Khi Chúc Chính Khanh tỉnh lại, trời đã sáng hôm sau.
Cậu đang dựa vào ngực Mạnh Tắc Tri. Tuy eo đau, chân đau, hơi khó chịu, nhưng trong lòng lại ngọt ngào không nói nên lời.
Cậu duỗi tay sờ nhẹ cánh tay của Mạnh Tắc Tri, nhớ lại chuyện mặn nồng tối qua mà khóe miệng không kìm được cong lên. Quả nhiên bạn học người Mỹ kia của cậu không lừa cậu.
“Dậy rồi à.” Mạnh Tắc Tri bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cậu, hỏi: “Có chỗ nào thấy không thoải mái không?”
Về chuyện này, hắn cũng đã làm đủ nghiên cứu.
Nghe vậy, tai Chúc Chính Khanh đỏ ửng, ngón chân cũng cuộn lại, nhỏ giọng nói: “Không… không sao cả.”
Mạnh Tắc Tri chỉ nghĩ cậu đang xấu hổ, trong lòng vui sướng hẳn lên. Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, bế người trong lòng lên đặt trở lại giường, rồi hôn nhẹ lên gương mặt rạng rỡ của cậu: “Ngủ thêm một lát nhé, anh đi nấu cơm.”
“Ừm.”
Chúc Chính Khanh nhìn Mạnh Tắc Tri mặc quần áo rời khỏi phòng, ánh mắt cậu dừng lại trên những vết cào sau lưng hắn, tim nhỏ lập tức đập loạn.
Đợi khi bóng dáng kia khuất hẳn sau cánh cửa, Chúc Chính Khanh không kìm được ôm chăn lăn lộn vài vòng trên giường. Như nhớ ra chuyện gì đó, cậu thò tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, chui vào trong chăn mà nghịch.
Khi Mạnh Tắc Tri quay lại, Chúc Chính Khanh đang rửa mặt.
Nhìn chiếc giường rối bời, hắn bước tới dọn dẹp. Khi cầm tấm chăn lên thì một chiếc điện thoại rơi xuống.
Mạnh Tắc Tri cầm lên định đặt lại lên tủ đầu giường thì màn hình bỗng sáng lên, hắn vô tình liếc mắt một cái, chỉ thấy một tin nhắn hiện lên:
“Xong rồi, video ngắn của thầy Mạnh tôi đều tìm đủ cho cậu, đợi tôi về nước nhớ mời cơm đấy, đừng quên.”
Mạnh Tắc Tri: “……”
Hắn buông tấm chăn trong tay, liếc nhìn phòng tắm, rồi không do dự chạm vào màn hình.
Liên hệ hiện ra: Đàm Chính.
Đàm Chính: Cậu muốn video ngắn của thầy Mạnh á???
Chúc Chính Khanh: …Ừm.
Đàm Chính: Cậu… là chính chủ à?
Chúc Chính Khanh: Là tớ.
Đàm Chính: WTF WTF WTF!
Đàm Chính: Mẹ ơi, mặt trời mọc từ hướng Tây rồi!
Đàm Chính: Cậu thích thầy Mạnh?
Đàm Chính: Hay chỉ đơn thuần muốn xem GV?
…
Đàm Chính: Nhóc con, cậu lớn rồi… “nụ cười kiểu phụ huynh!”
Chúc Chính Khanh: Khi nào cậu trả tớ 30 triệu mới cười kiểu đó?
Đàm Chính: Được rồi ba ba, để con đi tìm cho ngài.
Đàm Chính: [Video]
Đàm Chính: Gửi trước một cái, Johan thầy kêu tớ.
Nhìn thời gian, đây là lịch sử trò chuyện từ tuần trước – khi chuyện đời tư của hắn bị tung ra. Đúng rồi, còn có mười tám đoạn video kia, nhưng đến trưa hôm đó đã bị người từ phía trên xóa sạch.
Mạnh Tắc Tri hơi nhướn mày, bấm vào video xem thử.
Trong video, hắn đang đè lên người một thanh niên, vừa động vừa bắt người kia gọi “ba ba”.
Mạnh Tắc Tri: “……”
Đột nhiên nhớ ra, đêm qua trong lúc ân ái, Chúc Chính Khanh cũng vô thức gọi một tiếng “ba ba”.
Là ban ngày nghĩ nhiều, đêm mộng đến?
Hay là… Chúc Chính Khanh thích kiểu này?
Không đúng——
Mạnh Tắc Tri sững người. Chúc giáo thụ lạnh lùng cao ngạo của hắn mà lại âm thầm cất giữ video như thế?
Xem tư thế tối qua, chắc ngày thường cũng không thiếu tưởng tượng đâu.
Như phát hiện ra bí mật không thể tiết lộ.
Mạnh Tắc Tri mắt không rời, cổ họng khô khốc.
Khi Chúc Chính Khanh rửa mặt xong bước ra, giường đã được Mạnh Tắc Tri thu dọn đâu vào đấy. Cậu vừa đến gần, đã bị Mạnh Tắc Tri kéo vào lòng, hôn nhẹ lên khóe môi rồi nhẹ nhàng nói: “Bữa sáng xong rồi.”
“Ừm.”
Chẳng phải đây là cuộc sống phu phu mà cậu từng mơ ước sao? Mắt Chúc Chính Khanh sáng lên, nghiêm túc đáp lại một nụ hôn.
Mạnh Tắc Tri nhìn thấy niềm vui không thể giấu nổi trên mặt cậu, trong lòng hắn cũng mềm nhũn.
Sao lại có người đáng yêu như thế, khiến người ta chỉ muốn ôm vào xương mà yêu thương?
Trong bữa sáng, khi đang uống cháo mè đen, Mạnh Tắc Tri chợt nói: “Dù sao mấy hôm nay rảnh, hay là chúng ta về thăm ông nội em đi?”
Nghe vậy, mắt Chúc Chính Khanh sáng rực: “Được chứ?”
“Sao lại không được,” Mạnh Tắc Tri cười: “Vợ xấu cũng phải gặp bố mẹ chồng một lần chứ.”
Nói là làm, ăn xong bữa sáng, Mạnh Tắc Tri lái xe đến trung tâm thương mại, dưới sự chỉ dẫn của Chúc Chính Khanh, mua ít trà và trái cây, rồi đi thăm ông nội Chúc.
Chúc lão gia tử năm nay hơn 70 tuổi, thân thể vẫn còn khỏe mạnh.
Trước khi nghỉ hưu, ông từng là chủ tịch tập đoàn công nghiệp tàu thủy kiêm bí thư đảng ủy, kỹ sư cao cấp, được hưởng trợ cấp đặc biệt của Quốc Vụ Viện, nên sau khi nghỉ vẫn có đãi ngộ cấp bộ.
Ông sống ở biệt thự khu Tây Giao, có tài xế, cảnh vệ và hộ lý do chính phủ cấp. Không thích ra ngoài, chỉ nuôi một con mèo to và trồng vườn rau nhỏ trong sân, cuộc sống ung dung tự tại.
“Gia gia.”
Nghe tiếng gọi, Chúc lão gia tử đang ôm mèo phơi nắng trên ghế bập bênh liền ngồi dậy: “Ồ, hôm nay sao lại…”
Thấy rõ người theo sau Chúc Chính Khanh, giọng ông chợt lạnh xuống: “Rảnh rồi mới nhớ về à?”
Con mèo to trên người ông nhảy xuống, lon ton chạy tới, dùng móng vuốt cào nhẹ vào quần Chúc Chính Khanh.
Cậu cúi người bế mèo lên, để nó li3m cằm, cười nói: “Nghỉ lễ mà, đến thăm ông đây!”
Mạnh Tắc Tri thành thật chào: “Cháu chào Chúc lão gia tử.”
Chúc lão gia tử liếc nhìn hắn: “Được rồi, vào trong rồi nói chuyện.”
Vào nhà, Chúc Chính Khanh đặt mèo lên sofa, cởi áo khoác, xắn tay áo: “Hai người trò chuyện đi, cháu đi nấu cơm.”
Cậu vừa đi khỏi, không khí trong phòng khách lập tức trở nên ngưng trệ.
Một lúc sau, Chúc lão gia tử ho khan hai tiếng: “Biết chơi cờ tướng không?”
“Biết chút ít.” Mạnh Tắc Tri cung kính đáp.
Chúc lão gia tử hài lòng với thái độ của hắn: “Vậy đánh vài ván?”
“Dạ vâng.”
Đối với cháu rể tương lai này, Chúc lão gia tử tuy không ưa nhưng cũng không quá gay gắt.
Không có cách nào khác!
Ai bảo cháu trai ông thích người ta?
Ban đầu ông không thích Mạnh Tắc Tri, vì hắn lớn hơn cháu ông cả một vòng, lại từng có tiếng xấu đánh vợ, cướp công nghiên cứu của học trò – thật sự không thể ưa nổi.
Nếu không cũng đã không có chuyện ông giả bệnh để lừa cháu về nhà.
Nhưng không ai ngờ hắn cũng là người đáng thương – bị người hãm hại, gia đình tan nát.
Hơn nữa sau đó còn chứng minh được Giả thuyết Goldbach, nghiên cứu ra thuốc đặc trị HIV, thiện cảm của ông với hắn tăng vọt.
Nhìn chung, Mạnh Tắc Tri vẫn xứng với cháu trai ông.
Ông tự an ủi: người lớn tuổi cũng có điểm tốt – trưởng thành, ổn định, biết chăm sóc người khác.
Nhưng điều đó không có nghĩa là ông có thể dễ dàng chấp nhận. Dù gì cũng đã nuôi cháu hơn hai mươi năm, giờ đột nhiên thành người của nhà khác, ông thấy hụt hẫng.
Trong khi Mạnh Tắc Tri đang ứng phó ông nội Chúc, thì bên kia, Tưởng Khải Dương xảy ra chuyện.
Một loạt ảnh bị tung lên mạng xã hội: Weibo, Facebook, Twitter…
【Ối trời ơi!】
【Kinh ngạc!!】
【Đây là Tưởng Khải Dương á?】
…
【Bức ảnh số 1 kéo tay đi dạo là Phùng Thiên Hậu – ngọc nữ thanh thuần? Cười chết mất!】
【Bức số 4 trái ôm phải ấp là chị em song sinh nổi tiếng livestream – Trần Giai và Trần Linh.】
【Bức số 3 là cô giáo tiếng Anh của tôi – từng là giáo viên chủ nhiệm của Tưởng Khải Dương…】
【Bức số 6 là nữ cảnh sát xinh đẹp của đội cảnh sát Hải Định – Lý An Ninh…】
【Bức số 2 là y tá Triệu Mai – từng là bạn gái dự phòng của tôi suốt hai năm…】
【Bức số 5 là sếp nữ của công ty tôi!】
【Bức số 7 cùng Tưởng Khải Dương ra vào khách sạn là ảnh hậu Cannes – Serra…】
【Tưởng Khải Dương – đại lãng tử thời hiện đại!】
【Tôi từng xem anh ta như bạch mã hoàng tử, giờ buồn nôn quá.】
【Không nói nữa, tôi về đốt hết thư tay của hắn đây.】
…
【Trước đó còn tung tin thầy Mạnh đời tư hỗn loạn, giờ đến lượt Tưởng Khải Dương. Phong thủy thay phiên nhau đổi à?】
【Này… có khi nào là do thầy Mạnh làm không?】
【Không thể nào, thầy Mạnh chỉ là giáo sư đại học, lấy đâu ra quyền lực đó?】
…
“Tên Mạnh Tắc Tri này!!” – Tưởng Khải Dương nghiến răng nghiến lợi, cầm cốc cà phê trên bàn ném mạnh xuống đất.
Ngoài hắn ra, còn ai có động cơ và khả năng làm việc này?
Hắn đã đánh giá thấp Mạnh Tắc Tri.
Nhưng hắn không sợ – chỉ cần sóng gió này qua đi, mọi thứ sẽ lại như cũ.
Giới giải trí vốn toàn nghệ sĩ tai tiếng, chỉ cần hậu trường đủ mạnh thì vẫn sống tốt.
Đúng lúc đó, điện thoại hắn đổ chuông.
Là James – trợ lý của hắn.
“Không ổn rồi, phim trường xảy ra chuyện. Trong WC tìm thấy ba xác nữ không đầu, trông như nhân viên hóa trang. Cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ hiện trường.”
Tưởng Khải Dương biến sắc: “Cái gì?! Giữ bình tĩnh, tôi đến ngay!”
Hắn vội vàng cầm chìa khóa xe chạy ra khỏi biệt thự.
Giữa đường, mí mắt phải của hắn giật liên hồi.
Một cảm giác bất an dữ dội trào lên.
Không đúng – chuyện này sao có thể trùng hợp vậy?
Trước thì bị bóc phốt đời tư, sau lại có án mạng trong đoàn phim?
Chẳng lẽ là âm mưu?
Không kịp nghĩ nhiều, ngay lúc ấy, một chiếc xe bán tải từ đối diện đột ngột chuyển làn, lao thẳng vào xe hắn.
Tưởng Khải Dương hoảng hốt, đạp ga tránh nhưng không kịp – xe bị đâm trực diện.
“RẦM ——”
Âm thanh va chạm vang trời, xe hắn văng qua lan can đường, lộn nhiều vòng xuống dốc.
Không biết bao lâu sau, xe mới dừng lại. Bên trong, thân thể Tưởng Khải Dương vặn vẹo biến dạng, mặt đầy máu và bụi, ngực còn cắm một thanh thép lớn không rõ từ đâu đâm ra.
Đau, toàn thân đều đau, tê liệt đến tê tâm liệt phế, nhưng Tưởng Khải Dương rõ ràng đã mất đi khả năng cảm nhận ở phần này, cơ thể hắn thường xuyên run rẩy, trong miệng không thể tiết ra nước bọt mà lại chảy ra máu đỏ tươi.
Tầm mắt của Tưởng Khải Dương bắt đầu dần mờ đi.
Ta muốn chết sao?
Ta muốn chết.
Chết?
Không, ta không thể chết được, không thể chết được——
Đột nhiên, trong mắt Tưởng Khải Dương bùng lên một tia d ục vọng sinh tồn gần như biến thành vật chất thật sự, ngực hắn thở d ốc dữ dội, dùng hết chút sức lực cuối cùng: “Hệ, hệ thống, cứu ta?”
“Nhận lệnh, cứu mạng ký chủ, cần trừ 3 triệu điểm danh vọng, có đồng ý thực hiện không?”
“Đồng ý, nhanh đi——”
Mười phút sau, cảnh sát đến chậm rãi.
“Mau, đi xuống xem thử.”
“Xe đều bị đâm nát như vậy, chắc chắn người đã chết rồi.” Người nói chuyện giọng điềm đạm.
Trong lúc nói chuyện, chỉ nghe một tiếng ‘bùm’, cửa xe bị đá bật tung, một bàn tay từ bên trong duỗi ra.
Nghe tiếng động, cảnh sát ở đây phản xạ nhanh rút súng, chĩa về phía bàn tay đó.
Chỉ thấy một người đầy máu bò ra từ xe, gần như điên cuồng hét: “Ta sống lại, ta không chết, ta sống lại……”
Đội trưởng cảnh sát trung niên mắt căng ra hỏi: “Tưởng tiên sinh?”
Tưởng Khải Dương như không nghe thấy, khóc lóc thảm thiết: “Ta sống lại, ta sống lại……”
Cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Đầu nhi, bây giờ phải làm sao?”
Cảnh sát trung niên quay lại, nhìn đám đông đứng xem bên đường, nhăn mặt: “Trước hết đưa người về đồn cảnh sát.”
“Được.” Cảnh sát trẻ cùng cộng sự ra hiệu, hai người tiến lên, giữ Tưởng Khải Dương đi về phía trên núi.
Khi đến đường lớn, cảnh sát khác giúp ngăn đám đông, cảnh sát trẻ dẫn Tưởng Khải Dương lên xe cảnh sát.
Lúc này, Tưởng Khải Dương cuối cùng lấy lại tinh thần, như nhớ ra điều gì đó, dừng bước, vẻ mặt hung dữ: “Chờ đã, ai đâm ta vậy?”
Tưởng Khải Dương không hợp tác, cảnh sát trẻ đành nén giận nói: “Hắn vẫn sống, đã đưa đi bệnh viện, Tưởng tiên sinh ngươi yên tâm, hắn say rượu gây chuyện, pháp luật sẽ không bỏ qua.”
“Gì? Ngươi nói hắn say rượu? Nói dối——” Tưởng Khải Dương kích động, nhớ lại lúc chiếc xe bán tải nhỏ đâm vào mình, tài xế ánh mắt điên loạn, hắn quả quyết: “Rõ ràng là mưu sát, hắn muốn giết ta!”
“Tưởng tiên sinh, ngươi đừng quá kích động,” cảnh sát trung niên vội hòa giải: “Dù là mưu sát hay say rượu, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ công lý cho ngươi.”
Tưởng Khải Dương tạm bình tĩnh, sau đó phát hiện tay hơi đau, quay lại thấy mình đang bị hai cảnh sát như còng lại như phạm nhân, trong lòng dấy lên cảnh giác: “Các ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
Cảnh sát trung niên vội nói: “Không đi đâu cả, chỉ là về đồn làm thủ tục.”
Tưởng Khải Dương lạnh lùng nói: “Toàn thân đầy máu, sao các ngươi không nghĩ đến đưa ta đi bệnh viện trước, mà lại làm thủ tục? Ta biết rồi, các ngươi và tài xế kia cùng một phe, các ngươi cũng muốn giết ta.”
Nói xong, Tưởng Khải Dương đẩy hai cảnh sát ra, ánh mắt dừng lại ở chiếc xe cảnh sát không xa, lập tức lao tới, mở cửa xe, ngồi vào trong, đạp ga, xe lao đi như mũi tên.
Thấy vậy, cảnh sát trẻ rút súng lên định bắn, bị cảnh sát trung niên ngăn lại.
“Ngươi điên rồi.” Cảnh sát trung niên nhìn hắn đầy giận dữ.
Nói xong, hắn lấy điện thoại gọi một số quen thuộc rồi cúp máy…
Ánh mắt dừng quanh đám đông, cảnh sát trẻ nghiến răng không cam lòng buông súng.
Đáng chết, để mất thời cơ.
Ở bên kia, Tưởng Khải Dương lo lắng đề phòng, cuối cùng sau nửa tiếng mới về đến biệt thự.
Hắn vừa về đến cửa thì Serra đã đến bên.
“Khải Dương, ta xem tin tức nói ngươi gặp tai nạn xe.” Vừa vào cửa, Serra lao vào ôm Tưởng Khải Dương, kéo hắn đánh giá từ trên xuống dưới: “Ngươi không sao chứ? Có bị thương không?”
Nhìn vẻ lo lắng của Serra, Tưởng Khải Dương cảm động vô cùng, ôm chặt nàng, cảm nhận hơi ấm trên người, giọng run rẩy nói: “Serra, ngươi không biết, ta suýt chết, suýt nữa rồi.”
Serra vỗ về, an ủi: “Không sao rồi, ngươi giờ tốt rồi mà…”
“Không, ngươi không hiểu…”
“Không sao, không sao rồi.”
…
Sau khi tâm trạng Tưởng Khải Dương dần ổn định, hắn buông tay Serra, vẻ mặt cảm kích: “Serra, cảm ơn ngươi đặc biệt đến thăm ta.”
Nói đến đây, hắn quyết định sau này phải đối xử tốt với Serra hơn.
“Xem ngươi dơ dáy đầy máu, đi rửa đi, ta đi lấy cho ngươi ly trà.” Serra nói.
“Được.” Tưởng Khải Dương cũng chịu không nổi mùi máu trên người.
Sau khi tắm xong, ra ngoài, Serra đưa cho hắn ly trà: “Cấp cho ngươi loại Vũ Tiền Long Tỉnh, đã pha lạnh.”
Tưởng Khải Dương vốn rất khát, không chần chừ nhận lấy, uống cạn ly trà, rồi chậc lưỡi, hôm nay ly trà này ngọt hơn thường lệ.
“Đúng rồi, Serra, ngươi có thể giúp ta tìm vài bảo tiêu đáng tin không…” Nói đến đây, đầu Tưởng Khải Dương choáng váng, hắn đỡ đầu, tay quơ quơ: “Chuyện… chuyện gì đang xảy ra?”
Ngay lúc này, cổng biệt thự bị đá bật tung, hơn mười người mặc đồ đen xông vào, người đứng đầu là một trung niên nam nhân cười lạnh: “Tưởng Khải Dương, xem ngươi còn chốn nào mà trốn.”
“Cái gì?” Tưởng Khải Dương mặt kinh hoàng, trong đầu rối loạn, nghĩ tới điều gì đó, không tin nhìn ly trà trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Serra: “Ngươi, ngươi——”
“Người Trung Quốc gọi vợ chồng là chim cùng rừng, tai họa đến từng người phi rồi.” Serra mặt lạnh nói: “Vì bức ảnh kia, danh tiếng ta hoàn toàn bị hủy hoại, ta đấu tranh 12 năm, cuối cùng mới có vị trí nhỏ ở Hollywood, ta không thể chịu được mất tất cả… Charles đáp ứng giúp ta, chỉ cần ta hỗ trợ, nên Khải Dương, ta chỉ có thể xin lỗi ngươi.”
“Ngươi…” Tưởng Khải Dương khóe mắt gần nứt: “Ngươi là kẻ phản bội——”
Nói xong, trung niên nam nhân cầm cây gậy bóng chày của thuộc hạ, chĩa thẳng vào chân trái Tưởng Khải Dương đá mạnh: “Ta sẽ làm ngươi chạy không thoát——”
“A——” Tưởng Khải Dương kêu lên thảm thiết, mắt lật ngược, ngất đi.
Lúc này không kịp liên hệ hệ thống.
Tác giả nói:
Vào ban đêm, khi Mạnh Tắc Tri ôm đứa trẻ mềm mại trong lòng, vỗ mông nó, thử nói: “Kêu ba ba!”
Chúc Chính Khanh cười trả lời: “Ba ba!”
Xong chuyện.
Mạnh Tắc Tri: Chẳng phải con nít đều thích giọng này sao?
Chúc Chính Khanh: Quả thật đàn ông già đều thích giọng đó!
Chương lớn, nên chậm chút, giấu mặt.