường cùng, cô mang theo day dứt và bất lực đến tìm Triệu Vạn Tuyết. Cô không biết phải mở lời thế nào, đến lúc định thần lại thì đã bị người đời mắng chửi là "mẹ tồi".
Còn chưa kịp nghĩ bước tiếp theo nên làm gì, thì gã tra nam đang theo đuổi Triệu Vạn Tuyết đã vì lấy lòng cô mà công khai vụ việc.
Nguyên chủ bị kết tội cố ý gây thương tích trong phòng vệ quá mức. Vì đã trưởng thành và có đầy đủ năng lực chịu trách nhiệm hình sự, tòa án tuyên phạt hắn mười năm tù, đồng thời buộc bồi thường cho gia đình bị hại mười tám vạn nhân dân tệ.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà nguyên chủ bỏ lỡ cơ hội được cứu vớt hai đứa trẻ sau đó và cả cơ hội bước vào con đường thành công.
Từ đó, vận mệnh của hắn rẽ sang một con đường hoàn toàn khác.
Mười năm sau, nguyên chủ ra tù, không bằng cấp, lại có tiền án, không đơn vị nào dám nhận, cuối cùng chỉ có thể đi bán cá ở chợ, tiếp quản sạp hàng của Giang Hồng Tiên. Người năm đó từng bị hắn bắt nạt giờ ai gặp cũng có thể giẫm lên đầu hắn một cái, cuộc sống trôi qua đầy uất ức và áp lực.
Với Triệu Vạn Tuyết, đây chính là sự trả thù ngọt ngào.
Không ai từng nói cho cô biết Sở Huệ Hoa từng phải trải qua những gì. Trong mắt cô, nếu không phải vì Sở Huệ Hoa chịu không nổi cuộc sống khổ cực mà bỏ chồng bỏ con, thì cô cũng không phải rơi vào kết cục bi thảm như kiếp trước.
Chỉ cần Sở Huệ Hoa có một chút xíu tình mẫu tử, thì cũng sẽ không mười mấy năm qua chưa từng đến gặp cô một lần - rõ ràng cô học ngay tại trường cấp ba số một mà!
Trong mắt cô, nguyên chủ bị trừng phạt là đúng người đúng tội.
Nhưng cô không hề biết rằng, năm đó khi nghe tin cô đã chết, Sở Huệ Hoa đã khóc đến mù một con mắt.
Hiện thực và sự sắp đặt cách nhau cả vạn dặm, nguyên chủ trong lòng đầy nỗi uất hận.
Chỉ là vì quá vội vàng đi đầu thai, nên mới đành uỷ thác khảo công tư thay mình báo thù.