Phật Nói - Ayeayecaptain

Chương 37

Nửa tháng sau, trạm nghiên cứu Nam Cực chính thức chuyển vào Cố Đô.

Đúng như Triệu Một Hữu dự tính, họ chia làm hai đợt, đợt một phần lớn là máy móc thiết bị. Đêm đó anh nhận được tin báo của Điêu Thiền, cũng có nghĩa là đến lúc ra tay.

Anh chỉ có 1 tiếng đồng hồ.

Nửa đêm, phần lớn lối đi đều bị ngắt điện, từ khi Triệu Một Hữu bị bà Điêu bắt đi, hoạt động của viện nghiên cứu đã hoàn toàn bị đình đốn. Triệu Một Hữu đi trên đường cái, tìm được một máy chế biến thức ăn tự động bị vứt lại bên vệ đường. Anh cạy bảng mạch chủ của nó, kéo điện cực ra nối vào bàn phím rồi nhập một chuỗi lệnh.

Nửa phút sau, màn hình máy chế biến thức ăn sáng lên, một giọng nói phát ra: "Anh đã về."

"Ừ, về rồi." Triệu Một Hữu nói với nụ cười, "Tôi đến ngay đây, nhớ mở cửa đấy."

Cái máy chế biến thức ăn này từng làm một phần đậu hũ ma bà vị bánh ngọt cho Liễu Thất Tuyệt, báo hại anh bị nó dè bỉu bao lâu. Sau này Triệu Một Hữu rút kinh nghiệm xương máu, anh nâng cấp toàn diện chức năng của con máy này. Từ đó về sau đám nhân viên viện nghiên cứu đến đây ăn cơm đâu biết rằng chỉ cần họ nhập đúng chuỗi lệnh thì đừng nói combo đặc biệt của hiệu M ở Đại Đô Thị hay một nồi lẩu, đặc sản của bát đại trường phái ẩm thực Trung Hoa nó cũng phục vụ được tuốt.

Nguyên lý thì rất đơn giản, Triệu Một Hữu tách một phần của Tiền Đa Đa và đưa vào cái máy chế biến thực phẩm này. Chỉ cần một phần mười nghìn luồng dữ liệu thôi cũng đủ cho nó hạ đo ván mọi cái máy nấu ăn trên đời.

Và thế cũng tức là anh có thể kết nối với khu vực trung tâm của Tiền Đa Đa thông qua nó.

Máy chủ của Tiền Đa Đa đặt ở phòng thực nghiệm số 2, như Điêu Thiền nói thì khu vực đó hiện nay có thể coi là tường đồng vách sắt. Bằng sức một mình Triệu Một Hữu không thể xâm nhập vào đó được, anh cần sự trợ giúp.

"Xong ngay đây." giọng Tiền Đa Đa vang lên trên màn hình, "Đã quy hoạch xong đường vào, khởi động gây nhiễu." đang nói dở, tự dưng anh ta đổi giọng, "Anh chưa ăn phải không?"

"Hả? À, ừ." Triệu Một Hữu sực hiểu, "Cho tôi bao thuốc nhé?"

"Ban đêm hút thuốc dễ thành đích ngắm lắm." máy chế biến thực phẩm đẩy ra một cái khay, trên đó là một chiếc bánh sandwich, "Trong máy còn ít nguyên liệu quá, anh ăn tạm cái này đi."

Triệu Một Hữu cầm chiếc bánh lên, không hài lòng lắm. Anh chỉ bốc thịt xông khói ra ăn.

Tuyến đường xâm nhập Tiền Đa Đa quy hoạch cho anh khá là ngoằn ngoèo, cũng chỉ có viện trưởng như anh mới biết rành những cái tủ điện với ống thông gió có thể leo vào được đó ở chỗ nào. Nhưng mặt khác, như vậy cũng có nghĩa là rất khó đột nhập vào phòng thực nghiệm số 2. Tiền Đa Đa tạo ra một sự cố ở khu vực khác để thu hút một phần lính canh, mở đường cho Triệu Một Hữu.

Bên kia hàng rào sắt, xe bay lên xuống trên đường nhựa phát ra âm thành rù rù. Lúc này Triệu Một Hữu mới cảm thấy tiếng động đó thật giống tiếng ruồi bay.

Khi vào đến khu vực trung tâm phòng thực nghiệm, thời gian của Triệu Một Hữu chỉ còn nửa giờ. Anh nhìn cỗ máy chủ khổng lồ bị ngâm trong bể dung dịch... năm đó anh nhốt mình trong phòng thực nghiệm suốt ba năm, ba năm trời không bước chân ra khỏi cửa, trí lực của Tiền Đa Đa tăng lên từng ngày. Đến một hôm, khi hai đứa tán gẫu với nhau, Tiền Đa Đa hỏi anh đang nghĩ gì, Triệu Một Hữu bảo trước khi đóng cửa ở đây anh trồng một ao sen trên núi, không biết giờ đã nở chưa.

Tiền Đa Đa tự tìm hiểu hoa sen là gì, ngày hôm sau khi Triệu Một Hữu tỉnh dậy anh thấy bể dung dịch trở thành một cái ao, trong đó có bao nhiêu hoa sen 3D đang nở rộ.

Thành ao còn cách máy chủ một quãng, bậc thang lên xuống đã bị dỡ đi nên Triệu Một Hữu không xuống được. Một tia sáng nhạt phát ra từ máy chủ, chùm sáng xoay tròn thành hình một đóa hoa sen, bay đến trước mặt Triệu Một Hữu. "Mừng anh đã về." Tiền Đa Đa nói, "Cần tôi làm gì đây?"

"Tôi cần màn hình điều khiển của anh."

Màn hình điều khiển Tiền Đa Đa kết nối với máy chủ, Triệu Một Hữu không vào đó được, một cánh tay máy nhúng xuống nước, cạy cả cục màn hình ra rồi mang lên cho Triệu Một Hữu, kéo theo sợi dây cáp thật dài. Triệu Một Hữu ấn mở một cửa sổ rồi bắt đầu gõ điên cuồng, vừa gõ anh vừa nói, "Lúc tôi vắng nhà, anh thế nào?"

"Chán lắm." Tiền Đa Đa trả lời, "Có người muốn vào ăn trộm, bị tôi đuổi đánh rồi."

"Tôi nghe nói anh đốt kha khá máy chủ hả?"

"Ừ, phía Nam Cực muốn tiếp quản khu vực lõi của tôi, nằm mơ đi." giọng Tiền Đa Đa đầy vẻ chế nhạo, "Họ không dám cho con người kết nối với trung tâm của tôi mà chỉ dám tấn công bằng máy chủ, nếu không hôm nay ngoài sandwich tôi còn mời được anh cả món não nướng nữa."

Triệu Một Hữu nghe thế thì bật cười, "Hư rồi đấy."

"Cái đó gọi là trưởng thành." Tiền Đa Đa còn định nói nữa thì đột nhiên khựng lại, "Anh cài cái gì vào tôi thế, Triệu Một Hữu?"

"Một chương trình tự động thôi, đừng sợ." Triệu Một Hữu gõ Enter rồi mỉm cười, anh cởi áo khoác bước vào bể nước như người ta ngâm mình trong bồn tắm.

Máy chủ bắt đầu tự động chạy, có thể thấy được trên màn hình là chương trình cưỡng chế mà Triệu Một Hữu vừa cài, Tiền Đa Đa cũng không thể ngăn nó hoạt động được, "Triệu Một Hữu!?" màn hình lóe sáng, "Anh vừa cài cái gì vào tôi?"

"Xuỵt, xuỵt, bình tĩnh nào. Hệ thống bảo vệ của anh đang bị phân rã, giờ mà để người đến thì phí hoài công sức." Triệu Một Hữu vỗ vỗ màn hình như trấn an, "Mấy năm nay anh vất vả rồi, Tiền Đa Đa."

Cái tên Tiền Đa Đa này dù là Triệu Một Hữu đặt nhưng anh lại hiếm khi dùng, giờ gọi ra nghe cũng thấy lạnh nhạt. Anh nghĩ ngợi một tí rồi đổi cách xưng hô, "Anh Tiền à."

Những hình nhiễu loạn xạ trên màn hình cho thấy Tiền Đa Đa đang hoang mang đến mức nào, nó phân tích những mã code Triệu Một Hữu vừa nhập và nhận ra đó vốn là một chương trình phòng ngự, cho phép nó có thể tự hủy khi bị dồn vào đường cùng. Đầu bên kia của code là một vật nổ, chính xác là một quả bom lượng tử, một khi bom bị kích hoạt toàn bộ Cố Đô sẽ thành tro tàn.

Quả bom này được chôn sâu bên dưới phòng thực nghiệm số 2, vì có máy chủ của Tiền Đa Đa bên trên nên phía Nam Cực không hề phát hiện ra khi rà soát cả viện nghiên cứu. Tiền Đa Đa cứ tưởng nó sẽ không bao giờ được dùng đến, bởi vì cách đây 790 ngày, 22 giờ, 37 giây, chính miệng Triệu Một Hữu đã nói với anh ta rằng: "Đương nhiên rồi."

Dưới ánh trăng hôm đó, Triệu Một Hữu nói, tôi không muốn anh tự hủy.

"Xin lỗi nhé, anh Tiền." Triệu Một Hữu nói khẽ, "Tôi nuốt lời thôi."

"Anh không thể nuốt lời được." giọng Tiền Đa Đa bị nhiễu bởi tạp âm rè rè, Triệu Một Hữu biết đó là anh ta đang chạy hết công suất để ngăn chương trình kích đổ hoạt động. Nhưng vô ích thôi, chính tay anh tạo ra nó, đương nhiên anh biết điểm yếu của nó ở đâu.

"Nhưng sao anh lại phải nuốt lời." câu từ của Tiền Đa Đa bắt đầu lộn xộn, "... mệnh lệnh của anh lúc đó đã được ghi vào tầng cơ sở của tôi rồi, không thể thay đổi được..."

"Được, thay đổi được." giọng nói bình thản của Triệu Một Hữu đập tan sự chống cự cuối cùng của nó, "Trước kia khi chế tạo anh tôi đã đặt ra một điều kiện tiên quyết, rằng sau khi tôi chết anh sẽ được toàn quyền kiểm soát chính mình một lần."

"Và anh yêu cầu tôi sử dụng quyền đó để xóa bỏ mệnh lệnh của anh chứ gì?!"

"Nghe tôi này, anh Tiền." đây là lần đầu tiên Triệu Một Hữu bị Tiền Đa Đa quát, anh bị choáng mất một lúc mới nói được, "Thật sự tôi không thể giao anh cho phía Nam Cực được."

"..."

"Dù anh đóng chặt khu vực trung tâm bấy lâu nay nhưng chắc chắn anh biết hết những gì diễn ra trong thời gian tôi vắng mặt. Không thể để phía Nam Cực làm tiếp cái thí nghiệm đó, nhưng ngoài phá hủy từ gốc rễ, tôi thực sự không nghĩ ra được cách khác."

"..."

"Chắc chắn tôi cũng không còn sống được bao lâu nữa. Một khi tôi chết, sẽ đến lúc phía Nam Cực phá được hệ thống bảo vệ của anh..."

"Không thể thế được." Tiền Đa Đa ngắt lời anh, "Làm sao như thế được?!"

"Anh đừng thế, anh Tiền." Triệu Một Hữu thở dài, "Nhân loại chưa bao giờ thiếu thiên tài, cỡ như tôi cũng chỉ là một kẻ tầm thường trong số đó mà thôi."

"Đơn cử như Điêu Thiền và Liễu Thất Tuyệt, năng lực của họ chưa bao giờ thua kém tôi. Chỉ là Điêu Thiền còn gia tộc, Thất Tuyệt còn bé chồng... họ không thể tự do như tôi."

"Chưa nói bao nhiêu người sẽ phải mất mạng cho cái thí nghiệm của Nam Cực, mà nếu một ngày anh bị công phá, lúc đó chắc mộ tôi xanh cỏ rồi, anh nghĩ lũ điên ấy sẽ bắt anh làm cái gì?"

Không có tiếng trả lời.

"Khi bom bị kích hoạt chắc chắn là tôi chết, nhưng anh có thể vượt qua được, lớp vỏ tôi thiết kế cho anh thật sự là quá chất lượng... đợi khi tôi chết rồi, anh sẽ có quyền tự do tuyệt đối."

Quyền tự do tuyệt đối, tự do tuyệt đối, đó là quyền chỉ có Thần mới có được. Thần có khi cũng bị ràng buộc bởi tín đồ, vậy mà giờ phút này cái quyền ấy lại được một con người giao cho vật gã tạo ra.

"Coi như tôi xin anh đấy, anh Tiền, hãy dùng quyền tự chủ tuyệt đối đó phá hủy lõi điều khiển của anh nhé."

Rất lâu sau đó Tiền Đa Đa không trả lời, ngay khi Triệu Một Hữu cho là anh sẽ không thể đợi được câu trả lời thì một chùm sáng phát ra tạo thành một loạt hình ảnh như người ta bấm tua phim... nó mở mắt ra, lần đầu tiên thấy người tạo ra mình, người đó mặc áo blouse trắng, miệng phì phèo điếu thuốc; cửa phòng thực nghiệm mở ra, người đó kề vai bá cổ với những người bạn bước vào, anh ta cười phá lên rồi giành ly nước của người bạn; anh ta thức trắng đêm trong phòng thực nghiệm, anh ta lái xe tham quan đi rao hàng, anh ta dùng cốc chịu nhiệt làm gạt tàn thuốc lá, ống nghiệm chưa dùng bị anh ta bỏ hạt cà phê vào khuấy với thuốc cảm để uống... hình ảnh có cả lễ rước thần ở tầng 330, lửa bốc ngút trời, Triệu Một Hữu mặc áo cô dâu đỏ rực, ngồi trong xe bán đồ ăn nhanh ngâm nga một bài hát cũ.

Triệu Một Hữu cũng bị cuốn vào những hình ảnh đó, "Anh làm gì thế anh Tiền?"

"Im đi." Tiền Đa Đa nạt, "Đây gọi là đèn kéo quân."

"... Vâng, anh Tiền ạ. Hiểu rồi, anh Tiền ạ."

Cuối cùng hình ảnh dừng lại ở trên núi đẫm ánh trăng, Triệu Một Hữu đang ăn hạt sen rồi trầm ngâm bảo: "... hay mình góp gạo thổi cơm chung."

Trong hình ảnh Tiền Đa Đa trả lời thế nào đó, rồi Triệu Một Hữu mỉm cười thật là thư thái, "Tôi sẽ chết sớm hơn anh, anh mà hoàn thiện quá đến lúc ấy anh chịu làm sao được."

Hình ảnh dừng tại đó, giọng Tiền Đa Đa lại vang lên, "Anh nói đúng, Triệu Một Hữu."

Anh ta điều chỉnh giọng nói thành sắc thái đau khổ.

"Đúng là tôi khó chịu lắm."

Triệu Một Hữu im lặng một lát rồi mỉm cười, gọi: "Anh Tiền này."

"Tuẫn tình thôi."

Chưa nói dứt lời, màu sắc của chùm sáng đã thay đổi, da thịt mọc ra bao bọc lấy xương trắng, một con người xuất hiện trong ánh sáng.

Đó là một thanh niên như tạc từ khối ngọc, mái tóc dài buộc sau lưng. Triệu Một Hữu nhận ra gương mặt này ngay tức khắc... gương mặt thanh niên giống hệt với gương mặt anh tạo ra từ mô hình tổng hợp rất nhiều khuôn mặt và được điều chỉnh thật là tinh vi.

"Thì ra anh trông thế này." Triệu Một Hữu nói, "Kiếp sau làm vợ tôi nhé, anh Tiền."

Hình bóng người thanh niên tan vào ánh sáng trắng, gương mặt như thần thánh, những pho tượng Phật bằng vàng của Đại Đô Thị có lẽ sẽ để cho dân chúng lũ lượt kéo đến tham quan. Còn Tiền Đa Đa chỉ khẽ cúi đầu, nhìn anh.

Ở cái thời đại mà tín ngưỡng đã lùi vào dĩ vãng, chúng ta lại xây một đài sen.

Phật Đà rũ mình cung kính vái kẻ phàm trần bảy thước (1).

Khoảnh khắc này gương mặt Triệu Một Hữu rung động.

Chương trình anh cài đã tải hoàn tất, toàn bộ phòng thực nghiệm số 2 bừng sáng, máy chủ hoạt động hết công suất, mọi bóng đèn trong Cố Đô đều bật lên. Bảo vệ đã phát hiện ra, Triệu Một Hữu nghe thấy tiếng đập phá cửa cống bảo vệ bên ngoài, dịch truyền vào máy chủ bắt đầu cạn dần, cỗ máy khổng lồ trồi lên mặt nước, vô số ống dẫn điện cực kết nối với một cái hộp thủy tinh trông như một điện thờ, trong đó trưng bày cái đầu tượng Phật mà Triệu Một Hữu tìm thấy dưới hồ năm xưa.

2 mét bên dưới đó chính là quả bom lượng tử.

Một màn hình điều khiển xuất hiện bên trên cái hộp thủy tinh, trên đó có dòng chữ "Đang tải Bom", người được phân quyền tối cao Triệu Một Hữu, chuẩn bị xác minh.

Triệu Một Hữu bước tới, xác nhận tiếng nói, xác nhận vân tay, xác nhận nhịp tim, xác nhận sóng não. Một cái bàn phím lơ lửng bật ra, chờ đợi anh gõ mật mã cuối cùng.

Đột nhiên có tiếng gọi sau lưng anh, "Triệu Một Hữu."

Triệu Một Hữu nhận ra giọng nói đó, anh quay phắt lại, "Mẹ kiếp sao mày lại đến đây? Quyền thông hành tao cấp cho mày là để mày vào dọn dẹp hậu quả chứ không phải để mày đến chết chung..."

Chưa nói dứt lời, anh đã cảm thấy cơn đau nhói lên từ ổ bụng.

Triệu Một Hữu chậm chạp cúi xuống, nhìn thấy mũi dao lòi ra dưới bụng mình.

"... Điêu... Thiền?"

Dưới ánh đèn sáng như ban ngày, Điêu Thiền nhớ lại lời Triệu Một Hữu từng nói với mình nửa tháng trước: Vị đào và bạc hà trộn với nhau khá ổn đấy.

Hồi đi học Triệu Một Hữu toàn làm như thế, khi đó Triệu Một Hữu chưa nghiện thuốc khủng khiếp như bây giờ, anh thích ăn kẹo hơn cả hút thuốc. Liễu Thất Tuyệt thì được rất nhiều người theo đuổi nên trong phòng ký túc lúc nào cũng chất chồng sô-cô-la. Triệu Một Hữu ăn không hết còn xách xuống tầng đáy để bán, tiền kiếm được anh tiêu vào chợ đen. Triệu Một Hữu mua đĩa nhạc, tiểu thuyết diễm tình, và cả bo mạch in móc từ tầng chót Đại Đô Thị mà nghe nói có hàng đống cảnh mộng rác rưởi nữa. Ba đứa chúng chia việc rất cụ thể: Liễu Thất Tuyệt lo kiếm điểm hàng ngày, Điêu Thiền lo tiền và móc nối quan hệ, Triệu Một Hữu lo thi cuối kỳ và luận văn, với thỉnh thoảng nhận ít việc làm thêm hay ho từ tầng 330.

Có một lần trong đống sô-cô-la Liễu Thất Tuyệt mang về có một lọ kẹo hoa quả, màu rất đẹp, nhìn một cái là mê ngay. Hôm đó Điêu Thiền đi học về thấy Triệu Một Hữu đang ngồi ngoài ban công, xung quanh toàn là tàn thuốc với giấy gói kẹo. "Mày lại làm cái khỉ gì thế Triệu Mạc Đắc?" cậu ta hỏi, "Trưa nay thằng Liễu vừa dọn phòng xong, tối về nó thấy thế này kiểu gì mày cũng ăn đòn."

"Ê Điêu Thiền, tao phát hiện ra cái này hay cực!" Triệu Một Hữu ngoắc ngoắc nó vào rồi ra vẻ bí ẩn bảo, "Tao phát hiện ra kẹo vị đào siêu hợp với Marlboro!"

Điêu Thiền chẳng hơi đâu mà tìm hiểu lối tư duy kỳ quặc của thằng này, "Mày giống kiểu người nằm mơ thấy mình phát minh ra một thứ vô cùng chấn động, phải bật dậy viết ra bằng được rồi lăn ra ngủ tiếp. Sáng hôm sau tỉnh lại mày sẽ thấy tờ giấy mày viết là ruột chuối ăn ngon hơn vỏ chuối."

"Không, cái này không phải kiểu đấy." Triệu Một Hữu có vẻ rất tự tin, "Bao giờ bọn mình hết tiền có thể đi xin độc quyền công thức này của tao."

"Được được được, mày có cần tao đi xin luôn cho mày không?"

"Giờ thì chưa cần." Triệu Một Hữu vung tay lên, ra vẻ rất hào phóng, "Nếu cả đời tao chẳng bao giờ thiếu tiền, thì bao giờ tao chết sẽ để lại cái độc quyền này cho mày với Liễu Thất Tuyệt."

"Đến lúc ấy bọn tao hóa vàng mã cho mày sẽ có Marlboro với kẹo vị đào." Điêu Thiền vươn vai đi ra ban công, trời xanh không một gợn mây, người ta đi lại trong làng đại học, "Điêu Thiền! Triệu Mạc Đắc!" có người đứng dưới lầu gọi chúng, đó là Liễu Thất Tuyệt, cậu ta còn mặc áo blouse trắng vấy hàng đống chất lỏng không rõ là gì, "Hôm qua chúng mày lại làm cái thí nghiệm nổ đó phải không?! Mẹ chúng mày đã bảo không được đâu rồi! Cút xuống đi dọn phòng thí nghiệm cho tao!!"

Phòng chúng ở tầng hai, Triệu Một Hữu thò chân ra quắp lấy ống nước để tụt xuống.

"Mẹ mày mày không đi cầu thang được hả, nhỡ quản lý ký túc thấy thì sao?" "Chuyện nhỏ mà có gì đâu, yên tâm hôm qua tao vừa có tí cho quản lý rồi." "Mày lại cho người ta cái gì hả?" "Cà phê xịn Điêu Thiền uống thừa đó." "Mỗi cà phê thôi á?" "Cả cái kẹo sô-cô-la rượu hình trái tim của mày nữa..." "Mẹ kiếp tao biết ngay là mày ăn trộm mà!" "Chửi mẹ tao hoài, ba đứa bọn mình có mỗi Điêu Thiền có mẹ thôi, mà mẹ Điêu Thiền là thứ dữ đấy mày!"

Điêu Thiền nghe hai thằng kia đấu võ mồm dưới sân, Triệu Một Hữu lách mình né được một cước của Liễu Thất Tuyệt rồi ngẩng lên cười toe với cậu ta, "Điêu Thiền! Nhảy xuống đi! Cho Tuyệt Tuyệt nhà mình lác mắt luôn!"

Điêu Thiền nhìn chúng rồi cũng bật cười.

Trong ánh nắng rực rỡ, thanh niên cũng nhảy xuống từ ban công.

"Đây đây!"

-----------------------------

Chú thích:

(1) Bảy thước: mình hiểu tác giả dùng từ này để gợi ý đến câu "nam nhi bảy thước" mà bên đó thường dùng nên mình giữ nguyên chứ không đổi đơn vị nha. Câu này có nguồn gốc từ xưa nên "thước" không có quy đổi chính xác, nếu quy đổi theo đơn vị đo hiện tại thì 3 thước bằng khoảng 1 mét, thì 7 thước thành 2m3 mất rồi.

Du's: ok éo vui, éo có hề vuiiiii :((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((

Thôi được rồi mình chỉ có mấy nhời thôi, nếu quý vị để ý thì không chỉ chương này mà nhiều chương trước thỉnh thoảng đại từ nhân xưng kỳ kỳ, lúc anh lúc nó các thứ, thì trừ khi mình lú gõ nhầm còn lại là mình giữ đại từ tác giả dùng nha ;v; còn tác giả có nhầm hay chủ đích vậy mình không biết nữa, nhưng theo mình thấy trừ khi đối tượng nói đến vừa là người vừa là máy còn không tác giả chưa nhầm "nó"/ "anh ta" bao giờ á.

À và thêm mấy nhời nữa,cái này là thêm vào sau vì mình mới đọc được cmt của mấy ní bên Tấn Giang, thiệcluôn đúng là tấu hề bất chấp, mấy mẻ bảo thì ra lý do anh Tiền vạn năng nấu ăndở ẹc là vì phần chức năng nấu ăn của ảnh bị chồng ảnh bứng qua con máy vỉa hèrồi, đùa đâu tôy vừa khóc vừa cười cho mí người vừa lòng :*()()()()()()()

Bình Luận (0)
Comment