Mạnh Tắc Tri dựa vào cái gì mà dám dùng giọng điệu như thế để nói chuyện!
Nói một câu không dễ nghe lắm, toàn thế giới có 37 triệu bệnh nhân HIV, mà đó còn chỉ là số liệu do chính phủ công bố.
Trước đây, phương pháp điều trị HIV phổ biến trên toàn thế giới là “liệu pháp cocktail”, thực chất là một loại điều trị kháng virus, giống như việc pha chế cocktail ở các nước phương Tây, dựa theo một số nguyên tắc nhất định để kết hợp ba loại thuốc kháng virus dùng chung để điều trị HIV. Phương pháp này vừa có thể ngăn chặn sự sinh sôi của virus HIV, vừa có thể ngăn cơ thể người bệnh sinh ra virus kháng thuốc.
Nhưng hiệu quả điều trị của “liệu pháp cocktail” không phải là 100%, người bệnh phải uống thuốc trong thời gian dài, hơn nữa không thể chữa tận gốc. Việc dùng thuốc lâu dài còn gây ra tác dụng phụ như suy dinh dưỡng, tích tụ mỡ bất thường ở bụng, độ nhớt máu cao bất thường,... trong đó nghiêm trọng nhất là suy gan và tiểu đường.
Theo số liệu ngành dược, trong năm 2017, tổng doanh thu của thị trường thuốc kháng virus là 27 tỷ đô la Mỹ.
Mà đó là trong điều kiện có một số nước đang phát triển (như Ấn Độ – quốc gia có số bệnh nhân HIV cao nhất châu Á với 5,7 triệu ca theo thống kê của chính phủ) phá vỡ chế độ độc quyền, tùy ý sản xuất thuốc gốc và được hỗ trợ từ chính phủ (bao gồm hỗ trợ tài chính thị trường, trợ cấp sản xuất thuốc...) ——
Nguyên nhân chủ yếu là vì thuốc kháng virus là mặt hàng khan hiếm, giá cả bị kiểm soát bởi thị trường. Nếu không can thiệp, giá thuốc chắc chắn sẽ vượt quá khả năng chi trả của các quốc gia châu Phi, nơi mà HIV đang hoành hành dữ dội.
Đừng quên, 27 tỷ đô la này là doanh số trong một năm của năm 2017. Nếu tính trong 10 năm, 20 năm… thì đó là một con số mà người bình thường chỉ có thể ngước nhìn.
Lợi nhuận của các mặt hàng thương mại thông thường thường không vượt quá 50%, nhưng trong ngành dược phẩm, thuốc thông thường, lấy ví dụ là dung dịch tiêm 2ml 20mg acid hydrochloric naproxen, giá xuất xưởng là 0,32 nhân dân tệ, giá trúng thầu là 18,49 nhân dân tệ, giá bán lẻ tại bệnh viện là 21,26 nhân dân tệ. Nói cách khác, lợi nhuận trung gian lên tới 6500%.
Mà đây, vẫn chưa phải là trường hợp hiếm hoi.
Trong thị trường thuốc khan hiếm, con số đó còn có thể gấp đôi, gấp ba.
Đương nhiên, cũng không thể nói như vậy là tuyệt đối. Dù sao, thuốc càng khan hiếm thì chi phí đầu tư ban đầu như thiết bị, nhà xưởng, và đặc biệt là phí nghiên cứu phát minh cũng càng cao.
Nếu lợi ích từ thuốc kháng virus – chỉ có thể ngăn chặn sự phát triển của virus – đã cao đến vậy, thì thử tưởng tượng tương lai của thị trường thuốc đặc trị có thể trị tận gốc HIV sẽ lớn đến mức nào?
Mạnh Tắc Tri sơ bộ tính toán, nếu sản xuất hàng loạt, một liệu trình bốn đợt của loại thuốc đặc trị này sẽ không vượt quá 3.000 nhân dân tệ.
Đứng ở góc độ của nhà tư bản, như vậy, là loại thuốc đặc trị duy nhất có thể chữa trị HIV cho đến hiện tại, một liệu trình bán với giá 100.000 đô la cũng không quá đáng, đúng chứ?
Toàn cầu có 37 triệu người nhiễm HIV, dù chỉ 20% có khả năng tiếp cận điều trị, thì cũng là 700 tỷ đô la lợi nhuận.
Phải biết rằng tài sản ròng của Bill Gates cũng chỉ có 86 tỷ đô la mà thôi.
Chỉ cần chưa có vaccine phòng HIV được nghiên cứu thành công, liệu các chính phủ và tổ chức công ích có thể làm ngơ 80% bệnh nhân HIV còn lại sống chết ra sao không?
Nói ra thì có vẻ máu lạnh, nhưng ai dám phủ nhận đó không phải là sự thật?
Marx từng nói: "Nếu có 100% lợi nhuận, tư bản sẽ liều lĩnh; nếu có 200% lợi nhuận, tư bản sẽ xem thường pháp luật; nếu có 300% lợi nhuận, thì tư bản sẽ chà đạp mọi thứ trên đời!"
Đó cũng là lý do vì sao, những tập đoàn dược phẩm đó lại kéo nhau tới tận cửa.
Mạnh Tắc Tri không có ý định giao thuốc đặc trị này cho các doanh nghiệp dược phẩm trong nước sản xuất. Một mặt là để hoàn thành nhiệm vụ trả thù Tưởng Khải Dương, mặt khác là vì không có lợi trong việc khuếch đại lợi ích. Quan trọng hơn là, miếng bánh này quá lớn, mà các doanh nghiệp dược trong nước thì không đủ năng lực, không có mạng lưới tiêu thụ. Giao thuốc cho bọn họ, từ thử nghiệm lâm sàng, xây dựng nhà máy, lắp đặt thiết bị,... ít nhất cũng phải tốn hai năm — đây là lời của chính họ.
Trong hai năm ấy, chỉ cần xảy ra sơ suất nào đó, mẫu hàng bị đánh cắp hoặc số liệu thử nghiệm bị rò rỉ, cũng đủ để các phòng thí nghiệm sinh học nước ngoài phá giải bí mật thuốc trong thời gian ngắn nhất ——
Trước lợi nhuận lên đến hàng nghìn tỷ đô la, bạn nói xem các công ty dược sẽ lựa chọn thế nào?
Mạnh Tắc Tri không dám đánh cược, các doanh nghiệp dược trong nước cũng không thể đánh cược.
Đừng tưởng rằng ngồi trong phòng họp chỉ có mấy doanh nghiệp dược, thực tế là họ đại diện cho lợi ích của phần lớn các tập đoàn tư bản ở Mỹ và châu Âu.
Lấy ví dụ như tập đoàn y dược Cường Sinh đang đứng đầu bảng xếp hạng Forbes – cổ đông lớn nhất của Cường Sinh là tập đoàn Blackard, còn cổ đông lớn nhất của Blackard là hiệp hội ngân hàng PNC.
Mà hiệp hội ngân hàng PNC lại thuộc về tập đoàn tài chính Rockefeller — chính là tập đoàn độc quyền lớn nhất nước Mỹ, nổi tiếng với việc thao túng dầu mỏ, kiểm soát hệ thống tài chính, vươn vòi bạch tuộc vào mọi lĩnh vực kinh tế, thậm chí ảnh hưởng tới chính sách nội – ngoại giao của chính phủ Mỹ.
Nếu không nhờ vậy, Mạnh Tắc Tri sao dám ký thác hi vọng trả thù Tưởng Khải Dương vào thuốc đặc trị HIV?
Ra khỏi phòng họp, Mạnh Tắc Tri tâm trạng vui vẻ, tinh thần sảng khoái.
Vừa đến cửa văn phòng, đã bị người gọi lại.
Người tới là quản lý hành chính của trường – Phó Đổng: “Thầy Mạnh, có thư cho thầy, từ nước ngoài gửi đến, hơn chục bức lận!”
“Thư?”
Từ khi anh chứng minh được giả thuyết Goldbach đến nay, mỗi tháng nhận được hơn trăm bưu kiện, nhưng toàn là dạng gói hàng.
Loại thư giấy như thế này, đây là lần đầu tiên nhận được.
“Cảm ơn Phó Đổng.”
“Thầy Mạnh khách sáo.”
Vào văn phòng, Mạnh Tắc Tri mở tập thư dày cộp ra xem, tổng cộng 18 bức thư, đến từ 13 giáo sư nổi tiếng thuộc các trường như Harvard, Princeton,... tất cả đều là thư giới thiệu cho 7 học sinh.
Ở nước ngoài, đặc biệt là Mỹ, khi giáo sư tuyển sinh, ngoài thành tích còn rất coi trọng các thông tin khác về ứng viên, vì vậy hệ thống thư giới thiệu ra đời.
Giáo sư Mỹ không chỉ coi trọng nội dung thư giới thiệu, mà còn rất quan tâm đ ến người viết thư – nếu là người có uy tín trong ngành thì thường có thể thay đổi cái nhìn của giáo sư đối với ứng viên, thậm chí quyết định kết quả trúng tuyển.
Đây không phải là lần đầu tiên Mạnh Tắc Tri nhận được thư giới thiệu — nhưng đó là chuyện ở kiếp trước.
Anh xem kỹ từng bức thư giới thiệu, người được các giáo sư danh tiếng giới thiệu, năng lực nghiên cứu đều rất mạnh, ít nhất mạnh hơn học trò hiện tại của anh – đó là sự thật.
Anh có chút động tâm.
Sau đó, anh gọi điện cho phó viện trưởng: “Phó viện trưởng, khoa chúng ta có tuyển sinh du học sinh không?”
“Sao vậy?” Phó viện trưởng ngạc nhiên.
“Là thế này…” Mạnh Tắc Tri kể sơ tình hình.
“Tuyển chứ, sao lại không tuyển.” Phó viện trưởng phấn chấn: “Khoa Toán chúng ta từ bao giờ được đãi ngộ thế này?”
“Nhưng,” sau khi vui mừng, ông hạ giọng: “Tuy học thuật là không biên giới, nhưng con người thì có, nếu có điều kiện thì nên ưu tiên đào tạo người trong nước.”
“Ngài yên tâm, tôi biết chừng mực.” Mạnh Tắc Tri nói.
“Vậy cậu định tuyển mấy người?” Phó viện trưởng hỏi.
“Hai người, một tiến sĩ, một thạc sĩ. Ngài cho tôi thêm một suất tuyển tiến sĩ nữa.”
Ban đầu anh định tuyển 5 thạc sĩ, 2 tiến sĩ.
“Được thôi.” Phó viện trưởng lập tức đồng ý, ông còn mong Mạnh Tắc Tri tuyển thêm nữa.
Vừa dứt điện thoại thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Mạnh Tắc Tri đáp.
“Thầy Mạnh, đang bận à?”
Anh ngẩng đầu lên: “Viện trưởng Hà?”
Viện trưởng Hà là viện trưởng khoa Sinh.
“Không làm phiền thầy chứ?” Viện trưởng Hà cười tủm tỉm.
“Không, không. Mời ngồi.” Mạnh Tắc Tri đứng dậy rót nước.
“Nghe nói thầy định hợp tác với giáo sư Chúc nghiên cứu vaccine phòng HIV, tôi đến hỏi xem thầy có muốn tuyển học sinh để làm trợ lý không?”
“Tuyển học sinh?” Mạnh Tắc Tri ngớ ra: “Sinh học?”
“Đúng vậy.”
“Để tôi nghĩ đã.” Mạnh Tắc Tri xoa cằm, thấy cũng đúng. Vào phòng thí nghiệm rồi, đâu thể bắt sinh viên Toán đi làm mấy chuyện lặt vặt.
Nghĩ vậy, anh nói: “Nhưng tôi đâu phải giáo sư của khoa Sinh.”
“Không sao.” Viện trưởng Hà cười: “Tôi sẽ lập tức đề xuất danh hiệu giáo sư danh dự cho thầy, tuần sau có hội đồng tuyển giảng viên hướng dẫn nghiên cứu sinh, tôi sẽ báo tên thầy lên.”
Tuyển sinh chỉ là cái cớ, chủ yếu là muốn kéo Mạnh Tắc Tri về làm giáo sư khoa Sinh — một “chiêu bài sống”.
“Thế này… được không?” Mạnh Tắc Tri ngạc nhiên.
“Người khác thì không, nhưng thầy Mạnh thì chắc chắn được.”
Đã nói tới vậy, anh không thể từ chối: “Vậy được, tôi nhận… hai nghiên cứu sinh, hai tiến sĩ.”
Dù sao một lứa cũng là dạy, thêm một cặp cũng thế.
“Vậy quyết định vậy nhé.” Viện trưởng Hà cười tươi.
Về đến nhà, Chúc Chính Khanh đã nấu xong cơm tối.
Mạnh Tắc Tri cởi áo khoác ném lên sofa, nhìn thấy mâm cơm thịnh soạn bèn nhướng mày: “Hôm nay có gì đặc biệt à?”
“Không có gì đâu.” Chúc Chính Khanh chớp mắt, chuyển đề tài: “Anh muốn uống gì?”
“Brandy đi, chai hôm trước hiệu trưởng Trần tặng ấy.”
“Được.”
Lên bàn ăn, Mạnh Tắc Tri rót rượu cho hai người, nâng ly: “Nào, anh kính em một ly, ba tháng qua vất vả rồi.”
“Ừm.” Chúc Chính Khanh thoải mái nhận lấy.
Sau đó hai người không nói gì, chỉ là ăn nhanh hơn bình thường.
Ăn no, nghỉ ngơi chút, Mạnh Tắc Tri vào rửa bát, Chúc Chính Khanh vào phòng ngủ.
Rửa bát xong, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, Mạnh Tắc Tri tháo nút áo trên cùng, đứng ngồi không yên.
Anh đi đi lại lại trước cửa hai vòng, rồi dứt khoát kéo cửa phòng tắm ra.
Hơi nước nóng phả vào mặt, nhìn người tr@n trụi trước mặt, mắt anh hoa lên, khẽ nói: “Hay là… tắm ch ung nhé?”
Mạnh Tắc Tri tuy là tay mơ, nhưng tay mơ cũng có nét riêng của tay mơ — ví như tốc độ đâm nhanh, nhắm thẳng một điểm mà ra vào liên tục.
Cho đến khi Chúc Chính Khanh mơ màng kêu: “Ba ba…”
Mạnh Tắc Tri đang cắn lên nụ hồng nhỏ thì khựng lại, không biết nên thấy mất hứng hay phấn khích.
Nếu là vế đầu, thì hơi khó chịu.
Nếu là vế sau, thì hơi bi3n thái.
Chưa kịp phản ứng, Chúc Chính Khanh đã véo hông anh, khẽ nói: “Sao dừng lại… tiếp đi…”
Nghe vậy, Mạnh Tắc Tri suýt nữa không kiềm chế được, lập tức gạt hết mấy suy nghĩ kỳ quái sang một bên, tiếp tục “công tác”.
Hai tiếng sau, tắm rửa xong quay lại phòng, thấy Chúc Chính Khanh vẫn chưa ngủ.
Mạnh Tắc Tri kéo chăn chui vào nằm cạnh, Chúc Chính Khanh xoay người ôm lấy anh.
Anh đắp chăn kỹ lại: “Ngủ đi.”
“Không được,” Chúc Chính Khanh nhắm mắt lại, kéo giọng mũi: “Còn chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì, em nói đi.”
“Phải nhớ đấy… không được trao độc quyền thuốc đặc trị HIV cho Tập đoàn Dược Đằng Thụy.”
Câu nói nghe có vẻ ngang ngược, nhưng giọng điệu lại giống làm nũng.
“Sao thế?” Mạnh Tắc Tri bật dậy: “Đằng Thụy chọc giận em à?”
Anh nhớ Đằng Thụy là một trong năm tập đoàn dược lớn nhất thế giới.
“Ưm ——”
Thở hổn hển một hồi, Chúc Chính Khanh mới thều thào nói: “Anh nghĩ vì sao em lại bỏ phòng thí nghiệm mũi nhọn của Harvard, về nước? Đều do Đằng Thụy ép… Trước đây em nghiên cứu ra một loại thuốc đơn kháng mới – thuốc chống ung thư. Ở trong nước vẫn chưa có loại thuốc nào như vậy. Em muốn giao độc quyền cho Hoa Y sản xuất. Nhưng Đằng Thụy muốn độc chiếm thị trường thuốc chống ung thư cao cấp ở Trung Quốc, nên định trả giá cao mua bản quyền từ tay em. Em không đồng ý… Sau đó, phòng thí nghiệm liên tục bị hacker tấn công, hơn chục đồng nghiệp bị đe dọa hoặc mua chuộc, lần lượt rời đi…”
Nói đến đây, Chúc Chính Khanh giọng càng nhỏ, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Mạnh Tắc Tri...