Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi

Chương 155

Đứng từ góc nhìn của Sở Huệ Hoa mà xét, bà từ trước đến nay đều là người yếu thế, chồng trước xem bà như một cái máy sinh con, chồng sau thì luôn cảnh giác, sợ bà đem tiền trong nhà đi giúp đỡ cô con gái lớn.

 

Không bàn tới trách nhiệm của bản thân bà, bởi vì bà đã chịu đủ khổ sở rồi.

 

Trải qua một lần hôn nhân thất bại, thái độ của người chồng sau khiến cho Sở Huệ Hoa cả ngày sống như đi trên băng mỏng, đối với bà mà nói, chỉ cần một bước sai lầm chính là vạn kiếp bất phục.

 

Tình cảm của bà dành cho Triệu Vạn Tuyết vô cùng phức tạp, bởi vì có đứa trẻ này mà bà mới bị ép gả cho Triệu Sơn, từ đó mới có những ngày tháng đau khổ sau này.

 

Nhưng nếu nói bà hoàn toàn không có chút tình cảm nào với đứa trẻ này thì rõ ràng là không đúng.

 

Chỉ là, tình cảm cũng cần có điều kiện, mà hiển nhiên bà không có đủ điều kiện ấy.

 

Bà là một người bình thường, cũng giống như đa số mọi người, khi đối mặt với khó khăn sẽ theo bản năng chọn lấy cái lợi và tránh cái hại.

 

Cho nên bà không xuất hiện trước mặt Triệu Vạn Tuyết.

 

Bà vừa đáng thương, lại vừa đáng trách.

 

Bởi vì việc bà từ bỏ Triệu Vạn Tuyết là sự thật.

 

Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, bà không phải là người đầu tiên đẩy Triệu Vạn Tuyết vào bi kịch của kiếp trước.

 

Hoặc cũng có thể nói, bà cũng là một người bị hại.

 

Mà đứng ở góc độ của Triệu Vạn Tuyết để nhìn, không cần nói tới số phận, không cần nói tới nhân quả, bị cha ruột coi thường, bị mẹ ruột từ bỏ, bị cả nhà bác cả mưu tính, bị mẹ kế tàn độc, những người này mới là gốc rễ khiến nàng kiếp trước có vận mệnh thê thảm. Nàng sai ở đâu?

 

Nàng không cảm thấy mình sai, điều này cũng không tính là sai.

 

Nàng từng tận mắt nhìn thấy Sở Huệ Hoa ngoan ngoãn nghe lời nguyên chủ, điều đó khiến sự thù hận của nàng bị phóng đại.

 

Về chuyện trước đây nàng không cẩn thận đẩy người chết, bất kể là phòng vệ chính đáng hay là phòng vệ quá mức, dù sao thì mối quan hệ của hai người vốn đã mơ hồ không rõ ràng, không thể chỉ đổ lỗi cho Triệu Vạn Tuyết ra tay quá nặng.

 

Trước tiên, không phải nàng bảo Sở Huệ Hoa đi tìm nàng, kết quả lại khiến nguyên chủ bỏ lỡ cơ hội cứu hai đứa nhỏ, bỏ lỡ cơ hội thăng chức.

 

Tiếp theo, cũng không phải nàng tự tay hại nguyên chủ ngồi tù, chỉ là tên tra nam kia vì muốn lấy lòng nàng mà bày ra tất cả, nhưng khi tên tra nam kia giống như hiến vật quý mà đem phán quyết của toà án đặt trước mặt nàng, thì nàng không còn cơ hội trốn tránh nữa rồi.

 

Cuối cùng, cho dù thế nào đi nữa, nguyên chủ cũng là em trai ruột của nàng, câu này không sai, nhưng không thể vì thế mà ép buộc một người từng bị kiếp trước hành hạ đến mức đầy thương tích, mang theo hận ý sống lại, biến thành một Bồ Tát lòng đầy từ bi, một thánh mẫu.

 

Chỉ có thể nói, là số phận trêu ngươi mà thôi.

 

Nguyên chủ cũng hiểu điều đó, cho nên yêu cầu của hắn rất đơn giản, chỉ là hiếu thuận với Sở Huệ Hoa và Giang Hồng Tiên, đồng thời cố gắng nổi bật lên mà thôi.

 

Mạnh Tắc Tri hỏi hệ thống: "Vậy Triệu Vạn Tuyết bây giờ nên làm gì?"

 

Cô ấy vốn dĩ không nên trọng sinh, đây cũng là sự thật.

 

Bây giờ, Triệu Vạn Tuyết chắc là vừa tốt nghiệp đại học, đang cùng tên tra nam và mấy người nữa phát triển một phần mềm phát sóng trực tiếp, chuẩn bị thành lập công ty.

 

Hệ thống trả lời: "Việc ngoài nhiệm vụ, ký chủ có thể không cần can thiệp."

 

"Hiểu rồi." Mạnh Tắc Tri hít sâu một hơi.

 

Nhưng thật sự có thể khoanh tay đứng nhìn sao?

 

Ngày hôm sau, Nhất Cao khai giảng.

 

Sở Huệ Hoa đặc biệt xin nghỉ một ngày, đưa Mạnh Tắc Tri tới trường làm thủ tục nhập học.

 

Sau khi nộp học phí và chi phí sinh hoạt, Sở Huệ Hoa lại dẫn hắn đi ăn cơm trưa ở ngoài trường, sau đó lấy ra một trăm đồng đưa cho hắn: "Đây là tiền tiêu vặt tuần này của con, cần thì cứ dùng, đừng tiết kiệm quá."

 

"Vâng." Mạnh Tắc Tri đáp lại.

 

Nhà họ Giang ở trong một thôn thuộc khu nội thành, cách Nhất Cao không xa. Giang Hồng Tiên và Sở Huệ Hoa đều rất bận rộn, khó tránh khỏi không thể chăm sóc cho nguyên chủ mọi lúc, cho nên để hắn ăn ở căn-tin trường, tối về nhà ngủ.

 

Bên ngoài, Sở Huệ Hoa nói với Giang Hồng Tiên là mỗi tuần chỉ cho nguyên chủ ba mươi đồng tiền tiêu vặt, nhưng thực tế chưa từng thấp hơn năm mươi.

 

Phần dư ra là tiền riêng của Sở Huệ Hoa tích góp được, bà đem toàn bộ áy náy dành cho Triệu Vạn Tuyết trước kia đổ hết lên người nguyên chủ.

 

Bà làm việc ở siêu thị, phụ trách gian hàng sữa, tuy lương không cao, chưa đến hai ngàn một tháng, nhưng nhẹ nhàng hơn các vị trí khác trong siêu thị. Mỗi khi siêu thị có khuyến mãi, một số bộ phận sẽ thuê nhân viên thời vụ với lương năm mươi đồng một ngày, những suất làm thêm này được ưu tiên cho người nhà. Nhờ vậy Sở Huệ Hoa mới có thêm thu nhập để hỗ trợ nguyên chủ.

 

"Mẹ đi đây, con nhớ học hành chăm chỉ nhé."

 

"Vâng."

 

Sở Huệ Hoa vừa đi, nhóm năm người Vương Chí Bân trốn sau cây cột điện liền vội vàng xúm lại, từng người vừa cười vừa xoa tay: "Giang ca, lát nữa tụi mình đi đâu chơi?"

 

Mạnh Tắc Tri nhận lấy điếu thuốc Vương Chí Bân đưa, bật lửa châm thuốc, hít một hơi thật sâu.

 

Là thuốc lá mềm Bạch Sa sáu đồng một bao, giá rẻ, vị không tệ, phù hợp với học sinh nghèo.

 

Mạnh Tắc Tri ngậm điếu thuốc, nói: "Đi net chơi game đi."

 

"Hảo."

 

Mạnh Tắc Tri vừa mở miệng, mọi người tự nhiên đồng ý, đoàn người lập tức mênh mông cuồn cuộn hướng tiệm net đi đến.

 

Tới nơi địa phương, trong đại sảnh rộng lớn đã ngồi đầy người, còn có không ít người đi lại qua lại ở lối đi nhỏ, chờ người khác hạ cơ.

 

Vương Chí Bân thuần thục cùng võng quản chào hỏi: "Triệu ca, cho chúng ta lưu máy nhé?"

 

"Để lại đi, cho các ngươi giữ cái ghế lô." Trung niên nam nhân được gọi là Triệu ca móc ra năm tấm card đưa cho Vương Chí Bân.

 

Bọn họ là khách quen của tiệm net này, đã quen thuộc với võng quản từ lâu.

 

"Cảm ơn Triệu ca."

 

Theo ký ức của nguyên chủ, họ mở máy tính, đưa tài khoản cùng mật mã vào.

 

"Các ngươi khai hắc, đợi chút ta có việc muốn ra ngoài một chuyến."

 

"Được." Vương Chí Bân cùng đám người thuần thục click mở game "Anh Hùng Liên Minh" trên mặt bàn.

 

Hợp lực với bốn người đem xuống dưới, Mạnh Tắc Tri thành công làm cho nguyên chủ lưu lại tài khoản game từ cấp kim cương rớt xuống bạch kim.

 

Chưa từng nghĩ rằng chính mình lại sẽ chơi trò chơi "phế" như vậy, Mạnh Tắc Tri ngẩn người một lúc, rồi đứng dậy rời tiệm net.

 

Ở dưới tàng cây, một trung niên nam nhân nằm liệt ngồi, thân hình suy sút, trong miệng lẩm bẩm: "30 vạn a... Lão Vương hắn trước kia chẳng phải đều chuyển khoản cho ta sao, sao lần này lại trực tiếp đưa tiền mặt... Sao lại đột nhiên hạ vũ khí đến thế, nếu không thì sao ta có thể chạy đến ngõ nhỏ bên trong được..."

 

Cũng đúng lúc này, bên tai hắn truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Lão bản, muốn sáu ly sữa đông hai tầng."

 

" Được."

 

Nghe thấy giọng nói, trung niên nam nhân theo bản năng quay đầu nhìn, rồi đột nhiên trợn to mắt.

 

Hắn vội vã chạy tới, như bắt được một cây cứu mạng rơm rạ, nói lắp bắp: "Ta... Ngươi... Ngươi ngày đó vì sao lại muốn dặn dò ta về nhà lúc đó, đừng chạy vào ngõ nhỏ..."

 

Mạnh Tắc Tri nhướng mày, không mấy để ý nói: "Có chuyện này à?"

 

"A?" Trung niên nam nhân hầu như không tin, trợn to mắt.

 

"Tổng cộng 24." Lão bản tiệm trà sữa từ tủ đông lấy ra sữa đông hai tầng, cho vào túi rồi đưa cho hắn.

 

Mạnh Tắc Tri từ trong túi móc ra một trăm đồng đưa cho lão bản.

 

"Không phải..." Trung niên nam nhân lấy lại tinh thần, nói: "Ngày hôm qua, ngày hôm qua không phải chính là ngươi cùng ta ở đây đến gần sao, đúng rồi, ta nhớ rõ, ngươi bên trái trên lỗ tai có một viên chí..."

 

"Trả ngươi 76."

 

Mạnh Tắc Tri nhận tiền từ lão bản, đếm kỹ rồi mặc kệ hắn.

 

Một tờ 50, hai tờ 10, một tờ 5, một tờ 1, không sai.

 

"Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ, ta cầu ngươi cho lời chắc chắn, kia 30 vạn chính là tiền cứu mạng ta." Trung niên nam nhân sắp khóc.

 

Mạnh Tắc Tri nhìn hắn, rồi triển khai tiền ra đếm lại một lần nữa.

 

Trung niên nam nhân nhìn hắn, nhìn tiền trong tay hắn, liền hiểu ra.

 

Hắn luống cuống móc bóp da trong túi ra, mở ra thấy chỉ có mấy tờ tiền lẻ, vội nói: "Ngươi đợi chút, ta lập tức quay lại."

 

Nói xong, hắn quay người hướng ngân hàng không xa đó vọt đi.

 

Chờ hắn trở lại, trong tay có thêm một xấp tiền cùng hai gói thuốc lá- đại khái là ngửi được trên người Mạnh Tắc Tri mùi, cố ý mua.

 

Mạnh Tắc Tri thích giao tiếp với người thông minh.

 

Đúng vậy, không phải hắn giả bộ, ai kêu nguyên chủ vốn có tính cách đó. Chủ yếu là, thân thể này còn quá trẻ, muốn trong thời gian ngắn dựng được uy tín, còn phải mạnh mẽ nữa mới được.

 

Ai kêu nguyên chủ tuyên bố nhiệm vụ phải trở thành một học bá có tiếng. Hắn nghĩ kỹ, chỉ có làm thần côn (thần gậy) mới có thể không bị học bá kia phá.

 

"Bắt người phải có tiền tài, cùng người tiêu tai, đó là quy củ của chúng ta, hy vọng ngươi hiểu." Mạnh Tắc Tri điên điên trong tay đếm tiền, 3000 khối luôn đó.

 

"Là là là," trung niên nam nhân không dám oán giận, trong xã hội sòng phẳng này lăn lộn nhiều năm, hắn sao có thể không hiểu: "Chỉ là ta hiện tại không có tiền, tiểu huynh đệ ngươi đừng ghét bỏ."

 

"Đủ rồi." Mạnh Tắc Tri thu tiền vào túi.

 

Số tiền hắn thu không thiếu lý, rốt cuộc trước đó cũng đã nhắc nhở trung niên nam nhân rồi mà.

 

"Vậy ngươi xem ta làm việc này sao?" Trung niên nam nhân gấp giọng hỏi.

 

"Ngươi năm nay bao tuổi rồi?" Mạnh Tắc Tri liếc nhìn diện mạo hắn.

 

"42." Trung niên nam nhân không biết tại sao hắn hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời.

 

"Ân." Mạnh Tắc Tri bóp ngón tay, nói: "Đi theo quốc lộ, ra huyện thành thứ tư, giữa sườn núi có một nhà lầu hai tầng, ngươi vứt đồ ở đó."

 

"Dễ dàng vậy sao?" Trung niên nam nhân sửng sốt chớp mắt.

 

"Không đâu." Mạnh Tắc Tri dặn dò: "Nhớ kỹ quan sát người qua lại, người kia chính là kẻ tái phạm."

 

Trung niên nam nhân phản ứng: "Hảo."

 

Hắn không dám không nghe lời, ngày hôm qua chính vì không tiết lộ cho đối phương nên mới đánh mất tiền.

 

Hắn cũng không sợ Mạnh Tắc Tri lừa mình, hắn làm công trình, trong tay không thiếu mối quan hệ, có ngàn phương cách làm Mạnh Tắc Tri trả giá đại giới.

Bình Luận (0)
Comment