Ổ bụng đau khủng khiếp, Triệu Một Hữu cảm thấy ý thức của mình đang bị ăn mòn nhanh chóng, anh cố hết sức ngẩng lên, đối diện với đôi mắt Điêu Thiền.
Anh định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gượng được một nụ cười và gọi: "... Điêu Thiền."
Hình ảnh Tiền Đa Đa biến mất, máy chủ hoạt động quá tải bắt đầu bốc mùi khét lẹt.
Đừng hỏng chứ. Triệu Một Hữu nghĩ khi đầu óc đã mụ mị. Mình mà chết rồi thì ai sửa anh ta.
Anh cố giơ tay lên mà cánh tay nặng như chì, hình như thằng khốn Điêu Thiền bôi gì lên dao nữa, chắc là cái gì gây tê mạnh lắm.
Để làm gì. Đâm nhau rồi còn phải làm nhẹ nhàng tình cảm hả? Lúc này còn sợ anh đau hay sao.
Trước khi bóng tối hoàn toàn ập đến, Triệu Một Hữu cố nói một câu: "... nếu chết thật... thì vuốt mắt cho tao."
Vì chắc chắn anh sẽ chết không nhắm mắt.
...
Nam Diêm Phù Đề chúng sinh, cử chỉ động niệm, vô bất thị nghiệp, vô bất thị tội...
Ý thức anh trôi bồng bềnh giữa hai bờ, trong mông lung Triệu Một Hữu lại nghe được tiếng chuông.
Anh mở choàng mắt ra.
Ánh mặt trời chói lóa làm anh muốn ứa nước mắt. Mất một lúc lâu nhịp tim Triệu Một Hữu mới ổn định lại, như bừng tỉnh sau cơn kích động, anh vã mồ hôi lạnh khắp người, bộ đồng phục bị thấm ướt dính trên da anh... phải rồi, đồng phục.
Anh đang mặc đồng phục nhà khảo cổ.
Đây là di chỉ 000, một đoàn tàu đột nhiên xuất hiện đưa họ đến đây. Tiền Đa Đa xung phong đi trước mở cổng thành... sau đó là giấc mơ, không, có lẽ đó không phải là mơ, trời mới biết đó là thứ gì... Triệu Một Hữu cảm thấy mình thật sự có dấu hiệu suy nhược thần kinh, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Anh đang ở đâu thế này?
"Triệu Một Hữu." Có người đang gọi anh.
Triệu Một Hữu ngẩng lên, là Tiền Đa Đa.
Người thanh niên nhìn anh, khẽ nhíu mày, "Sao vậy?"
Triệu Một Hữu biết sắc mặt mình chắc chắn là rất tệ, Tiền Đa Đa chìa tay ra với anh, lòng bàn tay anh ta đụng vào gáy anh rồi kéo anh lại, muốn hôn anh. Bằng bản năng, Triệu Một Hữu giơ tay lên chặn giữa hai người.
Tiền Đa Đa hơi giật mình, "Triệu Một Hữu?"
"... anh Tiền." mất một lúc Triệu Một Hữu mới mở miệng được, "Để từ từ đợi em đã."
"Anh nhìn mọi người xung quanh đi."
Mọi người xung quanh, tức là những nhà khảo cổ cũng lên đoàn tàu không biết tên để đến đây, dường như tất cả bọn họ đều có phản ứng giống như Triệu Một Hữu. Có người đang lẩm bẩm một mình, có người đứng bần thần tại chỗ như đang mộng du, hình như có người vẫn chưa tỉnh, mà hầu hết mọi người có vẻ đều bị nhồi vào đầu một đống ký ức không rõ nguồn gốc, chúng ních đầy hộp sọ khiến mí mắt họ sắp nứt ra, thậm chí họ bắt đầu quỳ xuống để nôn mửa.
Triệu Một Hữu biết trường vực lượng tử có thể gây k.ích thí.ch cực mạnh đến tinh thần, bởi vậy rất nhiều nhà khảo cổ trông đều bất thường. Cái sự bất thường đó là một cách tự vệ, ai cũng phải có mẹo riêng để giữ mình.
Nhưng ngay lúc này hình như sự "bất thường" của tất cả mọi người đều biểu hiện ra giống hệt nhau.
Tình cảnh này khiến Triệu Một Hữu khó mà không tự hỏi, câu chuyện "Cố Đô" thực sự chỉ xảy đến với anh thôi sao?
Phật Đà, viện nghiên cứu Cố Đô, Nam Cực, chiến tranh Orion, đại nạn, di tích miếu thờ, Ngoại Bà Kiều.
Quy tắc thứ nhất của di chỉ, di chỉ không phải là mơ.
Mọi thứ bên trong trường vực lượng tử phải chăng cũng đã từng xảy ra ở một nơi nào trong hiện thực?
Triệu Một Hữu vô thức nhìn cảnh hỗn loạn của đám người phía trước, chỉ có một người khác biệt, đó là Liễu Thất Tuyệt. Anh ta vẫn đút hai tay trong túi quần và nhìn quanh với vẻ hoang mang, "Sao tự nhiên lại thế này? Mẹ kiếp cuối cùng đây là đâu?"
"Tuyệt... Quý Phi!" Triệu Một Hữu tiến lại, túm tay anh ta, "Anh thế nào rồi?"
"Triệu Mạc Đắc?" Liễu Thất Tuyệt nhìn anh đầy thắc mắc, "Thế nào là sao?"
"Anh không cảm thấy gì hả?"
"Anh phải cảm thấy gì?"
"Như kiểu nằm mơ ấy?" Triệu Một Hữu thử thăm dò, "Cố Đô ấy?"
"Cố Đô á?" Liễu Thất Tuyệt tỏ ra hoàn toàn ngơ ngác, "Cố Đô nào? Mày không sao chứ Triệu Mạc Đắc?" anh ta nói rồi sờ lên trán Triệu Một Hữu, "Hay mày bị sốt vì bị k.ích thí.ch thần kinh? Bồ tèo mày đâu rồi?"
Chuyện gì thế này, tại sao Liễu Thất Tuyệt không có phản ứng gì? Ngay khi Triệu Một Hữu cảm thấy bối rối thì có một người đến trước mặt anh... là một người trong nhóm khảo cổ, một người anh từng gặp trong bữa tiệc ở nhà Vai Chính.
Người này cũng có vẻ không ổn lắm, trông anh ta như vừa lên cơn đau tim, mắt anh ta đờ đẫn nhưng có vẻ còn tỉnh táo, anh ta cởi đồng phục ra vắt trên tay, áo sơ-mi bên trong đã ướt sũng mồ hôi.
Người này nhìn anh một hồi rồi nói: "Viện trưởng."
Triệu Một Hữu nghe như sấm động bên tai.
"Anh gọi tôi là gì?"
Đối phương há miệng ra, rõ ràng cũng không chắc chắn lắm, nhưng cuối cùng anh ta vẫn cương quyết nói, "Chúng ta từng gặp nhau ở nhà ấm mà, viện trưởng Triệu."
Rồi họ cùng đọc ám hiệu, "Đại vương gọi ta đi soát núi?"
"... dẩy lên, quẩy lên, say sưa đi anh em."
Triệu Một Hữu cảm thấy tiếng sấm trong đầu mình càng kịch liệt hơn. Anh chưa bao giờ nghe bài hát này, chỉ mỗi lúc bật nhạc nhảy disco xập xình với bọn cậu ấm cô chiêu ở nhà ấm Cố Đô.
Đó là chuyện bao nhiêu năm trước rồi?
Ngay khi hai bên đều không biết nói gì, lại có một người đến, người đó ngập ngừng rồi lên tiếng: "Viện trưởng Triệu?"
Triệu Một Hữu đột nhiên nhìn khắp mọi người.
Anh nhớ ra rồi, những nhà khảo cổ anh vốn không hề quen biết ở Đại Đô Thị này... có rất nhiều gương mặt mà anh quen thuộc, đó là thực tập sinh bị mùi thuốc lá của anh dọa chạy mất, là cô nhân viên nghiên cứu suốt ngày gọi Điêu Thiền là bà viện trưởng, là một thiên tài trăm năm có một, là một gã do phe phái nào đó cố công nhét vào...
Tất cả họ đều là người của viện nghiên cứu Cố Đô năm ấy.
Còn có một số gương mặt anh không quen lắm. Triệu Một Hữu hít sâu một hơi, cố giữ mình tỉnh táo, những ký ức không rõ nguồn gốc chậm rãi gợn lên... anh nhìn một nhà khảo cổ đang nôn ọe nghiêm trọng, người đó còn trẻ tuổi nhưng đầu tóc đã bạc trắng... điểm đặc trưng đó chạm trúng một kíp nổ nằm sâu trong đầu Triệu Một Hữu... anh từng gặp người đó.
Đó là nhân viên nghiên cứu của trạm Nam Cực.
Rốt cuộc thì nhà khảo cổ là ai?
Phải chăng những người vào được trường vực lượng tử đều ít nhiều có liên quan đến sự kiện năm đó?
Triệu Một Hữu lập tức nghĩ đến cái thí nghiệm đó... thí nghiệm dung hợp. Nó liên quan đến cả kỹ thuật lượng tử và chuyển hóa ý thức, và còn sử dụng vật thí nghiệm là người sống.
Ngay sau đó anh nảy ra một suy đoán cực kỳ điên rồ...
Có khi nào từ đầu đến cuối họ vẫn đang ở trong một thí nghiệm khổng lồ không?
Suy đoán ấy vừa xuất hiện đã thúc đẩy một bánh răng chậm chạp chuyển động trong hệ thống đang đình trệ, bộ não Triệu Một Hữu đột nhiên bị khai thông, ký ức như dòng nước lũ ập về nhấn chìm anh trong tích tắc. Mọi thứ đến nhanh như một thanh gươm bị tuốt vỏ, lưỡi gươm bổ xuống vách đá sừng sững.
Còn anh chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn hình ảnh vụn vỡ sụp đổ ầm ầm.
"Viện trưởng?" một nhà khảo cổ bên cạnh Triệu Một Hữu giật mình gọi, anh ta thấy Triệu Một Hữu đột nhiên cúi gập người, hai tay ôm đầu, có chất lỏng màu đỏ nhỏ giọt xuống đất... lỗ tai anh đang chảy máu.
"Viện trưởng?!" nhà khảo cổ tái mặt, hầu hết mọi người ở đó đều giống anh ta, đây là hiện tượng báo hiệu sắp bị hòa tan vào di chỉ.
"Tránh ra." có người lao đến, đó là Tiền Đa Đa.
Anh ta lôi Triệu Một Hữu dậy, nhưng Triệu Một Hữu vẫn run bần bật, Tiền Đa Đa hầu như không thể giữ vững được anh, cả hốc mắt, lỗ mũi Triệu Một Hữu đều bắt đầu ộc ra máu, anh nghiến răng kèn kẹt như đang cố chịu đựng một cơn đau đớn tột độ.
Tiền Đa Đa không thể chịu được nữa, anh ta vạch miệng anh ra, bắt anh phải há ngoác miệng rồi thọc tay vào.
Miệng Triệu Một Hữu đang gồng cứng đơ khiến cổ tay Tiền Đa Đa lập tức tứa máu, mạch máu vỡ ra khiến máu trào ra. Mùi tanh nồng khiến Triệu Một Hữu bừng tỉnh trong giây lát, anh giãy giụa muốn vùng thoát, anh sặc một búng máu, muốn nói gì lại bị môi Tiền Đa Đa chặn lại, anh ta tống tất cả máu trở lại yết hầu anh.
Những nhà khảo cổ xung quanh đều há hốc mồm nhìn họ hôn nhau, hoặc đúng hơn là Tiền Đa Đa đơn phương ăn miệng Triệu Một Hữu, máu me nhoe nhoét, rất giống như họ sắp nuốt chửng nhau.
"Làm gì thế này?" Liễu Thất Tuyệt đi tới rồi cũng bị giật mình vì tư thế của hai đứa, "Đm!" Anh ta xua hết đám người xung quanh ra xa, "Tao có phải biến cho chúng mày cái giường không?"
Triệu Một Hữu căn bản không nghe được Liễu Thất Tuyệt nói gì, nước bọt trộn với máu tạo thành một loại kết nối nào đó giữa anh và Tiền Đa Đa, dường như có một cái xúc tu đang lần mò vào trong đầu anh, tìm kiếm công tắc tạm dừng cái cối xay thịt đang chạy điên cuồng trong trí não anh... đột nhiên anh giật nảy mình bật lùi lại, nhìn người máu me bê bết trước mặt mình, "... anh Tiền."
"Triệu Một Hữu." Tiền Đa Đa dường như định chìa tay ra với anh, lại nghe thấy Triệu Một Hữu nói: "Tiền Đa Đa."
Cánh tay vừa đưa lên khựng lại giữa không trung.
"Không, anh Tiền." như hối hận, Triệu Một Hữu vội đổi cách xưng hô như trước, "... anh để từ từ đợi em đã."
Đợi anh.
Đợi anh sắp xếp lại những thứ vừa xuất hiện trong đầu mình đã.
Những ký ức từ đâu xuất hiện, những thứ thậm chí còn không phải câu chuyện ở Cố Đô đó... đó là ký ức của ai?
Vừa mới đây thôi, như có một cái thẻ nhớ dung lượng khổng lồ bị cắm vào não Triệu Một Hữu, thình lình anh nhớ ra rất nhiều thứ anh căn bản chưa từng trải qua... trong ký ức đó có Điêu Thiền, có Liễu Thất Tuyệt, có quá nhiều người anh chưa bao giờ gặp và những năm tháng anh không hề biết đến ở Đại Đô Thị.
Còn cả di chỉ và nhà khảo cổ.
Ký ức trong đầu nói cho anh biết rằng anh không hề tình cờ tiến vào di chỉ lần đầu tiên qua chiếc đầu đĩa sản xuất năm 1999 lấy từ đứa em gái. Anh đã vào di chỉ từ rất lâu rồi.
Và cũng đã gặp Tiền Đa Đa rất lâu rồi.
Gặp vô số lần.
Những ký ức ấy giống như vô số lần luân hồi của "Triệu Một Hữu", có cuộc đời anh sinh ra ở tầng thượng, cha mẹ còn đủ, anh được hưởng nền giáo dục tốt đẹp; có cuộc đời anh vừa chào đời đã bị vứt bỏ, cuối cùng anh chết dưới cơn mưa to; có cuộc đời anh sống đến tuổi trung niên; có cuộc đời anh chết trước lúc trưởng thành, nhưng trừ khi chết yểu còn hầu như cuộc đời nào của anh cũng có Điêu Thiền và Liễu Thất Tuyệt.
Họ đã gặp nhau hàng trăm hàng ngàn lần, có khi là người xa lạ, có khi là bạn chí cốt. Trong một khung hình lướt qua nhanh như chớp, Triệu Một Hữu thấy ba thằng lái xe vù vù đào tẩu, sau xe là một lũ khủng long từ kỷ Jura, cuối cùng chúng đều chết, chết trong di chỉ.
Đúng vậy, di chỉ. Trong vô số cuộc đời của Triệu Một Hữu, chỉ cần anh không chết quá sớm, cuối cùng anh sẽ đi đến một ngày như được định sẵn... vì một nguyên nhân nào đó anh sẽ tiếp xúc với di chỉ, rồi anh thành nhà khảo cổ.
Và gặp lại Tiền Đa Đa.
Triệu Một Hữu không thể đoán được rốt cuộc mình đã trải qua bao nhiêu lần luân hồi như thế, anh không đếm nổi, nếu đếm anh sẽ phát điên, mà trong mấy ngàn không biết cuộc đời ấy, dường như lần nào anh cũng yêu Tiền Đa Đa.
Dường như thế.
Bởi vì không thể đếm cả những lần anh chết quá sớm.
Trong một số cuộc đời anh không kịp trưởng thành, anh sẽ chết vì bệnh tật bẩm sinh hoặc chết vì một tai nạn nào đó. Nhưng trước khi cái chết đến, dường như anh luôn thấy gương mặt Tiền Đa Đa.
Anh ta đeo khẩu trang, rút ống thở của anh; anh ta nổ súng bắn chết anh trong một cuộc ẩu đả nào đó ở góc phố; anh ta đẩy anh ngã khỏi đoàn tàu cao tốc đang chạy... mọi cuộc đời của anh hình như chỉ có hai kiểu kết thúc, hoặc là chết trong di chỉ, hoặc là chết trong tay Tiền Đa Đa.
Phải có thù hằn sâu sắc đến mức nào nhỉ. Triệu Một Hữu nghĩ thầm. Hay đây là không ăn được thì đạp đổ trong truyền thuyết?
Thậm chí, có cuộc đời anh đã trở thành nhà khảo cổ rồi mà vẫn phải chết bởi Tiền Đa Đa.
Triệu Một Hữu mở miệng: "Anh Tiền."
Tiền Đa Đa nhìn anh mà không dám bước tới: "... Triệu Một Hữu."
"Đến lúc rồi phải không?"
Anh lại sắp đến giết em phải không.
Họ đứng đối diện nhau, chỉ cách một bước chân, tiếng người ồn ào đã lùi rất xa, đất trời đột nhiên trở thành mênh mông.
Hồi lâu sau, Triệu Một Hữu mới mỉm cười, "Anh Tiền à, lần này mình làm nhẹ tay một chút nhé."
Muốn chém giết, muốn mổ thịt róc xương, mời anh cứ tự nhiên.
Nhưng em cũng sợ đau mà.
Hai người nhìn nhau không nói gì, đột nhiên có tiếng Liễu Thất Tuyệt vang lên từ đám đông đằng sau, "Cái lũ này quây vào đây làm gì xốn mắt, Triệu Mạc Đắc, mày..." giọng nói im bặt, Liễu Thất Tuyệt nhìn cả hai thằng bằng ánh mắt hết sức quái dị, mãi sau anh ta mới bật ra được một câu, "Đm."
"... sao anh lại khóc hả Tiền Đa Đa? Mày làm cái gì thế Triệu Mạc Đắc?"
Đây không phải lần đầu tiên Triệu Một Hữu thấy Tiền Đa Đa rơi nước mắt, trong những ký ức tự dưng xuất hiện trong đầu anh, đã rất nhiều lần Tiền Đa Đa ở bên anh trước khi anh chết, luôn có một cơn mưa nặng hạt trong đôi mắt anh ta.
Thế là Phật Đà rũ mắt, nhỏ một giọt lệ.
Có lẽ tất cả đều chỉ là mơ. Triệu Một Hữu không kịp nghĩ quá nhiều, thực ra anh đã quá chú tâm vào những gì xảy ra ở Cố Đô, mà giờ đây họ đang đứng trong viện nghiên cứu còn nguyên vẹn, không biết nơi này là hiện thực hay là trường vực lượng tử. Nhưng chắc chắn Tiền Đa Đa là điểm mấu chốt, nhất định anh ta biết gì đó, "Thương lượng một chút nhé, anh Tiền." Triệu Một Hữu nói, "Mình nói chuyện đi."
Tiền Đa Đa hít sâu một hơi, "Nói chuyện gì?"
"Nói gì cũng được, anh nói, em nghe." Triệu Một Hữu quay sang Liễu Thất Tuyệt, "Cho em tờ giấy."
Liễu Thất Tuyệt: "... mày định làm gì?"
"Anh mù hả." Triệu Một Hữu nói, "Để em lau mặt cho vợ em chứ gì."
Liễu Thất Tuyệt sử dụng "tạo vật", biến ra cho anh một cuộn giấy to đùng. Triệu Một Hữu đang định bảo đến nước này rồi anh còn phải làm xấu mặt em hả, giấy hộp giấy gói đâu ai bảo anh biến ra cuộn giấy vệ sinh. Mà anh vừa cầm cuộn giấy, ngẩng đầu lên đã thấy một bóng người lẫn trong đám người phía xa.
Cuộn giấy rơi xuống đất.
Liễu Thất Tuyệt ngạc nhiên hỏi, "Mày đi đâu thế Triệu Mạc Đắc?"
Triệu Một Hữu không kịp đáp, anh vội co cẳng chạy đuổi theo.
... đó là Điêu Thiền.
Ký ức về viện nghiên cứu Cố Đô quá thật, Triệu Một Hữu không thể xác định được đó là ảo giác trường vực lượng tử tạo ra cho anh hay chúng là hiện thực từng tồn tại. Trực giác mách bảo anh rằng trong vô số cuộc đời luân hồi đó, buồn vui trong đời anh luôn liên quan đến di chỉ và nhà khảo cổ, mà nguồn gốc của cả hai thứ đó rất có thể là cái thí nghiệm dung hợp mà phía Nam Cực thực hiện năm xưa.
Nếu anh đoán đúng thì viện nghiên cứu Cố Đô chính là điểm khởi đầu của mọi chuyện.
Năm đó Điêu Thiền đâm anh ngay trước khi anh kịp kích hoạt quả bom lượng tử, rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo?
Nếu nói những nhà khảo cổ bây giờ đều là nhân viên nghiên cứu hồi đó, vậy phải chăng họ đều trở thành đối tượng của thí nghiệm dung hợp?
Tại sao hầu như tất cả mọi người đều có ký ức về Cố Đô, mà chỉ mình Liễu Thất Tuyệt không nhớ gì hết?
Tiền Đa Đa biết bao nhiêu? Anh ở lại đây liệu có gặp nguy hiểm không?
Lần trước Điêu Thiền tự nhốt mình trong di chỉ S45, thật sự là để tị nạn sao? Cuối cùng nó đang âm mưu cái gì? Tại sao lúc này nó mới xuất hiện?
Triệu Một Hữu guồng chân chạy theo Điêu Thiền, cảnh tượng xung quanh như rất quen thuộc, mọi thứ đều giống hệt viện nghiên cứu Cố Đô trong ký ức của anh, tòa nhà thí nghiệm cao tầng, nhà ấm, khu ký túc xá, căng-tin... cây ngô đồng trồng hai bên đường nhựa, những tòa kiến trúc phần lớn là cửa gỗ, gạch đỏ, trên tường đầy dây leo màu xanh lục bò ngoằn ngoèo.
Đột nhiên anh hiểu ra Điêu Thiền đang định chạy đến đâu.
Con đường này dẫn tới phòng thực nghiệm số 2.
Ngoài những nhà khảo cổ vừa đến, hình như cả viện nghiên cứu này không có sinh vật sống, cửa phòng thực nghiệm số 2 mở rộng, Triệu Một Hữu chạy tuốt đến được cái bể nước hồi đó. Điêu Thiền đang đứng trong bể, máy chủ khổng lồ đã trồi lên mặt nước.
Triệu Một Hữu dừng lại.
"Triệu Mạc Đắc." Điêu Thiền không quay đầu lại, như thể nó biết Triệu Một Hữu vẫn đuổi theo mình, "Đừng sợ, ở đây sẽ không có Tiền Đa Đa nào xuất hiện đâu."
Triệu Một Hữu bước đến cạnh cái bể rồi hỏi thẳng: "Mày nhớ chuyện Cố Đô à?"
"Nhớ một ít, không đầy đủ lắm." Điêu Thiền đáp, "Lúc đến đây mới nhớ lại tất cả."
"Mày đến bằng cách nào?"
"Đi tàu thôi, con tàu đó đi qua mọi di chỉ, không nhà khảo cổ nào không lên tàu cả." Điêu Thiền nói, "Lúc đầu mày không thấy tao bởi vì tao đến đây trước mày."
"Tại sao mày lại trốn tao?"
"Năm đó tao đâm mày một nhát ở chính chỗ này, không trốn để mày nhớ ra rồi giết lại tao à."
"Thế tại sao lúc này mày lại lộ mặt?"
"Bởi vì tao phải đợi đến khi mày nhớ ra tất cả." Điêu Thiền rất kiên nhẫn trả lời, nó vẫy tay gọi anh, "Mày vào đây, Triệu Mạc Đắc."
Triệu Một Hữu không nhúc nhích, "Mày định làm gì? Mẹ kiếp lại muốn đâm tao hả?"
"Đáp trúng phóc." Điêu Thiền lại gật gật rồi móc từ trong áo đồng phục ra một con dao, "Lần này tao sẽ găm thẳng vào tim, nhanh lắm, mày không phải đau như lần trước đâu."
Trong chớp mắt Triệu Một Hữu đã nghĩ thằng quỷ Điêu Thiền này điên rồi, nhưng trông nó lại rất tỉnh táo, rất cương quyết, "Mày biết mà, ở trong di chỉ nhà khảo cổ bị đâm vào tim cũng không chết được, não mới là điểm yếu trí mạng. Nhưng mày bây giờ có bị nổ banh đầu cũng không chết thì sợ gì một nhát dao?"
"Tao không biết tao sợ gì một dao, nhưng tao biết nếu tao ăn một dao mà chẳng có gì xảy ra thì mày đã không phải vòng vo tam quốc như thế." Triệu Một Hữu nói, "Nếu tao đoán không lầm thì đây là điểm tận cùng di chỉ 000, khó mà đoán được cái gì sẽ xảy ra. Có khi mày đâm xong tao chết thật cũng nên."
"Dù tao không giết mày thì Tiền Đa Đa cũng giết." Điêu Thiền không phản bác mà chỉ thở dài, "Mày nhớ hết rồi còn gì."
"Vớ vẩn, một đằng là mưu sát, một đằng là tuẫn tình, giống nhau thế quái nào được."
"..." Điêu Thiền lắc đầu, cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ có vẻ cạn lời, "Tao biết ngay là sẽ thế mà, được rồi."
Triệu Một Hữu còn chưa ý thức được câu "được rồi" này của Điêu Thiền nghĩa là sao thì cỗ máy dưới nước lại trồi lên cao hơn, để lộ ra quả bom lượng tử Triệu Một Hữu chôn bên dưới năm xưa.
Mọi thứ ở "Cố Đô" hiển thị trong di chỉ 000 này đều ở trạng thái mở toang.
Bao gồm cả quả bom này.
Chỉ trong một giây, Điêu Thiền liếc nhìn Triệu Một Hữu rồi dứt khoát gạt công tắc kích hoạt quả bom.
Ánh sáng trắng bùng nổ hủy diệt tất cả trong khoảnh khắc. Không phải khói lửa công phá bằng bạo lực mà giống như một thao tác chỉnh lý cắt xóa điện tử diễn ra nhanh như chớp, tất cả tiềm thức và phản xạ cơ thể, tất cả ký ức và sự thật khó khăn lắm mới trở lại, từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài, tất cả bị quét sạch cho một khởi đầu mới.
...
Không biết qua bao lâu, anh loáng thoáng nghe được âm thanh.
Tấm mành nhựa bị xốc lên, mùi phấn rôm, nước hoa, nhang muỗi và món kho bủa vây tứ phía, hun cho không khí nóng hừng hực. Có tiếng phụ nữ đang nói chuyện, tiếng bật lửa châm thuốc. Không khí lưu thông hơi kém giống như đang ở trong một nhà tắm cũ, mùi hương tươi mát bị giam hãm bên trong.
"Bác sĩ Triệu đâu rồi!! Cấp cứu!"
Triệu Một Hữu bị đánh thức bởi tiếng xào bài.
-----------------------------
Du's: ù mẹ, não bác sĩ Triệu nổ bép bép luôn :) anh Triệu không hiểu gì cả, cíu cíu anh Triệu~~~ Nhưng wtf lần nào anh cũng gít em là ý gì??? Ý gì?? Ý gì?????