Đây là --
Mạnh Tắc Tri nhíu mày.
Hồng trấn?
Đúng rồi, trong nguyên tác, chính tại chỗ này, Kỳ Lương đã cứu lấy một dị thú lẽ ra phải chết vì bị đệ đệ cùng cha khác mẹ tính kế, bị dị thú ăn mất - theo như lời nam chủ công Phó Bác Dụ nói.
Dạo gần đây cứ mải mê nói chuyện yêu đương với Tần Nghiêu Thần, Mạnh Tắc Tri đúng là quên khuấy mất còn có một đoạn như thế.
Cho nên, con... à không, tiểu gia hỏa này, chẳng phải chính là con dị thú sau này bị Kỳ Lương dùng linh tuyền thủy thu mua, trở thành bạn chơi thân thiết của Kỳ Vọng Thư, đồng thời cũng là cánh tay đắc lực giúp Phó Bác Dụ xưng bá trên con đường nam chủ?
-- Trong nguyên tác, không có Hoàng Ngũ, Ngũ Hàn Phi (đội trưởng một đội lính đánh thuê khác) cùng đám người này trợ giúp, Tần Nghiêu Thần lần đó vì bắt được con dị thú nhỏ này, gần như phải trả giá "một nghìn đổi tám trăm", thương địch một ngàn, tự tổn tám trăm. Nhưng với sự hiến dâng vô điều kiện của hắn dành cho Kỳ Lương, cuối cùng con tiểu dị thú này vẫn rơi vào tay Kỳ Lương.
Nhưng hiện tại thì sao?
Ánh mắt Mạnh Tắc Tri nheo lại.
Vừa mới ra khỏi hang sói, lại rơi vào miệng hổ --
Con dị thú nhỏ cỡ nắm tay lập tức mở to mắt, hai chân không khỏi run run.
Rõ ràng chỉ là một người trông yếu ớt chẳng có gì đặc biệt, vậy mà tại sao lại khiến nó cảm giác như đang đối mặt với một áp lực khủng khiếp từ tận linh hồn và huyết mạch?
Nó lập tức buông cái móng vuốt đang ôm ngón tay Mạnh Tắc Tri ra, run run quai hàm, nhè ra một viên tinh hạch cấp bốn cỡ hạt đậu phộng, mặt đau khổ đưa cho Mạnh Tắc Tri.
Anh anh anh, xin tha cho em!
Có thể nói là rất hiểu lòng người.
Mạnh Tắc Tri nhướng mày, nhận lấy viên tinh hạch cấp bốn kia, ước lượng trong tay rồi nghĩ: giữ lại con tiểu ngoan này dưỡng chơi cũng không tồi, để giải sầu.
Hắn khẽ gãi gãi tai con dị thú nhỏ: "Xem như ngươi thức thời."
Đám dị năng giả đứng một bên nhìn thấy, vừa hâm mộ vừa rùng mình. Trong lúc không ai hay biết, lại có một con dị thú cấp bốn xuất hiện. Phải biết trong số bọn họ, trừ Tần Nghiêu Thần và Hoàng Ngũ đã chạm đến ngưỡng cấp ba đỉnh phong, thì phần lớn những người còn lại vẫn còn loay hoay ở cấp hai.
Huống chi, bây giờ còn có người có thể tiêu diệt dị thú cấp bốn.
Ai nấy đều cảm thấy vô cùng lo lắng cho tương lai của chính mình.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim treo lơ lửng của Tần Nghiêu Thần cuối cùng cũng được đặt xuống.
Sau đó như nhớ ra điều gì, sắc mặt hắn trầm xuống, đột nhiên xoay người, lạnh giọng quát:
"Còn không ra, ta thật sự sẽ ra tay."
Trong nháy mắt, Đường Minh Viễn và đám người đồng loạt nhìn theo ánh mắt của Tần Nghiêu Thần.
"Đừng, huynh đệ! Chúng ta là người của nhà họ Phó ở căn cứ Kinh Thành." Chỉ thấy từ sau tảng đá lớn cách đó không xa, có hai người đàn ông trung niên lảo đảo bước ra, thảm hại không chịu nổi. Người cầm đầu giơ tay lên, cười nịnh nọt: "Đa tạ các huynh đệ ra tay tương trợ, đây là chút lòng thành, không đủ gọi là báo đáp."
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi vén áo, lôi từ túi bên hông ra một cái túi vải nhỏ, ném tới chân Tần Nghiêu Thần. Vài viên tinh hạch cấp ba lăn ra ngoài.
Tần Nghiêu Thần mặt không đổi sắc. Đừng tưởng dăm ba câu có thể xóa nhòa sự thật rằng bọn họ dẫn dị thú đến đây, khiến cả đội hắn suýt bị vạ lây, rơi vào cảnh nguy hiểm.
Nếu không nhờ bọn họ đông người, thì giờ chắc đã mất mạng rồi.
Ngược lại, Chu Thiết hơi động dung khi nghe thấy câu đó. Hắn ghé sát tai Tần Nghiêu Thần, khẽ nói: "Tần đội trưởng, nhà họ Phó là một trong bốn gia tộc lớn tại căn cứ Kinh Thành, địa vị còn cao hơn cả nhà họ Hạ. Ở đây nhiều người nhiều mắt, chi bằng cứ bỏ qua thì hơn. Dù sao chúng ta cũng không tổn thất gì, tôi thấy nên dừng ở đây thôi."
Nhà họ Hạ chính là nhà ngoại của Kỳ Tư Vĩnh.
Tần Nghiêu Thần nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Mạnh Tắc Tri.
Mạnh Tắc Tri gật đầu, lời Chu Thiết nói quả thật có lý.
Lúc này, Tần Nghiêu Thần mới hòa nhã nói: "Nếu đã vậy, chúng tôi xin tuân mệnh."
Nói rồi, Đường Minh Viễn cúi người nhặt túi và tinh hạch trên đất lên, xoay người định rời đi.
Thấy đám người Tần Nghiêu Thần dễ nói chuyện hơn tưởng tượng, người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm, lập tức lên tiếng:
"Chờ chút, huynh đệ?"
"Sao?" Đám người Tần Nghiêu Thần dừng bước, xoay lại.
"Trong đội chúng tôi, người còn sống chỉ còn vài người, xe cũng bị hỏng hết, còn có một người bị thương nặng. Không biết các anh có thể giúp đưa chúng tôi đến căn cứ Sùng Châu hay không? Sau này, nhà họ Phó chúng tôi nhất định hậu tạ."
Người trung niên vừa nói vừa nhìn đầy mong đợi.
"Được thôi." Người lên tiếng lại là Mạnh Tắc Tri - chưa mang Phó Bác Dụ theo, vở kịch hay làm sao có thể bắt đầu?
Mạnh Tắc Tri đã đồng ý, thì Tần Nghiêu Thần và mọi người tất nhiên cũng không phản đối.
Người trung niên mừng rỡ, lập tức nói: "Vậy đa tạ tiểu ca."
Dứt lời, họ từ sau tảng đá lớn nâng ra một người máu thịt lẫn lộn, thương tích đầy mình.
Kỳ Lương, người phụ trách hậu cần, lập tức tiến lên giúp sắp xếp xe đưa họ đi. Nhưng khi ánh mắt vừa nhìn đến người bị thương, sắc mặt hắn cứng lại:
"Phó... Phó tổng?"
Khi đã thỏa thuận xong, đến lúc chia phần chiến lợi phẩm.
Người đàn ông trung niên đưa đám tinh hạch cấp ba cùng những vật tư lấy được từ xác đồng đội cho Chu Thiết và Ngũ Hàn Phi - đại diện hai đội khác. Còn con hamster cùng với viên tinh hạch cấp bốn do nó nhả ra thì đều về tay Mạnh Tắc Tri, dù sao trận đại chiến này người xuất lực lớn nhất vẫn là Tần Nghiêu Thần và Hoàng Ngũ.
Sau đó, Mạnh Tắc Tri cầm viên tinh hạch đôi mà Tần Nghiêu Thần đưa cho, chia lại cho nhóm Đường Minh Viễn trong đội - coi như bù đắp cho việc họ không được chia phần chiến lợi phẩm.
Đối với kết quả phân chia như vậy, mọi người dĩ nhiên là rất hài lòng. Dù có chút ghen tỵ thì cũng không ai dám lên tiếng phản đối gì.
Đến đêm, đội ngũ chiếm cứ một khu dân cư cao tầng mới xây chưa lâu ở vùng ngoại ô thành phố.
Mạnh Tắc Tri lấy từ không gian ra một bao lạp xưởng, ba quả trứng gà, một ít thịt khô đóng gói và một túi gạo nhỏ, giao cho Tần Nghiêu Thần.
Dị năng giả hệ hỏa phụ trách nấu cơm là tiện nhất.
Mạnh Tắc Tri tựa người vào khung cửa bếp, hai tay khoanh trước ngực, chân phải gác lên đùi trái, khóe môi cong lên, chăm chú nhìn Tần Nghiêu Thần thành thạo vo gạo, thái rau. Ánh nắng chiếu qua cửa kính, phủ lên người hắn một tầng ánh sáng ấm áp.
Mạnh Tắc Tri rất thích cảm giác bình lặng, yên ổn, thời gian như ngưng đọng như vậy.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm của cơm lạp xưởng đã lan tỏa khắp nơi.
Con chuột hamster nhỏ cố gắng chui ra khỏi túi của Mạnh Tắc Tri, đôi mắt to tròn như hạt đậu nành gắt gao nhìn chằm chằm nồi cơm đang bốc khói nghi ngút kia, không chớp mắt lấy một lần.
Một lúc sau, có lẽ vì thấy treo lủng lẳng ở miệng túi quá mệt, nó đánh bạo níu lấy áo của Mạnh Tắc Tri, giương chân trèo lên. Cuối cùng, nó thành công bò lên vai Mạnh Tắc Tri.
Nó đứng thẳng người, đang chuẩn bị quan sát toàn bộ thế giới trên bếp lò thì đúng lúc ấy, Mạnh Tắc Tri cử động.
Chuột nhỏ không đứng vững, ngã bịch xuống, dẹp lép như một chiếc bánh chuột.
Nó nghiêng đầu, liền thấy hai cánh tay người ôm nhau từ phía sau.
"Tần đại ca."
Giọng nói ấm áp vang lên từ phía sau, bên tai là giọng nam trẻ tuổi có phần khàn khàn, lại mang theo một chút mê hoặc khó diễn tả.
"Ừ." Yết hầu Tần Nghiêu Thần chuyển động, thân thể căng thẳng cũng từ từ thả lỏng.
Ngay lúc Tần Nghiêu Thần đang tận hưởng sự dịu dàng hiếm có này, Mạnh Tắc Tri lại nói câu thứ hai, khiến hắn ngay lập tức căng cứng trở lại:
"Mấy hôm trước em lấy được một đống màng bọc thực phẩm và dung dịch dinh dưỡng từ siêu thị, em vẫn chưa dùng thử, anh có muốn cùng em nghiên cứu thử xem dùng như thế nào không?"
Đợi lâu như vậy, dưa hấu cuối cùng cũng đã chín, đến lúc hái ăn rồi.
Câu nói chẳng có chút quyến rũ nào, nhưng Tần Nghiêu Thần lại bị dọa cho đầu óc trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng.
Khi ăn cơm, tâm trạng Mạnh Tắc Tri cực kỳ tốt, còn đích thân xới cho chuột nhỏ một bát cơm đầy.
Cuối cùng, hắn ngẫm nghĩ, nhìn con hamster vàng lông mượt đang gần như chui cả vào bát cơm mà ăn, cười nói:
"Sau này gọi ngươi là Tiểu Hoàng... Bạch nhé."
Suốt bữa ăn, Tần Nghiêu Thần như hồn vía lên mây, thấp thỏm không yên, giống như sắp bị lôi ra pháp trường vậy.
Hắn nhìn Mạnh Tắc Tri dọn xong chén đũa, đem Tiểu Bạch nhốt vào phòng bên cạnh, rồi lại đi tắm rửa.
Đối phương nhìn hắn, hai mắt sáng long lanh: "Tần đại ca, anh muốn tắm à?"
Tần Nghiêu Thần cứng đờ người, ôm quần áo, gần như tay chân lóng ngóng bước vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy tí tách vang lên chưa bao lâu, "rầm" một tiếng, cửa phòng tắm bật mở, Tần Nghiêu Thần toàn thân ướt đẫm hơi nước bước ra ngoài.
Khó khăn lắm hắn mới lấy đủ dũng khí ngẩng đầu, lại phát hiện thanh niên kia đang nằm bò trên giường, chẳng biết đang nghịch ngợm cái gì, hoàn toàn không nhìn hắn lấy một cái.
Tần Nghiêu Thần đè nén nỗi thất vọng trong lòng, dạng ch ân ngồi xuống, ánh mắt rơi vào mấy món đồ trên giường, hô hấp hỗn loạn.
Nghe thấy tiếng động, Mạnh Tắc Tri quay đầu, ánh mắt hơi lóe: "Tần đại ca, mấy cái màng bọc và dung dịch dinh dưỡng này, anh thích vị gì?"
Yết hầu Tần Nghiêu Thần chuyển động lên xuống, ngây ngẩn nhìn một hàng màng bọc loại xịn kia, dường như không hợp với anh lắm.
Nhưng anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình nhỏ.
Anh ngập ngừng: "Em thích vị gì, thì dùng cái đó là được."
Khóe miệng Mạnh Tắc Tri cong lên rõ rệt hơn, hắn nghiêng đầu như suy nghĩ, lấy ra một hộp màng bọc vị cam và một chai dung dịch dinh dưỡng mùi sữa:
"Vậy dùng cái này nhé."
Tần Nghiêu Thần trong lòng nóng lên, đồ thanh niên lấy ra trùng khớp hoàn toàn với thứ anh thầm nghĩ trong lòng.
Chẳng lẽ đây chính là... tâm linh tương thông?
Hai mắt anh như phủ sương mù: "Ừm."
Sau đó, anh liền bị thanh niên đ è xuống giường, đối phương từ trên cao nhìn xuống: "Tần đại ca, vậy thì em không khách sáo nữa nhé."
Không đợi anh đáp lại, người kia đã cúi đầu hôn lên môi anh.
Mềm mại, êm ái như cỏ mượt...
Ngay lúc Mạnh Tắc Tri đang tính toán tưới ít nước vào đất mới đào, thì Tần Nghiêu Thần, với vẻ mặt đượm xu@n tình, đột nhiên ngăn cản động tác của cậu.
Tại sao lại là thanh niên cưỡi ở trên người anh --
Mạnh Tắc Tri nhìn anh, chớp mắt: "Có gì không ổn sao, Tần đại ca?"
Tần Nghiêu Thần há miệng, định sửa lại sai lầm của thanh niên, nhưng trong đầu lại bất giác nghĩ tới kích cỡ của hộp màng bọc kia, lời định nói đến cửa miệng lại cưỡng ép biến thành:
"Không có gì sai cả."
Mạnh Tắc Tri hài lòng tiếp tục đào hố, sau khi trồng xong cái cây, lại thấy chưa đủ phân bón, bèn rắc thêm ba lượt, lúc này mới thỏa mãn mà gác cuốc nghỉ ngơi.