Một sự im lặng kéo dài.
Đột nhiên Tiền Đa Đa nói: "Triệu Một Hữu, việc xâm nhập cảnh mơ và tất cả những gì anh biết, có phải đều do Điêu Thiền phải không?"
Trong cảnh mơ đó, Điêu Thiền nói với Triệu Một Hữu cơ thể anh sẽ chết vì cảnh mơ gặp sự cố, nhưng bộ não anh sẽ được giữ lại để cấy vào một cơ thể mới. Sẽ có một quãng thời gian chờ trước khi lượt thí nghiệm thứ hai chính thức bắt đầu, trong thời gian này bộ não của anh chưa được tẩy rửa triệt để, cũng tức là vẫn giữ được ký ức. Và đồng thời việc thay mới cơ thể sẽ k.ích thí.ch dư ba lượng tử trong não anh, thậm chí anh có thể nhớ lại rất nhiều thứ từng bị tẩy khỏi não bộ mình.
Bởi vậy Triệu Một Hữu nhớ lại vụ nổ ở Cố Đô năm đó... anh bị Điêu Thiền đâm một nhát, khi ấy anh chưa kịp kích nổ quả bom.
Tiền Đa Đa nói vụ nổ bom lượng tử chính là khởi đầu thí nghiệm dung hợp, lúc ấy mọi người có mặt ở Cố Đô đều chịu ảnh hưởng của từ trường và trở thành nhà khảo cổ có thể tự do ra vào trường vực lượng tử. Nhờ đó phía Nam Cực cũng có được hàng đống vật thí nghiệm.
Nếu vậy thì có thể giải thích được hành động đâm anh của Điêu Thiền năm đó. Có lẽ nó biết được sự thật về kế hoạch kích nổ bom lượng tử nên muốn ngăn anh lại.
Nhưng thiếu gì cách để ngăn, tại sao phải làm cái việc đâm chém vừa bạo lực vừa không đảm bảo thành công như thế?
Triệu Một Hữu cho rằng khả năng lớn nhất là ngay lúc đó trạng thái của Điêu Thiền cũng quá bất ổn. Có thể sau khi bà Điêu trở thành vật thí nghiệm, Điêu Thiền cũng tiếp bước bà ta và bị cải tạo theo một cách nào đó. Nói cách khác năm đó lúc anh từ Đại Đô Thị trở về Cố Đô và tiếp tục bị giam giữ, Điêu Thiền đến thăm anh, anh cứ nghĩ nó làm được vậy là nhờ có đặc quyền của nhà họ Điêu nhưng không... rất có thể lúc đó Điêu Thiền đã bị khống chế rồi.
Xưa nay bà Điêu bán con chưa bao giờ nương tay, nghĩ vậy cũng dễ hiểu. Còn anh sau đó dưới sự gợi ý của Điêu Thiền, lại quyết định kích nổ bom lượng tử trước khi phía Nam Cực tiếp quản Cố Đô.
Lúc ấy Điêu Thiền chạy đến phòng thực nghiệm số 2 có thể là nhờ cố hết sức tự thoát được khỏi sự khống chế của phía Nam Cực. Nó muốn ngăn anh kích nổ bom nhưng tình huống quá gấp rút, đầu óc nó lại không được minh mẫn nên mới rút dao đâm anh ngay lúc đó.
Nhưng cuối cùng thí nghiệm vẫn diễn ra, mật mã cuối cùng để mở điện thờ hẳn là không làm khó được phía Nam Cực.
"Cuối cùng Điêu Thiền là thế nào?" rốt cuộc Triệu Một Hữu cũng mở miệng, "Nó là một vật thí nghiệm bị trục trặc của các anh à?"
"Tôi không phải nhân viên nghiên cứu, anh đừng đánh đồng tôi với họ." Tiền Đa Đa đáp, "Nhưng đúng là Điêu Thiền có vấn đề, anh có biết vì sao anh ta lại muốn đâm anh ở di chỉ 000 không?"
Trong ký ức Triệu Một Hữu nhớ được, Điêu Thiền đã đâm anh cả thảy ba lần.
Lần đầu tiên là ở Cố Đô thật nhiều năm trước, Điêu Thiền đâm để ngăn vụ nổ bom lượng tử, lần thứ hai là ở Cố Đô trong di chỉ 000, Điêu Thiền muốn đâm anh nhưng không thành, lần thứ ba là trong cảnh mơ, Điêu Thiền làm hành động tương tự với đâm anh, làm nhiễu ý thức của anh, khiến sau đó anh giữ được tỉnh táo và chứng kiến sự thật.
Dù không biết lần thứ hai ở di chỉ tại sao Điêu Thiền muốn đâm anh, nhưng căn cứ vào lần đầu và lần ba thì hẳn cũng vì tốt cho anh thôi, nhỉ.
Triệu Một Hữu nhìn Tiền Đa Đa, "Tại sao?"
"Trước đó lúc ở di chỉ S45 rõ ràng Điêu Thiền đã có dấu hiệu bị hòa tan, hay đúng hơn là anh ta đã bị hòa tan rồi. Dù tôi không biết về sau hai người làm gì trong di chỉ nhưng trạng thái của Điêu Thiền hiện nay cũng không bình thường. Không đơn giản là loạn thần mà là bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi trường vực lượng tử. Không thể nói chắc được Điêu Thiền tồn tại trong hiện thực có phải Điêu Thiền ban đầu không nữa." Tiền Đa Đa nói, "Triệu Một Hữu, Điêu Thiền mà anh bảo đã gặp trong cảnh mơ chưa chắc đã là Điêu Thiền thật sự."
"Vì vậy Điêu Thiền bất ngờ xuất hiện ở di chỉ 000 mới đâm anh. Đó là phản ứng phổ biến của nhiều nhà khảo cổ sau khi bị hòa tan vào trường vực, họ sẽ mất lý trí và chỉ lặp lại những gì mình từng làm khi còn sống."
"Rất có thể trong hiện thực Điêu Thiền đã chết rồi."
Chưa nói dứt lời, cửa phòng đột nhiên bị đạp tung ra.
Cùng lúc ấy, như có ai đó đã bắn một quả pháo sáng lên bầu trời, tầng 900 đột nhiên sáng rực lên, tiếng còi cảnh báo rú đinh tai nhức óc. Trong nháy mắt hàng đống xe cảnh sát tập trung lại, máy nổ ầm ầm, ánh đèn tạo thành một cột sáng khổng lồ giữa không trung, cả cao ốc họ đang ở cũng bị ảnh hưởng, ánh sáng rọi vào như chớp lóe qua cửa sổ.
Thêm một người xuất hiện trong phòng, anh ta nhe răng cười với họ: "Chào buổi tối các quý anh, thằng bạn cũ ngớ ngẩn và bồ tèo chó săn của nó tâm sự đến đâu rồi?"
Tiền Đa Đa quay lại, "Điêu Thiền."
Tình hình bên ngoài hẳn là do Điêu Thiền gây ra, đây là một phép giương Đông kích Tây, giờ mọi cặp mắt ở tầng 900 đều bị thu hút về phía đó, chẳng còn ai chú ý đến chuyện đang diễn ra ở phòng thí nghiệm này nữa.
Điêu Thiền gật đầu với anh ta rồi ném cho Triệu Một Hữu cái gì đó, là Marlboro.
"Có một câu anh nói đúng mà cũng không đúng đâu nhé Tiền Đa Đa, đúng là tôi chết rồi, nhưng chúng ta trong phòng này ai mà chưa từng chết?" cậu ta nói và chỉ xuống đống "Triệu Một Hữu" đông như quân Nguyên dưới sàn kính, "À anh thì không tính, nói nghiêm chỉnh thì anh đâu phải người."
"Anh đến đây là sai lầm." Tiền Đa Đa nói, "Chính quyền Đại Đô Thị giám sát rất chặt từ tầng 900 trở lên, giờ anh đi thật nhanh may ra còn thoát được."
"Tôi biết." Điêu Thiền thản nhiên đáp, "Lần này tôi đến đâu có định thoát nữa."
Triệu Một Hữu đang móc thuốc trong hộp nghe vậy chợt khựng lại, trợn mắt nhìn cậu ta, "Mày bảo cái gì?"
"Cứ bình tĩnh, Triệu Mạc Đắc. Tao đã nói xong đâu." Điêu Thiền thở dài, "Trên đời có hai nghề khoai nhất, một là làm mẹ, hai là làm chuyên viên hòa giải. Tao trông chúng mày yêu tới yêu lui bao nhiêu lần vẫn không tu thành chính quả, hay thôi cắt béng nghiệt duyên đi mày ạ."
Triệu Một Hữu: "Mày đang nói cái mẹ gì vậy?"
"Triệu Mạc Đắc." Điêu Thiền nhìn anh, "Tao đã cố tình đợi mày hỏi han xong xuôi hết rồi mới đến, giờ đến lượt tao hỏi mày đây. Mày còn yêu Tiền Đa Đa nữa không?"
Triệu Một Hữu ngậm miệng, vẫn trợn mắt nhìn nó.
"Mày thấy không, Liễu Hạ Huệ với Vương Bảo Xuyến cũng không đẻ ra được đứa con chậm tiêu cỡ mày." Điêu Thiền lắc đầu, "Mày đã không quyết được thì để tao quyết hộ cho."
"Mày có ý gì hả, Điêu Thiền?"
"Vừa xong Tiền Đa Đa bảo tao điên rồi mà, tao cũng thấy mình hơi beng beng thật. Mày biết vì sao tao lại đâm mày trong di chỉ 000 không?"
Không đợi Triệu Một Hữu trả lời, cậu ta đã nói luôn, "Bởi vì tao cảm thấy mỗi lần luân hồi thật ra đều là một giấc mơ."
"Chúng ta chui rúc vào tận sâu sâu sâu bên trong nên chúng ta cứ ngủ mãi. Cách duy nhất để tỉnh lại là cái chết."
"Mỗi lần chết là một lần thức tỉnh, chỉ cần tỉnh nhiều nhiều nhiều lần cuối cùng sẽ trở lại được hiện thực thật sự."
Triệu Một Hữu nghe là biết thằng này đang hót tầm bậy rồi, dù bọn họ đang mơ thật thì cái chết cũng sẽ chỉ khiến giấc mơ càng bành trướng hơn thôi. Kết hợp với những gì Tiền Đa Đa nói thì trạng thái của Điêu Thiền hiện nay đúng là rất giống đã bị hòa tan.
Nhưng nếu Điêu Thiền hòa tan thật rồi tại sao nó còn xuất hiện được ở hiện thực?
Triệu Một Hữu chưa nghĩ ra câu trả lời đã nghe tiếng Điêu Thiền nói: "Triệu Mạc Đắc, chúng ta đã trải qua tổng cộng 2024 lần luân hồi, lúc trước tao đâm mày một nhát trong cảnh mơ, coi như đã thức tỉnh một lần. Giờ tao với mày còn thiếu 2023 lần nữa."
Nói rồi nó móc một khẩu súng ra chĩa vào Triệu Một Hữu.
"Cái đm." Triệu Một Hữu vọt miệng chửi, "Mẹ kiếp mày định bắn thật à?"
"Chứ gì nữa?" Điêu Thiền hỏi, "Không lẽ mày muốn bị thí nghiệm tiếp, mày vẫn muốn yêu Tiền Đa Đa nữa hả?"
Tạm thời Triệu Một Hữu không muốn nghĩ đến vấn đề chết người này, mà dù anh có nghĩ thì tình huống này cũng không cho phép anh tìm được câu trả lời. Anh đành bảo, "Mày bỏ súng xuống đã."
Điêu Thiền lùi một bước, quay sang nhìn Tiền Đa Đa, rồi lại nhìn Triệu Một Hữu. Đột nhiên cậu ta làm một dấu thánh trước ngực, phải công nhận động tác này Điêu Thiền làm rất giống một người bệnh tâm thần, sau đó tự dưng cậu ta lẩm bẩm: "Triệu Một Hữu, Tiền Đa Đa, nhân danh Thiên Chúa các con có thề rằng sẽ nhận người kia trở thành bạn đời của mình, kể từ hôm nay các con sẽ yêu thương và tôn trọng lẫn nhau khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, cho đến khi cái chết chia lìa các con không?"
Cái quỷ gì vậy? Điếu thuốc trên môi Triệu Một Hữu suýt thì rơi xuống sàn, ấy thế mà anh lại nghe thấy tiếng nói bên cạnh rằng: "Tôi đồng ý."
Lúc này thì điếu thuốc của anh rơi thật.
Anh quay phắt sang, thấy bờ môi Tiền Đa Đa đang khép mở thành tiếng nói: "Nhân danh Thiên Chúa, tôi xin thề sẽ nhận Triệu Một Hữu làm bạn đời của tôi, kể từ hôm nay tôi sẽ yêu thương và tôn trọng anh ấy khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, cho đến khi cái chết chia lìa chúng tôi."
"Triệu Một Hữu." Điêu Thiền quay sang anh, "Con thì sao?"
Thật là một khung cảnh quá sức hoang đường, những người quen cũ trừng trộ gườm nhau trên vô số thi thể, đúng ra lúc này họ phải gào lên chất vấn lẫn nhau hay thậm chí là xin nhau tí huyết. Đây phải là một chiến trường, nhưng cứ như thể tiếng nhạc thánh lễ tự dưng tấu lên giữa cuộc giao tranh, đại bác và đạn pháo biến thành bánh kem, lính tráng tung hoa hồng nhiệt liệt chúc mừng thủ lĩnh hai bên trăm năm hạnh phúc rồi mau mau dắt nhau lên giường sống mái vài phen.
Bộ não làm sao kiểm soát được con tim.
Triệu Một Hữu không ngại thừa nhận trong một giây anh đã động lòng.
"Tôi nghe rõ rồi, Triệu Một Hữu." Giọng Tiền Đa Đa vang lên, "Tôi cũng yêu anh."
Triệu Một Hữu nhận ra mình đã nói thành tiếng, anh bị kinh hãi.
Nếu đúng như logic đã nói trước đó thì chỉ cần luân hồi thêm một lần nữa nhân cách của Tiền Đa Đa sẽ hoàn thiện 100%, đồng thời anh ta cũng sẽ cướp luôn não anh.
Ngay sau đó giọng Điêu Thiền vang lên, "Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần, ta tuyên bố các con đã là vợ chồng, sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly! Các con hãy trao nhau tín vật, Triệu Một Hữu, hãy dâng lên bộ não của con!"
Mẹ kiếp, dù cái thằng Điêu Thiền này là người thật thì giờ Triệu Một Hữu cũng muốn bứt đầu nó ra. Nhưng anh chưa kịp ra tay Điêu Thiền đã giơ súng lên trước, lần này nó nhắm vào chính thái dương mình.
"Triệu Mạc Đắc, mày đã chọn rồi thì tao đành phải chúc phúc cho mày thôi. Nhưng mà cô em dâu Tiền Đa Đa này dữ dằn quá, đợi kiếp sau mày độc thân mình lại làm anh em nhé."
"Với bọn có người yêu thì thật hay mơ chẳng mỹ miều như nhau." nó vừa nói vừa cười, "Nhưng kẻ độc thân như tao thì phải tỉnh dậy thôi."
Rồi nó nhắm nghiền hai mắt, bóp cò.
"Tao đợi mày sau 2023 phát súng nữa, người anh em."
Tiếng súng vang lên.
"Điêu Thiền!!!"
--------------------------------
Du's: ê nghiêm túc mà nói thìmình thấy anh Triệu tình thánh có vẻ giỏi chuyên môn nhưng anh hành xử tùy hứngthiệt á :) đó chính cái đoạn nghe lời Điu thíu gia để kích nổ bom lượng tử á, khúc đó ảnh tin Điu thíu gia 100% thì cũng kỳ, kiểu ảnh cả tin đến lạ lun á, bảnthân mình bị giam bao lâu, bạn thì sống chớt ko rõ mà nó xuất hiện xong nói gì ảnhcũng tin. Nhưng thật ra cũng có lý, anh Triệu tình thánh ngay từ đầu chỉ có nétnhân cách bất cần đời được chăng hay chớ nay có rịu nay say là rõ nhất thôi, ảnh chưa bao giờ là một người suy nghĩ sâu xa gì cho lắm. Nếu nghĩ xa thật thì ảnhphải như Ngoại Bà Kiều, chứ từ lúc ảnh lặn xuống vớt Phật Đà lên là bít ảnh báo trúa rồi =)))))))