Phật Nói - Ayeayecaptain

Chương 49

"Nào... xin mời các diễn viên của "Phật nói" nhìn vào ống kính, ba, hai, một, bắt đầu!"

Tiếng bấm máy tanh tách vang lên, camera bắt đầu di chuyển.

(Trong phòng thu, ống kính chĩa vào băng ghế salon dài, trên đó có mấy người đang ngồi)

Triệu Một Hữu: "Ơ, thì, nói gì nhỉ..." (vò đầu, hắng giọng) "E hèm, lúc đầu tụi tôi không định làm tiết mục này, ít nhất cũng phải đợi chú ba ra mới đủ chân chứ. Nhưng mà bà chủ khóc ghê quá, đêm hôm khuya khoắt bả dựng người ta dậy bắt đi làm. Ê ê cậu thấy có vô lý không, đáng ra hôm nay vừa đóng máy nè, thế mà áo ngủ anh đây còn chưa kịp thay đã bị thợ makeup của mấy người lôi ra trét kem nền dày cui..."

(Nói xong liền đứng dậy phô diễn thời trang dép lê quần đùi, chưa cạo lông chân trước ống kính)

(Bị Liễu Thất Tuyệt ngồi cạnh dúi lại ghế, Điêu Thiền nhận micro)

Điêu Thiền hắng giọng rồi nói: "Như quý vị thấy, đây là tiết mục hậu trường đột xuất của "Phật nói", hiện tại là 21 giờ 34 phút đêm ngày 2 tháng 4 năm 2023, vừa bàng hoàng nghe tin nhạc sĩ nổi tiếng Sakamoto Ryūichi đã qua đời. "Phật nói" từng trích dẫn tác phẩm trứ danh "Merry Christmas, Mr. Lawrence" của ngài Sakamoto, ngài Sakamoto cũng là nguồn cảm hứng quan trọng cho quá trình sáng tác kịch bản, vì vậy tối nay đoàn kịch tụ tập đông đủ ở đây để nói về cảm nhận của chúng tôi với âm nhạc trong suốt thời gian trình diễn. Xin trân trọng dành những thước phim này để tưởng nhớ nhạc sĩ, nhà soạn nhạc, ca sĩ, diễn viên, nghệ sĩ dương cầm vĩ đại của thời đại này, ngài Sakamoto Ryūichi."

Liễu Thất Tuyệt: "Đúng vậy."

Bé chồng: "Ngài Sakamoto Ryūichi là một nhạc sĩ xuất sắc, sự ra đi của ông ấy là mất mát của thời đại này."

Triệu Một Hữu: "Bà chủ khóc lú đầu sau cánh gà rồi."

Nhân viên trường quay: "Vậy xin mời quý vị nói đôi lời cảm tưởng về những ảnh hưởng của âm nhạc của ngài Sakamoto đến "Phật nói"?"

Triệu Một Hữu: "Anh Tiền chưa đến, bọn tôi đợi ảnh đã, di chỉ S45 chủ yếu là Điêu Thiền lên hình, để nó phát biểu trước đi."

Điêu Thiền (suy tư một lát): "Ừm... tôi nghĩ xem nào, đầu tiên khán giả có thể nhận thấy rõ nhất chắc chắn là bản nhạc "Merry Christmas, Mr. Lawrence", đó là tên màn 16, nhưng thật ra bản nhạc này đã xuất hiện tại màn 13 "Hoang đường, thất bại, long trọng" rồi, bà mẹ 3D của tôi đàn chính bài này để chúng tôi hoàn thành một cuộc "sinh nở" đó. Tôi đoán là mẹ tôi có cảm nhận sâu sắc với cảnh này hơn tôi."

Bà Điêu nhận micro, "Vâng, thật ra lúc đó có một vấn đề là nên dùng bản nhạc nào cho cảnh đó, Thuyền Trưởng, à chính là bà chủ nhà hát của chúng tôi, đã cân nhắc rất lâu, cô ấy còn tham khảo ý kiến của chúng tôi nữa. Vở "Phật nói" này có rất nhiều tình tiết ẩn ý về âm nhạc, ví dụ như "Fly me to the moon" xuất hiện ngay từ đầu, Liễu Thất Tuyệt và chồng cùng nghe "Casablanca", sau này có cả "Hotel California"... lúc đầu khi dựng màn 13 chúng tôi cho rằng nên dùng nhạc mang phong cách Cơ Đốc một chút, ví dụ "Even if" hoặc những bài thánh vịnh của thánh Gregory – người khai sáng, dù sao nội dung màn này là về đứa con nhân tạo và người mẹ hệ thống, rất nhiều khía cạnh được đề cập đến ở đây bao gồm cả luân lý, triết học. Hơn nữa bối cảnh "Phật nói" là thế kỷ 25, có thể tạo điểm nhấn bằng sự đối lập giữa phong cách âm nhạc tôn giáo thời Trung Cổ với tình tiết hậu hiện đại."

Điêu Thiền: "Tôi nhớ lúc ấy Thuyền Trưởng còn hỏi tôi thấy bài "Remember" thế nào, bài đó là nhạc bộ phim nổi tiếng "Skam", cũng trong phân cảnh diễn ra ở một giáo đường, nhưng mà cuối cùng lại không chọn ý tưởng đó."

Bà Điêu: "Đúng rồi, Thuyền Trưởng cảm thấy chọn bài hát thì không ổn lắm. Màn 13 tốt nhất chỉ nên đưa vào nhạc không lời thôi. Nói sao nhỉ, để cho thuần khiết. Dù tiết tấu sôi nổi hay khoáng đạt cũng chỉ nên đến từ những nốt nhạc thuần túy, có ca từ sẽ rối với nội dung."

Điêu Thiền: "Thật ra ngay từ đầu màn 13 không có tình tiết "sinh nở", lúc đó chỉ dự định là Điêu Thiền và mẹ từ biệt nhau bằng một bản nhạc, sau đó kết thúc bằng cảnh người mẹ tự sát."

Bà Điêu: "Phải rồi, kịch bản màn 13 bị chỉnh sửa nhiều lần lắm, cuối cùng lúc Thuyền Trưởng quyết định dùng "Merry Christmas, Mr. Lawrence" tôi cũng hơi bị ngạc nhiên, đương nhiên đó là một bản nhạc tuyệt vời."

Điêu Thiền: "Nhưng nghe có vẻ không hợp với cảnh tự sát lắm nhỉ." (cười) "Dù sao bản nhạc này của ngài Sakamoto với cảm nhận của một người ngoài nghề như tôi thì nó giống như đông qua xuân tới, băng tan trên mặt hồ, mầm sống đâm chồi từ lòng đất, kiểu vậy hơn."

Nhân viên trường quay: "Vậy tại sao cuối cùng vẫn chọn bản nhạc này?"

(Bà Điêu và Điêu Thiền cùng cười) Bà Điêu đáp: "Bởi vì có thêm tình tiết "sinh nở" đó."

Liễu Thất Tuyệt (giơ tay): "Tôi xen vào một chút, tình tiết "sinh nở" thật ra là cảm nhận cá nhân của Thuyền Trưởng với bản nhạc "Merry Christmas, Mr. Lawrence", không đại diện cho góc nhìn của số đông thính giả đâu. Nguyên gốc bản "Merry Christmas, Mr. Lawrence" là nhạc phim của một phim điện ảnh đề tài chiến tranh, nói về tình yêu mập mờ giữa hai người lính thời thế chiến thứ hai. Phim và nhạc đều rất hay, khán giả nếu thấy hứng thú có thể tìm để thưởng thức, chắc chắn mỗi người đều sẽ có cảm nhận riêng."

Bé chồng: "Đoạn quen thuộc nhất trong bản "Merry Christmas, Mr. Lawrence" là từ phần âm nảy dồn dập từ rất nhiều nốt phần mười sáu ấy, bình thường phần này sẽ được đệm violon. Nghe lần đầu đúng là hơi chói tai, tôi nhớ lần đầu tôi nghe đến đoạn ấy còn bị giật mình run cả người." (cười)

Triệu Một Hữu: "Mấy người không biết đâu, bà chủ replay bản này cả đêm luôn. Sáng ra tôi vào phòng cổ ối trời ơi, khói thuốc nồng nặc, muỗi bay vào cũng phải bị hun chết."

Điêu Thiền: "Thật ra trong kịch bản có rất nhiều tình tiết ẩn ý về bản nhạc này, ví dụ "Giữa âm nảy dồn dập từ vô vàn nốt phần mười sáu, 16 năm cuộc đời ngắn ngủi của cậu ta trôi vụt qua..." chính là đoạn âm nảy từ những nốt phần mười sáu đó, thật là đặc sắc. Sau đó chính là phần mô tả "sinh nở", vì đoạn này là hợp tấu violon và dương cầm, cao độ và tiết tấu hơi khác nhau, tiếng đàn violon sáng hơn rõ ràng đúng không, đó là đứa trẻ chào đời, còn tiếng đệm dương cầm trầm hơn càng gợi cảm giác... ừm, nói sao nhỉ... giống như người mẹ nằm trên bàn sinh thở dốc nhỉ? Bởi vậy mới bảo có thể liên tưởng đến sinh nở. Cảnh người phụ nữ sinh con thật ra là hình ảnh có tính đối lập mãnh liệt. Có thể nói người mẹ đánh cược mạng sống của mình để đổi lấy sinh mệnh của đứa con ra đời, sự đối chọi này sẽ được tiêu hóa một phần bởi tình yêu, một phần nữa còn tồn tại dài lâu trong mối duyên nợ tình thân giữa mẹ và con."

Bé chồng: "Một chủ đề phức tạp, nhỉ."

Bà Điêu: "Trong kịch bản còn có một ý "lưỡi dao chém cơ thể người phụ nữ thành 753 mảnh", thật ra đó là ám chỉ 753 nốt trong bản nhạc, nhưng mỗi phiên bản có một nhạc phổ nên hình như số lượng nốt nhạc cũng không nhất quán đâu."

Điêu Thiền: "Tóm lại đấy đúng là một màn rất đặc sắc, tôi rất thích phần nói về "người mẹ" trong đó, nó bác bỏ một phần quan niệm truyền thống về sự hy sinh thuần túy của người phụ nữ trong gia đình, thay vào đó ta coi nó là hành trình tìm kiếm chính mình trong sinh nở và cái chết, mà giữa cái chết và sinh dục cũng có rất nhiều..."

Liễu Thất Tuyệt (ngắt lời): "Thuyền Trưởng đã bảo đừng có nói nhiều thế, trong lòng một nghìn độc giả có một nghìn Hamlet. Có phải làm bài phân tích đâu, rạp mình không có bộ đáp án cụ thể nhé."

Nhân viên trường quay (hòa giải): "Vậy là các vị đều rất thích màn đó nhỉ, thế ngoài màn 13 thì sao? Còn màn nào mà các vị muốn phát biểu đôi lời về nó không?"

Điêu Thiền: "Nhiều chứ, ví dụ tên của màn 16 chính là "Merry Christmas, Mr. Lawrence" này."

Nhân viên trường quay: "Vâng, màn 16 có nói rằng nickname của con mèo Triệu Tịt Ngòi là "Ông Lawrence", rất nhiều độc giả đều thắc mắc tại sao lại có tên gọi đó, xin hỏi chi tiết này có ẩn ý gì không vậy?"

Điêu Thiền: "Cái này thì để Triệu Mạc Đắc trả lời đi." (đưa micro cho Triệu Một Hữu)

Triệu Một Hữu: "À, cái đó hả, thật ra tôi muốn nói là mấy người bị overthinking thật á, rèm màu xanh thì là rèm màu xanh, cây táo thứ hai chính là cây táo thứ hai... ê ê thôi nha Điêu Thiền, mày đừng có cấu tao, vâng thì trong đây đúng là có một chút ẩn ý."

(nghĩ nghĩ rồi nói tiếp) "Thật ra cái này có nhắc đến ở màn 9 rồi, cách đi vào di chỉ S45 là đàn một bản nhạc trên đàn dương cầm, bản đó chính là "Merry Christmas, Mr. Lawrence", sau đó trong cảnh sinh nở ở màn 13 Điêu Thiền với bà Điêu cũng hợp tấu "Merry Christmas, Mr. Lawrence", nhưng đến tuốt cảnh 16 kịch bản chưa hề nói thẳng tên bản nhạc. Thế nên câu thoại cuối màn 16: "Giáng sinh vui vẻ, ông Lawrence" là để ám chỉ tên bản nhạc ở đoạn trước. Ngoài ra thì nickname của Triệu Tịt Ngòi là Điêu Thiền đặt mà, sau đó trong kịch bản Triệu Một Hữu chỉ biết đàn đúng một bản nhạc là bản được Điêu Thiền dạy từ hồi đại học. Thật ra từ lúc dạy Điêu Thiền đã chuẩn bị sẵn sàng đến một ngày Triệu Một Hữu sẽ vào di chỉ S45. Còn đặt tên "Lawrence" cho Triệu Tịt Ngòi thì là một easter egg, dù sao con mèo là do Tuyệt Tuyệt tạo ra, xong lại theo họ Triệu giống tôi nên Điêu Thiền cũng muốn để lại một ít dấu ấn của mình trên nó như quà kỷ niệm tình bạn vậy đó. Từ đó mới có tên "ông Lawrence"."

(khoanh tay) "Còn một chi tiết cuối cùng không được nói rõ trong truyện, thật ra mật mã tài khoản ngân hàng của Điêu Thiền chính là ngày Giáng Sinh."

Nhân viên trường quay: "Thì ra là vậy."

Triệu Một Hữu: "Tôi cũng chẳng biết còn ẩn ý gì không nữa, bà chủ xỉn quá rồi, cổ khóc xong là bắt đầu uống, uống say rồi kiểu gì cũng quậy cho xem. Giờ vào hỏi cổ thì hơi khó, quý vị cứ kệ đi nha."

Nhân viên trường quay: "Vâng vâng, vừa rồi các diễn viên chính đã giới thiệu kỹ càng mối liên hệ giữa "Merry Christmas, Mr. Lawrence" và "Phật nói", vậy xin hỏi trong vở kịch "Phật nói" này còn nội dung nào có liên quan đến ngài Sakamoto nữa không?"

Triệu Một Hữu (vỗ đùi): "Cái này anh Tiền biết! Anh Tiền đến chưa? Ảnh sang ăn lẩu với tụi Mộc Cát Sinh làm gì ăn lâu vậy? Mấy giờ rồi?"

(bị Điêu Thiền bịt mồm) "Đây là đoàn "Phật nói", đừng có cue bậy!"

Triệu Một Hữu: "Hứ cả làng chung một bà chủ mà còn bày đặt phân biệt, hạ màn rồi là người nhà hết... á anh Tiền! Anh Tiền đến rồi!"

(Tiền Đa Đa xuất hiện, camera bắt hình, Tiền Đa Đa ngồi xuống cạnh Triệu Một Hữu)

(nhận micro từ nhân viên trường quay, gật đầu) "Chào mọi người, tôi là Tiền Đa Đa."

Triệu Một Hữu (vỗ tay nhiệt liệt): "Hoan hô anh Tiền!!" (ghé đầu sang thì thào) "Anh Tiền ăn xong hẳn chưa? Bên đây thật ra cũng không gấp lắm đâu..."

Tiền Đa Đa (thì thào trả lời): "Anh không gấp, nhưng mà anh chuốc Mộc Cát Sinh say nằm luôn rồi, Sài Thúc Tân cáu quá anh phải về thôi."

Triệu Một Hữu (thì thào tiếp): "Bữa sau em đi với anh, nó mà dám cáu thì..."

Tiền Đa Đa: "Thì sao?"

Triệu Một Hữu: "... thì em uống với nó, tưởng làm đại ca thì căng à."

Tiền Đa Đa: "... ừ tửu lượng em thì cũng được." (nói xong liền ngồi thẳng lại rồi nghiêm mặt) "Vừa rồi ở ngoài tôi đã nghe sơ lược một số ý chính từ thư ký trường quay, về ảnh hưởng của ngài Sakamoto đến "Phật nói" thật ra có thể đi ngược về trước khi kịch bản ra đời."

"Ý tưởng về "Phật nói" thật ra đã nảy sinh từ năm 2022, ngày 29 tháng 11 năm 2022 tàu Thần Châu 15 được phóng lên vũ trụ, tôi và Thuyền Trưởng cùng xem chương trình phát sóng trực tiếp quá trình phóng tàu, chính đêm hôm đó cô ấy nói về một ý tưởng liên quan đến biển sao. Lại sau đó, ngày 18 tháng 12 năm 2022, ngài Sakamoto Ryūichi tổ chức buổi hòa nhạc trực tuyến "Playing the Piano 2022", Thuyền Trưởng xem buổi diễn rạng sáng, xem xong cô ấy bảo với tôi cô ấy biết mình muốn viết câu chuyện thế nào rồi."

"Sau đó Thuyền Trưởng lại xem tự truyện "Âm nhạc là tự do" của ngài Sakamoto và phim tài liệu "Ryuichi Sakamoto: Coda" (1), trong sách ngài Sakamoto nói rằng thời trẻ ngài từng nằm trong bồn tắm hút thuốc và viết nhạc, đó chính là khởi nguồn cho một cảnh ở màn 21. Phim tài liệu đề cập một chút đến quan niệm âm nhạc và phong cách trang điểm hiện đại của ngài Sakamoto thời kỳ YMO (2), đó cũng là nguồn cảm hứng quan trọng cho "Phật nói". Có một điều để lại ấn tượng rất sâu sắc với tôi khi cùng xem bộ phim tài liệu đó với Thuyền Trưởng, đó là phân cảnh bức ảnh ngài Sakamoto vẽ mắt, lúc đó ông ấy còn là một thanh niên rất đẹp trai, đánh phấn mắt màu xanh lam, tím và nhũ xanh lục, sau đó màn ảnh chuyển sang một đứa bé ngồi trong công viên chơi vòng quay ngựa gỗ sặc sỡ, có cả con rối mặc áo lụa màu trắng trong tủ kính... Một cảm giác thật kỳ diệu, như một chiếc TV cũ đột nhiên phát hình, giống một giấc mơ. Mỹ cảm lung linh như nhìn qua ống kính vạn hoa đó cũng là nguồn cảm hứng quan trọng với "Phật nói"."

"Trong "Coda", ngài Sakamoto đã nói... "Tôi cho rằng Nhật Bản ngày nay đã trở thành một đất nước tư bản hàng đầu thế giới, khoa học kỹ thuật không ngừng phát triển đã dần thoát ly khỏi sự kiểm soát của con người. Tôi không ủng hộ cũng không phản đối vấn đề này, nhưng tôi luôn giữ sự cảnh giác với những nhân tố bất ổn của khoa học kỹ thuật, ví dụ như tai nạn hoặc tiếng ồn." Tôi đoán cách nghĩ này cũng ảnh hưởng đến Thuyền Trưởng đấy."

Nhân viên trường quay: "Ồ, nói vậy thì quả là rất liên quan."

Tiền Đa Đa: "Phải, ngoài bản nhạc "Merry Christmas, Mr. Lawrence" mà công chúng rất quen thuộc, ngài Sakamoto còn soạn nhạc cho bộ phim "Vị hoàng đế cuối cùng", trong đó cũng có một số bối cảnh âm nhạc gây ảnh hưởng đến Thuyền Trưởng, về nội dung "Lòng tham không đáy"..." (quay sang Triệu Một Hữu) "Cái này nói được không?"

Triệu Một Hữu: "Không được, nhưng giờ bà chủ xỉn lắm rồi, anh cứ nói đi anh Tiền cổ không biết đâu."

Tiền Đa Đa: "OK, vậy tiếp tục nói về "Phật nói", thật ra cô ấy sáng tác "Phật nói" rất ngẫu hứng, giống như ngài Sakamoto nói về việc "đi phát tờ rơi" trong tự truyện vậy. Ngài ấy nói thế này... "Lúc đó tâm trạng của tôi chắc là giống một đứa trẻ đi phát tờ rơi để chọc ghẹo người mình thích. Nếu không có một động cơ đặc biệt nào đó thì làm sao phát một cách nhiệt tình được, việc đó rất phiền phức mà. Cảm giác này chắc cũng giống viết thư tình nhỉ!" Tâm trạng của Thuyền Trưởng khi sáng tác có lẽ cũng giống vậy, viết một lá thư tình hùng hồn, câu chữ ngập tràn tiếng thổn thức khùng khùng điên điên của cô ấy, về âm nhạc, về khoa học viễn tưởng, về thuốc lá Marlboro và hiệu M. Hoặc như lúc này, một cuộc phỏng vấn đột xuất là bức thư gửi đến người ở bên kia thế giới."

(nói rồi ngồi thẳng lại)

"Có một đoạn cực kỳ đặc biệt trong phim tài liệu "Coda". Đó là cảnh ngài Sakamoto chơi nhạc trên một cây đàn dương cầm từng bị ngâm trong nước biển, có lẽ chúng ta đều cho rằng những âm thanh lạc điệu như vậy không thể coi là âm nhạc được phải không? Nhưng ta có thể nhìn nhận từ một góc độ khác, cũng như ngài Sakamoto đã nói trong phim rằng: "Cách mạng công nghiệp sáng tạo ra những nhạc cụ như đàn dương cầm, rất nhiều mảnh gỗ chừng 6 năm tuổi như thế này xếp lớp vào nhau, chịu sức ép cực lớn để giữ cố định trong nửa năm, sau đó người ta gắn nó vào dụng cụ mài để tạo hình cây đàn. Nghe nói những cây đàn dây cũng phải chịu hàng tấn lực ép, con người sử dụng quy trình công nghiệp để gia công những vật chất tồn tại trong tự nhiên, sức mạnh của nền văn minh đóng gói thiên nhiên để gắn nó vào dụng cụ mài. Nếu âm sắc chưa chuẩn, người ta sẽ bảo chúng bị lệch tông, thật ra đó chính là dấu hiệu những vật chất tự nhiên này đang ra sức giãy giụa để trở về hình thái nguyên sinh. Khi sóng thần ập đến, cây đàn chỉ trở lại bản chất của nó.""

"Vậy thì trước sự ra đi của ngài Sakamoto... chúng ta cũng có thể cho rằng ông ấy trở về với hình thái tự nhiên của sinh mệnh."

"Cái chết như sóng thần ập đến, xô con người vào luân hồi, nhưng luôn có những thứ có thể vượt qua ranh giới sống chết để trường tồn, ví dụ như văn chương hay âm nhạc."

"Tối nay, chúng ta bàn về cái chết, cũng là ca ngợi sự sống."

(nhân viên trường quay nhanh trí xen vào) "Vì ngài Sakamoto Ryūichi."

Tiền Đa Đa: "Ca ngợi cuộc đời khả kính của ngài."

Triệu Một Hữu: "Yên nghỉ nhé, thầy Sakamoto."

Điêu Thiền: "Ông ấy là một nhạc sĩ vĩ đại."

Bà Điêu: "Giáng Sinh vui vẻ, ngài Sakamoto Ryūichi."

Liễu Thất Tuyệt: "Coda chưa phải là đoạn kết."

Bé chồng: "Nghệ thuật ngàn đời, tựa như sương mai."

(sau khi kết thúc buổi ghi hình, nhân viên trường quay lôi Triệu Một Hữu lại)

Nhân viên trường quay: "Thưa anh Triệu, anh có thể tiết lộ một chút về cuộc sống hiện tại của các diễn viên rạp ta không ạ? Ví dụ các diễn viên chính của "Hồng bạch hỷ" bây giờ thế nào? Còn anh và anh Tiền Đa Đa có thành đôi không?"

Triệu Một Hữu (cười cười, ngăn Tiền Đa Đa đang định trả lời): "Sao cứ phải tìm tòi đến ngọn ngành tất cả mọi việc thế nhỉ? Sao không chừa lại một chút không gian giữa hiện thực và trí tưởng tượng? Thế kỷ 25 trong "Phật nói" và thế kỷ 21 ở hiện thực, có khi bây giờ chúng tôi đang sống hạnh phúc ở một di chỉ không ai biết đến thì sao? Giống như sự ra đi của thầy Sakamoto đó, có lẽ ông ấy cũng đang chơi đàn dương cầm trong di chỉ của riêng ông ấy thì sao, ai mà biết được?"

Nhân viên trường quay: "Nhưng mà..."

(một chiếc xe đỗ lại trước cổng rạp, Liễu Thất Tuyệt mở cửa ra) "Lên đi, Triệu Mạc Đắc!"

Triệu Một Hữu (lôi Tiền Đa Đa lên): "Bà chủ đang nhậu trong cánh gà đó! Giờ này chắc cổ say lắm rồi, anh vào mà hỏi, cổ trả lời hết cho! Thôi đi tìm cổ đi nha! Bái bai hẹn gặp lại!"

(nhân viên trường quay mò vào cánh gà, nhưng Thuyền Trưởng đã xỉn quắc cần câu, anh ta đành ghi vào bản thảo cuộc phỏng vấn)

Tối nay, chúng ta bàn về âm nhạc và cái chết.

Hạt nguyên tử đến từ một vì sao lấp lánh trên trái tim.

Trong vũ trụ mênh mông ấy.

Chúng ta đều sẽ... vạn thọ vô cương.

---------------------------------

Chú thích:

(1) Từ "Coda" có nghĩa là "đoạn kết".

(2) YMO: Yellow Magic Orchestra (gọi tắt là YMO) là một ban nhạc điện tử tổng hợp tiên phong và thời thượng được thành lập vào năm 1978 bởi các nhạc sĩ người Nhật Haruomi Hosono, Yukihiro Takahashi và Ryuichi Sakamoto. Nhóm được coi là có ảnh hưởng và sáng tạo trong lĩnh vực nhạc điện tử đại chúng vào cuối những năm 1980 và đầu những năm 1990.

Du's: Các nhân vật Mộc Cát Sinh, Sài Thúc Tân là nhân vật chính trong tiểu thuyết khác của tác giả, tên "Hồng Bạch Hỷ" nha quý vị, mình chưa đọc nhưng mình tin là rất hay :")) còn "Lòng tham không đáy" cũng là tên tiểu thuyết khác của tác giả, hình như hiện đã bị ẩn hoặc đổi tên trên Tấn Giang, may đọc cmt của chị em ở bển mình mới bít.

Và giờ quý vị đã thấy câu kết "Chúng ta đều sẽ... vạn thọ vô cương", quý vị có nhớ cái hình mình dùng ở chương 26 khi bắt đầu câu chuyện về Ngoại Bà Kiều hông, là câu này đó. Tại không kiếm được font chữ phù hợp có tiếng Việt ở canva nên đành phải chuyển sang tiếng Anh =)))))) hên ghê câu dễ hông là Zu cùi rùi =)))) Mà mình nghĩ lúc đầu tác giả chỉ định dừng ở đây thôi, vì ngoại truyện tiếp theo được đăng sau hơn nửa năm nha.

Với về cái kết truyện, mình thấy web xanh và một số chị em cmt ở Tấn Giang bảo là OE, giờ đến anh nhân viên trường quay cũng phải hỏi có HE không, còn mình nghĩ nghiêm túc (mấy lần trước là giỡn =))~) là 8-90% HE rồi. Vì sự thật là cái dấu móng vuốt của anh Triệu Meo Meo ở cuối chính văn chứng tỏ ảnh đã thoát được khỏi trường vực lượng tử và chế cháo được cái gì đấy có thể kết nối được với tàu vũ trụ. Vấn đề chỉ là thân ảnh thoát rồi còn bồ tèo của ảnh ra sao thui, nhưng anh Tiền cũng từng ăn bom lượng tử vào mặt ở Cố Đô mà vẫn sống zui sống phẻ, không lý gì lần này ảnh lại tèo, HE nha, mình tin HE chặtttt nha =)))))

Bình Luận (0)
Comment