Phật Nói - Ayeayecaptain

Chương 50

"Nào, xin mời các chú rể nhìn ống kính!"

"Ba, hai, một..."

"Trăm năm hạnh phúc!"

Đây là nơi tận cùng của thế giới, một đoàn tàu dừng trước đường hầm, mọi cửa sổ đều mở toang, hoa tươi chíu chít túa ra từ các toa tàu như những bãi nôn cùng với pháo hoa bung ra vô số tua cờ sặc sỡ, "Triệu Mạc Đắc! Anh Tiền!" Đám đông chen chúc vừa cụng ly vừa cười nói rộn rã, "Ôm nhau đi! Hôn đi!!"

"Ê mày bị yếu hả Triệu Mạc Đắc!!" có người gào tướng lên, "Hôn nhanh lên cho cô mày xem nào!!"

Đây thật tình là cái đám cưới được mọi người mong ngóng đã lâu, sau bao nhiêu vui buồn trắc trở cuối cùng họ đều có được kết thúc viên mãn cho mình. Cả tiểu đội ai ai cũng giắt theo tiền mừng và dùng điểm tích lũy để đổi hàng đống tài nguyên mà bình thường không bao giờ họ đổi, nào rượu Champagne, hoa hồng, bơ và vải vóc cao cấp. Sau khi vượt qua mọi cửa ải, cuối cùng họ cũng được tiêu xài thỏa thích, thậm chí có đứa còn nêu ý kiến hay là đổi hẳn một cái phi thuyền từ kho quân dụng đi, với cả khinh khí cầu và nhạc Rock nữa, chuyến này cho hai người này đám cưới trên trời luôn.

Ấy nhưng cuối cùng ý tưởng này bị một trong hai chú rể gạt đi, "Triệu Một Hữu chóng mặt đấy." Tiền Đa Đa nói, "Lần trước ra khỏi màn chơi khách sạn cáp treo Triệu Một Hữu bị nôn ghê lắm, phải nằm hơn nửa tháng."

"Thế à." thằng nhỏ có sáng kiến tiu ngỉu, "Em đang định lái phi thuyền cho hai anh ấy anh Tiền."

"Cậu có chứng chỉ phi hành rồi à?"

"À em đã học bao giờ đâu." Thằng nhỏ gãi đầu xong lại cười cười có vẻ hoài niệm, "Hồi đại học em học ngành vận tải mà, lúc đầu em tính học ra sẽ đi lái xe buýt bay, thế rồi chưa kịp tốt nghiệp đã té cầu thang một cái, tỉnh dậy thì ở đây rồi."

Nghe hai người nói chuyện với nhau, Triệu Một Hữu cũng xáp vào, "Mày té một cái là vào đây hả? Vậy giống anh nè."

"Anh Triệu vào thế nào ạ?"

"Anh bị xe bay tông lúc đi mua gà rán hiệu M." Triệu Một Hữu nói, "Tỉnh lại thì thấy đang ở trong di chỉ rồi."

Họ đang ở trong một thế giới gọi là "di chỉ", cách thức vận hành của thế giới này hoàn toàn khác Đại Đô Thị, ở đây chưa có hệ thống xã hội hoàn chỉnh mà gần giống một công viên trò chơi rất điên khùng. Người đã vào đây phải vượt ải liên tục để hoàn thành hàng loạt màn chơi, tích lũy điểm. Khi điểm tích lũy đạt đến một mức nào đó người chơi sẽ được dịch chuyển đến nơi tận cùng thế giới, nghe nói ở đó có một đường hầm, đi qua đường hầm là có thể trở về thế giới ban đầu.

Triệu Một Hữu vào di chỉ cách đây ba năm, gã thích nghi rất tốt, chỉ non nửa năm gã đã leo từ người chơi mới đến cao thủ, thậm chí còn lập được cả tổ đội riêng. Trong những đêm chưa có thông báo nhiệm vụ mới, mọi người sẽ tụ tập tổ chức tiệc ngủ, qua giao lưu họ nhận ra mọi người đều đến từ Đại Đô Thị, vì các loại nguyên nhân kỳ lạ họ đã "đi vào" di chỉ. Người kỳ quặc nhất là đang móc rác thì bị vào... cô nhỏ này đút đầu vào miệng rác, lúc chui ra mới thấy lạ lạ, "Lúc ấy em đang nhặt ve chai ở quảng trường, thế rồi chui ra lại thấy đang ở trong hành lang thư viện."

"Cái màn soạn kịch đó phải không?" có người biết về màn này, "Người mới vào gặp màn đó là may đấy, miễn đừng chọn trúng tiểu thuyết trinh thám hay tiểu thuyết kinh dị thì cơ bản là không chết được."

"Thì em là đứa suýt chết đó đó." Cô nhỏ đang kể lể trợn mắt lên, "Em rút trúng "The Shining"."

Cả bọn ngồi xung quanh đều kinh hãi, "Rồi làm sao em ra được?"

Quy tắc màn chơi "soạn kịch" rất kỳ diệu, ban đầu người chơi sẽ có mặt ở một thư viện vĩ đại, khi anh ta hay cô ta rút một cuốn sách trên giá xuống, mở ra đọc thì ngay lập tức, thế giới xung quanh sẽ biến thành khung cảnh mô tả trong sách. Người chơi cần tìm được một thư viện ở thế giới mới, rồi lại mở một cuốn sách để vào được cảnh tiếp theo. Cứ thế cho đến khi nào màn chơi chấp nhận toàn bộ quá trình người chơi đã trải qua có thể trở thành một câu chuyện hoàn chỉnh thì người chơi được coi là qua màn.

Sau khi qua màn, người chơi sẽ được trở lại thư viện ban đầu. Họ sẽ thấy trên giá sách trước mặt có thêm một quyển sách, câu chuyện trong đó chính là những gì họ đã trải qua trong màn chơi.

Người chơi may mắn có thể gặp được rất nhiều điều thú vị trong màn chơi "soạn kịch", nhưng cũng không hiếm kẻ xui xẻo. Nếu trước khi vào màn chơi mà không biết được quy tắc rồi rút phải cuốn sách đầu tiên là truyện ma quái hay hình sự sát nhân thì không khéo chết thật.

"Em chưa xem "The Shining", lúc đầu gặp hồn ma hai chị em trong đó em cũng sợ chết khiếp." con nhỏ thở dài, "Nhưng mà chạy trốn mấy hôm thì em gặp Triệu Mạc Đắc."

"Soạn kịch" cũng là màn chơi đầu tiên Triệu Một Hữu gặp khi vào di chỉ, lúc đầu anh không xui lắm, cuốn đầu tiên anh rút được là "Alice ở xứ sở thần tiên", vừa uống xong bữa tiệc trà đang vui quá trời vui thì Nữ hoàng Trắng mời anh đến tham quan phòng sách của cung điện. Vừa vào phòng Hoàng hậu đã đề cử cho anh cuốn bả thích nhất... Triệu Một Hữu còn không kịp nhắm mắt lại, cứ thế anh bị lôi tuột vào địa ngục.

"Nữ hoàng Trắng mà lại thích The Shining, thật là." Triệu Một Hữu nói tiếp, anh nhăn mặt sỉ vả, "Logic kịch bản quần què mù chữ."

Câu chuyện trong "The Shining" xảy ra ở một khách sạn vùng núi tuyết, Triệu Một Hữu và cô gái chạy trối chết liền mấy ngày, hai đứa tìm cách nào cũng không thấy thư viện ở khách sạn. Không có thư viện thì không thoát được, cuối cùng cả hai quyết định được ăn cả ngã về không, đường cụt thì ta mở đường. Họ gom hết tất cả sách tìm được vào một phòng để tạo ra một thư viện.

Nhưng hình như số lượng sách quá ít nên màn chơi vẫn chưa cho qua.

"Thế cuối cùng hai người làm thế nào?"

"Không được coi là thư viện là vì thiếu một quyển sách quan trọng." cô gái nói.

"Sách gì?"

"Theo kịch bản "The Shining" thì người chồng là một tiểu thuyết gia thất chí, ông ta đưa vợ đến khách sạn có ma đó là để viết sách." Triệu Một Hữu nói, "Nhưng trong kịch bản gốc thì cuối cùng ổng vẫn không viết được cuốn sách đó."

"Em với Triệu Mạc Đắc mới nghĩ có khi bị thiếu chính cuốn sách ổng viết không được đó." Cô gái nói, "Nên dù ông chồng đó hơi bị khùng thiệt, ổng xách rìu đuổi giết tụi em vòng vòng trên hành lang, nhưng tụi em chì hơn, tụi em bắt được ổng xong tẩn cho một trận."

"Đánh xong thì nhốt ổng vào phòng bắt viết sách, không viết được thì lại cho ăn đòn, cuối cùng chưa đến một tuần là có sách rồi." cô nàng nhún vai, "Bệnh gì ăn một trận đòn cũng khỏi tuốt."

Triệu Một Hữu gật đầu phụ họa, "Không khỏi thì ăn hai trận."

Cả đám: "..."

Mỗi màn chơi sẽ đòi hỏi người chơi phải có những tố chất khác nhau, có nơi đòi hỏi kiến thức vật lý, có nơi cần khả năng tính toán cao siêu, có nơi thì người chơi phải phát huy trí tưởng tượng tối đa để thực hiện một số thao tác rất kỳ dị... "Ví dụ như màn chơi tôi với anh Tiền cùng biết nhé." Đến lượt Triệu Một Hữu nói, "Tôi gặp anh Tiền ở màn rạp chiếu phim kinh dị..."

"Thôi thôi thôi, không nghe đâu không nghe đâu!" cả lũ đội viên bịt tai gào lên, "Anh kể tám trăm lần rồi đấy Triệu Mạc Đắc!! Khoe khoang tình yêu lắm quá là bị sâu răng biết không!"

"Hể?" Triệu Một Hữu ngơ ngác quay sang hỏi người bên cạnh, "Em kể nhiều thế rồi à, anh Tiền?"

"Không đến tám trăm lần đâu." Tiền Đa Đa ngồi cạnh, ngước lên nhìn anh, "Mới 467 lần thôi."

"Thế chứ lị!" Triệu Một Hữu hứng chí vỗ đùi, "Để em kể lần 468!"

Vậy là trong tiếng gào rú của đám đội viên, Triệu Một Hữu say sưa kể lần thứ 468 câu chuyện tình lãng mạn ba xu của gã... gã đang xem một bộ phim ma trong màn chơi rạp chiếu phim, giữa chừng tự dưng cô dâu biến thành quỷ, giương nanh múa vuốt bò ra khỏi màn ảnh. Gã thì xui quá, chẳng có vũ khí gì trong tay, tưởng đâu xu cà na sắp phải đi bán muối thì...

Kể hoài hoài hoài lũ đội viên thuộc làu cả rồi, lúc này có người chồm đến bịt mồm Triệu Một Hữu rồi dài giọng nói thay: "Sau đó hai người dí mặt vào nhau! Xong anh bàng hoàng tự nhủ quỷ này sao cũng thanh tú quá ta!"

Lại có đứa tiếp lời ngay: "Được chết dưới hoa mẫu đơn, có làm ma cũng vui lòng, Triệu Một Hữu này đầu đội trời chân đạp đất mà phải cô đơn trong di chỉ bấy lâu nay, phen này có chết cũng phải choạc một cái mới được! Thế là anh quyết tâm vén khăn che mặt nữ quỷ rồi hôn!"

Đến lượt người khác nhao lên: "Sau đó nữ quỷ bị hù chết khiếp!"

"Hóa ra là hiểu lầm! Thật ra nữ quỷ cũng là người chơi! Tình huống quá khó xử nhưng thôi trước mắt cứ kết làm đồng đội để qua ải đã! Thuận vợ thuận chồng tát bể đông cũng cạn, lại còn hôn rồi thì cứ là ăn ý tuyệt đối! Sau đó người chơi Triệu Một Hữu và người chơi Tiền Đa Đa thế như chẻ tre, cùng nhau vượt qua màn chơi phim kinh dị khó nhất quả đất! Sau khi thoát ra việc đầu tiên Triệu Một Hữu làm là quỳ xuống, nói anh Tiền ơi chúng mình ăn ý quá mà, thôi ăn ý thêm một tí nữa chẳng sao đâu nhỉ? Hay làm vợ tôi nhé!"

Và tất cả cùng đồng thanh: "Cứ thế cứ thế, họ cùng trải qua cuộc sống hôn nhân vô sỉ tai tiếng lẫy lừng di chỉ... câu chuyện đến đây là hết! Giải tán giải tán! Về ngủ đê!"

Rồi cả đám bỏ chạy tán loạn, tưởng đâu ở lại thêm một giây sẽ bị hương vị tình yêu chua loét của đôi trẻ này ám đầy mình, Triệu Một Hữu bị lũ đội viên làm dở khóc dở cười, anh quay sang hỏi Tiền Đa Đa, "Em kể chuyện cũng khoa trương vậy hả, anh Tiền?"

Tiền Đa Đa nghĩ nghĩ rồi đáp: "Em kể thì sinh động hơn một chút."

"... em thấy bọn nó kể sắp văng cả mồm rồi, còn sinh động hơn nữa thì em thành kiểu gì?"

Tiền Đa Đa hôn anh một cái, "Kiểu này."

Ờ được, văng thì văng, dù sao cũng chỉ văng vào mặt anh Tiền thôi. Triệu Một Hữu lại hí hớn cho trí tưởng tượng bay xa, "Anh Tiền nè, lúc đó anh bò ra từ màn ảnh là lấy áo cưới ở đâu thế?"

"Đạo cụ chuẩn bị sẵn đó, đóng vai cô dâu chui ra giữa phim mà, phải có đạo cụ chứ." Tiền Đa Đa hiểu ngay, "Em thích cái áo cưới đó à?"

"Hì hì." Triệu Một Hữu gãi mặt.

Im im một lúc anh lại nói, "Anh Tiền này, bao giờ tích đủ điểm mình làm đám cưới ở tận cùng thế giới nhé."

Tin đồn rằng lối ra khỏi di chỉ nằm ở tận cùng thế giới, nơi đó là một đường biển vô tận, trên bờ có một đoàn tàu và một đường hầm. Đi vào đường hầm có thể trở lại thế giới ban đầu. Di chỉ này cũng không phải không thể thoát ra được, nghe nói trước kia đã có nhiều người chơi trở về hiện thực, có người yêu nhau trong di chỉ rồi tổ chức đám cưới long trọng trên tàu hỏa. Trong di chỉ có một số NPC thân thiện, ký thỏa thuận làm bạn với người chơi, họ cũng có thể tham gia đám cưới, làm chứng rồi vui vẻ theo tiễn đoàn và chào vĩnh biệt.

Thậm chí Triệu Một Hữu từng gặp một NPC ở màn chơi bảo tàng mỹ thuật, có thể gọi đó là dân bản địa của di chỉ nhỉ, nó cứ ngồi cạnh cửa sổ thủy tinh để vẽ, trong tranh là bóng lưng một người, nghe nói là người yêu của nó, một người đã trở về thế giới cũ sau khi tích lũy đủ điểm yêu cầu.

Nó không ép người đó ở lại mà dùng phần đời còn lại của mình để dựng nên một bảo tàng mỹ thuật, kiến trúc bảo tàng rất kiên cố nên đã trở thành điểm tiếp tế cho rất nhiều tiểu đội. Thật ra cũng có rất ít người chơi vào màn này, cuối cùng họ đều phát hiện ra vô số bức tranh trong bảo tàng không có một bức nào bị lặp lại. Nhưng mỗi bức tranh khác biệt đều được vẽ đè lên cùng một bức tranh gốc.

Khi qua ải, Triệu Một Hữu đã thử cạo đi lớp màu bên trên tất cả các bức tranh... cầu thang xoắn ốc với bức tường bao quanh treo đầy tranh giống như dẫn lên tận thiên đàng, đường lên thiên đàng trổ đầy cửa sổ, trong mỗi cửa sổ đều là gương mặt nghiêng của người xưa.

Họa sĩ đứng trên tầng đợi anh, cuối cùng bức tranh bóng lưng cũng đã hoàn thành. Đó là cô ấy lúc ra đi đấy. Họa sĩ cho Triệu Một Hữu xem tranh rồi trầm mặc thật lâu.

Cuối cùng bảo: Cô ấy không hề ngoái lại.

Sau đó Triệu Một Hữu cũng không làm bạn được với họa sĩ. Anh may mắn lắm, được yêu một người cùng thế giới với mình. Lúc chia tay họa sĩ bảo anh. Rất xin lỗi vì tôi không thể dự đám cưới anh được, đẹp quá, hạnh phúc quá, tôi chịu không nổi.

Triệu Một Hữu cũng cảm thấy mình rất may mắn, kịch bản thập tử nhất sinh mà lại thành Grand Slam lật ngược tình thế. Giờ hành trình sắp kết thúc, anh hốt được cả bạn bè và người yêu, còn làm một cái đám cưới thật hoành tráng ở nơi tận cùng thế giới nữa.

"Ê mày bị yếu hả Triệu Mạc Đắc!!" quân sư nền nã nhất đội lúc này cũng kích động gào lên, "Còn nghệt mặt ra đấy hả? Hôn nhanh lên cho cô mày xem nào!!"

Tiền Đa Đa đứng cạnh Triệu Một Hữu, hôm nay anh ấy mặc bộ áo cưới ngày họ gặp nhau lần đầu, Triệu Một Hữu ngắm nghía rồi cười ngoác miệng đến tận mang tai. Anh gỡ soa-rê của Tiền Đa Đa rồi đội lên đầu mình trong tiếng rú rít điếc tai của quần chúng.

"Anh Tiền." anh cười thành tiếng giữa vải voan trắng muốt, "Kể bao nhiêu lần thế rồi, thị phạm luôn cho bọn họ xem nào."

Tiền Đa Đa hiểu ngay, vậy là anh ta cầm tay anh, kéo anh về phía mình rồi vén soa-rê, chạm môi với anh.

Họ không làm đám cưới theo quy trình bình thường ở Đại Đô Thị, nói chung là lược đi rất nhiều thủ tục rầy rà, chỉ là một buổi tiệc cho bạn bè tụ tập nhảy nhót hát hò, chè chén thả cửa. Nhưng như thế há chẳng vui sao. Họ tiêu xài điểm và vật tư tích lũy được bấy lâu nay ở nơi tận cùng thế giới. Mọi giấc mơ lúc này đều trở thành hiện thực, phần tuyệt vời nhất của câu chuyện không phải là cuộc sống mới sau đoạn kết mà là chính bản thân đoạn kết. Trong đoạn kết của hành trình tráng lệ này, tất cả Champagne đều được khui ra, tất cả hoa tươi đều nở rộ, tất cả ước vọng còn cao quý, người cao tuổi nhất trong đám đội viên lấy ra một cuốn sách: "Mời hai chú rể cùng tuyên thệ!"

Sách của anh ta không phải "Kinh Thánh" mà là cuốn sách Triệu Một Hữu và Tiền Đa Đa đã chọn sẵn, phải đổi kha khá điểm tích lũy mới được cuốn này.

Đó là một bản "Tuyên ngôn của Chủ Nghĩa Cộng Sản".

Khó khăn lắm Triệu Một Hữu mới thoát được vòng vây chuốc rượu của lũ bạn trời đánh, anh kéo Tiền Đa Đa lên trước, hai người đặt bàn tay lên nhau trên cuốn sách, cùng đọc lời thề đã soạn:

Em sẽ yêu anh bằng cả niềm đam mê nhục cảm, em sẽ yêu anh bằng cả sự chối bỏ lòng phụ bạc, em sẽ dùng anh, lạm dụng anh, lãng phí anh, giữa chúng ta phải có một cuộc chiến, mọi sự hung bạo quá trớn em làm với anh xin anh hãy đáp trả lên em gấp trăm ngàn lần. Mình hãy cùng nhau đắm chìm vào bản năng để chiến thắng bản năng, cùng ôm ấp d.ục v.ọng để vượt qua d.ục v.ọng, cùng giữ mình trong tiết hạnh để xóa mờ tiết hạnh. Cho đến khi nào lòng ích kỷ và bác ái cùng thành lập, mọi cái của chung cũng là của riêng, lợi ích của tập thể cũng là lợi ích của cá thể, cuối cùng ta sẽ hoàn thiện được hạt nhân của chủ nghĩa cộng sản: Là tình yêu và gia đình. (1)

Anh già gập sách lại rồi tuyên bố: "Hai chú rể có thể hôn nhau!"

Trong tiếng huýt sáo và hoan hô rầm rộ, Triệu Một Hữu hôn Tiền Đa Đa lần thứ một nghìn một trăm, hai chú rể hôn nhau nồng nhiệt quá tưởng đâu cái chết mới chia lìa được môi ta. Đám đội viên ngoác mồm hát, chúng bắt đầu khởi động đoàn tàu, loại phương tiện giao thông cổ lỗ sĩ đã sớm bị đào thải ở Đại Đô Thị này lại kết nối giữa mơ và thực. Còi hơi rú lên, lụa trắng tung bay trong gió, vô số hoa tươi ngập tràn đường hầm, những bông tulip vĩ đại nở rộ trong bóng đêm. Xa xa có một điểm sáng nhạt nhòa, ai đó nghe thấy tiếng nói tổng hợp văng vẳng, đó là tiếng đài phát thanh khí tượng của Đại Đô Thị, quê hương ở trước mắt đây rồi.

Sắp hết đường hầm, trong chớp mắt giấc mơ dần biến thành thuốc màu đọng lại. Mặt trời sắp mọc, bóng đêm hòa tan trong mắt, không ai có thể ăn được mặt trăng, vậy mà Triệu Một Hữu lại từng hôn màn đêm, cái màn đêm u uẩn màu xanh phỉ thúy ấy. Tàu hỏa vẫn chạy, trong tiếng cười to Triệu Một Hữu đã nghĩ họ sẽ trở lại Đại Đô Thị như thế nào nhỉ? Mỗi người vào di chỉ theo một cách khác nhau, họ sẽ trở lại chỗ ban đầu sao? Quảng trường trung ương, thùng rác, giữa không trung bị xe bay tông trúng, đoàn tàu này liệu có giống một con bọ cánh cứng tự dưng trồi lên từ lòng đất không nhỉ? Thế rồi có bị bắt đền tiền sửa chữa không? Cái đám này có đứa nào mua bảo hiểm tai nạn giao thông của Đại Đô Thị không vậy?

Và rồi, anh đã có câu trả lời

Bươm bướm vỗ cánh bay ra từ giấc mộng, mất bóng trong màn đêm vô tận của hiện thực.

"Đã hạ gục mục tiêu."

"Kết thúc quá trình thăm dò di chỉ A28, hoàn thành thí nghiệm luân hồi thứ 1100. Đề nghị phòng thí nghiệm chuẩn bị công tác đông lạnh, đội thu hồi tái chế đã sẵn sàng, nhà khảo cổ trở về đơn vị, đội quan sát của chính phủ về đơn vị."

"Chào mừng các công dân trở lại Đại Đô Thị."

--------------------------------

Lời tác giả:

1. "Phật nói" bản đầy đủ đã được ký xuất bản với nhà xuất bản Húc Nho.

2. Đã đăng ký bản quyền kịch truyền thanh "Phật nói", đang trong quá trình thực hiện.

Xin cảm ơn.

Merry Christmas, Mr. Lawrence.

Chú thích:

(1) Chú thích của tác giả: Tình yêu là hạt nhân của chủ nghĩa cộng sản – "In Praise of Love" của Alain Badiou.

Bình Luận (0)
Comment