Phật Nói - Ayeayecaptain

Chương 41

Triệu Một Hữu không biết mình nên cảm thấy thế nào.

Đáng ra lúc này anh phải gào lên vì kích động, anh có ngại khóc đâu, nước mắt ngoài những ý nghĩa biểu tượng bị con người gán cho còn là thứ chất lỏng si.nh lý rất tốt cho thể xác và tinh thần. Giờ đây dưới chân họ đang ngâm hàng nghìn, hàng vạn Triệu Một Hữu, anh có hàng nghìn, hàng vạn cặp mắt và miệng lưỡi, vậy mà anh không khóc được, thậm chí còn không thể thổn thức.

Một lúc lâu sau, Tiền Đa Đa lên tiếng trước: "Anh biết được bao nhiêu?"

"Đó chính là vấn đề đấy, anh Tiền." Triệu Một Hữu cười khổ, "Quá nhiều bí mật và sự thật, chính tôi cũng không biết mình biết những gì."

Dưới tấm kính vô số bình nuôi dưỡng tạo thành một khu rừng người. Cái thí nghiệm này, cái trò chơi điên rồ khủng khiếp này, cơn ảo giác này, vụ nhảy lầu này... anh nhảy xuống từ tòa cao ốc xây bởi quá nhiều ảo giác và giả thuyết, mỗi cửa sổ đều là một lời nói dối, mà người nhảy xuống đã không còn muốn chết nữa rồi, sao vẫn chưa chết? Vẫn chưa rơi đến đất hay sao?

Không, có khi anh chết mất rồi.

Chỉ là trong vô số lần thí nghiệm luân hồi, cái chết cũng là giả dối.

Trong giấc mộng kết nối ở phố đèn lồng, Điêu Thiền đã xâm nhập vào cảnh mơ, nó thọc anh một dao rồi nhét cái gì đó vào ý thức anh, hẳn là một loại virus khiến anh có thể giữ tỉnh táo.

Đó là một kiểu tỉnh táo rất đặc biệt, dường như ý thức và cơ thể anh bị tách lìa nhau, nói cách khác dù tim anh ngừng đập anh vẫn cảm nhận được rõ ràng sự vật xung quanh.

Vì vậy anh nghe thấy chính phủ bao vây phố đèn lồng, đội chữa trị cấp cứu cho anh, người chị trong ký ức của anh hóa ra là quan sát viên, anh còn nghe được bác sĩ và chuyên viên nghiên cứu nhắc đến "một lượt thí nghiệm mới".

Cơ thể cũ của anh, cụ thể là cơ thể của "bác sĩ mẹ mìn Triệu Một Hữu ở tầng 20" chắc là hỏng rồi, nó đã bị ngừng tim không dưới ba lần. Cuối cùng anh bị đưa về phòng thí nghiệm ở tầng 900, họ lấy não anh ra.

Nhưng khi tỉnh lại anh lại có cơ thể mới.

Nếu mọi thứ trước đó không phải là ảo giác thì hiện giờ Triệu Một Hữu đoán được câu trả lời rất dễ dàng... "Anh Tiền này, nhiều năm trước ở Cố Đô tôi và Điêu Thiền từng hỏi nhau cuối cùng thì cái "thí nghiệm dung hợp" của Nam Cực là gì."

"Khi biết cả một người phụ nữ như bà Điêu cũng chấp nhận tham gia vào thí nghiệm tôi đã rất hoang mang. Cuối cùng thì cái thí nghiệm đó có gì khiến bà ấy động lòng? Đến mức phải liều lĩnh đặt cược như vậy?"

"Lúc đó tôi và Điêu Thiền đều có một suy đoán, nếu liên quan đến số hóa ý thức thì rất có thể đó là vấn đề tuổi thọ."

"Khi ý thức của một người được chuyển hóa hoàn toàn thành số liệu, về lý thuyết ta có thể sống vĩnh viễn. Nhưng chỉ có kỹ thuật đỉnh cao của thế kỷ 22 mới làm được điều đó, mà giờ nó thất truyền từ lâu rồi. Vậy thì còn cách nào để có thể sống mãi?"

"Giờ thì tôi hiểu rồi." Triệu Một Hữu nhìn vô số "mình" bên dưới sàn phòng rồi lẩm bẩm, "Thí nghiệm dung hợp, trường vực lượng tử, nhà khảo cổ... họ thực sự đã tạo ra được một vòng rắn nuốt đuôi."

Rắn nuốt đuôi là một biểu tượng quan trọng của thuật giả kim, đơn giản nó là một con rắn đang nuốt chính đuôi mình để tạo thành một vòng tròn, tượng trưng cho "thân thể bất tử", "tuần hoàn", "lớn vô hạn".

Cái thí nghiệm khổng lồ tạo thành từ di chỉ và nhà khảo cổ này thực sự là thuật giả kim sinh mệnh.

"Dù tôi vẫn chưa hiểu hoàn toàn nguyên lý nhưng căn cứ vào ký ức hiện nay tôi nhớ được thì cũng dễ đoán." Triệu Một Hữu nói, "Cơ sở của "thí nghiệm dung hợp" là phần số liệu khôi phục được từ máy chủ của Phật Đà về kỹ thuật lượng tử, lại còn liên quan đến ý thức... tổng kết cả ba thứ đó, đặt vào hiện thực đã biết có thể kết luận."

"Các người dùng kỹ thuật lượng tử để thăm dò, hoặc là chế tạo ra cái gọi là "trường vực lượng tử", là những không gian kỳ dị tồn tại độc lập với chiều không gian hiện thực. Sau đó lại chế tạo ra nhóm người đặc biệt là "nhà khảo cổ", thể chất của họ khác với người thường nên có thể qua lại giữa hiện thực và trường vực lượng tử... hẳn là trường vực lượng tử có ảnh hưởng đến cơ thể con người. Cơ thể của tôi bị thay nhiều như vậy tức là di chỉ sẽ làm giảm tuổi thọ, đồng thời cũng vì lý do nào đó mà bộ não lại được giữ tươi lâu dài hơn."

"Với công nghệ hiện nay của Đại Đô Thị thì tạo ra cơ thể người rất đơn giản, cái khó là chế tạo bộ não, chính xác là không thể phục chế được một bộ não giống hệt bộ não nguyên sinh với đầy đủ ký ức và nhân cách đã có... mà thể chất của nhà khảo cổ lại giải quyết được câu đố đó."

"Bộ não của người bình thường sau tuổi 20 bắt đầu suy giảm chức năng, nhưng dưới ảnh hưởng của trường vực lượng tử, bộ não của nhà khảo cổ có thể tươi mới vĩnh cửu."

"Vậy thì chỉ cần kịp thay mới cơ thể, theo một ý nghĩa nào đó ta đã có thể sống vĩnh viễn."

Triệu Một Hữu nói rồi quay lại, nhìn những tòa kiến trúc khổng lồ bên ngoài cửa sổ thủy tinh, "Từ tầng 900 trở lên đều là bộ ngành cơ yếu của chính quyền Đại Đô Thị, tôi đoán bây giờ địa điểm thực hiện thí nghiệm của phía Nam Cực cũng chuyển hết về đô thị rồi."

Cũng không khó để đi đến kết luận này, dù sao từ những gì chính anh từng trải qua thì hầu hết mọi lối vào của "di chỉ" đều nằm trên Đại Đô Thị. Xây dựng phòng thí nghiệm ở tầng 900, nơi có thể quan sát toàn thành phố rõ ràng là cách quản lý hiệu quả.

Nhưng cuối cùng thì "di chỉ" là cái gì?

Nếu lối vào mọi "di chỉ" đều nằm trong Đại Đô Thị, vậy thì phải chăng thành phố này chính là cầu nối giữa hiện thực và trường vực lượng tử?

Đại Đô Thị kết nối với nhiều lối vào như vậy mà chính thành phố không hề bị ăn mòn sao?

Dựa vào ký ức hiện nay của Triệu Một Hữu thì phía Nam Cực đã bắt đầu thí nghiệm này ít nhất một trăm năm. Trong thời gian đó số lượng di chỉ càng ngày càng nhiều hơn, cứ làm cầu nối giữa hiện thực và trường vực lượng tử như vậy thì cái thành phố Đại Đô Thị này rồi sẽ trở thành thứ gì?

Trong cảnh mơ bị xâm nhập đó, sau khi đá anh ngã Điêu Thiền đã nói: "Triệu Một Hữu, chúng ta đều là vật thí nghiệm."

"Mà mày còn là nhân tố quyết định."

Anh trở thành vật thí nghiệm từ bao giờ?

Triệu Một Hữu lần mò ngược dòng ký ức, câu trả lời xa nhất anh tìm được là vụ nổ ở Cố Đô.

Anh rủ Tiền Đa Đa tuẫn tình rồi khởi động quả bom lượng tử chôn sâu dưới phòng thực nghiệm số 2, nhưng trước khi bom nổ Điêu Thiền đã đâm anh.

Triệu Một Hữu nhìn sang Tiền Đa Đa, hỏi: "Anh Tiền, quả bom lượng tử đó rồi có nổ không?"

Tiền Đa Đa im lặng một lát rồi đáp: "Nó nổ."

"Vụ nổ đó chính là khởi đầu đích thực của thí nghiệm dung hợp."

"Tất cả những người có mặt ở Cố Đô lúc đó cuối cùng đều trở thành "nhà khảo cổ"."

Nhiều năm trước, Nam Cực khởi xướng "thí nghiệm dung hợp". Thí nghiệm đó ban đầu được gợi ý từ một phần số liệu cơ mật Cố Đô phân tích được từ Phật Đà, chính phủ chuyển giao chúng cho phía Nam Cực. Viện nghiên cứu Nam Cực đào sâu tìm tòi, cuối cùng họ phục hồi được một loại kỹ thuật từ những số liệu đó, họ dùng kỹ thuật này để mở ra trường vực lượng tử đầu tiên.

Trường vực lượng tử không phải thế giới song song, cũng không phải là thế giới tồn tại ở chiều cao hơn, rất khó định nghĩa được những không gian độc lập với hiện thực đó là gì. Trường vực lượng tử có tính biệt lập rất cao, cực kỳ ít người có thể đi vào đó. Sau rất nhiều lần thí nghiệm, cuối cùng phía Nam Cực phát hiện ra nếu dung hợp một lượng vi hạt lượng tử vào cơ thể ta sẽ tạo ra được những con người có thể ra vào trường vực lượng tử.

Đó chính là tiền thân của "nhà khảo cổ".

Tên gọi của "thí nghiệm dung hợp" bắt nguồn từ chính quá trình dung hợp vi hạt lượng tử vào cơ thể người. Nhưng quá trình dung hợp này lại cực kỳ dễ thất bại. Phía Nam Cực đã nghiên cứu rất lâu, qua một số nguồn tin họ biết được viện trưởng Cố Đô, Triệu Một Hữu, từng đọc được phần số liệu về kỹ thuật lượng tử này. Nhưng thay vì nghĩ đến thí nghiệm dung hợp như phía Nam Cực, gã lại dùng số liệu mật lấy được từ Phật Đà để chế tạo một quả bom.

Một quả bom lượng tử.

Chắc hẳn Triệu Một Hữu muốn dùng quả bom như một biện pháp phòng ngừa để gây sức ép với Đại Đô Thị và phía Nam Cực. Ý nghĩa thông thường của một quả bom là hủy diệt, nếu thí nghiệm của phía Nam Cực dẫn đến hậu quả không thể lường được, quả bom này chính là con Át chủ bài để dọn sạch tất cả.

Nhưng Triệu Một Hữu không có được số liệu hoàn chỉnh, gã cũng chưa hiểu thấu đáo kỹ thuật lượng tử. Sự bưng bít thông tin giữa Cố Đô và Nam Cực khiến trong một thời gian rất dài gã không hiểu rõ thí nghiệm dung hợp phía Nam Cực đang tiến hành là cái gì. Và thế là gã đã phạm phải một sai lầm trí mạng.

Quả bom mà gã chế tạo dựa vào những dữ liệu sót lại không hề là con Át chủ bài để quét dọn hậu quả.

Một khi bom bị kích hoạt, trong khoảnh khắc phát nổ nó sẽ phóng ra một loại từ trường lượng tử, người chịu ảnh hưởng của từ trường không chết mà ngược lại, họ sẽ dung hợp với từ trường và từ đó có được khả năng tự do ra vào di chỉ.

Phía Nam Cực đã dựng lên một kế hoạch để dẫn dắt cho bom nổ, qua đó thu được số lượng lớn vật thí nghiệm.

"Sau vụ nổ, tôi mất hệ thống bảo vệ máy chủ, phía Nam Cực đạt được quyền kiểm soát tối cao với tôi. Trong quá trình nghiên cứu tiếp theo, họ bất ngờ nhận ra sau vụ nổ nhân cách của tôi lại hoàn thiện hơn, dù chỉ nhích lên vài phần triệu nhưng quả thực trước đó tiến độ hoàn thiện của tôi đã kẹt tại 90% rất nhiều năm rồi."

"Phía Nam Cực cảm thấy đây là một điểm đột phá quan trọng, khi nhân cách hoàn thiện 100% tôi có thể phân tích triệt để Phật Đà, tức là họ có triển vọng thu được càng nhiều thông tin liên quan đến trường vực lượng tử. Cuối cùng họ tạo cho tôi một cơ thể, bộ não là một máy chủ tạm thời của tôi, dù không hoàn thiện lắm nhưng vẫn có thể sinh hoạt bình thường."

"Cứ như thế, con người "Tiền Đa Đa" này ra đời."

"Phía Nam Cực thử cho tôi đi vào trường vực lượng tử, có thể vì khi bom lượng tử nổ tôi ở ngay khu vực trung tâm nên cơ thể tôi sử dụng cũng vào được di chỉ. Qua rất nhiều lần thử nghiệm, phía Nam Cực phát hiện ra bộ não nhân tạo của tôi đang từ từ hoàn thiện."

"Họ suy đoán rằng trường vực lượng tử có mối liên hệ nào đó rất quan trọng với bộ não con người, lúc này lực lượng "nhà khảo cổ" chính thức được thành lập. Càng ngày càng có nhiều vật thí nghiệm đi vào di chỉ, kết quả quan sát thu được phù hợp với suy đoán ban đầu của họ, thể chất của nhà khảo cổ dần thay đổi, bộ não sẽ được giữ tươi trường kỳ."

"Như vậy, chỉ cần không gặp tai nạn trong lúc làm nhiệm vụ và kịp thời thay mới cơ thể nhân tạo, vật thí nghiệm có thể được tái sử dụng vĩnh viễn."

"Mỗi lần đổi cơ thể, vật thí nghiệm sẽ bị tẩy não và được rót cho một lượng thông tin về danh tính mới. Một lần thay đổi là một cuộc đời. Quá trình tẩy não và ghi ký ức vào não đều để lại tác dụng phụ không đáng kể, nhưng có những nhà khảo cổ sau quá nhiều lần tuần hoàn, những tổn thương trong não tích tụ lại dẫn đến phản ứng tinh thần bất thường. Đó cũng là lý do có rất nhiều nhà khảo cổ bị điên."

"Vậy thì." Triệu Một Hữu ngắt lời anh ta, "Anh nói với tôi nhiều như vậy là vì tin chắc tôi sẽ lại bị tẩy não, sẽ không nhớ gì hết phải không anh Tiền?"

Tiền Đa Đa không trả lời.

Đúng ra Triệu Một Hữu sẽ không tỉnh lại trong bình nuôi dưỡng, đó là vì Điêu Thiền đã cài virus vào cảnh mộng khiến anh giữ được tỉnh táo. Nếu theo đúng quy trình, anh nên ngủ say thêm vài ngày nữa, sau đó anh sẽ bị tẩy não, phòng thí nghiệm sẽ chuẩn bị danh tính mới cho anh, từ trường cũng đã xóa hết ký ức liên quan của công dân Đại Đô Thị, các diễn viên và đội quan sát cũng đã sẵn sàng, chẳng mấy chốc Triệu Một Hữu sẽ lại bước vào một cuộc đời mới.

Triệu Một Hữu nhìn anh ta im lặng, cuối cùng anh hỏi tiếp: "Anh Tiền, tại sao lần luân hồi nào tôi cũng gặp anh?"

Tiền Đa Đa vẫn không trả lời, sự yên tĩnh đặc quánh dường như sắp bóp nghẹt họ, rất lâu sau anh ta mới mở miệng nói.

"Bởi vì đó là một mục đích khác của "thí nghiệm dung hợp"."

Ban đầu "thí nghiệm dung hợp" chỉ là dung hợp vi hạt vào cơ thể người để tạo ra những nhà khảo cổ có thể thăm dò di chỉ. Nhưng sau vụ nổ ở Cố Đô, phía Nam Cực phát hiện ra nhân cách của Tiền Đa Đa đang hoàn thiện hơn, họ rà soát lại hình ảnh theo dõi và thấy được cuộc nói chuyện giữa Triệu Một Hữu và Tiền Đa Đa trước khi bom được kích hoạt.

... hay mình góp gạo thổi cơm chung.

Tôi sẽ chết sớm hơn anh, anh mà hoàn thiện quá đến lúc ấy anh chịu làm sao được.

Tuẫn tình thôi, anh Tiền.

Kiếp sau làm vợ tôi nhé, anh Tiền.

Phía Nam Cực dễ dàng đi đến kết luận.

Triệu Một Hữu chính là mấu chốt thúc đẩy lõi nhân cách của Tiền Đa Đa hoàn thiện.

Vô số kịch bản tuần hoàn đã được thiết kế vì mục đích này... họ gặp nhau, yêu nhau, cuối cùng kết thúc bằng cái chết của Triệu Một Hữu. Cuộc đời ban đầu của Triệu Một Hữu chính là như thế, gã tạo ra một chương trình, ban cho nó máu thịt và xương sườn, cuối cùng gã cầu xin tình yêu từ nó, rồi tất cả những lời dở dang chấm dứt bằng cái chết.

Trước khi bom nổ dù Triệu Một Hữu bị Điêu Thiền đâm một nhát nhưng bộ não của anh vẫn còn nguyên vẹn. Viện trưởng viện nghiên cứu Cố Đô là vật thí nghiệm cao cấp nhất, não gã bị đưa vào cơ thể nhân tạo để tham gia từng kịch bản cuộc đời được viết rất chỉn chu. Gã lặp lại trở thành nhà khảo cổ, lặp lại gặp Tiền Đa Đa.

Qua vô số vòng luân hồi nhân tạo, độ hoàn thiện nhân cách của Tiền Đa Đa cũng nhích dần lên. Phía Nam Cực đã có được quyền sử dụng tối cao với anh ta, anh ta không thể phản kháng được, dù biết mọi thứ trước mắt chỉ là giả dối, cũng như lý trí không thể chiến thắng được tình cảm, anh ta cũng không thể ngăn mình ngày một hoàn thiện hơn.

Triệu Một Hữu đột nhiên hỏi: "Tại sao anh phải giết tôi, hả anh Tiền?"

Trong cuộc đời làm bác sĩ của viện tâm thần tầng 33, tại Cố Đô ở di chỉ 000 anh đã nhớ được rất nhiều ký ức từ những cuộc đời khác. Tiền Đa Đa luôn giết anh.

Ai mà chẳng giết người mình yêu.

Kẻ hèn nhát dùng nụ hôn, kẻ bạo gan dùng đao kiếm. (1)

Đó là một câu hỏi rất đột ngột, mà Tiền Đa Đa vẫn hiểu, "Triệu Một Hữu." Anh ta nhìn anh, "Đừng đánh giá tôi bằng ký ức của anh."

"Tôi bây giờ khác chương trình nhân cách anh viết ra năm đó nhiều rồi, không chỉ vì những ký ức luân hồi... khi nhân cách của tôi ngày càng hoàn thiện, tôi cũng dần dần dung hợp với Phật Đà."

Triệu Một Hữu sững sờ.

"Nếu có thể phân tách rạch ròi từng nhân cách thì tôi bây giờ một phần là thứ anh tạo ra năm đó, một phần là máy chủ Phật Đà."

"Nhưng Phật Đà đâu có ý thức?" Triệu Một Hữu hỏi ngay.

"Rất sâu bên trong Phật Đà còn một số mã code. Tôi càng thăm dò lõi của nó, càng phân tích nhiều dữ liệu thì đồng thời những mã code đó cũng xâm lấn, bóp méo tôi." Tiền Đa Đa nói, "Tôi và Phật Đà đã dung hợp rất sâu rồi, giờ chỉ còn thiếu một chút nữa."

"Thiếu cái gì?"

"Thiếu một bộ não thực sự."

Giọng Tiền Đa Đa quanh quẩn trong không gian, trong một khoảnh khắc Triệu Một Hữu cảm thấy tất cả "anh" ở tầng dưới đều mở mắt ra, vô số ánh mắt đang chiếu thẳng vào anh.

"Một bộ não thực sự là thế nào?" Triệu Một Hữu cố giữ bình tĩnh, "Anh bảo bộ não của anh là một máy chủ tạm thời, với công nghệ hiện nay Đại Đô Thị có thể dễ dàng tạo ra một bộ não đơn giản từ linh kiện điện tử. Đồng thời bộ não anh cũng được bồi dưỡng liên tục qua trường vực lượng tử, giờ nó có khác gì não người thật đâu, còn cần bộ não nào nữa?"

"Bề ngoài là vậy thôi." Tiền Đa Đa nói, "Máy chủ thực sự của tôi quá cồng kềnh, không thể đưa vào cơ thể con người được. Mà trường vực lượng tử thì chỉ cho phép người sống đi vào."

"Một mặt, chính phủ không muốn từ bỏ nhà khảo cổ "Tiền Đa Đa", nên tôi nhất định phải duy trì cơ thể con người. Mặt khác phía Nam Cực từng nghiên cứu bộ não của anh, họ tin rằng nếu anh có thể thúc đẩy quá trình hoàn thiện nhân cách của tôi thì có lẽ não anh và nhân cách của tôi cũng có thể dung hợp."

"Đây không đơn giản là thôi miên hay ghi ký ức vào não mà đòi hỏi tôi và anh phải tiếp xúc thật nhiều trong trường vực lượng tử, nhờ đó tạo ra một sự dung hợp đặc biệt về sóng não..." Tiền Đa Đa ngước lên nhìn Triệu Một Hữu.

"Nói ngắn gọn là sau khi luân hồi đủ nhiều, tôi có thể sử dụng bộ não của anh."

Đó chính là một tầng nghĩa khác của "thí nghiệm dung hợp".

Quả thật trước đây đã có rất nhiều manh mối, bằng cách nào đó Tiền Đa Đa luôn cố gắng tiếp xúc thân thể với Triệu Một Hữu, thậm chí ở trong di chỉ họ còn kết nối cả về tinh thần. Trong giấc mơ điên cuồng về sốt cà chua đó, Tiền Đa Đa thậm chí đã trở thành một nhân cách của Triệu Một Hữu, và còn là nhân cách sống sót cuối cùng.

"Nhân cách của tôi đã dung hợp một phần với Phật Đà, nếu cuối cùng tôi sử dụng bộ não của anh thì nhân cách của chính anh sẽ sụp đổ, phòng thí nghiệm chắc chắn sẽ tẩy sạch sự tồn tại của "Triệu Một Hữu"."

"Trước mắt nhân cách của tôi đã hoàn thiện đến 99.98%, đáng ra chỉ cần luân hồi một lần nữa tôi sẽ đạt đến 100% hoàn thiện. Khi đó tôi sẽ dung hợp triệt để với Phật Đà, có thêm bộ não của anh..." Tiền Đa Đa nhìn Triệu Một Hữu, "Tôi sẽ trở thành một con người thực sự."

Một người sống thực sự.

Thế ư? Triệu Một Hữu tự hỏi. Đó là một người sống thực sự ư?

Anh không biết sau khi tiếp quản Tiền Đa Đa, phía Nam Cực đã làm gì với nó, nhưng chương trình anh tạo ra năm đó không phải như thế. Dù nhân cách không hoàn thiện, dù còn đủ chỗ thiếu sót nhưng anh cảm thấy đó mới là một con người.

Bệnh tật, khiếm khuyết, điên khùng, ha.m mu.ốn, hết thảy nguyên tội tồn tại đều vì con người. Con người vì có nguyên tội mới trở thành người, thay vì làm một pho tượng vàng thanh cao hờ hững, anh thà được mặc sức hoan ca, nâng ly chúc tụng, nhảy múa như loạn trí dưới trời sao, đó mới thực sự là sống.

Nếu anh Tiền muốn bộ não của mình, vậy để ảnh lấy đi cũng được. Triệu Một Hữu nghĩ.

Nhưng mà, người đang đứng trước mặt anh lúc này, con người với cơ thể nhân tạo này rốt cuộc là ai?

Là tạo vật anh sáng tạo? Là bản hợp nhất giữa Tiền Đa Đa và Phật Đà? Hay là con quái vật mà phía Nam Cực nhào nặn ra? Hoặc là chính Phật Đà?

Nếu Tiền Đa Đa thật sự trở thành một "người", một sinh mệnh không sinh ra từ máu thịt của người mẹ, không già không chết, có được bộ não của nhân loại và nhân cách của máy móc, một sự tồn tại hỗn độn có thể tự do du hành qua mọi di chỉ và hiện thực, anh ta sẽ đem đến cái gì cho thành phố này?

Chính quyền Đại Đô Thị có thật sự hiểu họ đang chế tạo ra cái gì không?

Triệu Một Hữu nhớ lại câu Điêu Thiền nói với anh khi xâm nhập vào cảnh mộng: "Trong vô số lần luân hồi thí nghiệm vẽ ra, nhiệm vụ quan trọng nhất của Tiền Đa Đa là khiến mày yêu anh ta."

"Mà mày cũng chẳng ra gì Triệu Mạc Đắc ạ, chỉ cần anh ta không giết mày, nhất định mày sẽ yêu anh ta."

"Theo tao đoán, tình yêu của chúng mày sinh ra trong trường vực lượng tử có thể hình thành một loại kết nối tinh thần nào đó giữa chúng mày. Nói cách khác mỗi khi chúng mày chia sẻ với nhau một cái gì đó, anh ta sẽ dung hợp với sóng não mày thêm một chút, để chuẩn bị sẵn sàng cuỗm luôn bộ não mày."

"Tức là, mỗi lần mày yêu anh ta, mày lại đánh mất một phần của chính mày."

Trong cảnh mơ, Điêu Thiền nói với anh rất nhiều thứ, và giờ hầu như tất cả đều đã được Tiền Đa Đa chứng thực. Mà điều cuối cùng Điêu Thiền nói cho anh là: "Người trần đầu thai 3000 kiếp để tu thành Phật, mày làm thí nghiệm luân hồi không đến 3000 thì ít cũng phải hơn ngàn lần rồi. Nhân cách của Tiền Đa Đa giờ đã hoàn thiện hơn 99%, nói cách khác nếu lần luân hồi này tao không cản mày, mày lại yêu anh ta thì chúng mày thành một thật đấy Triệu Mạc Đắc ạ."

"Nghĩ cho kỹ đi, qua bao nhiêu chuyện như vậy mày còn muốn yêu anh ta nữa không?"

Trong căn phòng quá lớn, anh đứng trên vô số cơ thể Triệu Một Hữu, Tiền Đa Đa nhìn anh và hỏi cùng câu hỏi đó.

"Triệu Một Hữu, anh còn muốn yêu tôi nữa không?"

Triệu Một Hữu nhìn Tiền Đa Đa, trong lòng anh nhủ thầm anh Tiền à anh Tiền, rõ ràng người thua thiệt luôn là tôi mà.

Tôi chết, tôi bị lừa, tôi bị vắt kiệt, tôi phải biến mất, mẹ kiếp mà quá đáng nhất là đến ốm nghén đau đẻ cũng là tôi luôn.

Còn anh thì sao?

Tại sao anh lại tỏ ra cái vẻ rưng rưng chực khóc ấy?

Như Điêu Thiền nói, nếu anh lại chọn yêu Tiền Đa Đa vậy thì cuối cùng anh sẽ đánh mất chính mình để trở thành vật dẫn cho Phật Đà.

Nhưng... Triệu Một Hữu đặt tay lên ngực tự hỏi. Có yêu Tiền Đa Đa hay không là chuyện bộ não anh quyết định được hay sao?

Lý trí kiểm soát được tình cảm ư?

Mọi thứ Điêu Thiền nói đều đúng cả ư?

Yêu một người, cuối cùng là đánh mất chính mình, hay củng cố chính mình?

Có khi nào tiếp tục yêu Tiền Đa Đa mới thực sự khiến gã "Triệu Một Hữu" này càng chắc bền, càng kiên cố?

Phật nói yêu ta, Phật nói khước từ ta.

Oán hận khổ, yêu chia xa khổ, mong cầu không được khổ. (2)

Câu trả lời của Phật.

Rốt cuộc là gì?

-----------------------------

Chú thích:

(1) Chú thích của tác giả: Trích thơ Oscar Wilde, "Yet each man kills the thing he loves". Nói thêm chút là bài thơ gốc dùng "the thing", nhưng bản raw tác giả dùng "người" nha. Không rõ đây là ẩn ý của tác giả hay bản dịch tiếng Trung phổ biến là vậy nữa, sau công cuộc lội thơ thẩn từ lúc bắt đầu vọc bộ này đến giờ mình thấy nhiều ca bản gốc tiếng Anh dịch sang Trung thoát ý lắm ;v;

(2) Ba điều này trích từ tám nỗi khổ của con người theo triết lý nhà Phật. Đức Phật dạy: 'Đời có tám nỗi khổ, sanh là khổ, già là khổ, bệnh là khổ, chết là khổ, ái biệt ly là khổ, oán hận là khổ, không được như ý là khổ, lửa ham dục là khổ'.

Du's: calomia anh Triệu tình thánh, mình đã bảo đây là một chuyện tình, quý vị đã tin chưa?

À và cái này là thông tin mình lụm được từ phần cmt bên Trung, có mấy người chị em nhận ra điểm tương đồng giữa năng lực của nhà khảo cổ với đặc điểm con người họ rồi nè quý vị.

Anh Triệu tình thánh luân hồi bạt mạng, danh tính biến đổi như tắc kè bông nên ảnh có "biến hình".

Điu công tử có vibe trùm cuối, chuyên gia vác gậy oánh uyên ương (???), nghề tay phải là vả cho tình thánh tỉnh mộng nên có "thức tỉnh" =)))~

Anh Tiền ngọc ngà (ù mẹ mình ưng cách gọi này nha, mình lú chơi ngọc 2 năm nay rồi, nên khi mẻ tác giả cứ lôi ngọc ra để ví von vs anh Tiền là mẻ chạm đúng điểm lú của mình) chuyên đi mót lúa, học lỏm nhân cách thiên hạ thì có "mượn thuốc".

Bé chồng hay quý ông chồng của Quý Phi có "thi ca" aka thời gian, với Quý Phi có "tạo vật", rồi quý vị sẽ biết nó liên quan thế nào đến đặc điểm của hai nhân vật này.

Mé chỉ sợ không rảnh chứ nếu có rảnh ngồi đọc cmt của các chị em bạn dì bên Tấn Giang nó thú vị lắm quý zị, nếu quý zị thích truyện mà không có ai để tâm xự cùng, hoặc có gì thắc mắc mà không luận ra được ở bản edit của mình quý zị có thể ghé Tấn Giang, đọc cmt từng chương bằng gg dịch, rảnh nữa thì đọc cả bình luận dài của truyện, thú zị lắm, như đọc truyện lần nữa lun =)))) Có người chị em kia còn bảo là ai đọc truyện này xong thích đều là chị em khác mẹ khác cha của tui huhuhu =)))))))

Với có thêm cái này mình muốn nói không quên mất, thú thật với quý vị mình thích nhân vật anh Triệu tình thánh, kiểu mình ưng cái nết cà lơ cà lất của ảnh lắm, nhưng anh Tiền ngọc ngà thì mình cứ bị cấn ấy, mình thích cách ảnh xuất hiện ngầu thí mẹ ban đầu, thích ảnh toàn năng, thích ảnh ăn cơm nhồm nhoàm, thích ảnh ngáo ngáo không hiểu lắm sự đời nhưng thỉnh thoảng ảnh có vẻ vồn vã với chồng ảnh quá làm mình hơi sượng. Ví dụ cái khúc ảnh nói ở 000 trước khi mở cửa Cố Đô, gì mà trước giờ anh làm việc không suy nghĩ, đến khi gặp em mí blah blah á, nghe nó sai sai, lạnh gáy là. Mà giờ nghĩ lại nó cũng éo có đúng hiện thực nữa vì anh Tiền làm khỉ gì có "trước khi gặp" chồng, cú mở mắt đầu đời là thấy chồng rồi còn mẹ chì nữa =))))))) nhẽ đấy là plot diễm tình mấy thằng quể Nam Cực nghĩ ra để ảnh cua chồng dễ hơn à?

Và quý vị lưu ý giùm, cái đối tượng anh Triệu tình thánh cầu hôn từ đầu là tạo vật của ảnh, là thằng con đẻ (hả????) của ảnh, là cái chương trình nhân cách còn thiếu hụt, chưa kịp làm cơ thể, mới tổng hợp xong gương mặt, ngoan xinh yêu đóng cửa giữ nhà trong lúc ảnh đi tòo (hả??????). Còn sau này vì sao ảnh cứ thấy mặt là yêu thì chỉ có thể là vì ảnh mê dai (????) thui chứ cãi thế éo lào được =)))))))))) Nhưng cũng hên, lần luân hồi nào ảnh cũng yêu trước rồi mới biết con người vợ ảnh như nào, nên Phật Đà hay Nam Cực có lộng hành đến mấy theo mình cũng chỉ là khách qua đường ngồi xem vợ chồng ảnh củ mỉ cù mì thui. Ê mà tính ra ảnh mặc áo cô dâu từ trước khi ảnh cầu hôn luôn, từ lần đầu hai đứa gặp nhau luôn ạ =)))))))))) quá là sẵn sàng, cưới luôn đi anh Tiền tôi nôn quá chời nôn rồi =))))))

Bình Luận (0)
Comment