Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi

Chương 9

Điện thoại là mẹ của nguyên chủ gọi tới.

 

"A lô, mẹ, có chuyện gì vậy ạ?"

 

"Cũng không phải chuyện gì to tát, chẳng phải trong vườn nhà mình hạt dẻ chín rồi sao, mẹ gửi cho con ít, con nhớ nhận nhé. Còn có ít đồ con thích ăn, như là đậu phụ nhự, củ su hào, khoai lang đỏ sấy khô, còn có cả lạp xưởng nữa..." Mẹ hắn bên kia luyên thuyên kể một loạt, rồi mới chần chừ nói: "Lão Tứ à..."

 

"Vâng, mẹ, con đang nghe đây, có gì mẹ cứ nói thẳng." Mạnh Tắc Tri đáp một cách điềm đạm.

 

Mẹ Mạnh dừng một lát, âm thầm thở dài một hơi rồi nói: "Chẳng phải con đại tỷ nhà mình, mấy đứa con cũng đều đến tuổi lấy vợ lấy chồng rồi sao, trong nhà cũng túng quẫn lắm, nên con đại tỷ với chồng tính mua thêm một căn nhà, con xem thế nào?"

 

Ý là muốn Mạnh Tắc Tri bỏ tiền!

 

Nhiều năm qua, bao gồm cả lễ Tết, tiền nguyên chủ gửi hiếu kính cho mẹ Mạnh và chi tiêu linh tinh cho quê nhà không dưới 2 triệu. Vì trước đây, do chuyện của tam ca nguyên chủ, Hứa Giai Tình suýt chút nữa đòi ly hôn, từ đó nguyên chủ bắt đầu không quá để tâm đ ến chuyện của ba người anh chị em kia.

 

Chính vì vậy, Mạnh Tắc Tri mới có nhiều không gian để tự quyết định.

 

Anh nói: "Con nhớ là nhà đại tỷ mới xây xong mấy năm trước mà?"

 

Để xây nhà đó, mẹ Mạnh giúp một vạn, nguyên chủ đưa tám vạn, tuy không nhiều nhưng là toàn bộ tích cóp lúc ấy. Ngược lại nhà đại tỷ, ngoài trừ khi xây nhà có tốn ít tiền, bình thường gần như không chi gì cả.

 

Hồi đó, chín vạn là đủ để xây một căn nhà hai tầng với bảy phòng và một phòng khách ở quê.

 

Nếu là trước đây, nghe mẹ nói vậy, lão Tứ chắc chắn chẳng nói lời nào đã đồng ý rồi.

 

Lần này, mẹ Mạnh nghe ra được giọng từ chối trong lời con trai.

 

Bà lập tức đổi lời: "Cũng đúng, năm đó nền nhà đánh sâu quá, giờ ở chật rồi, muốn chồng thêm tầng nữa..."

 

Thật ra cũng có thể hiểu tâm tình của bà. Con nào cũng là con, chỉ vì muốn đưa con út ra khỏi vùng núi nghèo, trưởng tử và hai con gái đã hy sinh rất nhiều.

 

Giờ con út có tiền đồ, dĩ nhiên nên đền đáp anh chị.

 

Theo bà nghĩ, trưởng tử tuy làm rể bên vợ, nhưng nhà vợ khá giả, chưa từng để anh ta thiếu ăn mặc, lại có con trai mang họ mẹ, nên ông ta cũng nở mày nở mặt.

 

Cô con gái út thì lấy chồng què, nhưng người chồng thật thà, không cha mẹ, vừa cưới xong là cô ta làm chủ trong nhà. Ban đầu cuộc sống cực khổ, sau tai nạn xe của chồng thì con út bỏ tiền chữa lành chân cho anh ta. Giờ chồng cô ấy chạy xe khách kiếm sống, tuy vất vả nhưng đủ nuôi gia đình.

 

Chỉ có đại nữ nhi là lấy chồng goá vợ, phải nuôi một bầy con riêng, kết hôn 24 năm rồi mà chẳng có đứa con ruột nào. Anh rể chẳng làm nên tích sự gì, chỉ biết bám vào nông trại sống qua ngày. Nay tuổi cao, sức yếu, hay đau ốm, gánh nặng đều đổ lên vai đại tỷ.

 

Đại nữ nhi năm nay mới 43 mà trông như đã 56-57, trông còn khổ hơn cả chồng. Mẹ nhìn thấy mà xót lòng.

 

Dù bà thương con gái cả, nhưng thích nhất vẫn là con út. Không chỉ vì tiền đồ, mà cả nhà hiện tại đều dựa vào ân huệ từ cậu út này.

 

Nên khi thấy Mạnh Tắc Tri có ý từ chối, mẹ Mạnh lập tức không ép nữa.

 

Nhưng có người lại không nghĩ thế.

 

"Chuyện đó sao giống nhau được, giờ cô nào còn chịu gả về nông thôn chứ..."

 

Đầu dây bên kia mơ hồ truyền đến giọng nói hối hả.

 

"Anh nói bậy gì đấy?" Mẹ Mạnh quát lớn, rồi điện thoại bị người khác giật lấy.

 

"Lão Tứ à, anh là anh rể của em đây. Hai đứa con anh nay cũng 27-28 rồi, mà vẫn chưa cưới vợ. Giờ thằng cả may mắn quen được cô gái, nhà gái chẳng cần sính lễ gì, chỉ cần một căn nhà, em nói xem cơ hội tốt như thế kiếm đâu ra nữa."

 

Bên kia điện thoại, giọng Hà Chấn Lý mềm mỏng: "Nhà anh em cũng biết rồi đấy, giờ mọi thứ đều do chị em chống đỡ, có vét sạch tích cóp cũng chẳng đủ. Không còn cách nào mới mở miệng nhờ em."

 

Anh rể của nguyên chủ tên Hà Chấn Lý.

 

Mạnh Tắc Tri nghe xong chỉ hỏi: "Anh muốn bao nhiêu?"

 

Giọng Hà Chấn Lý lập tức phấn khởi: "Không nhiều lắm đâu, 600 triệu là đủ."

 

Quê nguyên chủ thuộc loại huyện nhỏ, giao thông kém, kinh tế chậm phát triển, giá nhà không cao. Nhà xây thô chỉ hơn hai ngàn một mét vuông, vùng hẻo lánh còn rẻ hơn.

 

600 triệu đủ mua hai căn ba phòng một khách, còn dư tiền để trang trí sơ.

 

Hà Chấn Lý tính luôn nhà cho cả đứa con thứ hai.

 

Quả nhiên, hắn còn cười nhạt: "Chờ đứa cháu cả cưới, sau đó là đứa cháu thứ hai, anh muốn chuẩn bị sẵn nhà, khỏi đến lúc lại luống cuống."

 

Hắn không thấy mình đòi tiền quá quắt, còn cho là khôn khéo.

 

Lão Tứ cho tam ca 600 triệu mua nhà cho con, cho em rể thứ hai 400 triệu chữa chân, đến lượt anh ta mà xin tám triệu là bị từ chối thì không hợp lý.

 

Anh ta là con cả, đòi 600 triệu không quá đáng!

 

Mạnh Tắc Tri tức cười.

 

Nguyên chủ giúp gia đình đâu phải chỉ là tiền, mà là cả tấm lòng. Sao có thể lấy số tiền ra đong đếm?

 

Mạnh Tắc Tri nghĩ: tôi có thể cảm ơn, nhưng anh không thể làm ký sinh trùng hút máu.

 

Anh bình tĩnh nói: "Chị cả có đó không? Tôi muốn nói chuyện với chị."

 

Hà Chấn Lý không hiểu rõ ý Mạnh Tắc Tri, nhưng vì tiền, đành đưa điện thoại cho vợ.

 

"A lô, lão Tứ à..." Giọng phụ nữ trung niên khàn khàn vang lên.

 

Mạnh Tắc Tri ngừng lại một chút: "Chị cả, chị không khỏe à?"

 

"Khụ khụ..." Chị cả khẽ hắng giọng: "Không sao đâu, mấy hôm trước đi đón Hiểu Ninh tan học, giữa đường bị mưa to, ướt người rồi bị cảm."

 

Con gái riêng của Hà Chấn Lý có ba đứa, đứa út là Hiểu Ninh - con của con gái và cháu rể.

 

Vì con gái giống vợ trước, nên Hà Chấn Lý thương cô ấy nhất. Sau khi Hiểu Ninh ra đời, ông bà ngoại không chịu trông, cha mẹ thì đi làm, nên Mạnh đại tỷ phải nuôi.

 

Chăm sóc một mạch tám năm, giờ đứa bé học tiểu học rồi.

 

Mạnh Tắc Tri trầm giọng: "Chị cả, chị nghĩ thế nào?"

 

Nghe câu đó, Hà Chấn Lý lập tức ra hiệu bằng mắt.

 

"Tôi..." Chị cả há miệng, vẻ mặt thoáng u uất, ấp úng: "Tôi còn có thể nghĩ gì nữa..."

 

Mạnh Tắc Tri hiểu ý, nói: "Tôi biết rồi, chị đưa điện thoại cho mẹ đi."

 

"A lô, lão Tứ à?"

 

"Mẹ, tam ca họ có ở đó không?" Mạnh Tắc Tri hỏi.

 

"Không có, sao vậy?"

 

"Mẹ gọi họ về, con có việc muốn nói."

 

"... Được." Mẹ Mạnh do dự gật đầu, cảm thấy giọng con trai có gì đó là lạ. Nhưng bà cũng hiểu, sự lạ này không phải nhắm vào bà.

 

Bà liếc Hà Chấn Lý một cái, rồi tìm số điện thoại tam ca theo danh bạ, gọi đi.

 

"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Hà Chấn Lý bất an hỏi.

 

Mẹ Mạnh không trả lời, chỉ giục Lão Tam nhanh về.

 

Cúp máy, Mạnh Tắc Tri quay về phía phòng thí nghiệm.

 

Nghe tiếng động, Chúc Chính Khanh ngẩng đầu khỏi bản hướng dẫn thiết bị, nhìn anh, hỏi một cách thản nhiên: "Xong điện thoại rồi?"

 

"Ừ."

 

Giờ đầu óc Mạnh Tắc Tri toàn là chuyện nhà, đâu còn nhớ mấy chuyện mập mờ ban nãy.

 

Anh nói: "Đúng rồi, thầy Chúc, nhà tôi có chút việc, tôi về trước."

 

Trường học đông người, không phải nơi giải quyết vấn đề tốt.

 

"...Ừ." Nhìn vẻ mặt bình thản của anh, như thể ban nãy chẳng có gì xảy ra, Chúc Chính Khanh khó khăn gật đầu: "Được."

 

"Tôi quay lại tìm thầy sau vài hôm."

 

Nói xong, anh rời khỏi phòng thí nghiệm.

 

Nghe tiếng bước chân xa dần, Chúc Chính Khanh lấy lại tinh thần.

 

Là do Mạnh Tắc Tri không thích mình, hay là anh ta ngốc?

 

Chúc Chính Khanh khẽ mím môi, chọn cái sau.

 

Cái khúc gỗ to thế này, vẫn không nhúc nhích?

 

Chúc Chính Khanh nhíu mày, phiền chết đi được!

 

Bên này Mạnh Tắc Tri vừa mới về đến nhà thì bên kia mẹ Mạnh đã gọi điện thoại đến.

 

Mạnh Tắc Tri tiện tay đóng cửa phòng lại, vừa cởi áo khoác trên người vừa hỏi: "Mẹ, tam ca bọn họ đều tới rồi sao?"

 

"Đều tới rồi." Mẹ Mạnh lo lắng, giọng sốt ruột đáp.

 

"Vậy tốt, mẹ bật loa lên đi." Mạnh Tắc Tri vứt áo khoác lên sofa, rót cho mình một ly nước.

 

"Lão tứ, mày gọi tụi tao tới rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả?" Người lên tiếng là Mạnh tam ca.

 

Mạnh Tắc Tri uống hai ngụm nước, nói: "Là thế này, hồi nãy anh rể gọi điện cho con, nói là hai đứa con trai của ảnh sắp cưới vợ, muốn con bỏ ra sáu trăm ngàn để tụi nó mua nhà."

 

Lời này của lão tứ đúng là có ẩn ý!

 

Mạnh nhị tỷ và Mạnh tam ca nhìn nhau, cả hai đều lộ vẻ nghiêm trọng.

 

Hà Chấn Lý mặt mày lúng túng, trong lòng càng thêm bất an, gã bắt đầu có ý định rút lui: "Cái này... lão tứ à, nếu mày thấy khó quá thì thôi vậy..."

 

"Chẳng phải chỉ là sáu trăm ngàn sao? Tiền, tao có nhiều lắm." Mạnh Tắc Tri vỗ mạnh lên bàn trà: "Nhưng tao chỉ muốn hỏi một câu, hai đứa con trai của mày cưới vợ thì liên quan gì đến tao?"

 

"Cái này... cái này," Hà Chấn Lý hoảng hốt, lắp bắp nói: "Dù sao thì tụi nó cũng là cháu ngoại của mày, tuy không ruột rà nhưng cũng gọi mày là cậu hai mấy năm rồi mà..."

 

"Tao thà không có hai đứa cháu ngoại này còn hơn --" Mạnh Tắc Tri giận dữ nói, hoàn toàn nhập vai thành thân phận của nguyên chủ.

 

"Cả đời này tao ân hận nhất là vì chị cả. Chỉ vì muốn cho tao đi học, chị ấy bị ép gả cho một người goá vợ lớn hơn chị một vòng. Vừa vào nhà đã phải làm mẹ kế của ba đứa con riêng. Khi ấy, chị ấy mới chỉ có mười tám tuổi."

 

Nghe đến đây, chị cả Mạnh thất thần.

 

Mẹ Mạnh mắt đỏ hoe, tự trách bản thân không có bản lĩnh, chỉ biết bán con trai con gái để cho con út ăn học.

 

"Nếu cuộc sống chị ấy sau này tốt thì đã đành, nhưng thực tế thì sao? Kết hôn hai mươi tư năm, làm thân phụ nữ mà ngay cả tư cách mang thai sinh con cũng không có. Vì sao?"

 

"Bởi vì chồng goá vợ của chị đã có ba đứa con trai nối dõi rồi. Gia cảnh nhà đó vốn đã chẳng khá giả gì, tự nhiên không muốn sinh thêm một đứa nữa để tăng thêm gánh nặng. Dù sao hắn cưới lại vợ chỉ để tìm một người giúp việc giá rẻ chăm sóc cho cả nhà."

 

"Lão tứ, mày nói nhăng cuội gì đó?" Hà Chấn Lý tức đến nghẹn máu, nhưng chẳng ai để ý đến gã.

 

Nghe tới đây, Mạnh nhị tỷ và tam ca hiểu ra Mạnh Tắc Tri nổi giận không phải vì chuyện tiền, mà vì Hà Chấn Lý.

 

Hai người bọn họ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

 

"Chỉ vì 1.500 đồng sính lễ năm đó, suốt 24 năm chị ấy hầu hạ cha con nhà mày còn chưa đủ, bây giờ còn phải hầu hạ cháu nội cháu ngoại của mày? Trên đời này có chuyện tiện nghi vậy sao? Buồn cười nhất là, Hà Chấn Lý, mày còn mặt dày đến mức bắt tao bỏ tiền mua nhà cho hai đứa tiểu hỗn đản kia!"

 

Trước khi nguyên chủ đỗ đại học, ba đứa con nhà Hà Chấn Lý chưa từng gọi nguyên chủ một tiếng cậu. Ngay cả khi nguyên chủ đến nhà họ chúc Tết, cũng mấy lần tận mắt thấy bọn họ làm khó dễ chị cả trước mặt họ hàng.

 

Lúc nguyên chủ còn ở nhà, bọn họ đã chẳng kiêng nể gì. Có thể tưởng tượng khi nguyên chủ không có mặt, chị cả sống khổ thế nào.

 

Tới khi nguyên chủ có tiền đồ, bọn họ liền một miệng một tiếng "cậu" ngọt như mía lùi.

 

"Mày... mày..." Hà Chấn Lý thẹn quá hóa giận, vươn tay định giật điện thoại từ tay mẹ Mạnh.

 

"Mày định làm gì?" Mạnh tam ca và anh rể nhị tỷ cùng lúc đứng dậy từ sofa, chắn trước mẹ Mạnh, trừng mắt giận dữ nhìn Hà Chấn Lý.

 

Mẹ Mạnh thở phào một hơi.

 

Giờ bà đã hiểu vì sao lão tứ nhất quyết bắt bà gọi tam ca bọn họ về trước.

 

Đầu dây bên kia, Mạnh Tắc Tri uống ngụm nước, lấy lại bình tĩnh: "Trước kia là do con nghĩ sai. Con cứ nghĩ chị cả đã có tuổi, lại không có con đẻ, sau này già rồi thế nào cũng phải nhờ vào hai đứa con của gã chăm lo tuổi già, thôi thì sống tạm qua ngày cũng được."

 

Đây không chỉ là suy nghĩ của nguyên chủ, mà cũng là suy nghĩ của mẹ Mạnh.

 

"Có lẽ mẹ cũng nghĩ như vậy." Câu này rõ ràng là nói với Hà Chấn Lý.

 

"Cho nên mày mới dám mặt dày tới mức mở miệng đòi tao sáu trăm ngàn."

 

Có lẽ bị trúng tim đen, mặt Hà Chấn Lý đỏ bừng như chậu máu.

 

Chị cả Mạnh nước mắt như mưa, ôm lấy nhị tỷ bật khóc nức nở.

 

Nghe đến đây, con trai lớn của Hà Chấn Lý - Hà Gia Minh tức đến suýt nghẹn máu, lớn tiếng: "Tại sao lại không dám? Năm đó nếu không có 1.500 đồng của nhà tao, mày nghĩ mày có được ngày hôm nay hả? Đó là tiền mua mạng mẹ nó đấy!"

 

Vợ đầu tiên của Hà Chấn Lý chết trong tai nạn xe, chủ xe bồi thường hai ngàn đồng.

 

"Cho nên chị cả tao làm trâu làm ngựa cho nhà mày hơn hai mươi năm, tao còn phải bỏ tám vạn ra sửa nhà cho mày, như vậy vẫn chưa đủ sao?"

 

Mạnh Tắc Tri lạnh giọng: "Nhà tao đã sớm không nợ gì nhà mày cả."

 

Anh lại nói thêm: "Vấn đề là, chị cả, chị còn hy vọng gì ở gã nữa sao?"

 

"Mày rốt cuộc muốn gì?" Hà Chấn Lý nghiến răng. Gã không tin Mạnh Tắc Tri dám xúi giục chị cả ly hôn.

 

Mạnh Tắc Tri nói thẳng: "Sáu trăm ngàn tao có. Chị cả, em cho chị hai lựa chọn."

 

Chị cả Mạnh vừa nức nở, vừa ngồi dậy từ lòng nhị tỷ, lau nước mắt.

 

Chưa bao giờ có lúc nào khiến chị cảm thấy đứa em trai này đáng tin đến vậy.

 

"Thứ nhất, chị ở lại nhà họ Hà, em mua cho chị hai căn hộ. Sau này, bất cứ ai nhà họ Hà dám trêu chị, chị cứ thẳng tay đuổi ra."

 

Nghe vậy, mặt Hà Chấn Lý nghẹn đỏ, căm giận nhìn mẹ Mạnh đang cầm điện thoại.

 

"Thứ hai, chị ly hôn với Hà Chấn Lý, em vẫn đưa chị sáu trăm ngàn. Chị có thể về nhà sống với mẹ, hoặc mua nhà riêng mà ở. Chị năm nay mới 43 tuổi, tuổi này vẫn còn sinh con được. Nếu không muốn, chị có thể nhận con nuôi. Khi con lớn, chị mới hơn 60 tuổi, vừa lúc để nó phụng dưỡng."

 

"Mày... mày dám à?" Hà Chấn Lý như bị sét đánh, không ngờ Mạnh Tắc Tri thực sự tính toán như vậy.

 

Không, không được, nếu chị cả thật sự ly hôn, ai chăm sóc con gái Hiểu Ninh, ai làm việc nhà, ai lo ruộng vườn? Hai đứa con trai còn chưa lấy vợ nữa...

 

Hà Chấn Lý hoảng hốt, quay đầu cầu cứu Mạnh tam ca.

 

Nhưng tam ca mặt lạnh, đau lòng chị cả là một chuyện, chuyện không liên quan mình thì tốt nhất đừng xen vào. Đây rõ ràng là lão tứ muốn xử nhà Hà Chấn Lý, nếu hắn xen vào giúp, chẳng phải đắc tội với lão tứ sao?

 

Hắn không có tương lai gì, về sau còn phải trông vào lão tứ giúp hai đứa con hắn. Giờ mà chống đối lão tứ, chẳng khác nào tự cắt đường lui.

 

Không còn ai cứu, Hà Chấn Lý đành cắn răng, quay sang chị cả, hạ giọng năn nỉ: "Tĩnh Thục, anh sai rồi, anh sẽ sửa... Xét tình nghĩa vợ chồng hai mươi mấy năm, cho anh một cơ hội..."

 

Thấy vậy, chị cả Mạnh vẻ mặt mông lung, một bên là tự do, một bên là người chồng hai mươi mấy năm...

 

"Không cần vội," Mạnh Tắc Tri nói, "Chị cứ suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời."

 

Anh nới lỏng cà vạt: "Được rồi, tam ca, đuổi hai đứa đó ra ngoài giùm em."

 

Chốc lát sau, trong điện thoại vang lên tiếng Hà Chấn Lý hốt hoảng: "Đừng mà, Tĩnh Thục, mẹ, anh biết sai rồi... Lão tứ, lão tứ..."

 

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

 

Mạnh Tắc Tri nói tiếp: "Được rồi, chị cả cứ ở tạm nhà mẹ. Tam ca, thời gian này phiền anh chăm sóc mẹ và chị cả chút, kẻo Hà Chấn Lý làm liều gây ra chuyện không hay..."

 

Sắp xếp ổn thỏa việc nhà, Mạnh Tắc Tri nhẹ nhõm cả người. Ngay sau đó là một cảm giác mệt mỏi ập đến. Anh vừa xoa huyệt thái dương vừa cảm thấy mình như quên chuyện gì quan trọng.

 

Nhưng càng cố nhớ lại, đầu óc càng rối loạn.

 

Thôi khỏi nghĩ. Anh ngáp một cái, vào nhà tắm tắm rửa, sau đó chui vào chăn, ngủ một mạch.

 

Sáng hôm sau, anh lái xe đến ngân hàng, rút ra bảy trăm ngàn. Rồi gọi cho vài nhà máy thiết bị thí nghiệm, chốt danh sách thiết bị cần mua. Chưa tới nửa tiếng, hai phần ba số tiền đã đi.

 

Sau đó, Mạnh Tắc Tri lấy ra tập tài liệu dày cả chục cm nguyên chủ sưu tầm về các bài luận chứng giả thuyết Goldbach.

 

Anh mất hai ngày đọc hết, và đã có ý tưởng đại khái cho hướng chứng minh.

 

Tầm mắt anh dừng trên tiêu đề một bài viết: "Phương pháp biến phân".

 

Vậy thì bắt đầu từ đây.

 

Khi Mạnh Tắc Tri đang chuẩn bị động bút thì điện thoại vang lên.

 

Gọi đến là Hứa Giai Tình.

 

"Mạnh Tắc Tri, anh có quên hôm nay là ngày gì không?"

 

Anh nghĩ một lúc, hình như hôm nay là thứ Bảy, nhìn đồng hồ máy tính, đã gần 10 giờ. Anh lập tức đứng dậy: "Xin lỗi, anh đến ngay."

 

Nói xong, đầu dây bên kia đã cúp máy.

 

Anh thu dọn bản thảo, khóa cửa, về nhà lấy giấy tờ, rồi đến Cục Dân Chính.

 

Khác thường, lần này Trần Ứng Long không đi cùng Hứa Giai Tình.

 

"Đi thôi." Thấy Mạnh Tắc Tri tới, Hứa Giai Tình lạnh lùng nói hai chữ, rồi bước đến quầy.

 

Xác nhận nguyện vọng ly hôn, ký tên vào đơn, cắt bỏ giấy đăng ký kết hôn, nhận giấy chứng nhận ly hôn.

 

Tất cả thủ tục chưa đầy mười phút.

 

Hai người từ đầu tới cuối không nói với nhau câu nào. Ra khỏi tòa nhà Cục Dân Chính, Mạnh Tắc Tri mới lên tiếng: "Đúng rồi, chỗ anh vẫn còn nhiều đồ của em, em xem có muốn lúc nào tới lấy không?"

 

Theo thỏa thuận ly hôn, tài sản ai đứng tên thì thuộc về người đó.

 

"Không cần, mấy thứ đó anh vứt đi." Hứa Giai Tình không quay đầu lại.

 

Rõ ràng đã hoàn toàn tuyệt tình với nguyên chủ.

 

Nếu cô đã nói vậy, Mạnh Tắc Tri cũng không khách sáo. Chỉ là đồ đạc của cô rất nhiều, riêng quần áo giày dép đã chiếm ba tủ, còn có mỹ phẩm, trang sức - phần lớn là hàng hiệu, vứt đi thì tiếc.

 

Anh bèn gói ghém, bán cho một cửa hàng đồ cũ, được hơn mười vạn, rồi lấy tên cô quyên tặng cho hội Chữ Thập Đỏ.

 

Anh vừa dọn xong thì lô thiết bị thí nghiệm anh đặt cũng vừa giao đến, kèm theo là năm bộ rắn độc đặt từ trại rắn ở huyện Tào.

 

Trang bị xong phòng thí nghiệm, anh đem một lọ nhỏ nọc rắn vào phòng thí nghiệm.

 

Bận rộn không kém là Chúc Chính Khanh - một mặt phải chọn nhân sự nghiên cứu chuyên nghiệp, mặt khác phải chuẩn bị đề tài, còn phải lên lớp cho sinh viên - gần như chân không chạm đất.

 

Người ra vào phòng thí nghiệm ngày càng đông.

 

Thí nghiệm của Mạnh Tắc Tri tiến triển thuận lợi. Nhưng tới chỗ giả thuyết Goldbach thì gặp trở ngại.

 

Đúng là bài toán toán học cấp thế giới!

 

Anh buông bút, đầu óc rối bời, xoa mắt, với lấy ly nước - nhưng chỉ còn một lớp lá trà dưới đáy.

 

Mạnh Tắc Tri bất lực lắc đầu, định qua máy lọc nước lấy nước ấm thì bụng lại kêu.

 

Anh ngó đồng hồ, đã 12 giờ.

 

Ăn cơm thôi!

 

Nghĩ vậy, anh quay sang nhìn Chúc Chính Khanh - người kia vẫn dán mắt vào máy phân tích amino acid, không thể phân thân.

 

Nếu vậy thì anh đi một mình thôi.

 

Cất hết bản thảo vào ngăn kéo khóa kỹ, Mạnh Tắc Tri nhấc chân rời khỏi phòng thí nghiệm.

 

Thấy một màn như vậy, Từ Nghiệp Hoa - người vẫn luôn để ý từng hành động của Mạnh Tắc Tri - do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đặt tài liệu trong tay xuống, bước về phía Chúc Chính Khanh. Hắn hỏi:

 

"Chúc giáo thụ, không biết ngươi hiểu biết Mạnh Tắc Tri người này được bao nhiêu?"

 

"Hử?"

 

Nghe ba chữ "Mạnh Tắc Tri", Chúc Chính Khanh lập tức dứt ánh mắt khỏi tài liệu phân tích trong tay, quay sang nhìn Từ Nghiệp Hoa.

 

Tuy rằng không hiểu vì sao Từ Nghiệp Hoa lại đột ngột hỏi vậy, nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh đáp:

 

"Ngươi nói Mạnh giáo thụ à, thoạt nhìn là một người rất đ ĩnh đạc, cư xử hiền lành, tính cách cũng tốt..."

 

Mỗi chữ từ miệng Chúc Chính Khanh thốt ra, sắc mặt Từ Nghiệp Hoa lại càng thêm kinh hãi. Những người khác trong phòng thí nghiệm cũng lần lượt buông công việc trên tay, tụ lại gần.

 

Từ Nghiệp Hoa khó khăn lên tiếng:

 

"Chúc giáo thụ, ngươi mới đến, có lẽ chưa hiểu rõ tình hình thực tế."

 

Chúc Chính Khanh ngơ ngác hỏi lại: "Ý ngươi là gì?"

 

Lúc này, chưa cần Từ Nghiệp Hoa mở miệng, những người xung quanh đã bắt đầu líu ríu nói ra hết mọi chuyện.

 

Đến cuối cùng, Từ Nghiệp Hoa tổng kết:

 

"Ta cũng là thấy Chúc giáo thụ giống như rất thân thiết với Mạnh Tắc Tri nên mới nhiều chuyện nhắc nhở vài câu. Nói thế nào đi nữa, về sau Chúc giáo thụ vẫn nên hạn chế tiếp xúc với hắn thì hơn, để tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của ngươi."

 

Chờ đến khi đám người tản đi, trong mắt Chúc Chính Khanh đầy vẻ mờ mịt.

 

Bạo hành khiến vợ sẩy thai, tính cách âm hiểm độc ác, trộm đoạt thành quả nghiên cứu của học trò...

 

Người mà họ miêu tả... sao có thể là Mạnh Tắc Tri được?

 

Hay là anh đã nhìn nhầm người?

 

Ngay lúc anh còn đang ủ rũ trầm tư, Mạnh Tắc Tri đã quay trở lại.

 

"Sao chỉ còn mình ngươi, bọn họ đâu rồi?"

 

Chúc Chính Khanh bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt như quét hình toàn thân Mạnh Tắc Tri từ trên xuống dưới.

 

Tóc không một sợi rối, lông mày rậm thẳng, đôi môi mỏng khép lại nhẹ nhàng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, chân dài hơn 1m2, khoác trên mình bộ vest đen ôm sát người, dù không nói gì, cả người vẫn toát lên khí chất lạnh lùng, cấm dục...

 

Nghĩ đến cánh tay người này còn phủ đầy lông tơ mịn, hai tai Chúc Chính Khanh bất giác ửng đỏ!

Bình Luận (0)
Comment