Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi

Chương 8

Chỉ liếc mắt một cái, Chúc Chính Khanh đã nhìn ra giữa Hứa Giai Tình và Trần Ứng Long có mối quan hệ ám muội khó nói rõ.

 

Lại liên tưởng đến việc Mạnh Tắc Tri muốn ly hôn với Hứa Giai Tình, Chúc Chính Khanh lập tức ngồi ngay ngắn lại, trong đầu tự động bổ sung ra một vở kịch hoàn chỉnh.

 

Ánh mắt hắn nhìn Mạnh Tắc Tri cũng thay đổi theo.

 

Thật ra thì Chúc Chính Khanh đoán cũng không sai là bao.

 

Trần Ứng Long thầm yêu Hứa Giai Tình hơn ba mươi năm là sự thật, thậm chí vì muốn có được Hứa Giai Tình mà không tiếc nghe theo Tưởng Khải Dương xúi giục, ra tay hạ độc nguyên chủ.

 

Sau khi nguyên chủ trúng độc, chưa đến hai năm đã từ một giảng viên đại học ôn hòa, lễ độ biến thành một người đàn ông vũ phu dễ nổi nóng.

 

Người bình thường thì đâu thể tự nhiên mà nổi giận được!

 

Vấn đề thực chất nằm ở chỗ Trần Ứng Long và Hứa Giai Tình.

 

Năm đó, nguyên chủ vì tam ca mình mà dâng tay số tiền sáu trăm ngàn vốn để đổi nhà mới trong gia đình cho người khác. Hứa Giai Tình vì giận dữ mà đuổi nguyên chủ ra khỏi nhà.

 

Lúc đó, căn nhà họ ở là của hồi môn mà Hứa Giai Tình mang theo.

 

Người nhà họ Hứa đã phải khuyên can rất nhiều mới không để chuyện trở nên quá lớn.

 

Nhưng dù gì thì chuyện này cũng khiến nguyên chủ bị tổn thương danh dự.

 

Đừng quên, số tiền mà nguyên chủ đem đi là từng đồng từng cắc anh ấy dành dụm được, không hề đụng đến một xu của Hứa Giai Tình.

 

Nhưng nguyên chủ cũng hiểu, chuyện này không thể tính toán đơn giản như vậy. Tiền tuy do anh ấy tự tiết kiệm, nhưng Hứa Giai Tình cũng đã hy sinh rất nhiều vì cái gia đình nhỏ này.

 

Chuyện này quả thật là nguyên chủ có lỗi với Hứa Giai Tình.

 

Nguyên chủ tuy lý trí, nhưng dù gì cũng không phải thánh nhân, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy ấm ức.

 

Nhưng vì gia đình này, nguyên chủ vẫn cúi mình nhẫn nhịn, cố gắng lấy lòng Hứa Giai Tình.

 

Chỉ không ngờ rằng, từ chuyện đó, trong lòng Hứa Giai Tình đã bắt đầu có khoảng cách với anh.

 

Trần Ứng Long nhân cơ hội tiếp cận, ân cần hỏi han, quan tâm chăm sóc.

 

Một bên là “kim cương vương lão ngũ” một lòng yêu mến mình, một bên là người chồng dù có đối xử lạnh nhạt với mình vẫn cố gắng giúp đỡ thân thích. Trong lòng Hứa Giai Tình chắc chắn rất rối ren, thường xuyên tiếp xúc qua lại cũng khó tránh khỏi trở nên thân thiết với Trần Ứng Long.

 

Nguyên chủ nhìn thấy, tuy trong lòng khó chịu, nhưng vẫn tin rằng Hứa Giai Tình sẽ không phản bội mình. Dù gì thì cũng có hơn mười năm tình cảm giữa hai người. Hơn nữa chuyện của tam ca anh cũng mới qua đi chưa bao lâu, không khí trong nhà vừa mới hòa hoãn được một chút, anh không muốn vì một chuyện nhỏ này mà làm Hứa Giai Tình giận nữa, dẫn đến cãi vã không cần thiết trong gia đình.

 

Vốn dĩ những khoảng cách và bất mãn đó đều sẽ tiêu tan sau khi Hứa Giai Tình sinh con, kể cả sự chán ghét từ mẹ nguyên chủ đối với cô.

 

Vì thực ra, sự ác cảm của mẹ nguyên chủ với Hứa Giai Tình đều xuất phát từ việc cô không thể sinh con. Chỉ cần cô sinh ra một đứa, dù là con gái, bà cũng đã thấy mãn nguyện!

 

— Không phải bà trọng nam khinh nữ, mà là vì có ví dụ sống động là tam ca nguyên chủ, khiến bà cảm thấy con gái cũng tốt. Cùng lắm thì sau này tìm rể tốt là được, dù sao nguyên chủ cũng không thiếu tiền.

 

Nhưng ai ngờ đời lại có quá nhiều biến số như Tưởng Khải Dương?

 

Sau khi nguyên chủ bị đầu độc, Trần Ứng Long như mở ra bản chất đen tối của mình, thủ đoạn càng thêm bỉ ổi.

 

Nguyên chủ liên tục nhận được ảnh thân mật giữa Hứa Giai Tình và Trần Ứng Long do người lạ gửi đến: hôn môi, khiêu vũ, cùng nhau ra vào khách sạn… Có ảnh mới, có ảnh cũ, thật giả lẫn lộn.

 

Ban đầu, đầu óc nguyên chủ vẫn tỉnh táo, biết có người đang cố tình chia rẽ mối quan hệ giữa anh và Hứa Giai Tình.

 

Nhưng càng ngày, khi độc phát tác nặng hơn, anh càng khó kiểm soát cảm xúc bản thân. Cho đến một ngày tan làm, bắt gặp Trần Ứng Long đưa Hứa Giai Tình về nhà, hai người vừa cười vừa nói ngay trước cửa, khiến những bất mãn tích tụ như núi lửa bùng nổ, và rồi anh ra tay đánh Hứa Giai Tình, từ đó mọi chuyện không thể cứu vãn, dần dần hủy diệt tình cảm mà cô dành cho anh.

 

Có lẽ ban đầu Hứa Giai Tình chỉ bất mãn vì nguyên chủ luôn ưu tiên giúp đỡ anh chị em, cho nên muốn tìm một người “hiểu” mình để trút bầu tâm sự. Có thể cô chưa từng phản bội anh, thì cũng không phải không thể thông cảm với tâm trạng của cô.

 

Vấn đề là – sự việc đã xảy ra!

 

Kết quả là, Trần Ứng Long lợi dụng sự tin tưởng của Hứa Giai Tình để ngang nhiên ra vào nhà, rồi lén bỏ lọ độc tố thần kinh vào trong sữa rửa mặt của nguyên chủ.

 

Cái gọi là ruồi không đậu vào trứng lành – chính Hứa Giai Tình đã cho Trần Ứng Long cơ hội và dã tâm.

 

Nguyên chủ rơi vào cảnh thê thảm như vậy, Hứa Giai Tình chắc chắn cũng có trách nhiệm.

 

Nguyên chủ có oán cô không?

 

Làm sao lại không oán!

 

Nếu không thì nhiệm vụ của Mạnh Tắc Tri đâu chỉ là trả thù Tưởng Khải Dương và Trần Ứng Long, và khôi phục danh dự cho nguyên chủ!

 

Với vai trò người ngoài cuộc, Mạnh Tắc Tri nhìn rõ mọi chuyện.

 

Đó cũng là lý do khiến anh tự tin giục Hứa Giai Tình ly hôn.

 

Còn Trần Ứng Long thì hoàn toàn không nghĩ nhiều, trong mắt hắn, Mạnh Tắc Tri đã là người chết, vẻ bình tĩnh mà anh thể hiện lúc này đều bị hắn hiểu thành âm hiểm.

 

Chính vì vậy, ngày hắn cưới được Hứa Giai Tình cũng chính là lúc danh dự của Mạnh Tắc Tri rơi xuống đáy. Đó mới là cách hành hạ tình địch độc ác nhất.

 

Nghĩ đến đây, Trần Ứng Long cười lạnh một tiếng, ôm Hứa Giai Tình lên lầu.

 

Không khí lập tức trở nên yên tĩnh, Mạnh Tắc Tri buông dao nĩa trong tay, nhìn về phía Chúc Chính Khanh: “Xin lỗi, khiến giáo sư Chúc chê cười rồi!”

 

Nhìn vẻ mặt điềm nhiên của Mạnh Tắc Tri, rõ ràng anh không để tâm đ ến chuyện ly hôn, Chúc Chính Khanh ánh mắt lóe lên, thiện ý đề nghị: “Dù gì cũng ăn xong rồi, hay là chúng ta về thôi, tôi dẫn cậu đi dạo phòng thí nghiệm.”

 

“Được.” Mạnh Tắc Tri gật đầu, anh cũng không muốn gặp lại Trần Ứng Long, tránh thì hơn.

 

Tính tiền xong, hai người bắt xe trở về Đại học Kinh Thành.

 

Ngành Sinh học vẫn luôn là điểm yếu của trường, danh nghĩa thì chỉ có thể lấy ra được một phòng thí nghiệm trọng điểm của Bộ Y tế và một của Bộ Giáo dục. (Phòng thí nghiệm được phân cấp: phòng thí nghiệm quốc gia, trọng điểm quốc gia, cấp tỉnh/bộ, cấp thành phố, cấp giáo dục/sở.)

 

Lãnh đạo trường cũng rất quyết tâm chấn hưng ngành Sinh học, nếu không cũng chẳng tốn công sức mời được Chúc Chính Khanh từ Harvard về.

 

Chúc Chính Khanh mới đến, kinh nghiệm chưa sâu, không thể thay toàn bộ người trong phòng thí nghiệm, nhưng cũng không thể để anh ấy làm trợ lý cho người khác – như vậy là lãng phí nhân tài.

 

Vì thế, nhà trường quyết định thành lập cho anh một phòng thí nghiệm mới, dán biển là cấp giáo dục, nhưng tiêu chuẩn vượt cả phòng thí nghiệm cấp tỉnh.

 

Dù gì cũng đã ném ra 600 triệu, thêm vài chục triệu nữa cũng không khiến trường đau lòng – vì có ngân sách nhà nước tài trợ.

 

Lúc này, phòng thí nghiệm đã gần như hoàn thiện, chỉ vì mới khai giảng nên nhân sự vẫn đang thảo luận, trong phòng chưa có người khác.

 

Mạnh Tắc Tri quan sát sơ qua, rất hài lòng, thiết bị cần thiết cho các thí nghiệm anh định làm đều có đủ.

 

“Tôi sẽ tính chi phí làm thí nghiệm theo chuẩn mượn thiết bị của trường, thanh toán mỗi tuần một lần.”

 

“Được.” Chúc Chính Khanh không hỏi gì thêm, một mặt là tin tưởng vào tầm nhìn của giáo sư Vạn, cảm thấy Mạnh Tắc Tri sẽ không làm điều trái pháp luật; mặt khác, nếu anh ấy làm thí nghiệm cá nhân, thì càng không nên hỏi nhiều.

 

Nói rồi, ánh mắt Chúc Chính Khanh dừng trên một cái dây nhựa nhỏ lộ ra từ tủ an toàn ven tường, có vẻ là do người khuân vác làm rơi.

 

Anh bước tới định nhặt, vươn tay không tới, nhón chân lên cũng vẫn thiếu chút nữa.

 

Mạnh Tắc Tri thấy vậy, khẽ cười một tiếng, tiến lên một bước, vươn tay kéo lấy dây nhựa—

 

Chúc Chính Khanh quay người lại, vừa vặn đối diện gương mặt mỉm cười của anh, rồi thấy đầu dây kéo theo một thùng giấy ép thẳng vào lưng Mạnh Tắc Tri.

 

Mạnh Tắc Tri loạng choạng, ngã nhào vào người Chúc Chính Khanh.

 

Không khí lặng đi một giây, Mạnh Tắc Tri đè lên người Chúc Chính Khanh, một mùi hương nhè nhẹ xông vào mũi anh – không phải lá sen hay bạc hà, mà là mùi tía tô, mang theo chút ngọt ngào khó nhận ra.

 

Chúc Chính Khanh hơi thở chậm lại, đôi môi kia trong tầm mắt anh phóng to không ngừng, khoảng cách quá gần, dường như sẽ dán vào má anh ngay sau đó.

 

Hơi thở nóng rực phả lên mặt, tim Chúc Chính Khanh không khỏi rối loạn một giây.

 

Mạnh Tắc Tri ánh mắt vô thức dừng lại trên làn da mịn màng của Chúc Chính Khanh, trong khoảnh khắc hoảng hốt, thậm chí anh có thể thấy rõ lông tơ trên mặt đối phương rung rinh dưới hơi thở của mình.

 

Cảm giác như có điều gì đó không đúng lắm.

 

Mạnh Tắc Tri chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.

 

Hai người cứ thế giữ nguyên trạng thái đó khoảng nửa phút, cho đến khi điện thoại của Mạnh Tắc Tri đổ chuông.

 

Anh là người đầu tiên hoàn hồn, cố gắng đ è xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng, lùi lại hai bước có phần chột dạ, lấy điện thoại ra khỏi túi nói: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”

 

Nói xong, anh cầm máy, quay lưng rời khỏi phòng thí nghiệm.

 

Chúc Chính Khanh mím môi, nhìn theo bóng dáng Mạnh Tắc Tri, lòng rối như tơ vò.

 

Thao!

 

Lão nam nhân… Lão yêu tinh!
Bình Luận (0)
Comment