Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi

Chương 92

Khi Tần Nghiêu Thần tỉnh lại lần nữa, đã là sáng hôm sau.

 

Hắn mở mắt ra, căn phòng xa lạ, chiếc giường xa lạ, nhưng lại có mùi hương quen thuộc.

 

Những gì xảy ra đêm qua từng cảnh từng cảnh một hiện lên trong đầu hắn, lặp lại, khiến hắn theo bản năng co quắp ngón chân.

 

Mặc dù động tác của hắn không lớn, nhưng vẫn đánh thức người đang ôm hắn từ phía sau.

 

“Chào buổi sáng, Tần đại ca.” Mạnh Tắc Tri duỗi tay sờ s0ạng lên cơ bụng của Tần Nghiêu Thần, có lẽ vì xúc cảm quá tốt nên bàn tay dán lên mãi không muốn rời đi.

 

Tần Nghiêu Thần bị hắn sờ đến khô miệng khô lưỡi, toàn bộ sự chú ý đều dồn lên bàn tay của Mạnh Tắc Tri: “Chào buổi sáng, Tư Vĩnh.”

 

Mạnh Tắc Tri lòng dạ như ngựa hoang, giọng hắn khàn khàn nói: “Tần đại ca, thân thể của anh có thấy khó chịu không?”

 

Tần Nghiêu Thần chỉ cho rằng Mạnh Tắc Tri đang quan tâm hắn, hắn hơi động đậy thân thể một chút, cảm giác vẫn ổn. Có lẽ là nhờ tiến hóa mà thể chất và khả năng hồi phục của dị năng giả đều mạnh gấp mấy lần người thường.

 

Hắn nói: “Vẫn ổn.”

 

Rồi lập tức bị Mạnh Tắc Tri đ è xuống dưới bắt đầu làm cái chuyện xây dựng xã hội sinh thái văn minh...

 

“Nếu đã vậy, chi bằng chúng ta vận động buổi sáng một chút đi!”

 

Sau một trận đại chiến vui vẻ tràn trề, Mạnh Tắc Tri đi dép lê vào bếp, tiện thể thả Tiểu Bạch đói đến hoa mắt chóng mặt từ trong phòng ra ngoài.

 

Kết quả là vừa ăn sáng xong, Hoàng Ngũ liền gấp gáp gõ cửa phòng họ.

 

“Bá gia, đội trưởng Tần?”

 

“Có chuyện gì vậy?” Tần Nghiêu Thần kéo cửa phòng ra.

 

Hoàng Ngũ thở hổn hển nói: “Đội trưởng Tần, bên tam kho gửi tin đến, nói Phó Bác Dụ bệnh tình nguy kịch.”

 

Thực ra từ tối qua Phó Bác Dụ đã bắt đầu sốt cao. Chỉ là Mạnh Tắc Tri đã dặn, dù trời có sập cũng không được làm phiền hắn. Hoàng Ngũ không còn cách nào, chỉ có thể nhẫn đến bây giờ mới đến tìm.

 

Dù sao thì, Phó Bác Dụ cũng là người nhà họ Phó. Nếu hắn chết trên địa bàn của bọn họ, cho dù không phải lỗi của họ thì cũng khó tránh khỏi bị vạ lây.

 

Đây chính là điều mà Hoàng Ngũ và những người khác không muốn thấy.

 

“Gì cơ?” Tần Nghiêu Thần nhíu mày, hiển nhiên cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này.

 

“Yên tâm đi.” Người lên tiếng lại là Mạnh Tắc Tri. Hắn từ bếp đi ra, cầm khăn lông trên bàn lau khô tay: “Phó Bác Dụ không chết được.”

 

“Bá gia?” Hoàng Ngũ ngạc nhiên.

 

“Chờ xem đi, nhiều nhất vài ngày nữa hắn sẽ lại tung tăng nhảy nhót thôi.” Mạnh Tắc Tri nói.

 

Hoàng Ngũ trong lòng lập tức thả lỏng, dưới ảnh hưởng của loại giáo huấn tận tâm tận lực thế này, hắn từ tận đáy lòng kính sợ Mạnh Tắc Tri, nên lời hắn nói tự nhiên là tin không nghi ngờ.

 

Hắn hỏi: “Vậy bên Phó Bác Dụ xử lý thế nào?”

 

“Cho bác sĩ và dược liệu chuyển hết sang đó, bên ngoài thì cứ làm đủ hình thức là được.”

 

“Hiểu rồi.” Hoàng Ngũ gật đầu rồi lui xuống.

 

“Bệnh tình nguy kịch à?”

 

Sau khi nghe được tin này, Kỳ Lương không thể ngồi yên. Dù sao Phó Bác Dụ cũng là con ruột của cha hắn, mặc kệ hắn có xem như không tồn tại đi nữa, thì trơ mắt nhìn hắn đi tìm chết lại là chuyện khác.

 

Huống chi đã từng là phu thê một ngày, nghĩa trăm ngày. Dù cho quá trình có hơi trắc trở, nhưng sự thật vẫn là sự thật.

 

Cho nên không thể tránh khỏi, thái độ của hắn với Phó Bác Dụ có chút vi diệu.

 

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Kỳ Lương quyết định ra tay cứu Phó Bác Dụ. Hắn tự tin rằng linh tuyền thủy được trồng trong không gian của hắn có thể giúp thanh lọc gân cốt, thay đổi thể chất.

 

Việc này không thể chậm trễ, hắn lập tức đi đến phòng Phó Bác Dụ. Kết quả vừa tới nơi, liền thấy Mạnh Tắc Tri và Tần Nghiêu Thần từ trong phòng đi ra, theo bản năng liền nép người lùi lại.

 

Không xa truyền đến giọng Mạnh Tắc Tri: “Hai vị xin dừng bước, nếu có yêu cầu gì thì trực tiếp nói với Hoàng Ngũ, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng đáp ứng.”

 

“Vậy cảm ơn Kỳ thiếu gia.”

 

“Không có gì, nói đúng ra thì tôi còn phải gọi Phó thiếu gia một tiếng biểu dượng nữa ấy chứ.”

 

Phó Bác Dụ vốn có một vị hôn thê, đối phương là con gái út của một trong bốn đại gia tộc chủ chốt tại căn cứ Kinh Thành – Tống gia, có chút quan hệ họ hàng xa với nhà họ Hạ.

 

Nhưng trong nguyên tác, tất cả những người thầm yêu Phó Bác Dụ hoặc có quan hệ không tầm thường với hắn cuối cùng đều trở thành chất xúc tác cho mối tình giữa hắn và Kỳ Lương. Tuy vậy, người đứng đầu nhà họ Tống lại là người rất có mắt nhìn. Khi thấy Phó Bác Dụ sa sút, liền không chút do dự từ bỏ con gái mình, quay sang đầu phục Phó Bác Dụ, cuối cùng trở thành trợ thủ đắc lực của hắn.

 

Nghe tiếng bước chân dần đi xa, Kỳ Lương từ một góc đi ra, thấy tay Mạnh Tắc Tri và Tần Nghiêu Thần nắm chặt lấy nhau, lại nhớ tới tin đồn hai người đã sống chung, trong lòng hắn vừa mất mát vừa khó chịu, cảm xúc cũng dần dần thay đổi.

 

Kỳ Lương thất thần bước tới phòng Phó Bác Dụ. Hai thuộc hạ của Phó Bác Dụ vừa thấy hắn liền lập tức chào: “Kỳ tiên sinh.”

 

Xét thấy Phó Bác Dụ từng là quan chức, họ là người duy nhất trong đội có "người quen". Hơn nữa hôm qua đối phương còn nhiệt tình sắp xếp xe và chỗ ở cho họ, nên ấn tượng về Kỳ Lương của hai người cũng không tồi.

 

Kỳ Lương lập tức lấy lại tinh thần: “Anh Triệu, anh Lý, nghe nói tình hình của Phó tổng không tốt lắm?”

 

Hai người gật đầu, vẻ mặt đầy lo lắng. Nếu Phó Bác Dụ thật sự chết, họ chắc chắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm.

 

“Bác sĩ nói sao?”

 

“Nếu không hạ sốt trước tối nay, e là… Ai!”

 

Kỳ Lương hít sâu một hơi: “Phó tổng có phúc lớn, trời sẽ không tuyệt đường.”

 

“Chỉ mong vậy.” Hai người cười khổ.

 

“Đúng rồi, các anh canh chừng Phó tổng cả đêm cũng mệt rồi, hơn nữa trên người còn mang thương tích… Hay để tôi thay các anh trông chừng một lát, các anh đi nghỉ ngơi trước, nếu có chuyện gì tôi sẽ gọi.”

 

Kỳ Lương còn chưa nói hết lời, nhưng hai người đã có phần mệt mỏi thật sự. Dù trong lòng lo lắng cũng không ngăn nổi cơn buồn ngủ. Hai người nhìn nhau, gật đầu nói: “Vậy làm phiền Kỳ tiên sinh.”

 

Mặc kệ vận mệnh ra sao, cứ tiếp tục chờ đợi cũng không phải cách, biết đâu ngủ một giấc dậy, Phó Bác Dụ lại hạ sốt thì sao.

 

Đối với Kỳ Tư Vĩnh, đội ngũ này vẫn vô cùng tin tưởng, không cần nói là đối phương không có lý do để hại bọn họ – đó là điều hiển nhiên. Nếu muốn ra tay thì lẽ ra đã hành động từ hôm qua rồi, đâu cần đợi tới bây giờ. Huống chi nếu Phó Bác Dụ thật sự chết ở nơi này, e rằng Hạ gia cũng không dễ dàng bỏ qua cho Tống gia. Vì thế, bọn họ yên tâm giao Phó Bác Dụ cho Kỳ Lương chăm sóc.

 

Thấy từng người trở về phòng, Kỳ Lương không dám manh động, chỉ dọn một cái ghế đến mép giường ngồi xuống. Chờ trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, hắn mới giả bộ chuẩn bị đút nước cho Phó Bác Dụ, rồi len lén đổ một ít linh tuyền thủy vào ly.

 

Hắn dùng muỗng múc một thìa nước đưa tới bên miệng Phó Bác Dụ. Không ngờ, dù còn mê man nhưng Phó Bác Dụ như có cảm ứng, chủ động há miệng nuốt xuống.

 

Kỳ Lương không chút nghi ngờ, chỉ cảm thấy nếu cứ như vậy mà khiến Phó Bác Dụ tỉnh lại thì cũng đáng công sức hắn bỏ ra.

 

Nửa ly nước trôi xuống bụng, Kỳ Lương hơi căng thẳng nhìn Phó Bác Dụ. Qua khoảng nửa khắc, thấy sắc mặt y đã hồng hào hơn một chút, hắn mới thực sự yên lòng.

 

Phó Bác Dụ có diện mạo khó mà bắt bẻ, vóc người cao lớn, nước da màu đồng cổ, ngũ quan như được đao khắc rõ ràng, cực kỳ giống tượng thần Hy Lạp cổ đại – uy nghi mà không mất vẻ tuấn tú.

 

Huống chi, xuất thân của y cũng hiển hách... Năm đó khi còn trong công ty, chẳng biết bao nhiêu người từng quỳ gối dưới chân y trong bộ âu phục thẳng thớm.

 

Thỉnh thoảng hắn cũng nghĩ, nếu người yêu tương lai của hắn cũng ưu tú như Phó Bác Dụ, thì tốt biết bao...

 

Nghĩ đến đây, nét mặt Kỳ Lương cứng lại, cẩn thận nghiền ngẫm những lời này.

 

Nếu như... nếu như Phó Bác Dụ chính là người yêu của hắn thì tốt biết bao...

 

Trong lòng Kỳ Lương chợt dâng lên một luồng nóng bỏng.

 

—— bất kể nhìn thế nào, Phó Bác Dụ đều là lựa chọn trượng phu lý tưởng.

 

Phó Bác Dụ có gia thế hiển hách, diện mạo càng không thể chê vào đâu được.

 

Năm đó, Phó Bác Dụ có thể gây dựng nên cơ nghiệp lớn như vậy, chứng tỏ năng lực của y tuyệt đối không phải tầm thường.

 

Huống chi, Phó Bác Dụ chính là con trai ruột của cha ruột hắn...

 

Một khi ý niệm ấy đã nảy sinh thì không thể dập tắt được nữa.

 

Phó gia là một trong bốn đại gia tộc trụ cột của căn cứ Kinh Thành, Phó Bác Dụ lại là người Phó gia. Nếu có thể ở bên Phó Bác Dụ, từ nay về sau liệu hắn có còn cần phải lo lắng cho sự an nguy của hai cha con mình sau khi không còn Tần Nghiêu Thần nữa?

 

Quan trọng hơn là, hắn muốn sống tốt hơn Tần Nghiêu Thần và Kỳ Tư Vĩnh, tốt nhất là cả đời đè ép được họ. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể phát ti3t hết nỗi phẫn uất và u uất trong lòng.

 

Nghĩ đến đây, Kỳ Lương không khỏi siết chặt nắm tay.

 

Vào chạng vạng, từ nhóm ba truyền đến tin tức: Phó Bác Dụ đã hạ sốt.

 

“Biết rồi.” Mạnh Tắc Tri đáp lại qua loa, chỉ dặn thêm: “Gần đây không yên ổn, kêu anh em canh phòng cẩn thận.”

 

“Rõ.” Hoàng Ngũ gật đầu, vội vã làm theo chỉ thị.

 

---

 

“Tiên sinh Kỳ, mấy ngày nay nhờ có cậu chăm sóc, tôi mới hồi phục nhanh như vậy.” Phó Bác Dụ nhìn Kỳ Lương, trong mắt hiện lên chút cảm kích, nét mặt cũng trở nên dịu dàng hơn.

 

“Chỉ là việc nhỏ thôi, không có gì to tát.” Kỳ Lương mỉm cười nói.

 

Hai ngày nay hắn vẫn luôn túc trực bên cạnh Phó Bác Dụ, thậm chí người đầu tiên y thấy sau khi tỉnh lại chính là hắn. Bây giờ nhìn lại, thu hoạch cũng không tệ.

 

“Đúng rồi, tôi nghe nói tiên sinh Kỳ từng làm việc ở Phó thị?” Phó Bác Dụ hỏi.

 

“Ừm.” Kỳ Lương gật đầu: “Trước kia tôi làm tài vụ ở chi nhánh Canh tỉnh, đã từng gặp Phó tổng vài lần, nên vừa thấy liền nhận ra anh.”

 

“Chuyện cũ rồi.” Phó Bác Dụ ngừng lại một chút, nghiêm túc nói: “Cậu đừng gọi tôi là Phó tổng nữa, nghe xa cách lắm. Chúng ta cũng cùng lứa tuổi, gọi tên tôi là được.”

 

“Được, vậy tôi gọi anh là Bác Dụ nhé.” Ý cười trong mắt Kỳ Lương càng sâu: “Anh cũng đừng gọi tôi là tiên sinh Kỳ, gọi tôi là A Lương là được rồi.”

 

“Được.”

 

“Phải rồi, Bác Dụ, sao anh lại đến Hồng trấn, lại còn bị thương nặng thế này?” Kỳ Lương hỏi.

 

Nghe đến đây, sắc mặt Phó Bác Dụ trầm xuống.

 

Thấy vậy, Kỳ Lương vội vàng nói: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, nếu bất tiện thì không cần nói.”

 

“Không sao cả,” Phó Bác Dụ thở ra một hơi nặng nề: “Lần này tôi tới Hồng trấn là vì công ty mậu dịch lương thực phương Bắc có 9000 tấn lương thực cất giữ ở đây. Ban đầu nhận được tin rằng khu vực quanh Hồng trấn có một con tang thi cấp bốn chiếm cứ. Không ngờ, sau khi đến nơi, tang thi không thấy đâu, ngược lại do nhầm bản đồ mà xông thẳng vào ổ dị thú...”

 

Sự việc đến nước này, Phó Bác Dụ sao còn không nhận ra mình đã bị hãm hại.

 

Mà kẻ vội vàng muốn đưa y vào chỗ chết, ngoài người em trai ngoài giá thú kia, còn có ai khác?

 

Không giống như Hạ gia, Phó gia là một dòng dõi quân nhân thuần túy.

 

Cha của Phó Bác Dụ là con thứ ba trong nhà, do mẹ y sinh khó nên để lại di chứng sức khỏe yếu. Vì vậy trưởng thành không theo nghiệp quân đội như hai người anh mà đi vào con đường kinh thương.

 

Có lẽ vì lăn lộn trong thương trường quá lâu, tính tình cũng trở nên phức tạp. Không lâu sau khi Phó Bác Dụ ra đời, ông ta lại có thêm một người con ngoài giá thú.

 

May mắn là cha y vẫn còn chút lương tâm. Trước khi mất, ông để lại toàn bộ cổ phần cho Phó Bác Dụ, còn người em ngoài giá thú chỉ được chia một phần bất động sản.

 

Khi đó Phó Bác Dụ mới tốt nghiệp đại học. Mười năm sau, bằng vào trí tuệ và năng lực, y đã mở rộng Phó thị gấp năm lần, thành công lọt vào danh sách phú hào của Hoa Quốc.

 

Trong khi đó, người em kia vào quân đội, dưới sự nâng đỡ của Nhị bá nhà Phó gia, sống cũng không tệ.

 

Nhưng rồi ngày lành không dài, mạt thế bùng nổ.

 

Lúc mạt thế xảy ra, Phó Bác Dụ đang công tác ở Tân tỉnh. Đến khi trở về Kinh Thành thì người em kia đã chiếm tiên cơ, xây dựng được thế lực riêng.

 

—— Phó Bác Dụ có hai người bác, Đại bá hy sinh vì nhiệm vụ từ khi còn trẻ, nên hiện tại người làm chủ là Nhị bá.

 

Nhị bá có hai con trai, nhưng sau mạt thế bùng phát, đều không may biến thành tang thi.

 

Cả ba đời Phó gia chỉ còn Phó Bác Dụ và người em ngoài giá thú kia. Người sáng suốt đều biết, người thừa kế của Phó gia chỉ có thể xuất thân từ hai người họ.

 

Mà Nhị bá từ trước đến nay luôn theo đuổi thực lực, không quan tâm xuất thân, chỉ coi trọng thắng bại.

 

Dưới tình huống như vậy, Phó Bác Dụ gần như bị em trai kia đè ép không thở nổi.

 

Đúng lúc ấy, y nhận được tin báo về 9000 tấn lương thực ở chi nhánh Hồng trấn. Theo tin, chỉ có một con tang thi cấp bốn quanh đó, nhưng thực tế người vào đều không trở lại.

 

Đối với căn cứ Kinh Thành đang thiếu lương thực, số lượng này chẳng khác nào mưa đúng lúc hạn.

 

Phó Bác Dụ động lòng – y cần một công lao để xoay chuyển tình thế.

 

Sau khi xác nhận đội ngũ đủ sức tiêu diệt tang thi cấp bốn, y liền xuất phát...

 

Kết quả, phần lớn thủ hạ của y chết dưới móng vuốt của dị thú, ngay cả bản thân cũng suýt mất mạng.

 

Nói đến đây, Phó Bác Dụ như nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, A Lương, con dị thú đó giờ thế nào?”

 

“Cái này...” nghe ra trong giọng y có ý nghiến răng, vẻ mặt Kỳ Lương có chút lúng túng.

 

Phó Bác Dụ thả lỏng lông mày, nhẹ giọng nói: “Không sao, cứ nói thẳng.”

 

“Con chuột hamster đó giờ đang ở trong tay Kỳ Tư Vĩnh, nó còn tặng cho Kỳ Tư Vĩnh một viên tinh hạch cấp bốn.” Kỳ Lương nói.

 

Hamster?

 

Sắc mặt Phó Bác Dụ trở nên khó coi, không ngờ cả đời mưu trí, cuối cùng lại thua trong tay một món đồ chơi nhỏ như vậy.

 

Y gắng gượng nở nụ cười: “A Lương, tôi có chút mệt, thật ngại quá...”

 

“Không sao,” Kỳ Lương lập tức đứng dậy: “Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi về trước, lát nữa sẽ quay lại thăm anh.”

 

“Ừ.”

 

---

 

Sau khi đưa Phó Bác Dụ trở về, người đàn ông trung niên không nhịn được hỏi: “Đại thiếu, tiên sinh Kỳ...?”

 

Phó Bác Dụ thu lại vẻ mặt, nói: “Anh muốn hỏi cậu ta có ý với tôi đúng không?”

 

Người kia gật đầu.

 

Phó Bác Dụ nhàn nhạt nói: “Anh còn nhìn ra được, chẳng lẽ tôi lại không?”

 

Người trung niên nhíu mày: “Vậy ý của ngài là...?”

 

Hắn nhớ rõ Phó Bác Dụ đã có vị hôn thê, những ngày gần đây tiểu thư Tống gia cũng giúp đỡ không ít.

 

“Lấy gậy ông đập lưng ông, tranh thủ chiếm được lòng tin của hắn.” Ánh mắt Phó Bác Dụ trầm xuống: “Trên người hắn có một bí mật, trực giác nói cho tôi biết, lần này chúng ta có xoay chuyển được thế cục hay không, đều phải xem vào hắn.”

 

Y nhớ rất rõ, hôm đó Kỳ Lương đút cho y thứ gì đó, rồi y mới dần hồi phục.

Bình Luận (0)
Comment