Lúc từ tiệm net đi ra thì trời đã tối sầm xuống, Mạnh Tắc Tri dẫn theo Vương Chí Bân và mấy người kia sang quán ăn nhanh đối diện ăn bữa tối. Khi quay lại trường học thì đúng lúc chuông báo vào lớp vang lên.
Học sinh xung quanh lập tức bước chân nhanh hơn, còn nhóm người của Mạnh Tắc Tri thì vẫn thong dong, không vội vã, cứ từ từ mà đi.
Nguyên chủ trước kia học lớp 12, lớp 318, là kiểu học sinh đội sổ trong lớp.
Hai tháng trước, tức là học kỳ hai lớp 11, khối lớp 11 có tổ chức kỳ khảo thí trình độ học vấn.
Theo quy định, chỉ cần vượt qua kỳ khảo thí này là có thể nhận được bằng tốt nghiệp cấp ba.
Kỳ khảo thí trình độ học vấn chỉ kiểm tra kiến thức cơ bản, không khó, chỉ cần nghiêm túc làm bài thì gần như đều qua được, các thầy cô chấm thi cũng cố gắng hết mức để chấm nới tay. Để đảm bảo học sinh đều có thể vượt qua, giám thị coi thi cũng tương đối dễ dãi.
Hơn nữa, kỳ khảo thí này không giống các kỳ kiểm tra hàng tháng được sắp xếp chỗ ngồi theo thành tích, mà là toàn huyện trộn lẫn học sinh rồi ngẫu nhiên bố trí phòng thi. Mỗi phòng thi đều có một hai học sinh học giỏi, nên không gian để "xử lý" cũng không giống nhau.
Trước đây khi trong phòng học chưa có máy quay, nếu như giám thị viết đáp án lên bảng đen, học sinh bên dưới sao chép cũng không hiếm gặp.
Còn có chuyện mấy năm trước, trong kỳ khảo thí có học sinh phát tán đáp án, kết quả là nhắn nhầm dãy số, gửi đáp án sang điện thoại của Phó Cục trưởng Công an huyện bên cạnh.
Cũng chính vì những lý do này mà đám học sinh học kém như nguyên chủ đều dễ dàng vượt qua kỳ khảo thí trình độ học vấn.
Sau khi vào lớp 12, trường học liền gom hơn mười học sinh có khả năng đậu vào đại học loại hai từ các lớp thường, dồn hết vào lớp trọng điểm, sau đó lại chia nhỏ đám học sinh có hy vọng đậu đại học loại ba và loại hai ra, lập thành ba lớp lao động chuyên biệt.
Trường học muốn nâng cao tỷ lệ thi đậu đại học nên cũng không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Vì vậy, lớp thường ở năm lớp 12 chẳng khác gì con riêng của mẹ kế, chỉ cần không gây chuyện là nhà trường đã thấy may mắn lắm rồi.
Cũng có không ít học sinh sau khi hoàn thành kỳ khảo thí thì ra ngoài đi làm, vì trường quy định rằng chỉ cần nộp đủ học phí và có chữ ký của phụ huynh thì học sinh có thể không cần đến trường, chỉ cần đến tháng 6 năm sau quay lại lấy bằng tốt nghiệp là được.
Cho nên, dù lớp 318 lúc đầu là đại ban với hơn 90 học sinh, đến giờ còn giữ được hơn 40-50 người cũng đã là khá lắm rồi.
Nhà trường buông lỏng quản lý như thế, khiến đám người Vương Chí Bân càng thêm lười biếng.
Cũng chính vì thế, Mạnh Tắc Tri mới dám mạnh miệng nói rằng đến cuối tháng này sẽ giúp Vương Chí Bân lắp một bộ thiết bị phát sóng trực tiếp.
Nghề này cần bắt đầu sớm. Hắn nhớ không nhầm thì hình như là tháng sau, công ty phát sóng trực tiếp của Triệu Vạn Tuyết sẽ bắt đầu chính thức tuyển chủ bá từ xã hội. Ít nhất ban đầu, công ty của họ vẫn rất có thực lực, Mạnh Tắc Tri tính toán để Vương Chí Bân đi thử một phen.
Mà chính sách buông lỏng của trường học này lại vừa hay cung cấp cho Vương Chí Bân đầy đủ thời gian để chuẩn bị.
Khi nhóm người họ đến khu dạy học thì đằng sau đã chẳng còn mấy ai.
Lớp 318 nằm trên tầng ba, ngay khúc quanh một hành lang. Mới vừa tới nơi, trước mặt bỗng có một bóng người lao ra...
"Phanh" một tiếng vang trầm đục, Mạnh Tắc Tri ôm chặt người vừa vặn nhào thẳng vào lòng mình, còn xấp bài thi trong tay đối phương thì vì cú va chạm mạnh mà rơi hết xuống đất.
Có thể chủ động nhào vào lòng hắn như vậy, ngoài vợ hắn ra còn ai vào đây nữa!
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc vương nơi chóp mũi, Mạnh Tắc Tri cúi đầu nhìn, chạm phải gương mặt thanh tú kia.
Di--
Mạnh Tắc Tri lúc đầu còn đang suy đoán, lần này đối phương sẽ xuất hiện trước mặt hắn với thân phận gì.
Dựa vào hiểu biết của hắn với người này, hắn cho rằng thân phận có khả năng nhất chính là giáo viên - dù sao văn phòng, phòng học, nhà kho thể dục v.v... đều là những nơi rất thuận tiện cho phát triển tình cảm.
Chỉ là không ngờ lần này, đối phương lại giống hệt hắn - cũng là học sinh.
Còn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, Diệp Văn Tự đã đưa tay che mũi, nước mắt lập tức lấp đầy hốc mắt.
"Đụng trúng mũi rồi hả?" Giọng Mạnh Tắc Tri cực kỳ dịu dàng, hắn vươn tay giúp cậu ta xoa xoa mũi.
Nhìn thấy cảnh này, đám Vương Chí Bân đứng bên cạnh đều mang biểu cảm như gặp ma giữa ban ngày.
Gì vậy chứ... Đây là Giang ca của bọn họ sao?
Một lúc sau, cái mũi không còn đau như vậy nữa, Diệp Văn Tự chớp chớp mắt, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn nhiều.
Cậu vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với khuôn mặt quen thuộc.
Sao lại là Giang Kỳ Sâm?
Nghĩ tới lần trước tận mắt nhìn thấy Giang Kỳ Sâm vác gạch đập nát đầu hai tên côn đồ, tim Diệp Văn Tự lập tức đập thình thịch, theo bản năng lùi lại hai bước.
Từ từ... Cho nên người mình vừa đâm trúng là... Giang Kỳ Sâm?
Hai mắt cậu mở to, trên mặt hiện lên vẻ hoảng loạn, nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh: "Xin, xin lỗi."
Mạnh Tắc Tri thu hết biểu cảm biến đổi của Diệp Văn Tự vào trong mắt, ngón tay vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người kia vừa chạm vào.
Không cần vội.
Hắn hít sâu một hơi, nửa ngồi xuống, đưa tay nhặt bài thi rơi dưới đất lên, phủi lớp bụi rồi đưa lại cho Diệp Văn Tự: "Sau này đi đường nhớ nhìn kỹ một chút."
- Ai!
Có lẽ vì không ngờ Giang Kỳ Sâm lại dễ dàng tha cho mình như vậy, Diệp Văn Tự đứng nhìn bóng lưng nhóm Mạnh Tắc Tri rời đi, hai mắt khẽ mở to.
Đám người Vương Chí Bân đi theo sau Mạnh Tắc Tri, liếc nhìn nhau.
Giang ca của họ từ bao giờ lại dễ tính đến thế?
Mạnh Tắc Tri cẩn thận hồi tưởng, cuối cùng cũng moi ra được vài mẩu ký ức trong đầu nguyên chủ về thiếu niên kia.
Diệp Văn Tự, lớp 301, ủy viên học tập, đứng nhất trong kỳ thi khảo sát toàn huyện năm ngoái, là người có hy vọng thi đỗ vào trường Thanh Bắc với tư cách học sinh ưu tú.
Học bá đấy! Cuối cùng hắn cũng hiểu rồi - thì ra là đối phương định chơi kiểu tình lữ học đường với hắn!
---
Bốn ngày sau, cũng là chiều Chủ nhật, một người đàn ông trung niên tìm tới trường cấp ba Nhất Cao.
Thấy Mạnh Tắc Tri từ trong trường học bước ra, ông ta từ xa đã vội vàng tiến tới: "Tiểu huynh đệ!"
Mấy người Vương Chí Bân đều đã về nhà, nên lúc này chỉ có một mình Mạnh Tắc Tri: "Nhìn bộ dạng của ông, chắc tìm lại được đồ rồi?"
"Nhờ phúc của cậu, tìm lại được ngay trong ngày hôm đó." Nghĩ đến ba mươi vạn đồng mất mà tìm lại được, người đàn ông trung niên nhẹ nhàng thở ra.
"Đúng rồi, đây là tiền thưởng mà cảnh sát trao." Ông ta đưa cho Mạnh Tắc Tri một thẻ ngân hàng: "Tên đó là tội phạm bị truy nã đang lẩn trốn, cảnh sát nói trong tay hắn còn dính đến ba mạng người nữa cơ."
Nói đến đây, ông ta vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực cười nói: "Ban đầu tôi tính ngay hôm đó quay lại cảm ơn cậu, nhưng sau nghĩ lại, đợi tiền thưởng về rồi đưa một thể luôn cho tiện."
"Cảm ơn ông." Mạnh Tắc Tri cũng chẳng khách sáo, trực tiếp nhận lấy thẻ ngân hàng rồi cất vào túi.
Dù sao manh mối bắt được bọn cướp kia là do hắn cung cấp, nhận cũng chẳng sai.
Mà khoản tiền ngoài dự tính này đến cực kỳ đúng lúc - hắn còn đang đau đầu chuyện mua thiết bị cho Vương Chí Bân.
"Vậy tiểu huynh đệ, cậu giúp tôi việc lớn như vậy, không biết tôi có thể mời cậu ăn một bữa không?" Người đàn ông trung niên nhiệt tình mời.
"Được thôi, tôi vừa hay còn chưa ăn trưa." Nể mặt người ta thật lòng, Mạnh Tắc Tri cũng vui vẻ đồng ý.
Sau khi ăn uống no nê, biết Mạnh Tắc Tri muốn mua điện thoại, người đàn ông lập tức dẫn hắn đến cửa hàng điện thoại của bạn ông ta.
Dưới sự đề cử nhiệt tình của ông, Mạnh Tắc Tri mua được hai chiếc smartphone với giá rẻ hơn thị trường hai phần mười. Một cái giữ lại dùng, cái còn lại đưa cho Vương Chí Bân.
Sau khi trao đổi số điện thoại với người đàn ông trung niên, Mạnh Tắc Tri đăng ký một tài khoản Đào Bảo, rồi đặt một bộ thiết bị phát sóng trực tiếp trên mạng, đồng thời thuê một phòng trọ gần trường.
Chỉ trong một buổi chiều, hắn đã tiêu sạch ba vạn đồng tiền thưởng trong thẻ.