Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi

Chương 158

Thứ sáu buổi chiều, theo thông lệ, nhà trường sẽ dành ra một tiết học để các học sinh tổng vệ sinh.

 

Đợt này đúng lúc đến lượt Diệp Văn Tự trực nhật, nhiệm vụ của cậu là lau chùi cửa sổ.

 

Trong lớp vẫn còn khá nhiều học sinh ở lại, đầu óc ai nấy đều cố gắng tận dụng thời gian học tập. Chỉ tiếc thực tế quá tàn khốc, bầu không khí thả lỏng khiến tâm trí mọi người cũng theo đó mà phân tán. Chẳng mấy chốc, lớp học đã trở nên náo nhiệt. Người bàn chuyện ai đang quen ai, người buôn chuyện về ai vừa tung album mới, có phim hay hoặc truyện nào hấp dẫn không... Chủ đề của học sinh chỉ quanh quẩn bấy nhiêu đó, nhưng lại nói mãi không chán.

 

Diệp Văn Tự chỉ nghe được đôi ba câu, không thật sự để tâm.

 

Sau đó, cậu thấy mấy nữ sinh hớt hải chạy lướt qua mình, lao thẳng về phía cuối hành lang.

 

Khu dạy học khối mười hai có nhiều tòa, lớp 301 nằm ở tầng năm, là phòng học ngoài cùng bên phải, bên cạnh là sân thể dục.

 

Từ hành lang lớp 301 nhìn xuống, vừa hay có thể thu hết cảnh tượng sân thể dục vào tầm mắt.

 

Hình như là nữ sinh lớp bên cạnh - Diệp Văn Tự không để ý lắm.

 

"Thật sự là Giang Kỳ Sâm à? Không ngờ cậu ta còn biết chơi bóng rổ đấy."

 

"... Vào rồi, lên rổ ba bước, động tác đẹp quá trời luôn!"

 

"Người cũng đẹp nữa, trước đây mình còn chẳng để ý, giờ càng nhìn càng thấy cậu ta cuốn ghê."

 

"Đúng đó đúng đó, rõ ràng vẫn là cái mũi đó, đôi mắt đó, mà sao mình cứ thấy cậu ta còn đẹp trai hơn cả Vương Nghiêu."

 

(Vương Nghiêu là minh tinh thần tượng đang được nữ sinh yêu thích nhất hiện tại.)

 

"Các cậu nói hơi quá rồi đó."

 

"Thật mà, lừa cậu làm gì, không tin thì chờ Giang Kỳ Sâm chơi xong, tụi mình ra trước cửa lớp 318 đợi cậu ta..."

 

Nghe đến ba chữ Giang Kỳ Sâm, Diệp Văn Tự ngẩn người, như có ma xui quỷ khiến, đầu cậu bất chợt hiện lên cảnh buổi chiều hôm đó - lúc mình tựa vào ngực Giang Kỳ Sâm, đối phương nhẹ nhàng xoa mũi cho cậu.

 

Động tác lau cửa sổ của cậu đột ngột khựng lại.

 

"Lại vào rồi kìa! Nam sinh chơi bóng rổ lúc nào trông cũng đặc biệt đẹp trai... Khoan đã, hồi nãy Giang Kỳ Sâm nhảy lên ném bóng, mình hình như thấy được cơ bụng của cậu ta luôn đó, á á á... Cơ bụng kìa, cơ bụng chuẩn chỉnh! Làm sao bây giờ, tự dưng thấy muốn gả cho Giang Kỳ Sâm quá!"

 

"... Tỉnh lại đi bà, đẹp trai thì cũng là tên côn đồ đấy thôi, đánh nhau nhiều hơn bà ăn cơm nữa, bà là sinh viên ưu tú tương lai của đại học trọng điểm đấy!"

 

"... Nghe nói Giang Kỳ Sâm lâu lâu lại dẫn nữ sinh đi mở phòng, ngủ qua tay cậu ta nhiều đến mức hai bàn tay đếm không xuể, còn thích chơi với đám đầu gấu nữa, bà chắc chắn mình gánh nổi cậu ta à?"

 

"Được rồi được rồi, coi như tôi chưa nói gì. Nhưng mà Giang Kỳ Sâm thật sự rất đẹp trai mà!"

 

Nghe tới đây, trong lòng Diệp Văn Tự đột nhiên nảy sinh một cảm giác khó chịu khó hiểu - một phần vì lối sống cá nhân của Giang Kỳ Sâm quá hỗn loạn, phần khác là vì có người đang thèm muốn Giang Kỳ Sâm.

 

Cậu mím chặt môi, không nhịn được mà nhìn về phía sân thể dục.

 

Gần khu dạy học khối mười hai, sân bóng rổ từ lâu đã bị học sinh vây chặt bên trong ba tầng ngoài ba tầng, chật như nêm cối. Không khó hiểu vì sao mấy nữ sinh lại phải chạy lên hành lang lớp 301 để nhìn cho rõ.

 

Mạnh Tắc Tri đang hơi khom người, quả bóng trong tay liên tục đổi vị trí, rõ ràng đang tìm cơ hội phá vây. Đột nhiên, cậu tăng tốc, đổi hướng trái phải, trong nháy mắt xuyên qua hàng phòng ngự, lao thẳng về phía rổ, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, xoay người ném bóng. Bóng rổ vẽ một đường cong sạch sẽ, gọn gàng trên không trung rồi xuyên qua chính giữa vành rổ.

 

Chuỗi động tác liền mạch này thật sự rất mãn nhãn, đến mức một người luôn không mấy hứng thú với thể thao như Diệp Văn Tự cũng không nhịn được muốn vỗ tay reo hò.

 

Cậu nhón mũi chân lên, cố gắng để mình có thể nhìn rõ toàn bộ sân bóng.

 

Ngay khi bóng rổ chạm lưới, trọng tài huýt còi báo hiệu ghi điểm, bảng điểm phía đội lớp 318 cũng từ 28 nhảy lên thành 30, vừa khéo vượt qua đối thủ một điểm.

 

Từ sau khi Mạnh Tắc Tri tuyên bố không còn thu phí bảo kê học sinh nữa, đám Vương Chí Bân đã khổ sở không ít. Thêm vào đó, Mạnh Tắc Tri vốn không thích mùi khói thuốc trong tiệm net, thế là cậu dứt khoát chuyển sang chơi bóng rổ để giải trí.

 

Trận đấu hiện tại là một trận giao hữu giữa bọn họ và lớp thể dục bên cạnh.

 

Nghe thấy tiếng reo hò vang dội bên tai, lần đầu tiên trong đời, Mạnh Tắc Tri cảm nhận được cái gọi là... sức hút nhan sắc mang lại lợi ích - ừm, miễn cưỡng coi như là lợi đi.

 

Cậu đưa tay đón chai nước khoáng Lão Tam ném qua, đang định vặn nắp uống thì như cảm nhận được gì đó, bất giác quay đầu nhìn về phía hành lang lớp 301.

 

Trong khoảnh khắc ánh mắt Mạnh Tắc Tri lia tới, da đầu Diệp Văn Tự tê rần. Trực giác nói với cậu rằng đối phương đang nhìn mình.

 

Cậu quên mất rằng mình đang đứng trên bàn, theo phản xạ định rút về phía sau, kết quả chân trượt một cái, ngã bổ nhào xuống đất.

 

Sắc mặt Mạnh Tắc Tri lập tức thay đổi, theo bản năng định lao tới, nhưng ngay sau đó lại nghe tiếng còi, trận đấu tiếp tục.

 

Tùy tiện rời sân đấu là không hợp.

 

Tùy tiện xông lên cũng không hợp.

 

Cũng may nhìn qua có vẻ không quá nghiêm trọng, cậu miễn cưỡng trấn tĩnh lại, tiếp tục dồn sự tập trung trở lại trận đấu.

 

Nghe thấy tiếng động, mấy nữ sinh quay đầu lại, thấy Diệp Văn Tự ngã lăn dưới đất thì vội vàng chạy đến: "Cậu không sao chứ?"

 

"Không sao." Nước mắt s1nh lý tràn đầy trong hốc mắt Diệp Văn Tự, cậu thử nhấc chân trái lên, cơn đau nhói buốt đến tận xương.

 

Chân bị bong gân rồi.

 

Diệp Văn Tự nhăn nhó mặt mày, ngửa đầu cố nuốt nước mắt trở lại.

 

Đều là tại Giang Kỳ Sâm cả.

 

Cậu nhờ người mua giúp bữa tối. Đến tiết tự học buổi tối, chân trái của Diệp Văn Tự đã sưng to như quả bóng, chỉ cần nhúc nhích là đau.

 

Ban đầu cậu định nhờ bạn thân dìu mình về ký túc xá, kết quả đến lúc thu dọn xong, quay đầu lại thì người đã chẳng thấy đâu.

 

Cậu trợn to mắt, mà lúc này trong lớp chỉ còn vài người - hoặc là nữ sinh, hoặc là mấy nam sinh không thân thiết.

 

Diệp Văn Tự ngại mở miệng, chỉ đành đợi mọi người về hết mới chống tường lết từng bước về ký túc xá.

 

Không ngờ vừa xuống đến tầng ba, liền đụng ngay Giang Kỳ Sâm từ phòng học đi ra.

 

Cậu lập tức nín thở, cúi đầu, giả vờ không thấy, tiếp tục đi về phía trước.

 

"Đứng lại." Giọng điệu của Mạnh Tắc Tri không mấy tốt.

 

Lưng Diệp Văn Tự lạnh toát. Cậu luôn có cảm giác nếu mình không nghe lời, người này sẽ động tay động chân với cậu.

 

Cậu miễn cưỡng ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt đối phương, không ngờ ánh mắt kia lại dừng lại trên chân trái cậu hai giây, sau đó hừ nhẹ một tiếng, quay trở vào lớp, lúc quay ra trên tay đã cầm theo một chai thuốc xịt.

 

Rồi đối phương đưa tay đỡ lấy cánh tay phải của cậu: "Đi thôi."

 

Diệp Văn Tự cả người cứng đờ, tay chân loạn xạ, nhưng không dám phản kháng.

 

Cuối cùng cũng ổn định được tinh thần.

 

Mũi cậu ngửi thấy mùi hương xa lạ nhè nhẹ, pha trộn với hương bạc hà thoang thoảng, khiến tim cậu đập loạn.

 

Cậu cố giữ bình tĩnh, khóe mắt vẫn lén liếc nhìn Mạnh Tắc Tri.

 

Ánh trăng đổ xuống mặt cậu ta một tầng ánh sáng dịu nhẹ, nhìn thế nào cũng đẹp trai không tả nổi.

 

Như có ma xui quỷ khiến, Diệp Văn Tự chợt nhớ tới lời mấy nữ sinh ban chiều: Làm sao bây giờ, tự dưng thấy muốn gả cho Giang Kỳ Sâm quá.

 

Nhận ra mình đang nghĩ gì, Diệp Văn Tự trừng to mắt.

 

Đúng lúc đó, bên cạnh vang lên tiếng người: "Tới rồi."

 

Diệp Văn Tự tim rối như tơ vò, gần như không dám nhìn thẳng đối phương, lắp bắp nói: "Cảm, cảm ơn."

 

"Cái này cho cậu," Mạnh Tắc Tri đưa chai thuốc xịt cho cậu: "Xịt chân bị bong gân đi."

 

Diệp Văn Tự vô thức đón lấy: "Cảm ơn."

 

"Cậu chỉ biết nói hai chữ 'cảm ơn' à?"

 

"Hả?" Diệp Văn Tự ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu ta.

 

"Thật sự coi tôi tốt bụng vậy hả, vừa dìu về ký túc xá, vừa đưa thuốc cho cậu," Mạnh Tắc Tri híp mắt, khẽ hừ một tiếng: "Chiều mai nhớ mời tôi ăn cơm đấy."

 

---

 

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Tắc Tri nhận được điện thoại báo rằng thiết bị phát sóng trực tiếp mà cậu đặt hàng online đã đến nơi.

 

Vương Chí Bân phấn khích không thôi, ngồi trên ghế máy tính, sờ chỗ này, nghía chỗ kia.

 

"Thử chuột và bàn phím xem, hợp tay không?"

 

"Ừ!" Vương Chí Bân cố kiềm chế phấn khích, thao tác chuột, mở game lên.

 

Một ván chơi xong, cảm giác đầu tiên là trơn tru, không bị giật lag, không rớt mạng - cảm giác thoải mái hơn tiệm net rất nhiều.

 

"Sướng quá đi!" Vương Chí Bân cười đến không khép miệng nổi.

 

"Vậy thì tốt." Mạnh Tắc Tri nghiêm mặt: "Trước khi cậu thật sự bước chân vào nghề stream, tôi có mấy lời muốn dặn."

 

"Giang ca cứ nói."

 

"Thứ nhất, nói chuyện phải biết tiết chế, đừng văng tục, đừng truyền bá năng lượng tiêu cực, cũng đừng đụng vào mấy thứ chính trị, hoàng triều, hay thị phi."

 

"Thứ hai, không được có quan hệ vượt giới hạn với fan, trừ khi thật lòng thích người ta."

 

"Thứ ba, tuyệt đối không được làm gì trái pháp luật."

 

Mạnh Tắc Tri đang ngăn chặn mọi tai nạn từ trong trứng nước.

 

Ở nguyên tác, lý do đám Vương Chí Bân quay đầu sửa sai là vì chứng kiến bi kịch của nguyên chủ sau khi phạm tội giết người.

 

Nhưng hiện tại không giống vậy - Vương Chí Bân vẫn là một tên côn đồ.

 

Mạnh Tắc Tri lo rằng cậu ta sẽ bị đồng tiền làm mờ mắt. Hiện tại bao nhiêu streamer, influencer sa ngã đều vì ba điều trên.

 

Vì vậy, cậu dứt khoát gieo một ám thị tâm lý: nếu Vương Chí Bân phạm vào ba điều đó, đầu cậu ta sẽ đau như nứt ra.

 

"Giang ca yên tâm, em nghe lời anh hết." Vương Chí Bân vội vàng gật đầu như giã tỏi.

 

"Thế thì tốt." Mạnh Tắc Tri chỉ vào vài phần mềm phát sóng trực tiếp trên màn hình máy tính: "Trước chưa cần livestream vội, cho cậu một thời gian làm quen, học cách trò chuyện của mấy streamer khác."

 

"Còn cái này nữa." Cậu mở thư mục tên "Học Tập" trên bàn: "Đây là mấy điều khoản luật pháp phổ thông và quy chuẩn đạo đức mà tôi sưu tầm, cậu phải nhớ kỹ. Không yêu cầu thuộc làu làu, nhưng nhất định phải có khái niệm."

 

Người ta tốt thì làm cho tới cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây, Mạnh Tắc Tri cũng đành bất đắc dĩ mà làm vậy.

 

"Ok." Vương Chí Bân răm rắp đồng ý, vì cậu biết, tất cả những gì Mạnh Tắc Tri làm đều là vì tốt cho mình.

 

"Nghe được câu đó, tôi yên tâm rồi." Mạnh Tắc Tri vỗ vỗ vai cậu ta.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Mạnh Tắc Tri: Lừa được bữa cơm rồi, còn chuyện "lừa pháo" thì cách xa lắm sao?

Bình Luận (0)
Comment