Chương 5: Con đường Hoàng Tuyền, hoa Bỉ Ngạn (2)
"Chủ phòng live gây ra vụ tai nạn xe cộ này? ? ?"
"Mẹ kiếp, chủ phòng live thật sự là Hắc Bạch Vô Thường à? ? ?"
Người có quan hệ, lúc này đã biết chuyện xảy ra.
Có người cho rằng là chủ phòng livestream bày ra vụ giết người này.
Cũng có người cho rằng, chủ phòng live có khả năng là quỷ sai thật.
Chẳng qua...
Bất kể người trong phòng livestream thảo luận sôi nổi ra sao, Giang Lâm cũng không xem nữa.
Hắn trở lại hang ổ của mình.
Một cái nhà gỗ nhỏ không tính là xa hoa.
Phải, quỷ sai cả trăm cả vạn, bọn họ cũng có hang ổ của mình.
Mà ở chỗ bọn họ, năng lực của cùng tài lực bọn hắn thường có liên quan trực tiếp đến nhau.
Từ căn nhà gỗ nhỏ lọt gió khắp nơi này cũng có thể thấy được, thực lực và tài lực Giang Lâm ở cấp bậc nào
Tại Địa Phủ, nhà và địa bàn không đơn thuần là dùng để ở, mà còn là nơi dùng để tu luyện.
Nhà càng cao cấp, âm khí bên trong càng dày đặc, tốc độ tu luyện càng nhanh.
Nhưng mà, thông qua tin tức khắp nơi, các loại dấu hiệu biểu hiện...
Hình như đời trước... Hắn là một tên chết nghèo.
Hơn nữa cô đơn không có người thân.
Thế nên, không có di sản.
Cũng không có đời sau hoá tiền vàng mã cho hắn.
...
Sau khi trở lại nhà, Giang Lâm mới mở Thương Thành ra xem thử.
Trong thương thành thứ gì cũng có.
Nhưng đối với hắn, bây giờ chỉ có thực lực mới là quan trọng nhất.
Đừng thấy hiện tại hắn làm việc rất nhẹ nhàng, nhưng nói không chừng một lúc nào đó sẽ gặp chuyện.
Suy cho cùng, quỷ quái tu luyện biến hóa hàng vạn hàng nghìn.
"Bây giờ ta có 600 điểm tích lũy..."
Giang Lâm nhìn một vòng, trực tiếp mua ba viên Âm Khí hoàn.
Một viên Âm Khí hoàn 200 điểm tích lũy, tác dụng tương đương với Kinh Nghiệm hoàn.
Mới vừa vào miệng, liền biến thành đại lượng âm khí tràn vào đan điền, quanh quẩn ở lối vào.
Giang Lâm vội vàng ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
... Nhân gian...
Buổi sáng sáu giờ, đồng hồ báo thức vừa vang lên.
Chung Hà vội vã bò dậy, ngồi tàu điện đi làm.
Hắn hoàn toàn quên mất tối hôm qua mình còn nhận một cuộc điện thoại.
Từ nơi này đi đến chỗ làm mất hơn một giờ.
Trên tàu điện rất nhiều người
Hắn chen trong đó, lắc lư theo đám người, cảm giác mình giống như mọt cái bánh kẹp thịt.
Sau khi xuống tàu điện, hắn mua hai cái bánh bao phía dưới công ty, rồi vội vã lên lầu.
Một ngày làm việc lại bắt đầu.
Nhưng mà thi thoảng hắn lại cảm thấy mình đã quên mất điều gì.
Cụ thể, lại nghĩ không ra.
"Lão Chung, đừng thất thần, hôm nay có thể phải tăng ca đấy."
"Vâng, ta tới đây."
Chung Hà vài hớp ăn xong cơm trưa, lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Một ngày làm việc rất nhanh chóng trôi qua.
Bảy giờ đã tối, Chung Hà về đến nhà, trong nhà đã đầy đủ cơm canh.
Nhìn thấy vợ, hắn lại thấy hình như mình quên mất chuyện gì...
Nhưng mà hiện tại hắn thật sư không nghĩ ra nổi.
"Chắc cũng không quan trọng, lúc nào nhớ ra thì nhớ vậy."
Thế rồi liên tiếp qua hai ngày, cho đến buổi sáng ngày thứ ba.
Hắn đang sửa sang lại báo cáo của công ty, đột nhiên nhận được điện thoại từ trường học của con trai gọi tới.
"A lô, có phải ba ba của Tiểu Hầu Tử không ạ?"
"Xin chào, là ta."
Chung Hà mơ hồ có dự cảm xấu.
Trong đầu như có sự thật gì đó sắp xuất hiện.
"Ngươi khỏe chứ, ta là chủ nhiệm lớp của Tiểu Hầu Tử, hôm nay Hầu Tử vẫn chưa tới trường học, chúng ta không liên lạc được với ông nổi của hắn."
"Cảm ơn thầy, ta đây sẽ gọi về hỏi xem thế nào."
Sau khi cúp điện thoại, Chung Hà lập tức gọi cho số máy bàn ở quê.
Điện thoại vang lên một lần lại một lần, mãi không có người bắt máy.
Nỗi bất an trong lòng càng ngày càng lớn.
"Hẳn là dậy trễ, chắc giờ này đang ở trên đường rồi."
Hắn tự trấn an bản thân, sau đó gọi cho hàng xóm ở quê.
" Chung Hà à, ta cũng thấy rất lạ, hai ngày nay ta đều không thấy Tiểu Hầu Tử và ông nội thằng bé, ta còn tưởng rằng các ngươi đi du lịch nữa chứ."
Hàng xóm ở đầu bên kia điện thoại cũng đang thấy rất kỳ lạ.
Ngày thường Tiểu Hầu Tử đều sẽ cùng ông nội ra ngoài đi dạo một vòng, hai ngày nay lại ngay cả bóng người cũng không thấy.
Chung Hà: "Lão gia tử, phiền ngươi giúp ta đi xem một chút, dưới mặt thảm trước cửa có chìa khóa dự phòng."
Lão nhân gia thường quên mang chìa khóa, thế nên đã để một cái kìa dự phòng ở trước cửa.
Hàng xóm bên kia đáp ứng xong liền cúp máy.
Mười phút trôi qua, nửa giờ trôi qua.
...
Chung Hà đứng ngồi không yên, cầm điện thoại lên, lại để xuống, lại cầm lên.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, hắn lập tức ngồi thẳng người.
"A lô?"
"Chung Hà! Ba ngươi đi rồi!"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh giống như tiếng sấm vang rền, khiến cho lỗ tai Chung Hà ong ong.